Hoàng Phủ Cực đã suốt cả một ngày một đêm chưa ăn cái gì. Chạy trốn và sợ hãi sớm đã đã tiêu hao hết chút sức lực cuối cùng trong thân thể của hắn. Chạng vạng tối gió lạnh trong núi hoang càng làm hắn thêm suy yếu. Hắn há miệng run rẩy, thò đầu ra từ phía sau tảng đá lớn, tìm hiểu xung quanh: hơn nửa canh giờ trước, thị vệ Hoàng Tam Nhi bảo vệ hắn chạy trốn đã giấu hắn ở đây, còn bản thân thì dẫn dắt truy binh rời đi. Nhưng đã được một lúc lâu, Hoàng Tam Nhi cũng không thấy trở về, sợ là đã gặp nạn rồi. . .
Nhớ tới thủ đoạn của đám tặc tử kia, Hoàng Phủ Cực sinh ra sợ hãi từ tận đáy lòng. Đám tặc tử kia, thay vì hắn nói là người, không bằng nói là quỷ! Nguy hiểm phát sinh, không hề có điềm báo trước, một đoàn sương mù buông xuống, bao quanh hết nơi ở của bọn họ. Bên ngoài nơi ở của bọn họ, rõ ràng đã có quân đội qua lại tuần tra, thế nhưng mặc cho bọn họ kêu cứu như thế nào, đều không có người đi tới. Trong sương mù có người xuất quỷ nhập thần bốn phương tám hướng công kích bọn họ. Một thị vệ Hoàng Thập Nhất liều chết mở một con đường máu cho bọn họ, còn dư lại Hoàng Tam Nhi che chở hắn trốn đi, nhưng sương mù dày đặc cũng như hình với bóng đuổi theo, cho đến khi vừa rồi bị Hoàng Tam Nhi dẫn dụ đi.
Có đợi thêm nữa, thì e rằng cũng không đợi được Hoàng Tam Nhi trở về, mình sẽ bị chết vì lạnh và đói mất. Hoàng Phủ Cực khẽ cắn môi, tay vịn tảng đá lớn đứng lên.
Nhưng mà, bởi vì ngồi xổm ở phía sau tảng đá đã được một lúc lâu nên dĩ nhiên chân đã tê rần, vừa đứng lên, cả người nhoáng một cái, liền ngã sấp xuống. Nơi này chính là sườn dốc, Hoàng Phủ Cực liền lăn lông lốc xuống dưới.
Mạng ta xong rồi, trước khi hôn mê Hoàng Phủ Cực nghĩ như vậy.
Nhưng có lẽ hắn người tốt có tốt báo, cũng không biết trôi qua bao lâu, Hoàng Phủ Cực từ từ khôi phục ý thức.
"Này này, đại thúc, tỉnh, tỉnh!" Có người lay hắn.
Hoàng Phủ Cực chậm rãi mở to mắt, trước mắt là sao sáng đầy trời, và một khuôn mặt non nớt đang ngạc nhiên. Hoàng Phủ Cực nháy mắt mấy cái, lại nhìn, thì ra trước mặt là một thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi, bẩn thỉu, giày cỏ bố y, giống như hài tử nhà nghèo, nhưng gương mặt này ngược lại là mày kiếm mắt sáng, tinh xảo tuấn mỹ.
"Đại thúc, ngươi làm sao vậy?" Nhìn Hoàng Phủ Cực tỉnh lại, thiếu niên thở dài một hơi.
Hoàng Phủ Cực không nghĩ ngợi nhiều, vội hỏi: "Tiểu huynh đệ, có, có nước không? Có thức ăn không?"
"Chỉ có ba quả lê dại, thúc muốn ăn không?" Thiếu niên nói xong từ trong cái gùi phía sau lưng lấy ra quả lê.
"Đa tạ, đa tạ!" Hoàng Phủ Cực vội cầm lấy, ăn như hổ đói nhét vào trong miệng.
Sau khi ăn xong hắn vẫn chưa thỏa mãn nhìn cái gùi trên lưng thiếu niên, lại ngạc nhiên phát hiện bên trong hái rất nhiều thảo dược: "Ngươi biết y?" Hắn hỏi.
"Cha ta là lang trung, ta cùng ông ấy học một chút." Thiếu niên đáp. Lại hỏi: "Đại thúc, ngươi bị té hả? Còn có thể đi được không? Nhà của ngươi ở đâu, nếu không ta đưa ngươi trở về?"
"Không, ta, ta. . . Tiểu huynh đệ, nhà của ngươi ở gần đây không? Ta có thể tá túc một đêm không?" Hoàng Phủ Cực hỏi
"Được, nhà ta ở thôn dưới chân núi, nhưng sau đợt lửa trời ấy, trong thôn cũng bị đốt rụi rồi, ta hiện tại ở trong sơn động trên núi này." Thiếu niên đáp.
Hoàng Phủ Cực trong lòng căng thẳng: "Vậy cha mẹ người nhà ngươi đâu?"
"Đều chết hết." Thiếu niên cúi đầu nói.
"À. . ." Hoàng Phủ Cực nổi lên lòng thương hại: "Ngươi tên là gì bao nhiêu tuổi?"
Thiếu niên nhếch miệng cười, cười vô cùng sáng lạn: "Ta họ Ô, tên Mạn Ti. Năm nay mười lăm rồi."
"Ô Mạn Ti, tên có hơi là lạ. . ."
Nằm trong sơn động của thiếu niên một đêm, buổi trưa ngày hôm sau, chợt nghe tiếng người, tiếng ngựa hí ầm ĩ bên ngoài, đi ra ngoài nhìn, thì thấy người Đông cung đã tìm tới nơi rồi.
Hoàng Phủ Cực mặc dù quen lang bạc kỳ hồ, nhưng cũng chưa từng gặp khó khăn lớn như vậy. Nhìn thị vệ dẫn đầu mà rơi nước mắt.
"Ngươi đi với ta đi." Trước khi rời đi hắn nói với Ô Mạn Ti: "Ta cũng là đại phu, ngươi đi theo ta học y."
Ô Mạn Ti nhìn trường kiếm, ngựa lớn của bọn thị vệ, trong mắt không khỏi lộ ra thần sắc sợ hãi.
"Tiểu tử ngốc này! Còn không mau đồng ý! Ngươi nói xem đây là ai, đây là Hoàng Phủ Cực tiên sinh, thần y danh chấn thiên hạ! " "Tiên sinh nhận ngươi làm đệ tử, là phúc phần của ngươi!" Bọn thị vệ nói giúp vào.
Ô Mạn Ti do do dự dự gật đầu: "Được!"
Vì vậy mọi người liền dẫn theo Ô Mạn Ti quay lại kinh thành. Hoàng Phủ Cực phải nhanh chóng đi Đông cung, nên bảo thị vệ trước tiên đưa Ô Mạn Ti này tới chỗ hắn ở, cũng nhắc nhở phu nhân Tiễn Xuyến Nhi của hắn cẩn thận chăm sóc.
Tiễn Xuyến Nhi nghe chân tướng sự tình, đối với Ô Mạn Ti cứu được phu quân nàng tự nhiên là vô cùng yêu thích. Nhìn dáng vẻ hài tử khổ cực này của hắn, vội gọi phòng bếp trước làm cơm canh cho hắn ăn chắc dạ, còn gọi nấu nước nóng cho đứa nhỏ này tắm rửa, gọi Quản gia đi cửa hàng may tìm quần áo phù hợp vóc người đứa nhỏ này.
Bận rộn nửa ngày, cuối cùng cũng xong, Ô Mạn Ti tinh thần minh mẫn dập đầu với Tiễn Xuyến Nhi. Tiễn Xuyến Nhi quan sát hắn tỉ mỉ, không khỏi càng them yêu thích: "Thật sự là đứa bé ngoan, ăn mặc thế này, so với cậu ấm kinh thành trông còn tốt hơn! Chà chà, còn có vóc người này, bây giờ mới mười lăm, đã cao lớn cường tráng như vậy rồi !"
Vóc người Ô Mạn Ti cao ráo, khuôn mặt còn vương chút ngây thơ, vóc người cũng không thấp hơn bao nhiêu so với Hoàng Phủ Cực. Ô Mạn Ti cười hì hì nhìn mình từ trên xuống: "Cha ta ông nội ta đều có dáng dấp cao. Đa tạ sư mẫu. Thưa sư mẫu, ta muốn đi ra ngoài dạo chơi kinh thành, có được không?"
"Được, được!" Tiễn Xuyến Nhi cười nói: "Ta bảo Quản gia dẫn ngươi đi!"
"Không cần đâu sư mẫu, ta chỉ đi chung quanh một chút, rồi lập tức trở về." Ô Mạn Ti nói: "Không cần làm phiền Quản gia đại nhân. Ta cũng lớn như vậy, không lạc được đâu."
Tiễn Xuyến Nhi cũng là thuở nhỏ lớn lên ở nông thôn, nên tính tình tự do thoải mái: "Cũng được, vậy ngươi liền đi đi, tìm không được đường về, thì hỏi người ta ngõ hẻm Bạch Dương . . ."
Ô Mạn Ti liền vui vẻ ra khỏi Hoàng Phủ Gia. Giống y như bất kỳ một thiếu niên lang hoạt bát hiếu động nào, hiếu kỳ đánh giá bốn phía, đi xa.
Hắn đi trong chốc lát, thì đi đến một con hẻm lân cận Hoàng Phủ Gia. Tìm được cổng sau của một căn nhà, lấy ra chìa khóa mở ra, rồi đi vào.
Bên trong sớm đã có người đang chờ: "Liễu thị La phu nhân mang theo con gái nàng ta Liễu Tuệ đã đợi từ lâu, Đại Vu."
Ô Mạn Ti gật gật đầu: "Dẫn các nàng tới gặp ta."
Hắn đi vào trong phòng, tháo tóc ra, đội lên một kiện áo choàng ngũ sắc sặc sỡ, thoáng cái liền từ đứa nhà quê thâm sơn cùng cốc biến trở lại thành Đại Vu Nam Cương kinh thành quyền quý kính sợ không thôi.
Đột nhiên vang lên tiếng ngọc bội, La phu nhân mang theo Liễu Tuệ chầm chậm đi tới, La phu nhân tự mình dâng lên một hộp đựng đầy châu báu, thành kính quỳ lạy. Sau đó liền không giấu diếm nói ra dã tâm của mình.
Liễu Tuệ ở một bên nghe, trong lòng bàn tay đổ mồ hôi: Đại Vu này quả thật đáng tin sao. . . Nàng nhịn không được ngẩng đầu nhìn lén hắn, ở xa xa, dáng vẻ hắn có chút giấu đầu hở đuôi. Liễu Tuệ chỉ thấy một chút bộ dạng cực kỳ ưu mỹ, màu sắc bờ môi cực kỳ tươi đẹp.
"Phu nhân sở dục, ta đều hiểu." Hắn bỗng nhiên mở miệng nói chuyện, giọng nói cũng là giọng nói thiếu niên trong trẻo mang theo một ít non nớt. Liễu Tuệ không khỏi sợ hãi kêu lên một tiếng.
"Nhưng kế của phu nhân, không thể được." Ô Mạn Ti lại nói: "Phu nhân đã quên, Tấn Nguyên Phương thị, có Tiên gia linh dược, trên đời này độc, thuốc có thể làm Phương thị chết, sợ là không có."
"Vậy, những đồn đại kia, đều là thật?" La phu nhân do dự nói: "Vậy, kính xin Đại Vu dạy ta."
Trong lòng Liễu Tuệ càng khiếp sợ: mẫu thân của nàng đã đạt tới trình độ đối với Đại Vu nói gì nghe nấy?
"Chuyện này rất đơn giản" Liễu Tuệ nhìn thấy Ô Mạn Ti vểnh môi lên nói: "Theo ta được biết, Phương Cẩm An đối với Lý Ức cũng không có tình cảm, một lòng của nàng toàn bộ đặt ở trên người Lý Mẫn, phu nhân sao không từ nơi này mà ra tay? Để Phương Cẩm An tự mình rời khỏi Lý Ức."
"Làm thế nào?" La phu nhân vội hỏi.
"Ly gián." Ô Mạn Ti chậm rãi nói.
"Kính xin Đại Vu chỉ dạy ta kỹ càng. . . thật sự có thể thực hiện?" Nghe xong kế của Ô Mạn Ti, La phu nhân thấy còn chưa đủ, chưa đủ hung ác. Mà Liễu Tuệ lại cảm thấy giống như có một con rắn độc đang ở trước mặt thè lưỡi ra . . .
Trong hoàng cung, Lý Ức thấy Hoàng Phủ Cực đã được tìm về, cuối cùng cũng thở dài một hơi.
"Ối trời, Điện hạ ngài đang làm cái gì vậy?" Hoàng Phủ Cực nhìn thấy Lý Ức, hai mắt trợn trừng kinh hãi.
Lúc đó Lý Ức khắp người quấn đầy băng gạc đã quỳ gần một ngày một đêm. Cuồng phong thổi lên thân thể không còn chút huyết sắc của hắn, râu tóc cũng lộn xộn không chịu nổi. Trong khi đó, đám cung nhân lấy áo choàng, đệm quỳ cho hắn, hắn lại nhất quyết không chịu dùng, nhưng sai người cầm tấu chương, văn chương đến bên cạnh, thong dong bình tĩnh xử lý triều chính.
Hoàng Phủ Cực ngoài ngạc nhiên ra, còn không nhịn được cười ha hả.
Sở Loan bội phục mà nhìn hắn: vị này có thể không tim không phổi như vậy, bản tướng quân cũng muốn cười đấy.
Nhưng mà Hoàng Phủ Cực còn không dừng ở đó, mà sau khi đi vào khám bệnh cho Phương Cẩm An, chờ tình huống Phương Cẩm An hơi ổn định chút ít, lại nhịn không được nói với Phương Cẩm An: ". . . Ta chưa từng thấy quý nhân nào giống như vậy! Thái tử điện hạ này rất thú vị, vô cùng thú vị đấy!"
Tạ Tụ nhìn lên trời: Điện hạ, ngài cũng không thể oán chúng ta, chúng ta quả thật rất vất vả dỗ dành nương nương đó, nói Điện hạ đã được bệ hạ đặc xá rồi, lên triều xử lý chính vụ. . .
Nhìn lại Phương Cẩm An một chút, ngược lại cũng không có phản ứng gì, chỉ sững sờ nhìn chằm chằm vào không, không biết suy nghĩ cái gì.
"Tiểu Tạ, dìu ta đi ra ngoài." Nàng rốt cuộc nói.
Tạ Tụ biết rõ khuyên không được, vội lấy áo choàng lớn bọc nàng lại, chậm rãi đỡ đi ra ngoài.
Trời đã khuya. Gió đã ngừng thổi, ánh trăng vô cùng tốt, chiếu trên mặt đất giống như rơi xuống một tầng sương. Lý Ức quỳ gối giữa lớp hoa sương này. Hôm nay trời rơi nhiều sương, Triệu gia phụng chỉ canh chừng hắn còn có chút không chịu đựng nổi, mà hắn thì ngược lại cũng không thấy một chút mất tinh thần nào.
Tạ Tụ đỡ Phương Cẩm An chậm rãi đi xuống bậc thềm ngọc thật dài. Nghe được tiếng vang, Lý Ức xoay đầu qua, thì thấy các nàng, ánh mắt sáng ngời, chốc lát lại có chút trốn tránh: "An An! Tiểu Tạ sao ngươi lại để cho nàng đi ra? An An nàng mau trở về, ta không có chuyện gì đâu."
Nói xong liền muốn đứng lên ngăn trở các nàng.
Triệu gia vội vàng tiến lên một bước: "Điện hạ, cái này, mời quỳ xuống."
Phương Cẩm An vẫy vẫy tay với Lý Ức, chậm rãi đi đến bên cạnh hắn, chậm rãi ngồi chồm hỗm ở bên cạnh hắn.
Lý Ức quan sát nàng, vừa bệnh nặng một trận, lại gầy xuống một vòng. Cả người quấn trong áo khoác, cơ hồ biến mất không thấy đâu, không khỏi cảm thấy rất đau lòng, vội vươn cánh tay ôm nàng: "Trên mặt đất lạnh, An An."
"Ta nói mấy câu liền đi." Phương Cẩm An nói.