"Ôi trời, có chút chuyện như thế mà đã hù dọa chàng rồi à." Phương Cẩm An lại cười ha ha, vòng tay qua ôm cổ hắn: "Ta cũng không thể không có chàng mà, chàng xem trước kia, không có chàng, ta cũng không biết sống thế nào đâu." Lý Ức vội vững vàng ôm lấy nàng: "Cho nên. . ." "Cho nên, chàng đối với ta mà nói, là tân sinh, là hy vọng." Phương Cẩm An tựa đầu vào hõm vai hắn cọ cọ: "Hiện tại chàng lại cho ta hy vọng mới, cho nên ta sao...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.