• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong khoảnh khắc đó, Phương Cẩm An cảm thấy bản thân giờ mới giác ngộ được nỗi khổ cầu mà không được của Phật gia: cầu vô sở đắc, đắc bất sở cầu [1]. Nghĩ như vậy, trong lòng Phương Cẩm An lại cảm thấy vô cùng ủy khuất: "Tiểu Ức, đệ phản bội ta."

[1] cầu vô sở đắc, đắc bất sở cầu: điều mong muốn thì lại không đạt được, điều đạt được lại là điều không mong muốn.

Lý Ức sững sờ.

Đệ phản bội ta. Chỉ bốn chữ thật đơn giản như vậy, Lý Ức ngẫm nghĩ mà cảm thấy đau lòng muốn chết.

Hắn khí phách tràn đầy, mưu đồ đầy bụng lập tức sụp đổ. Ánh mắt hắn vốn hùng hổ dọa người nay lại run rẩy, chợt nhắm chặt hai mắt -- Phương Cẩm An thậm chí phát hiện bàn tay hắn đang nắm tay của nàng có hơi run rẩy. Chốc lát, hắn buông nàng ra, dịch người, nhưng vẫn đoan đoan chánh chánh ngồi xuống. "Ta sai rồi." Hắn không nhìn nàng nữa, mắt chỉ nhìn về phía trước: "Cục diện rối rắm này, ta sẽ tự mình sẽ xử lý tốt. Nàng muốn như thế nào, thì làm như thế ấy, chỉ cần nàng vui là được."

Lẽ ra đây là lời nàng muốn nghe. Nhưng khi nhìn dáng vẻ trước mắt này của hắn, Phương Cẩm An lại không đành lòng: hắn tuy là đoan chính uy nghiêm mà ngồi ở chỗ kia, nhưng mà thân hình cao lớn không khỏi sinh ra cảm giác đìu hiu, thoáng như hài đồng bị vứt bỏ . . .

Phương Cẩm An cắn cắn bờ môi: lời này hình như nói hơi nặng rồi. . . Không, là tâm địa ta quá mềm."Nên như thế." Nàng cố thể hiện sắc mặt lạnh lùng cao ngạo rồi nói.

Nhất thời trong buồng xe yên tĩnh không một tiếng động, chỉ có âm thanh ồn ào ngoài xe và tiếng bánh xe lăn. Xe mặc dù vững vàng, nhưng cũng có rung xóc. Phương Cẩm An liền cảm thấy thân thể khó chịu như dời sông lấp biển [2], rất muốn tìm nơi mềm mại nằm một chút. Nếu như không có đâm thủng tầng cửa sổ này với Lý Ức, ngược lại cũng có thể nằm trên người hắn, thân thể đầy cơ thịt kia, cho dù trên vai, trên đùi hay là trên ngực, xúc cảm [3] dựa vào này quả thực thoải mái, còn nóng hầm hập -- dừng lại! Đây là đang suy nghĩ bừa bãi lộn xộn gì thế này, mình cũng cần phải cẩn thận tuân thủ việc nam nữ khác biệt. Ài, nghĩ tới Phương Cẩm An ta, cả đời anh hùng, tùy tâm sở dục muốn làm gì thì làm, mặc dù cũng có lúc thất vọng, nhưng cũng chưa từng từng có câu nệ lúng túng như vậy. Đều do hắn, làm chuyện biến thành như vậy. . . Phương Cẩm An nhéo mạnh huyệt thái dương.

[2] dời sông lấp biển: phép ẩn dụ cho sức mạnh hoặc hành động vô cùng lớn.

[3] xúc cảm: cảm giác khi sờ hoặc chạm vào vật

Bỗng nhiên, bên ngoài có tiếng người ồn ào, ngựa hí vang, xe mãnh liệt lắc lư một hồi. Phương Cẩm An sợ hết hồn, thân hình lay động, thiếu chút nữa đụng lên thành xe.

Lý Ức tuy rằng không nhìn nàng, nhưng một lòng toàn bộ đặt ở trên người nàng. Lập tức vô thức muốn ôm nàng vào trong ngực. Nhưng bàn tay mới đưa ra một nửa, thì đã kịp phản ứng, chậm rãi rụt trở về.

