• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi rời khỏi Tướng quân phủ, Bộ Hoài Viễn nghĩ đến Mục Kỳ từ khi hồi kinh tới giờ đều chưa có cơ hội ra ngoài, liền cố ý mệnh cho mã phu chạy một vòng quanh chợ, định để cho Mục Kỳ thăm thú cảnh quan chung quanh một chút.

Vì không có sự tình gì trọng đại, lại đã gần hết ngày, nên hiện tại trên đường cũng không có nhiều người lắm, rất nhiều cửa hàng đã bắt đầu thu thập đồ đạc để đóng cửa. Lo lắng cho tình hình sức khỏe của hai người, mã phu điều khiển xe ngựa đi vô cùng chậm rãi. Bộ Hoài Viễn tựa vào vách xe, nhìn Mục Kỳ đang vói đầu ra ngoài cửa sổ nhìn ngắm cảnh vật, ôn nhu nói: “Gần nhất không có lễ hội lớn nào, trên đường cũng tương đối yên bình, đợi tháng sau có hội đèn ***g tịch nguyệt, ta sẽ lại mang ngươi đến đây xem.”

(Thưởng trăng: 夕月- Tịch nguyệt ở đây chính là bái trăng. Có thể thấy vào thời Xuân Thu, đã có tục đế vương bái trăng, tế trăng. Đến thời Nguỵ Tấn, bắt đầu phổ cập dân gian tục thưởng trăng.)

Mục Kỳ tuy rằng đang nhìn ngoài cửa sổ, bất quá tâm trí của y nãy giờ vẫn chu du bốn phương, nên lúc nghe được thanh âm của Bộ Hoài Viễn y mới sợ run một chút lấy lại tinh thần, hỏi: “A, hội đèn ***g là gì?”

“Chính là lễ hội thưởng trăng.” Bộ Hoài Viễn ôn hòa giải thích.

Mục Kỳ gật gật đầu, lễ hội thưởng trăng này y cũng đã từng nghe qua, chính là theo truyền thuyết những nam nữ chưa lập gia đình có thể đến ngày hội này tìm kiếm nhân duyên. Y cùng Bộ Hoài Viễn đã hành thân, nên những trò vui này hiển nhiên là không cần đến, nhưng đến thưởng trăng xem đèn thì cũng được. Đối với chuyện này, Mục Kỳ cũng không có ý kiến, bởi vậy y chỉ tỏ ý cho Bộ Hoài Viễn hiểu là mình đã biết chuyện, rồi suy nghĩ của y lại phiêu xa…Bạch Nhất hôm nay đã nói với y, nếu trong thời gian mang thai mà làm việc kia thì chỉ phải chú ý một chút là được. Nhưng là từ lúc y trở về cũng đã được hai tháng, dù hai người buổi tối vẫn ngủ cùng nhau nhưng Bộ Hoài Viễn đến bính y cũng chưa chạm qua, chẳng lẽ là Bộ Hoài Viễn không được? Không có khả năng, nếu Bộ Hoài Viễn không được thì đứa nhỏ trong bụng của y là rơi từ trên trời xuống sao?

Mục Kỳ nhíu mày nghiêng nghiêng đầu, vì cái gì Bộ Hoài Viễn không bính y, thật sự phải bắt y tự thân vận động à? 

“Lại nghĩ cái gì vậy hả?” Bộ Hoài Viễn nhẹ nhàng nhích đến bên người Mục Kỳ, đem đối phương lãm vào trong ngực. Tay phải xoa xoa mi gian của Mục Kỳ, kéo giãn nếp nhăn trên mặt. Hắn cảm thấy gần nhất Mục Kỳ giống như luôn luôn có chút không vui, cũng không biết là vì nguyên nhân gì, chẳng lẽ y đã nhớ ra mọi chuyện?

“Không có gì.” Mục Kỳ lắc lắc đầu, dứt khoát dựa luôn vào lòng Bộ Hoài Viễn.

Một đường không nói chuyện, hai người rất nhanh đã về đến An Quốc Hầu phủ.

