Vân Mặc Chi đã rời khỏi Thịnh Kinh được một khoảng thời gian. Muốn tìm được y cũng không phải là chuyện nhất thời nửa khắc. Vì đã mất trí nhớ, nên Mục Kỳ hiện tại vẫn là dựa vào lời kể của Bộ Hoài Viễn mới biết được việc hỏi thăm tin tức của Vân Mặc Chi ở thành Vân Hà. Sau đó, y liền liên tục viết mấy phong thư thỉnh thành thủ Vân Thanh Nhiễm của thành Vân Hà, cũng chính là thân muội muội của Vân Mặc Chi hỗ trợ tìm người.
Mặt khác, Mục Kỳ còn đặc biệt đi một chuyến đến Thái y viện tìm Nghiêm Tố, thỉnh giáo ông về chuyện tình sức khỏe của Bộ Hoài Viễn. Nghiêm Yố lại là người luôn luôn coi trọng lời hứa, ngày đó trước khi thi châm cho Bộ Hoài Viễn, ông đã đáp ứng hắn giấu chuyện này. Bởi vậy khi kể lại tình huống hiện tại của Bộ Hoài Viễn cho Mục Kỳ biết, thì lời nói của ông cũng không khác biệt mấy so với Bộ Hoài Viễn. Về phần phương pháp giải quyết mà Mục Kỳ yêu cầu, Nghiêm Tố cũng chỉ có thể tỏ vẻ lực bất tòng tâm.
Mấy ngày kế tiếp, Mục Kỳ đã suy nghĩ đến rất nhiều biện pháp nhưng vẫn không có đầu mối, cuối cùng vẫn là Bộ Hoài Viễn nhìn không được, thế là đem người ngăn lại ở trong phòng. Họ vẫn ở gian phòng của Bộ Hoài Viễn, từ lúc thân thể Mục Kỳ khôi phục trở lại, bọn họ liền quay về nơi này. Ngày mùa hè oi bức, ngay dưới cửa sổ trong góc phòng được đặt một khối băng to, thỉnh thoảng khi gió ngoài cửa sổ thổi vào, sẽ mang theo vài tia mát lạnh, làm cho sa trướng bên giường cũng theo gió nhẹ nhàng lắc lư, càng lộ thêm vẻ thanh lương. (thanh lương~ mát rượi)
Bộ Hoài Viễn thân thủ cản lại Mục Kỳ chuẩn bị xuất môn, nhẹ nhàng đè giữ bờ vai, cẩn thận đưa y đến chổ ghế ngồi, thân thiết bảo: “Tại sao lại ra ngoài nữa, thời tiết gần đây càng ngày càng nóng, đang giữa trưa mà ra ngoài cẩn thận cảm nắng à.”
Mục Kỳ nhíu nhíu mày, vẫn là giải thích một phen: “Ta có hẹn với Tiểu Bạch, định qua Tướng quân phủ gặp y.” Y từ chổ của Nghiêm Tố biết được, thân thể của Bộ Hoài Viễn hiện tại tối kỵ nhất chính là cảm xúc dạo động phập phồng hoặc là có ưu tư nặng nề. Bởi vậy mấy ngày nay y đều không dám khắc khẩu cùng Bộ Hoài Viễn, có vấn đề gì cũng sẽ nói ra miệng.
“Để cho hạ nhân qua truyền lời sửa lại thời gian hẹn đi, trời nắng như vậy không cần ra bên ngoài chạy loạn.”
“Nhưng mà ta có việc gấp muốn hỏi y a!” Mục Kỳ có vẻ nôn nóng nói, chổ thành Vân Hà còn chưa có hồi âm, bên Nghiêm Tố Lý Nhạc cũng không có cách nào. Mà hiện tại ở Thịnh Kinh này, y cũng chỉ quen mỗi Bạch Nhất là người có hiểu biết về y thuật. Mặc dù Bạch Nhất từng nói y thuật của mình không tinh, nhưng dù sao cũng là một đại phu, y hiện tại chỉ có thể tìm mọi cách chữa ngựa chết thành ngựa sống, không thể buông tha bất kỳ một khả năng nào.