"Phát sinh chuyện gì?" Hắn trầm giọng hỏi người bên ngoài.

"Điện hạ," Sở Loan trả lời: "Chân trời bỗng nhiên lộ ra vô số ánh sáng lấp lánh rực rỡ, rơi xuống hướng bắc, mặt đất cũng mơ hồ có chấn động, cho nên ngựa bị chấn kinh."

"Lại có chuyện này sao?" Phương Cẩm An kinh ngạc nói.

Mà trong lòng Lý Ức lại nghĩ: rốt cuộc đã tới.

"Nhanh chóng hồi cung." Hắn phân phó nói.

Trở về Đông cung, xuống xe, Phương Cẩm An nhìn cũng không nhìn Lý Ức đang liếc mình, nói luôn: "Trời giáng dị tượng, có lẽ sẽ có chuyện lớn phát sinh. Điện hạ nhanh chóng đi xử lý đi. Ta đây cũng lập tức đi thu thập hành lý, Điện hạ không có chuyện gì thì cũng không nên tới."

Nói xong thì vịn bàn tay của Tạ Tụ, chầm chậm rời đi.

Tạ Tụ kinh ngạc không thôi: "Ơ, đây là thế nào? Chậc chậc, nương nương, người quay đầu lại nhìn đi kìa, ánh mắt Điện hạ nhìn người, rất đáng thương!"

"Đã nói bao nhiêu lần rồi, đừng gọi ta là nương nương, ta đã không phải là nương nương rồi, gọi ta An An là được. Huống chi chúng ta lập tức xuất cung rồi." Phương Cẩm An nói lảng sang chuyện khác.

"An An, gọi không quen . . . Sao đột nhiên lại muốn xuất cung? Xảy ra chuyện gì ở Liễu gia sao?" Tạ Tụ tò mò hỏi.

Vừa đi vào Chương Hoa điện, Phương Cẩm An liền sai người mang nước trà tới, một hơi uống hết một chén, sau đó mới ung dung thở dài nói: "Đi chuyến này ta mới phát hiện, Tiểu Ức thật là tùy ý làm bậy, phần tâm tư hắn đối với ta, đúng là hận không thể nói toạc móng heo cho mọi người đều biết. . ."

"A --" Tạ Tụ hưng phấn kích động la to: "Người rốt cuộc cũng biết được tấm lòng của hắn đối với người rồi, người biết rồi! !"

Phương Cẩm An lại càng hoảng sợ: "Ta sao lại không biết. . . Từ sau lần say rượu mất lý trí kia, tình ý hắn đối với ta liền biến chất từng ngày, ngay cả ngươi cũng nhìn rõ ràng, ta sao lại không thấy."

A, ha ha, người cũng biết thật nhiều nha. Tạ Tụ bất đắc dĩ trợn trừng mắt một cái, rồi lại truy vấn: "Vậy người nghĩ như thế nào, nghĩ như thế nào?"

"Ta vốn cũng không nghĩ gì hết. Trên đời này người ái mộ ta nhiều lắm, thêm hắn hay bớt hắn cũng không ảnh hưởng gì." Phương Cẩm An ho khan nói: "Hắn có lẽ mưu cầu mới lạ, nhất thời si mê, qua một thời gian ngắn liền phai nhạt a -- người tuổi trẻ lòng tràn đầy nhiệt tình, giội gáo nước lạnh quả thực có chút tàn nhẫn, mà lại là sai lầm của ta . . . Thế nhưng không có nghĩ tới, hắn lại nói toạc ra như vậy, việc này không hề tốt. Ta còn tưởng rằng hắn làm việc cũng coi như ổn thỏa, nhất định là có thể che đậy chuyện này kín đáo, hôm nay mới biết cả triều mưa gió ầm ĩ!"

"Cả triều mưa gió ầm ĩ thì như thế nào?" Tạ Tụ nháy mắt nói: "Nương nương người không cảm thấy cảm động sao? Điện hạ gánh vác cả triều mưa gió ầm ĩ cũng đối với người si tâm không thay đổi đấy!"