“Ta muốn tắm rửa.” Trở lại trong phòng, Mục Kỳ vừa ngồi xuống vừa suy nghĩ, rồi ngẩng đầu nói với Bộ Hoài Viễn như vậy.

“Hảo.” Bộ Hoài Viễn cười cười, phân phó hạ nhân chuẩn bị nước ấm, đợi hạ nhân quay về thì toàn bộ mọi thứ đã được chuẩn bị xong, lúc đó Bộ Hoài Viễn mới mang theo Mục Kỳ đến dục phòng.

Dục phòng tại An Quốc Hầu phủ được xây đơn độc ở bên ngoài, tuy rằng không xa hoa như dục phòng trong cung nhưng cũng phi thường thoải mái. Khi Mục Kỳ đẩy cửa ra tiến vào, nước ấm trong bồn tắm đã tỏa ra hơi nóng gần như bao phủ khắp căn phòng, sương khói lượn lờ làm cho y có cảm giác như mình đã rơi vào một xứ sở xa lạ. Hạ nhân phụ trách chuẩn bị dục phòng gặp hai người tiến vào, liền vội đem mọi thứ hoàn thành cho tốt rồi khom người lui xuống.

Bộ Hoài Viễn một đường đem Mục Kỳ đưa đến cạnh bể, mới xoay người đối Mục Kỳ dặn dò: “Ngươi cẩn thận chút, có chuyện gì liền phải kêu người ở bên ngoài vào.”

Mục Kỳ mím môi không lên tiếng trả lời, thẳng đến lúc Bộ Hoài Viễn chuẩn bị rời đi, y mới vươn tay nắm lấy vạt áo của Bộ Hoài Viễn, một bên cúi thấp đầu nói: “Thân mình của ta không tiện, ngươi lưu lại giúp ta đi!”

Bộ Hoài Viễn sửng sốt một chút, rồi nhìn đến chiếc bụng cao cao đã hơn sáu tháng của Mục Kỳ, nhíu nhíu mày. Đây cũng không phải lần đầu tiên Mục Kỳ tắm rửa tại nơi này sau khi trở về, mới đầu y còn cho hạ nhân đến hầu hạ, nhưng mỗi lần như vậy bọn họ đều bị Mục Kỳ đuổi ra ngoài. Hắn biết sau khi Mục Kỳ mất trí nhớ luôn có chút phòng bị với người khác, nên hắn không còn an bài hạ nhân đến hầu hạ chuyện này nữa, chỉ dặn dò bọn họ cạnh giữ bên ngoài tùy thời vào giúp đỡ cho y. Bất quá bụng của Mục Kỳ nay đã lớn, có một số việc quả thật là không tiện để làm một mình. Vậy mà lúc đầu hắn lại còn có chút nghi ngờ y nữa chứ, hắn không khỏi tự trách bản thân. Nghĩ như thế, Bộ Hoài Viễn liền mở miệng bảo hạ nhân hầu hạ ở bên ngoài tiến vào hỗ trợ.

“Không cần những người khác đến, ngươi lưu lại giúp ta.” Mục Kỳ thấy Bộ Hoài Viễn chuẩn bị gọi người, liền hứ một tiếng bỏ vạt áo trong tay ra, không quá cao hứng nói.

Bộ Hoài Viễn dừng lại một chút, hắn cũng không muốn cho ngoại nhân đi vào, chính là bản thân lại không có kinh nghiệm hầu hạ người ta, mới có thể bảo người khác tiến vào hỗ trợ.

“Thôi được rồi, ngươi ra ngoài đi, để ta tự làm.” Xem Bộ Hoài Viễn vẫn còn do dự, Mục Kỳ lập tức phát hỏa, quay mặt qua chổ khác tức giận nói. Kỳ thật bằng thân thủ của y, ảnh hưởng của chiếc bụng to hiện tại đối với y cũng không quá lớn. Y chỉ là cố ý lưu lại Bộ Hoài Viễn cùng mình thôi, nhưng sự do dự của Bộ Hoài Viễn lại làm cho trong lòng y nổi lên một trận ủy khuất cùng phiền táo.