“Tiểu Kỳ, ta biết ngươi lo lắng cho ta, nhưng ngươi đừng quên đã đáp ứng ta phải chú ý thân thể của mình rồi.” Bộ Hoài Viễn hơi có chút bất đắc dĩ nói.
“Thân thể của ta tốt lắm, chút thời tiết này cũng không ảnh hưởng gì.” Mục Kỳ ngẩng đầu tính nở nụ cười trấn an đối phương, vẫn dự định sẽ ra ngoài một chuyến.
“Ngươi không để ý đến thân thể của mình, cũng phải vì Bạch Nhất lo lắng một chút đi.” Bộ Hoài Viễn khẽ thở dài một hơi, lắc lắc đầu.
“Ta…” Mục Kỳ nhất thời nghẹn lời, nhưng y cũng biết những lời Bộ Hoài Viễn nói đều là sự thật. Thân mình của y vốn khỏe khoắn thì không sao, nhưng thân thể Tiểu Bạch trái lại luôn luôn yếu nhược, lúc này nếu phải hao tổn tinh thần lại càng hại thân. Nhưng trong lòng y luôn tồn tại một loại cảm giác nếu như y không làm gì thì sẽ rất bất an, cứ cảm thấy ngay sau đó mình sẽ phải mất đi một thứ gì, thực sự rất khó chịu.
“Tiểu Kỳ.” Bộ Hoài Viễn đột nhiên ngồi vào chổ đối diện Mục Kỳ, nhìn thẳng vào y, lời nói hàm chứa ý cười thản nhiên, “Ta nếu ngày mai liền ly thế, thì điều hôm nay ta muốn làm nhất chính là ở bên cạnh ngươi, mà không phải nhìn ngươi cứ chạy ra bên ngoài như vậy, trong thời khắc cuối đời của ta, ngươi có muốn ở bên cạnh ta không?”
“Nói bậy bạ gì đó!” Mục Kỳ trừng mắt, tức giận quát, “Có ta ở đây, ngươi còn không chết được!”
“Hảo.” Bộ Hoài Viễn loan loan khóe miệng, lại cười rộ lên, “Ta sẽ không chết, trước khi đứa nhỏ xuất thế, ta muốn bồi ở bên cạnh ngươi cùng bảo bảo càng lâu càng tốt, ngươi hãy thỏa mãn ước nguyện của ta đi, được không?”
Mục Kỳ nghe vậy lại quay mặt đi, nhìn như không lớn cao hứng hừ một tiếng. Nhưng Bộ Hoài Viễn biết Mục Kỳ đã đánh mất suy nghĩ muốn ra ngoài, nhìn Mục Kỳ luôn không muốn nghịch ý của hắn, làm cho hắn nhịn không được đau lòng không thôi.
Trông thấy nụ cười ôn nhu của Bộ Hoài Viễn, Mục Kỳ lặng lẽ che dấu hành động nắm chặt hai tay của đối phương. Y hiểu rõ ý tứ của Bộ Hoài Viễn, nếu trời cao thật sự không cho bọn họ con đường nào khác, y cũng không muốn nhân sinh của Bộ Hoài Viễn lưu lại tiếc nuối.
Vì vậy trong thời gian kế tiếp, Mục Kỳ đều ngoan ngoãn ở nhà không chạy loạn bên ngoài, hơn nữa mỗi ngày đều dính cùng một chổ với Bộ Hoài Viễn. Về phần công vụ của Bộ Hoài Viễn, từ sau khi biết được tình huống thân thể của Bộ Hoài Viễn, Mục Kỳ còn kém chút nữa đã phá tan nát thư phòng của Bộ Hoài Viễn. Dưới thái độ cương ngạnh của Mục Kỳ, Bộ Hoài Viễn chỉ có thể bất đắc dĩ đem sự vụ bên ám vệ doanh cùng cấm quân chuyển giao cho Vân Tu cùng Nhan Lãng Nguyệt. Trên thực tế, Bộ Hoài Viễn cũng hiểu được đây đã là thời điểm thích hợp để chuyển giao những việc này, để tránh nếu có một ngày hắn mất đi, sẽ không gây ra nhiễu loạn.
Đương nhiên lúc mới đầu khi biết được tin hai người kia lần lượt bãi công, Dung Sở Hoa đã tức đến độ giơ chân, nhưng sau khi thu được mật tấu được lén truyền đến từ Nghiêm Tố, hắn cũng liền cho qua chuyện này. Còn trực tiếp thả hai người nghỉ phép tại nhà, nên lúc này Bộ Hoài Viễn cùng Mục Kỳ mới có được nhiều thời gian nghỉ ngơi đến vậy.
Sau khi được rãnh rỗi, trừ bỏ ở nhà tĩnh dưỡng, Bộ Hoài Viễn còn thừa dịp này mang theo Mục Kỳ nơi nơi vòng vo xoay chuyển. Đầu tiên là đến thăm đội ngũ hộ tống Mục Kỳ đến Duyên Quốc bao gồm cả hai gã hộ vệ đã may mắn sống sót, sau lại sắp xếp đưa Mục Kỳ quay trở về Thừa tướng phủ thăm thú, xem như là một lần “hồi môn” trễ vậy.
(Hồi môn- tức là vợ chồng về nhà bố mẹ vợ sau ngày cưới.)
Lại nói tiếp đây cũng là lần ‘hồi môn’ đầu tiên kể từ khi Mục Kỳ được gả đến An Quốc Hầu. Tuy nói hai nhà chỉ cách nhau một vách tường, nhưng bởi vì cha mẹ Mục Kỳ đã sớm qua đời, trong nhà lại không còn thân thích nào khác. Mà lúc mới thành thân quan hệ của y cùng Bộ Hoài Viễn lại rất căng thảng, cho nên bọn họ căn bản chưa ‘hồi môn’ lần nào, đây cũng là chuyện tình đã khiến cho Bộ Hoài Viễn luôn áy náy trong lòng.
Cho nên nhân dịp có được một khoảng thời gian rảnh rỗi, Bộ Hoài Viễn liền nghĩ đến việc đề nghị mang Mục Kỳ quay về Thừa tướng phủ xem xét. Cũng thuận tiện bái tế cha mẹ Mục Kỳ, mà Mục Kỳ hiển nhiên là không có ý kiến gì.
******
Buổi sáng trước khi xuất môn, Bộ Hoài Viễn mang theo Mục Kỳ đến từ đường của Hầu phủ. Lần này trở về Thừa tướng phủ là để chuẩn bị bái tế cha mẹ Mục Kỳ một chút, nên trước đó bọn họ tất nhiên cũng phải bái tế phụ thân của Bộ Hoài Viễn.
Từ đường của Hầu phủ nằm ở hậu viện, trong từ đường vốn thờ phụng bài vị của tổ tiên An Quốc Hậu phủ qua các thế hệ, vừa lúc đến cha của Bộ Hoài Viễn là Bộ Thanh Hòa. Mục Kỳ thật sự là không hề có chút ấn tượng với từ đường của Hầu phủ. Đây cứ như lần đầu tiên y đến đây, vì thế Mục Kỳ chỉ có thể hiếu kì đi theo sau Bộ Hoài Viễn.
Vào từ đường, Bộ Hoài Viễn trấn an vỗ vỗ tay Mục Kỳ, rồi tiến lên vài bước quỳ gối ngay chính giữa sảnh, cung kính đối bài vị của tổ tông dâng hướng dập đầu, sau đó hắn mới quay sang bên người Mục Kỳ.
Mục Kỳ tiếp nhận hương từ hạ nhân ở một bên đưa qua, đang chuẩn bị tiến lên quỳ xuống, lại bị Bộ Hoài Viễn vươn tay ngăn lại.
“Ngươi thân mình không tiện, chớ quỳ dưới đất, chỉ cần thành tâm thắp nén hướng cho cha là được.”
Mục Kỳ cúi đầu nhìn nhìn cái bụng tròn lẳng của mình, cũng liền thuận theo đối phương, hơi hơi cúi người sau đó cầm nhang trong tay cắm vào lư hương, rồi chấp hai tay tạo thành chữ thập nhắm mắt lặng im một hồi.
Cha, ngài nếu trên trời có linh thiên, thỉnh phù hộ Hoài Viễn dài mệnh trăm tuổi, ta nguyện dùng tuổi thọ của chính mình để đánh đổi.
“Cùng cha nói cái gì vậy?” Bộ Hoài Viễn thấy Mục Kỳ buông tay mới tiến lại hỏi.
“Nói ngươi khi dễ ta, để cho cha về sau giúp ta giáo huấn ngươi.” Mục Kỳ tà tà liếc mắt Bộ Hoài Viễn, hứ một tiếng rồi nói.
“A.” Bộ Hoài Viễn cười khẽ, hai tay vòng quanh thắt lưng Mục Kỳ, vẻ mặt nghiêm túc nhìn bài vị, nhẹ giọng lên tiếng: “Cha, ta mang Tiểu Kỳ đến xem ngài, cha nhất định phải phù hộ phụ tử bọn họ đều bình an. Rất nhanh thôi chúng con sẽ mang tôn tử đến gặp cha.” Nói xong hắn lại sờ sờ trên bụng Mục Kỳ một cái, ý cười tràn đầy trong ánh mắt.
Mục Kỳ quay đầu, thật sâu nhìn Bộ Hoài Viễn, “Chúng ta đều sẽ bình an.”
“Hiển nhiên.” Bộ Hoài Viễn cười yếu ớt.
Tế bái phụ thân Bộ Hoài Viễn xong, hai người lại thu thập thêm một phen rồi đi đến Thừa tướng phủ, bởi vì chỉ ở ngay tại cách vách, đi vài bước là đã tới nơi, Bộ Hoài Viễn liền mang theo Mục Kỳ một đường tản bộ đi qua.
Thừa tướng phủ bên này cũng vội vàng nghênh đón. Từ sau khi Mục Kỳ gả đi qua bên này, đại bộ phận hạ nhân trong phủ đều đã bị phân phát đi, chỉ để lại một vài người coi sóc trong nhà cùng quét tước. Bởi vậy khi biết được hai người muốn sang thăm nơi này, Trương bá đã sớm phái người đi qua chuẩn bị.
Thời điểm Mục Kỳ hồi Thừa tướng phủ cũng không có quá nhiều cảm giác, từ sau khi cha mẹ của y mất đi, trạch tử này bất quá cũng chỉ là nơi để cho y nghỉ ngơi mà thôi. Trong dĩ vãng, y đều một lòng một dạ nhào vào công vụ cùng sức khỏe của Bộ Hoài Viễn, nên làm gì có tinh thần chú ý đến trong phủ của mình có những gì, thậm chí y còn hiểu biết trên dưới An Quốc Hầu phủ hơn nơi này gấp mấy lần nữa kìa.
Được hạ nhân dẫn đường đưa đi một mạch vào trong, hai người trước tiên đến bái tế bài vị của cha mẹ Mục Kỳ, những lời cầu nguyện mong muốn cũng đều giống như những lời khi nói trước bài vị của phụ thân Bộ Hoài Viễn. Bái tế xong xuôi, bọn hạ nhân liền mang theo hai người tới viện tử mà Mục Kỳ ở trước kia, nơi này cũng chỉ cách viện tử của Bộ Hoài Viễn một bức tường cao mà thôi.
Mục Kỳ ưỡng chiếc bụng cao to qua lại ép buộc hết một ngày trời, cũng quả thật có chút mệt mỏi. Vì thế y liền dứt khoát lôi Bộ Hoài Viễn vào trong phòng nghỉ ngơi luôn.
Gian phòng của Mục Kỳ bày trí rất đơn giản, không có nhiều đồ trưng bày dư thừa. Những thứ mà y thường dùng đều đã sớm được dọn đến An Quốc Hầu phủ, nên trong phòng hiện tại nhìn qua có chút trống rỗng. Cũng may bọn hạ nhân đã sớm quét tước qua một phen, nếu chỉ nghỉ ngơi môt chút thì điều không có vấn đề gì.
“Phòng của Tiểu Kỳ, cùng mới trước đây không giống nhau lắm…” Bộ Hoài Viễn sau khi tiến vào trong liền nhìn chung quanh một chút, rồi than nhẹ một hơi lên tiếng. Mục Kỳ mới trước đây thích nháo thích đùa, bên người lúc nào cũng có một đống đồ chơi cùng những thứ cổ quái kỳ lạ. Trong phòng cũng luôn được y chất đầy những thứ mình thích, không nghĩ tới hiện tại lại trở nên thanh lãnh như vậy. Cho dù những thứ cần thiết đều đã được đem sang An Quốc Hầu phủ, nhưng cũng không thể đơn sơ đến như vậy à. Bộ Hoài Viễn càng nghĩ lại nhịn không được trong lòng toan sáp đau đớn, đều là vì hắn nên Mục Kỳ say này mới có thể trở nên trầm mặc cùng nội liễm như vậy, cũng mất đi sự hồn nhiên vui vẻ trước kia.
“Ân…chỉ đơn giản một ít, bất quá cũng rất thuận tiện.” Mục Kỳ nhìn thoáng qua cũng gật gật đầu đáp lời. Y cũng không nghĩ tới gian phòng của mình lại mộc mạc như vậy, bất quá y trái lại cũng không quá để ý chuyện này. Chỉ là một căn phòng mà thôi, có thể ngủ ngon nghỉ tốt là được, cũng không cần đến nổi xa hoa thái quá. Đoạn thời gian y ở tại Duyên Quốc còn phải sống cảnh màn trời chiếu đất kia kìa.
Ân, lại nói tiếp, gian phòng của Bộ Hoài Viễn càng thêm thoải mái hơn nhiều, đồ đạc vật dụng đều đầy đủ cả. Nghĩ đến thân thể của Bộ Hoài Viễn, Mục Kỳ đột nhiên cảm thấy nếu về sau hai người bọn họ còn có thể cùng trở lại Thừa tướng phủ, thì gian phòng này cũng cần phải bày trí lại một phen.
“Đêm nay ngủ lại chổ này đi, ta cũng rất muốn ngủ ở phòng Tiểu Kỳ à!” Bộ Hoài Viễn cười cười, giúp đỡ Mục Kỳ ngồi xuống giường.
“Ân, chạy qua chạy lại cũng phiền toái, đêm nay cứ ngủ ở nơi này, ngày mai tái trở về.”
Sau khi Mục Kỳ ngồi xuống liền tựa người vào thành giường nghỉ ngơi. Bộ Hoài Viễn ở bên cạnh nhìn thấy lập tức bắt đầu giúp Mục Kỳ nhu nhu xoa xoa.
Mục Kỳ nghiêng mặt nhìn thoáng qua đối phương, Bộ Hoài Viễn cũng ôn nhu mỉm cười đáp lại. Hai người họ đều luôn lo lắng cho thân thể đối phương, nhưng cũng không nói thêm điều gì, chỉ là bản thân mỗi người đều cố gắng hết sức vì người trước mặt mà suy nghĩ.
Như những gì Bộ Hoài Viễn đã nói, chẳng biết ngày hôm nay có phải là khoảng khắc cuối cùng của đời mình hay không, nhưng bọn họ đều muốn lưu lại cho đối phương những hồi ức tốt đẹp nhất, có như vậy mai sau sẽ không làm cho đôi bên tiếc nuối bất kì điều gì.