Phương Cẩm An xoa xoa mi tâm, khuôn mặt bất đắc dĩ: "Đúng là lời nói của cô nương gia. Hắn là người muốn làm Đế Vương, hơi không cẩn thận, chính là tiếng xấu thiên cổ, thật không đáng. Hắn rốt cuộc vẫn là tâm tính thiếu niên . . . Ta cũng suy nghĩ rất nhiều ngày rồi, tóm lại không có biện pháp nào tốt hơn, ta phải nhanh chóng xuất cung, rời xa hắn. Ngươi mau mau an bài thu dọn hành lý đi."

"Nói giống như người già bảy tám mươi tuổi vậy." Tạ Tụ thở dài: "Hoàng Phủ tiên chính là có thể trị bệnh nặng cho người, trái tim người đã chết, bộ không thể nảy mầm được nữa sao?"

"Trái tim ta thật ra vừa chậm chạp lại vừa cứng, không nảy mầm nổi nữa đâu." Phương Cẩm An nghiêm túc nói: "Năm ấy Lý Mẫn, là phó thác tính mạng, mới khiến cho nó nẩy mầm nở hoa, nhưng giờ đã bị suy tàn thành bùn nghiền thành bụi. Trải qua việc này, ta ngay cả quan hệ phó thác tính mạng này cũng coi thường. Cho nên trên đời này, sợ là không có gì có thể làm cho nó nảy mầm lần hai đâu—ngươi giúp ta nói một chút với Lý Ức, để cho hắn, đừng suy nghĩ lung tung nữa."

Tạ Tụ hồn nhiên không hay biết thân phận mật thám của mình đã bị bại lộ, chỉ lại hỏi: "Năm ấy phế Thái Tử rốt cuộc làm chuyện đại sự kinh thiên động địa gì, mới khiến cho tâm hồn thiếu nữ của người hồ đồ hứa hẹn? Ta vậy mà không biết, nói một chút thử xem?"

"Quả thật là kinh thiên động địa." Phương Cẩm An thở dài: "Thế cho nên về sau mặc dù hắn đối với ta không tốt, trái tim ta tuy rằng đã chết, nhưng cuối cùng cũng không thể hận hắn. Năm ấy, lúc ở Bắc Cương . . ."

Tạ Tụ trong nháy mắt muốn nói những chuyện này cho Lý Ức. Nhưng mà một ngày này Lý Ức cũng không xuất hiện. Ngày hôm sau, lúc đã gần đến buổi trưa, Lý Ức cũng chưa hề lộ diện. Đây là việc mà mấy ngày nay chưa từng có.

Thật sự đã bị Phương Cẩm An làm cho tổn thương? Chuẩn bị nửa đường bỏ cuộc rồi hả? Không phải chứ, đều là người đã từng chết qua một lần, tính cách hẳn là không đến mức yếu ớt như thế chứ? Tạ Tụ nghĩ ngợi, trốn Phương Cẩm An phái cung nhân đi tìm hiểu.

Chưa được một chớp mắt, cung nhân đã hồi báo: "Hôm qua phát sinh chuyện lớn, nói là Trừng Châu có một khối sao băng từ trên trời rơi xuống, gây ra hỏa hoạn, vô số người bị thương. Hiện tại bệ hạ, Điện hạ đang triệu văn võ cả triều thương nghị đối sách."

Tạ Tụ lập tức nghĩ tới: đúng rồi, kiếp trước cũng có chuyện này, mưa sao băng rơi xuống Trừng Châu cách kinh thành bốn trăm dặm, gây ra hỏa hoạn rừng rực, mấy ngày không tắt, không chỉ làm cho Trừng Châu tử thương vô số, còn thuận theo gió bấc mùa thu, lan hướng về kinh thành, khiến cho triều đình và dân chúng kinh hoảng.

Tạ Tụ rốt cuộc là người hai ngày nữa làm hoàng hậu, có tầm nhìn rộng. Suy nghĩ một chút, trong lòng hơi hồi nói."Nương nương, tạm thời khoan dọn hành lý đi" nàng vội vàng đi nói cho Phương Cẩm An: "Bên ngoài đã xảy ra chuyện lớn, sợ là tình cảnh của Điện hạ không được tốt lắm đâu."

Phương Cẩm An hơi suy nghĩ một chút: " Là chuyện sao băng từ trên trời rơi xuống hôm đó sao? Là có thần tử mượn cơ hội công kích Tiểu Ức?"