Bộ Hoài Viễn bất đắc dĩ thở dài một hơi, nắm lấy tay Mục Kỳ chậm rãi đi đến bể tắm, thanh âm ôn hòa bảo: “Ngươi nếu không muốn để cho người khác tiến vào, ta sẽ không để bọn họ vào đây, ta ở đây cùng ngươi.” 

“Khụ ân… vậy cùng nhau tắm là tốt rồi.” Mặt Mục Kỳ có chút hồng hồng, may mà trong phòng đều phủ đầy sương mờ, nên nhất thời cũng nhìn không quá rõ ràng, bất quá nghĩ đến hành động kế tiếp của mình, mặt mày Mục Kỳ lại càng nóng hơn.

Bộ Hoài Viễn không có suy nghĩ nhiều, sau khi gật đầu ứng thanh, liền chủ động cởi quần áo. Bởi vì chiếc bụng của Mục Kỳ nay đã lớn nên việc xoay người quả thật có hơi bất tiện, bởi vậy y phục của Mục Kỳ cũng là do Bộ Hoài Viễn giúp cởi ra luôn. Đợi hai người đã trơn tuột nhẵn bóng, Bộ Hoài Viễn liền nắm lấy tay đỡ Mục Kỳ xuống bể, vừa đi vừa ôn nhu nhắc nhở, “Cẩn thận chút.”

“Ân.” Mục Kỳ nhỏ giọng ứng thanh, thuận theo động tác của Bộ Hoài Viễn bước xuống.

Vì phòng ngừa mặt nền trơn trượt, chung quanh bể tắm đều được phủ một lớp mao thảm thật dày, dù đi chân trần cũng không sợ lạnh.

Xuống bể, Bộ Hoài Viễn liền để cho Mục Kỳ dựa theo sức nước bán ngồi ở trên bậc thang tựa người vào tường bể tắm. Còn bản thân y thì cầm lấy chiếc khăn mà bọn hạ nhân đã chuẩn bị tốt từ trước để tắm rửa cho Mục Kỳ. Tuy rằng là lần đầu tiên hầu hạ người khác, nhưng Bộ Hoài Viễn vẫn ôn nhu cười như bình thường, một chút bộ dáng mất kiên nhẫn cũng không có.

Mục Kỳ trầm mặc dịu ngoan, tùy ý để cho Bộ Hoài Viễn hầu hạ, ngẫu nhiên một vài đụng chạm của Bộ Hoài Viễn lại đột nhiên phướt qua khiến cho y không nhịn được đỏ mặt. Nhưng thỉnh thoảng, y vẫn dùng khóe mắt nhìn sang Bộ Hoài Viễn, trong lòng lại như bị một chiếc lông mềm quào qua quào lại, vừa ngứa ngứa lại nhột nhột. Thẳng cho đến khi bàn tay của Bộ Hoài Viễn đụng tới hạ thể đã có chút phản ứng của y, Mục Kỳ nháy mắt khẽ run run vài cái, thân thể cũng trở nên cứng đờ, miệng thế nhưng lại nhịn không được phát ra một tiếng ưm.

Bộ Hoài Viễn cũng sửng sốt một chút, bất quá trong nháy mắt hắn đã lập tức phản ứng lại, xấu hổ ho nhẹ một cái, lúc chuẩn bị thu hồi tay, không nghĩ tới lại bị Mục Kỳ vươn tay ngăn lại.

“Ta… Khó chịu, ngươi…giúp ta.” Tuy rằng bắt được tay Bộ Hoài Viễn, nhưng lời nói ra khỏi miệng của Mục Kỳ vẫn cứ ấp a ấp úng, ngay cả khuôn mặt cũng đỏ hồng đến sắp chảy ra máu.

Bộ Hoài Viễn cảm thấy vật thể trong tay mình càng lúc càng có xu thế lớn hơn, nhìn Mục Kỳ không được tự nhiên quay đầu đi chổ khác, hắn không khỏi cười khẽ một tiếng. Bản thân hắn cũng là nam nhân, tự nhiên hiểu rõ tình huống thế này, chẳng qua bởi vì lý do sức khỏe, cho nên ý nghĩ của hắn đối với *** đã phai nhạt đi ít nhiều. Nay Mục Kỳ trở nên như vậy, hắn vẫn hiểu được nên làm thế nào. Vỗ nhẹ lên bàn tay của Mục Kỳ đang nắm lấy mình để cho y buông ra, tiếp theo hắn lại vươn tay sờ lên vật thể đã có chút cương cứng dưới nước. Năm ngón tay nhẹ nhàng bao lấy, bắt đầu cao thấp bộ lộng.

Theo từng động tác của Bộ Hoài Viễn, thân mình cương cứng của Mục Kỳ chậm rãi có chút nhũn ra. Bộ Hoài Viễn thấy thế liền vội vươn cánh tay trái vòng quanh đối phương, làm cho thân mình của Mục Kỳ không bị ngã vào trong nước, còn tay phải thì vẫn tiếp tục mềm nhẹ vỗ về chơi đùa.

“Ân... Ân ách... A…” Trong vô thức miệng của Mục Kỳ đã phát ra vài tiếng rên rĩ khe khẽ. Bàn tay của Bộ Hoài Viễn nhu lộng rất nhẹ nhàng, giống như con người ôn nhu của hắn lúc bình thường. Nhưng như vậy ngược lại càng làm cho trong lòng Mục Kỳ như đang bị một cái móng vuốt mèo quấy nhiễu, cảm giác này vừa ngứa lại thêm vài phần rộn rạo, nhưng lại khiếm khuyết đi một chút gì đó khiến cho cảm xúc có thể phun trào. 

Hốc mắt hàm chứa sương mù của Mục Kỳ đều có chút đỏ hồng, y khẽ thở gấp nhỏ giọng nói: “Ngươi…ngươi dùng thêm chút lực…”

Bộ Hoài Viễn nghe vậy cười yếu ớt một chút, tốc độ trên tay lại nhanh hơn một ít, lực tay cũng thoáng được tăng thêm. Sau vài khắc, vật thể trong tay hắn càng lúc càng lớn, càng lúc càng cứng rắn, hắn thậm chí có thể cảm nhận được độ ấm trong lòng bàn tay của vật thể kia so với ôn thủy còn muốn nóng ấm hơn.

“Ân… Ân a… Ân cáp…” Mục Kỳ híp hai mắt lại, ánh mắt mông lung, tuy rằng đã cố ý áp chế, nhưng từ miệng y vẫn thỉnh thoảng phát ra vài tiếng khinh suyễn. Thanh âm cũng không phải quá ngọt ngào, nhưng lại mang theo vị đạo *** thực rõ ràng, làm cho Bộ Hoài Viễn cảm thấy phía dưới của mình cũng ẩn ẩn có chút phản ứng.

Theo thời gian chuyển dời, thân mình Mục Kỳ càng lúc càng thêm yếu đuối, nhưng hạ thân còn chưa được phát tiết lại như một sợi dây thừng gắt gao trói chặt y. Trong đầu y hiện tại đã căng như tên lên cung, mặt cũng trướng đến đỏ bừng. Y cố bám lấy người Bộ Hoài Viễn, đầu tựa vào vai trái của y, sau một hồi thì nhịn không được vùi đầu càng sâu hơn, nghẹn ngào nói: “Mau…ân a…một chút, ân...Cáp….”

Bộ Hoài Viễn lần đầu tiên nhìn thấy Mục Kỳ như vậy, cho dù là vào đêm tân hôn khi bọn họ viên phòng, bộ dạng của Mục Kỳ cũng vô cùng quật cường. Còn nay cả người y như đang chìm trong nước sôi lửa bóng, hư nhuyễn đến nổi chỉ có thể nằm trong lòng hắn, hai mắt say mê, sắc mặt đỏ hồng, cả người tản mát ra một cỗ hơi thở thật mê người. Bộ dạng của Mục Kỳ vốn đã tuấn tú, vì dĩ vãng luôn lãnh mặt lại thêm lời đồn bên ngoài nên mới có thể làm cho người ta cảm thấy khó có thể thân cận y. Nhưng kỳ thật y bất quá chỉ là một đứa nhỏ hay thẹn thùng lại không được tự nhiên, luôn chọc người đau sủng mà thôi. Nghĩ đến đây, ánh mắt của Bộ Hoài Viễn lại tối tăm thêm vài phần, trên tay không khỏi tăng thêm lực đạo, nắm chặt thêm một chút.

“A…” Lần này dù là băng tuyết ngàn năm cuối cùng cũng đã bị sụp đỗ, Mục Kỳ nháy mắt ưỡn cong cả người, toàn bộ tinh hoa đều tiết vào trên tay Bộ Hoài Viễn, còn có một chút trôi ra bồng bềnh theo sóng nước, tiếp theo y lại vô lực ngã vào lòng Bộ Hoài Viễn thở dốc, “Cáp hô…vù vù…”

Bộ Hoài Viễn bận bỉu tẩy rữa chất lỏng trên tay, sau đó lại cầm lấy một chiếc khăn mặt giúp Mục Kỳ lau mồ hôi “Tốt lắm, chuẩn bị đứng lên đi!”

Mục Kỳ vừa khôi phục một ít tinh thần liền rời khỏi ngực Bộ Hoài Viễn, hiện tại y đang tựa vào vách đá bên hồ, mặt còn ẩn hồng. Lại tránh thoát cánh tay của Bộ Hoài Viễn đưa qua đang vì y lau khô đầu, Mục Kỳ thân thủ tham hướng hạ thân của Bộ Hoài Viễn.

Bộ Hoài Viễn vội vàng nâng tay ngăn lại, ôn nhu nói: “Ta không cần, đứng lên đi, ngâm lâu trong nước sẽ choáng váng đầu, dễ dàng bị cảm lạnh.” 

Mục Kỳ nhíu nhíu mày, đỏ mặt nhìn về phía Bộ Hoài Viễn, mang theo chút không được tự nhiên nói: “Ta đã hỏi qua Tiểu Bạch, có thể à, chuyện này cũng không thành vấn đề.” Nói xong y lại tránh khỏi Bộ Hoài Viễn, chống thân mình theo bậc thang đi ra bể, rồi đỡ lấy bụng quỳ gối trên thảm, rồi từ một đống vật phẩm trưng bày bên hồ lấy ra một hạp thuốc cao. Đây là thuốc mở mà Lý Nhạc chuẩn bị cho y, bình thường sau khi tắm xong, y sẽ chét một ít thứ này lên bụng, bất quá nếu dùng để bôi trơn thì cũng có hiệu quả rất tốt.

Theo trong hộp vét ra một khối thuốc cao, Mục Kỳ giạng đôi chân còn ướt đẫm nước đứng ở bên cạnh bể, một tay chống đất, một tay đưa thuốc cao hướng vào huyệt khẩu ở phía sau. Bởi vì chiếc bụng cao to, nên thân thể dù mềm dẻo đến đâu, thì khi Mục Kỳ làm động tác này vẫn phải cố hết sức lực của mình. Hơn nữa vừa mới dưới nước, y đã trải qua một trận cọ sát nay đã sớm không còn khí lực, bởi vậy ngón tay vừa đụng tới hai mép cánh hoa, bàn tay chống đỡ trên đất của y đã có chút run lên, tiếng thở dốc cũng dần dần trở nên trầm trọng.

“Ngươi làm cái gì vậy hả!?” Bộ Hoài Viễn bị động tác này của Mục Kỳ hù cho giật cả mình, xoát một tiếng liền bước ra khỏi bể bước, nhanh chóng đi đến bên người Mục Kỳ, vươn tay đem Mục Kỳ nhét vào trong lòng một lần nữa. Sắc mặt của hắn đã có chút ám trầm, thấp giọng quát.

Mục Kỳ nghe được tiếng hô của đối phương thì cương cứng một chút, bất quá động tác trên tay vẫn như cũ không có dừng lại, một mặt lại để cho thân thể của mình tựa vào cái ôm ấp của Bộ Hoài Viễn. Tiếp đó, tay phải của y duỗi ra phía sau thêm một chút, trong nháy mắt sẽ tham nhập huyệt khẩu đã ẩn ẩn có chút xôn xao nhộn nhạo.

Bộ Hoài Viễn cầm chặt tay Mục Kỳ, trưng khuôn mặt bình tĩnh quát: “Đừng hồ nháo!” 

Liên tục hai lần bị ngăn cản, Mục Kỳ nổi lên vẻ xấu hổ, chút *** vừa nãy cũng lui xuống không còn tăm hơi. Khuôn mặt vốn hồng hào nay đã có chút xuống màu, cơ thể mềm nhũng cũng trở nên cương cứng. Y cứ thế chôn ở trong lòng Bộ Hoài Viễn, không nói chuyện cũng không tái động đậy.

Bộ Hoài Viễn vội vàng rút tấm mao thảm ở một bên bao lấy Mục Kỳ, rồi thở dài một hơi, nhẹ giọng trách mắng: “Tại sao lại không đúng mực như vậy, thân mình của ngươi là như thế nào rồi, đừng nháo, mau nhanh đứng lên miễn cho bị cảm lạnh.”

Mục Kỳ yên tĩnh một hồi, lúc này liền đẩy Bộ Hoài Viễn ra đứng dậy, ánh mắt có chút hồng hồng, nhưng lại không giống như lúc vừa nãy, tựa hồ mang theo chút ủy khuất, làm cho trái tim của Bộ Hoài Viễn chấn động, sửng sờ tại chỗ. Mà sau khi Mục Kỳ đứng dậy, rất nhanh đã ăn mặc chỉnh tề, động tác lưu loát làm cho người ta một chút cũng không cảm thấy chiếc bụng to kia có bất kì ảnh hướng gì đối với y. Mặc xong y phục, cũng không thấy y liếc mắt nhìn Bộ Hoài Viễn một cái, cứ thế mà thẳng thừng rời đi.

Đợi Mục Kỳ đi rồi, Bộ Hoài Viễn mới lấy lại tinh thần đứng dậy mặc quần áo. Lúc ra khỏi dục phòng, hắn mới từ phía hạ nhân biết được, Mục Kỳ không có quay về căn phòng của bọn họ, mà đi thẳng đến phòng tân hồn mà hắn đã an bài cho Mục Kỳ trước đó. Nghe vậy hắn không khỏi thở dài, tuy rằng không rõ nguyên nhân, nhưng hắn cũng biết Mục Kỳ chắc đã sinh khí giận dỗi mình. Vốn là muốn đi đem người mang về, nhưng vừa mới trải qua một trận ép buộc, hắn không khỏi cảm thấy có chút choáng váng đầu.

Sờ sờ đầu cảm giác chính mình khả năng đã hơi phát sốt, vì sợ lây bệnh cho Mục Kỳ, nên hắn liền thuận thế để cho Mục Kỳ nghỉ ngơi tại tân phòng một đêm, chỉ phái người qua bên đó chiếu khán cho y.

Che miệng ho khan vài tiếng, Bộ Hoài Viễn cau mày phân phó hạ nhân đi thỉnh Lý Nhạc đến chổ hắn. Sáng sớm ngày mai, hắn vẫn muốn đi đón Mục Kỳ trở về, bởi vậy chỉ bảo Lý Nhạc khai cho hắn chút dược hạ sốt. Mặt khác hắn cũng rất muốn biết đêm nay Mục Kỳ khác thường như vậy, đến tột cùng là đã xảy ra chuyện gì?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK