Hư vô lại tiếp tục ngưng tụ, Phương Cẩm An nhìn thấy lụa mỏng màu tím nhạt, và hoa văn mẫu đơn ở trên nó. Đây là màn che ở trên giường nàng mà. Nháy mắt mấy cái, nhìn kỹ lại, không sai, nàng lại trở về trên giường ở tẩm điện. Phương Cẩm An ngồi bật dậy: "Tiểu Ức!" Bốn phía đều trống không, lại chỉ có một mình nàng ở tẩm điện. "Tiểu Ức!" Phương Cẩm An đứng lên chạy ra ngoài. Nhưng lập tức liền có người vội vàng đi vào, đỡ nàng: "Nương nương, xảy ra...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.