"Ai nói cho người biết vậy?" Tạ Tụ trừng to mắt.

Lúc này trên triều đình, về việc này đã là nhao nhao thành một mảnh.

Sao băng chính là điềm rất không may mắn, huống chi là ban ngày sao băng như mưa, hẳn là triều chính có sai trái lớn, cho nên trời xanh trừng phạt.

Mà gần đây triều chính cũng không còn chuyện gì trọng đại nữa, chỉ có một chuyện Lý Ức sắc phong Thái Tử.

Thế là, Lý Ức tài đức không xứng Đông cung, dẫn đến trời xanh phẫn nộ, dưới sự thao túng của người có tâm tư, tình hình ngày càng ầm ĩ.

Phía Lý Ức liên tục bại lui. Bạch Dĩ Sơ trong lòng thầm than, quả nhiên là do thời do mệnh, trù tính đủ kiểu, cũng không bằng trời tính, ngay lúc này lại phát sinh loại sự tình này.

Chẳng lẽ, thật đúng là Lý Ức vô duyên với vị trí Thái Tử? Hắn không khỏi nhìn Lý Ức.

Lý Ức trên mặt lộ vẻ tức giận, lớn tiếng khiển trách bác bỏ chúng thần. Nhưng mà càng khiển trách, dường như đối phương càng thêm kiêu căng.

Bạch Dĩ Sơ lại thở dài một hơi, tiếp tục vắt hết óc suy nghĩ làm sao phá vỡ cục diện này.

Nhưng mà ánh mắt trong lúc lơ đãng đảo qua ngón tay Lý Ức phủ dưới tay áo. Ngón tay kia, dường như đang không nhanh không chậm khẽ nhịp nhịp.

Bạch Dĩ Sơ trước kia đã sớm phát giác được loại động tác nhỏ này của Lý Ức. Điều này đại biểu cho hắn đã tính trước mọi việc, hết thảy đều nắm ở trong tay.

Bạch Dĩ Sơ thực sự suy nghĩ không thấu tâm tư Lý Ức. Hắn hiện tại rõ ràng bị Liễu Thần đối chọi gay gắt dẫn tới tình cảnh bất lợi đối với hắn.

"Điện hạ cứ luôn nói không thẹn với lương tâm," Liễu Thần nói thẳng: "Có dám đối mặt với trừng phạt của trời!"

"Làm sao không dám!" Lý Ức giống như trúng khích tướng của hắn ta, hắn đứng dậy quỳ lạy Sùng Nguyên Đế nói: "Nhi thần cũng đang muốn chỉ thị của phụ hoàng, nhi thần nguyện tự mình đi Trừng Châu, chủ trì đại cục!"

Sùng Nguyên Đế có chút do dự. Tình hình trước mắt, Lý Ức tự mình đi Trừng Châu chủ trì dập lửa, tự nhiên là biện pháp duy nhất tiêu trừ công kích của chúng thần. Nhưng đây cũng là đường cùng. Trừng Châu cách kinh thành bốn trăm dặm, nửa ngày này nhận được ba lần cấp báo, thế lửa vô cùng hung mãnh, đã vậy gió thu lại nổi lên, quân dân Trừng Châu thúc thủ vô sách. Lý Ức nếu đi, khống chế được lửa này thì không có gì để nói, nếu khống chế không nổi thế lửa, thì vị trí Thái Tử của hắn, cũng không cần nhắc lại -- nói không chừng, còn nguy hiểm đến tính mạng. . .

"Nhi thần tự tin cúi đầu và ngẩng đầu không thẹn với trời đất, tất được trời xanh rủ lòng thương xót." Lý Ức từng chữ âm vang nói: "Nhi thần nguyện lập được Quân Lệnh Trạng, nếu không chế trụ nổi lửa này, nhi thần nào có mặt mũi nhìn dân chúng, phụ hoàng, vị trí Thái Tử này, xin nguyện nhường hiền!"

Giọng nói hùng hồn, chính khí bao la quanh quẩn trong phòng, rất nhiều thần tử vốn không phục Lý Ức, trong lòng cũng sinh ra khâm phục.

Không đúng, hắn dựa vào cái gì mà lại tự tin như vậy? Bạch Dĩ Sơ trăm mối vẫn không có cách giải. Liễu Thần cũng hết sức ngạc nhiên.

Sùng Nguyên Đế trong lòng thấy vô cùng an ủi: đây mới là nhi tử của trẫm."Tốt, vậy ngươi liền đi đi." Ông ta kiên quyết hạ chỉ.

"Điện hạ phải lập tức tới Trừng Châu?" Phương Cẩm An là từ trong miệng chưởng sự thái giám lễ chính Trường Phong điện nhận được tin tức này.

"Vâng " lễ chính nghiêm mặt nói: "Điện hạ hiện tại đang cầm binh điểm tướng Bắc Kinh quân, xong xuôi sẽ đi ngay. Dặn dò lão nô mau trở về chuẩn bị chi tiêu trên đường rồi đưa qua."

"A, vậy ngươi mau đi đi." Phương Cẩm An như có điều suy nghĩ nói.

"Nương nương, nhìn điệu bộ này, Điện hạ giống như không định trở về nói từ biệt với người?" Tạ Tụ vội nói: "Chúng ta không đi tiễn Điện hạ hả?"

"Có bốn trăm dặm bên ngoài Trừng Châu mà thôi, một ngày có thể đến rồi, tiễn cái gì." Phương Cẩm An lạnh nhạt nói.

Lễ chính đang xoay người lại chuẩn bị rời đi thì nghe thấy lời này, trên mặt một hồi tối tăm phiền muộn: còn không phải là vì người, Tiểu Chủ Tử số khổ của ta mới bị công kích tài đức không xứng, người ngược lại coi như không có chuyện gì. Điện hạ còn liên tục dặn dò trong lúc hắn rời khỏi phải hảo hảo hầu hạ nàng, ài, người không tim không phổi như vậy, hoàng tử của ta ơi, người rốt cuộc vừa ý nàng chỗ nào hả. . .

"Vậy còn việc xuất cung, chậm một chút rồi mới đi chứ?" Tạ Tụ giống như cầu khẩn lắc tay áo nàng.

"Từ từ rồi tính." Phương Cẩm An nhíu mi: "Dù sao cũng phải chờ hắn trở về. . . A, Sở Loan, tại sao ngươi trở lại, ngươi không có đi theo Điện hạ sao?"

Sở Loan vội vàng từ ngoài điện đi vào: "Điện hạ chỉ thị mạt tướng bảo vệ tốt Đông cung, không cần đi theo."

"Hồ đồ!" Phương Cẩm An vỗ bàn một cái: "Mang theo tất cả Tử Diễm quân, đi theo Điện hạ đi Trừng Châu!"

"Tiểu thư," Sở Loan mặt lộ vẻ khó xử: "Người đã phân phó, chúng ta hiện tại đã đổi chủ, cần phải tuân thủ nghiêm ngặt mệnh lệnh của điện hạ ."

"Cái này. . ." Phương Cẩm An thật sự có chút nóng nảy: "Trước kia sao không biết ngươi nghe lời hắn như vậy?"

"Nương nương, " Tạ Tụ thừa cơ xúi giục nói: "Nếu không chúng ta đi tiễn Điện hạ đi, thuận tiện khuyên bảo Điện hạ thay đổi tâm ý?"

Nhưng Phương Cẩm An cảm thấy hiện tại đặc biệt đuổi theo ra thành gặp Lý Ức thật không được tự nhiên. "Thôi, để hắn đi thôi." Nàng ngã nằm lên trên giường êm, tiếp tục tự mình suy nghĩ.

Trong đại doanh Bắc Kinh quân ngoài thành, lễ chính lúc hành lễ tiễn Lý Ức đi, rõ ràng phát hiện Lý Ức nhìn phía sau hắn vài lần.

"Nương nương trong cung bình yên vô sự, điện hạ yên tâm." Lễ chính thấp giọng nói.

Quả nhiên thấy chủ tử hắn thu ánh mắt, vô ý thức chú ý trái phải hai bên.

Hắn hầu hạ chủ tử từ nhỏ, làm sao không biết rõ, đây là dáng vẻ hắn vô cùng không vui.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK