Nhưng Mục Kỳ khi ấy lại đi tìm Giản trưởng lão, Bộ Hoài Viễn bên này không thấy người, nhìn đến tin nhắn Mục Kỳ lưu lại, liền dẫn theo Ảnh Thập tìm người. Vừa vặn thấy ngay cảnh Giản trưởng lão đang muốn đối Mục Kỳ làm chuyện bất chính, Bộ Hoài Viễn sao có thể chịu đựng được, lập tức để lại Ảnh Thập trực tiếp xuống tay đối phó Giản trưởng lão, còn mình thì mang theo Mục Kỳ rời đi. Chổ ở của Giản trưởng lão bình thường lại ít người đến, những hạ nhân ở trong viện lại cách khá xa với cũng không có võ nghệ nên sau một đêm dài bọn họ cũng chẳng phát hiện gì, thẳng cho đến buổi sáng việc này mới bị người phát hiện.
Nhưng đợi Hà trưởng lão, Hạ Minh Hiên cùng La Giác nhận được tin tức rồi chạy đến nơi, Giản trưởng lão cũng chỉ còn lại một hơi tàn. Ảnh Thập quả nhiên đã dựa theo những lời Bộ Hoài Viễn phân phó, chém hai tay hai chân của Giản trưởng lão, nhưng vì sợ xuống tay quá ngoan tuyệt sẽ trực tiếp lấy mạng lão, nên hắn mới không làm thêm bước nữa, mà giúp lão ta cầm máu giữ lại cho lão một chút hơi tàn, sau đó tra tấn cả một đêm.
Ba người nhìn thấy cảnh này đều giật cả mình, nhưng cũng không có tự ý hành động, dù sao bọn họ không phải là những kẻ tầm thường ngu ngốc. Ảnh Thập này là hộ vệ bên người Mục Kỳ, ngày hôm qua lại là hôm đầu tiên Bộ Hoài Viễn đến U Đồ, xảy ra việc này, khẳng định bên trong có ẩn tình.
Hà trưởng lão rất nhanh đã lấy lại phản ứng, đầu tiên là phái người đem Giản trưởng lão cứu khỏi thủ hạ Ảnh Thập, theo sau lại lập tức phái người đi tìm Mục Kỳ đến. Hạ Minh Hiên trông thấy Giản trưởng lão được cứu, liền bước lên phía trước xem xét thương thế Giản trưởng lão, còn La Giác thì phái người phong tỏa viện tử này, cũng trông coi chặt chẽ Ảnh Thập.
Ảnh Thập thờ ơ lạnh nhạt, cũng không có ngăn trở, Giản trưởng lão trên cơ bản đã trở thành kẻ tàn phế, cho dù có cứu chữa thế nào thì cũng sống không nổi mấy ngày. Mà La Giác tuy rằng thấy đối phương không có động thủ, nhưng hắn vẫn canh giữ ở trong phòng chờ Bộ Hoài Viễn cùng Mục Kỳ đến.
Bên này vừa phái người đi tìm Mục Kỳ còn chưa trở về, thì Mục Kỳ cùng Bộ Hoài Viễn đã đến nơi.
Mục Kỳ lạnh lùng đi ở phía trước, Bộ Hoài Viễn cười yếu ớt theo sau, hai người một trước một sau đi thẳng vào phòng Giản trưởng lão.
Trong phòng một mảnh hỗn độn, tràn ngập mùi vị huyết tinh, Giản trưởng lão cơ bản đã lâm vào trạng thái bán hôn mê nằm ở trên giường. Mục Kỳ sau khi vào phòng liền nhíu chặt mày, nhìn quanh liếc mắt một cái. Hà trưởng lão vẻ mặt ngưng trọng đứng ở một bên, Hạ Minh Hiên thì đang sơ cứu cho Giản trưởng lão, La Giác thì một bộ ý tứ không rõ, đứng ở góc trông coi Ảnh Thập.
“Thật sự là náo nhiệt!” Mọi người còn chưa mở miệng, Bộ Hoài Viễn đã trước một bước cười yếu ớt cảm thán. Lôi kéo Mục Kỳ tránh khỏi đống máu tươi tràn lan dưới đất, hai người tùy ý ngồi xuống chiếc ghế trong phòng.
“Thánh tử, đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì?” Hà trưởng lão trước mắt là người có bối phận cao nhất ở trong gian phòng này, khi nhìn thấy Mục Kỳ cùng Bộ Hoài Viễn một bộ dạng thoải mái đi vào, ông không khỏi nhăn lại hàng lông mi, trầm giọng hỏi.
“Hà trưởng lão cảm thấy là chuyện gì xảy ra?” Mục Kỳ nghiêm mặt lạnh lùng hỏi lại, nghĩ đến nổi khuất nhục ngày hôm qua, y liền cảm thấy cả người đều không thoải mái.
“Thỉnh thánh tử làm sàng tỏ.” Hà trưởng lão nhìn thoáng qua Giản trưởng lão, nhíu nhíu mày.
“Giản trưởng lão dĩ hạ phạm thượng, ý đồ muốn ám sát ta.” Mục Kỳ liếc liếc mắt nhìn đám người trước mặt, không mặn không nhạt nói, “Hà trưởng lão, trưởng lão mưu đồ ám hại thánh tử, tại U Đồ này xử trí như thế nào?”
Mày mặt Hà trưởng lão nhăn càng chặt hơn, thẳng tắp nhìn Mục Kỳ, “Vô luận là người nào, ám sát thánh tử là tử tội…Bất quá, xin hỏi thánh tử có phải đã hiểu lầm gì không? Thánh tử vì sao lại nổi lên xung đột với Giản trưởng lão ở trong phòng?”
Mục Kỳ hừ lạnh một tiếng, chỉ vào Giản trưởng lão trên giường, “Người này hai mươi ba năm trước đã có ý niệm lấy mạng của ta. Ta đã niệm tình mẫu thân phóng cho lão một con ngựa, nhưng lão lại không biết hối cải, cuồng vọng hãm hại ta lần thứ hai, ta không đoạt mệnh của lão, chẳng lẽ đứng chờ chết sao?”
Y căn bản không muốn giết chết Giản trưởng lão, dù sao chuyện tình năm đó cũng không phải lão động thủ. Cho dù là lão hạ mệnh lệnh, nguyên nhân cũng là vì mẫu thân của y đã trốn đi, nhưng rõ ràng hận ý trong lòng lão vẫn còn đó, tối hôm qua còn suýt nữa đã vũ nhục y, y tự nhiên không thể buông tay mặc kệ. Huống chi nay Bộ Hoài Viễn cùng Minh nhi đều ở bên cạnh y, nếu lão ta mà xuống tay với bọn họ, y sợ mình sẽ hối hận không kịp.
Hà trưởng lão thở dài một hơi, “Chuyện của hai mươi ba năm trước lão phu cũng biết một ít, năm đó Giản trưởng lão thật sự đã tương tư Thánh nữ đại nhân tiền nhiệm. Vì để tìm thánh nữ, Giản trương lão không khỏi đã đưa ra những mệnh lệnh hồ đồ, thánh tử có hận lão phu cũng lý giải được. Nhưng mấy năm nay, Giản trưởng lão đã thanh tâm thoái ẩn, không hề hỏi đến sự vụ trong tộc, sau khi thánh tử trở về cũng không có quá phận…”
“Hà trưởng lão không cần phải nói nữa, xem ra việc năm đó Hà trưởng lão cũng biết!” Mục Kỳ lạnh giọng đánh gãy lời Hà trưởng lão nói, “Thời gian Mục Kỳ trở về đến nay cũng đã khá lâu, vậy mà Hà trưởng lão chưa từng báo việc này cho Mục Kỳ, Hà trưởng lão xem đây là cách đối xử với Mục Kỳ như thánh tử sao?”
“Thánh tử nguôi giận, năm đó sau khi lão phu biết được Giản trưởng lão đưa ra mệnh lệnh hồ đồ kia đã từng khuyên nhủ qua. Với lại thánh tử cũng đã bình an trở về, lão phu mới chưa từng nhắc tới chuyện này.”
“Hảo một cái bình an trở về!” Mục Kỳ ba một tiếng vỗ mạnh lên bàn, trong thanh âm mang theo tức giận nồng đậm, “Nếu ta hôm nay không thể bình an trở về thì sao? Hà trưởng lão liền thả người này? Ta hôm nay lại càng muốn lấy mạng của lão đấy!”
“Thánh tử đại nhân, Hà trưởng lão.” Hạ Minh Hiên vẫn quỳ gối một bên giường vì Giản trưởng lão trị liệu, lúc này đột nhiên mở miệng đánh gãy lời hai người, thanh âm ôn tồn nhẹ nói: “Giản trưởng lão mất máu quá nhiều, nội thương quá nặng, thuộc hạ bất lực.”
Hà trưởng lão thở dài một tiếng, nhắm lại hai mắt.
Mục Kỳ nhìn thoáng qua Hạ Minh Hiên, lại xem xét Hà trưởng lão, mới nói: “Hà trưởng lão từng nói với Mục Kỳ, U Đồ bộ tộc từ xưa đến này đều là nhất mạch truyền thừa, nhưng đến nương của ta thì đã bị chặt đứt truyền thừa. Mục Kỳ từ nhỏ đã họ Mục, cho dù có trở về chỉ sợ cũng vô năng kế nhiệm chức tộc trưởng. Hà trưởng lão vẫn nên tuân theo nguyện vọng của ngoại công ta, tuyển hiền tài nhậm chức đi!”
Mục Kỳ vừa nói hết, phản ứng của mọi người ở đây đều không giống nhau, Hà trưởng lão kinh ngạc mở hai mắt, có chút không nghĩ tới Mục Kỳ sẽ nói như vậy. Hạ Minh Hiên thì nhíu nhíu chân mày, La Giác thì khẽ câu khóe miệng, nghiền ngẫm đứng ở góc tường nhìn mọi người. Bộ Hoài Viễn thì lộ vẻ mọi chuyện không liên quan đến mình, chỉ đạm nhạt cười ngồi ở phía sau Mục Kỳ.
“Thánh tử…” Hà trưởng lão là người đầu tiên mở miệng, mang theo sự không đồng ý rất rõ ràng.
“Hà trưởng lão chỉ cần tỉ mỉ ngẫm lại liền sẽ hiểu được ý của ta. Mục Kỳ trở về ba năm, cũng chưa hề giúp được gì cho U Đồ. Sự vụ trong tộc Mục Kỳ vô năng, tín ngưỡng của tộc dân Mục Kỳ không biết. Hà trưởng lão nói là cho Mục Kỳ thời gian để làm quen, nhưng trong lòng Mục Kỳ lại không thể hòa huyện với U Đồ, đã thế ta làm sao có thể đảm nhiệm được chức tộc trưởng này, chẳng bằng để cho một người thích hợp hơn đảm nhận.” Mục Kỳ nói xong thì nhìn sang Hạ Minh Hiên cùng La Giác đang ở trong góc liếc mắt một cái, biểu đạt ý tứ.
Hà trưởng lão lại thở dài một hơi, ông không phải chưa nghĩ tới đề nghị của Mục Kỳ, vốn nếu không thể tìm được Mục Kỳ, thì ông sẽ chọn ra một người giữa Hạ Minh Hiên cùng La Giác để kế nhiệm chức tộc trưởng. Nhưng nay thánh tử đã trở về, chức vị tộc trưởng này sao có thể đổi người. U Đồ trăm ngàn năm qua đều lấy quy củ truyền thừa để giải thích với tộc dân. Hơn nữa chuyện của Giản trưởng lão còn chưa giải quyết xong, lại có thêm rắc rối mới, tử quả thật lại càng không được lòng dân, ai!
“Hà trưởng lão, nếu thánh tử vô tâm với U Đồ, cần gì phải ép buộc?” Đột nhiên, La Giác vẫn đứng ở trong góc lại lên tiếng, bán dựa vào vách tường cười nhìn mọi người, “U Đồ cũng không phải không có người tài, sao phải hạ mình cầu khẩn người ta.”
Mục Kỳ cùng La Giác đối mắt liếc nhau một cái, sau đều đồng dạng cong khóe miệng cười rộ lên, ngay khi Hà trưởng lão còn chưa kịp mở miệng trách cứ, y liền bồi thêm, “Tất nhiên là như thế, La thần vệ cùng Hạ thần vệ đều là ứng viên tốt nhất, Hà trưởng lão cứ yên tâm đi!”
“Hết thảy đợi đến khi hậu sự của Giản trưởng lão làm xong rồi mới bàn tiếp đi!” Hà trưởng lão chung quy không đồng ý cũng không có phủ quyết, chỉ nói như thế đã có thêm thời gian trì hoãn.
Mục Kỳ cũng không nhiều lời nữa, mà mang theo Bộ Hoài Viễn cùng Ảnh Thập rời đi.
Lúc hai người đã đi đươc một khoảng xa, Bộ Hoài Viễn mới cười khẽ hỏi một câu, “Ngươi tin tưởng ông ta sẽ đồng ý?”
Mục Kỳ nhún vai, bảo: “Ông ấy sẽ đồng ý, U Đồ mấy năm nay đã tổn hao không ít người của bôn ba bên ngoài. Nhân tài bên trong lại không đồng đều, quản lý hỗn loạn, nếu như không có một tộc trưởng thống lĩnh thì sớm hay muộn cũng sẽ gặp đại nạn. Ta quản không nổi những người này, ông ta chắc hẳn cũng biết, chỉ sợ là đã sớm nghĩ đến việc này rồi đi. Hoặc là cũng chỉ để cho ta làm tộc trưởng trên danh nghĩa, chờ bồi dưỡng người sẽ nhậm chức thánh tử tiếp theo.”
“Người ngươi hướng vào là tên La Giác kia?”
Bộ Hoài Viễn không biết La Giác chính là người đã từng đuổi giết Mục Kỳ làm hại y mất trí nhớ. Mục Kỳ cũng không có nói, y cùng La Giác đã đạt thành hiệp nghị, chỉ cần La Giác không vọng động đến bọn họ nữa, y tự nhiên sẽ không truy cứu đến chuyện quá khứ. Nhưng Bộ Hoài Viễn so với y ắt sẽ còn mang thù, nếu để cho hắn biết, mọi chuyện khẳng định sẽ càng thêm phức tạp.
“Không phải.” Mục Kỳ lắc lắc đầu, “La Giác tuy rằng võ công cao cường, tâm tư tính toán, người cũng thông minh, nhưng y làm việc quá mức cực đoan. Hà trưởng lão xem ra cũng sẽ không hướng vào y, người nhậm chức tộc trưởng tiếp theo đã xác nhận là Hạ Minh Hiên.”
“Nga?” Bộ Hoài Viễn hơi kinh ngạc, “Là người đã ra tay cứu người vừa nãy?”
“Đúng, Hạ Minh Hiên võ công không cao, bất quá giỏi y thuật, ngày thường tại U Đồ cũng hay làm nhiều việc thiện, lại hòa nhã với mọi người, cách làm việc trầm ổn, danh vọng của hắn tại nơi này rất cao.” Mục Kỳ nhếch môi tiếp lời, “Hơn nữa tâm tư của hắn sợ là so với La Giác còn thâm trầm tinh tế hơn.”
“Ngươi trái lại đã quan sát cẩn thận.” Bộ Hoài Viễn nhíu mày, cười khẽ nói. Tiểu Kỳ của hắn đối người khác chú ý như vậy, hắn thật đúng là không quá cao hứng đâu.
“Ta đến đây đã ba năm, bọn họ bên ngoài thì nói là để cho ta quen thuộc với hoàn cảnh, nhưng lại không cho ta chút uỷ quyền nào, trong lòng họ nghĩ đến cái gì, ta cũng đoán được không ít.” Mục Kỳ nở nụ cười, “Hà trưởng lão là thật tâm vì U Đồ, ông ta vẫn luôn do dự, nên ta liền giúp ông đưa ra quyết định. Trái lại, tâm tư La Giác gần nhất ta mới nhìn thấu được, y giúp ta cũng là giúp chính y, đôi bên cùng có lợi thôi. Về phần Hạ Minh Hiên, ta trái lại đoán không được ý nghĩ của hắn… Bất quá ta cũng lười đoán, lần này chuyện Giản trưởng lão vừa lúc là một cơ hội, ta liền thuận theo cơ hội này mang bọn ngươi rời đi.”
Bộ Hoài Viễn nghe được Mục Kỳ nói phải rời khỏi, trong lòng vui vẻ, thân thủ kéo Mục Kỳ nhét vào trong lòng, cúi đầu hôn cổ Mục Kỳ. Mục Kỳ đỏ bừng mặt, đập rớt tay Bộ Hoài Viễn, trừng mắt liếc nhìn hắn một cái “Đừng lộn xộn, chúng ta còn ở bên ngoài à.”
Bộ Hoài Viễn cười khẽ, gật gật đầu, “Hảo, trở về lại tiếp tục.”
Mục Kỳ không để ý tới hắn, bước nhanh hướng vào thụ ốc của mình, Bộ Hoài Viễn một bên thì sủng nịch tươi cười theo đuôi. Mà Ảnh Thập vẫn đi theo sau hai người, chỉ có thể trương cái mặt mốc làm bộ như không thấy.
Bên kia, Hà trưởng lão cùng Hạ Minh Hiên và La Giác, sau khi Mục Kỳ đi rồi vẫn ngồi nguyên trong phòng. Hà trưởng lão suy nghĩ nửa ngày, mới hướng hai người chậm rãi nói: “Minh Hiên, từ hôm nay liền loan truyền qua bên ngoài, thánh tử cùng Giản trưởng lão bị bệnh nặng, qua hai ngày mới tuyên bố tin Giản trưởng lão cùng thánh tử đã chết. Ngươi một hồi phái người chuyển cáo thánh tử, mấy ngày nay không nên ra ngoài. A Giác, chuyện ngày hôm nay ngươi không thể để cho kẻ khác cản trở, một chữ cũng không chuẩn để lộ ra ngoài, khi tất yếu sẽ để ngươi động thủ.”
Ba người hôm nay tiến đến đều mang theo tâm phúc, trái lại cũng không lo sợ gì. Nhưng người trong viện tử của Giản trưởng chung quy vẫn có vấn đề. Những lời này của Hà trưởng lão cũng là để ám chỉ với La Giác, nếu quản không được những người này, liền có thể trực tiếp hạ thủ. U Đồ tuy nói hiện tại chỉ còn một vị trưởng lão, nhưng nếu để lộ tin tức ra ngoài, vẫn không tiện cho việc hành sự.
“Qua hai ngày, A Giác ngươi âm thầm hộ tống thánh tử rời khỏi U Đồ, chớ để cho người khác phát hiện. Đến lúc đó Minh Hiên ngươi sẽ chủ trì việc chôn cất, về phần chức vị tộc trưởng, liền đợi những chuyện này qua xong rồi nói. Hai người các ngươi cạnh tranh công bằng, ta cũng sẽ không thiên vị ai, các ngươi có vấn đề gì không?”
“Ta tự nhiên không thành vấn đề, mọi sự đều theo phân phó của trưởng lão.” La Giác ôm tay cười cười, miễn cưỡng đáp.
Hạ Minh Hiên thì nghiêm chỉnh nhận mệnh, sau lại gật gật đầu, “Thuộc hạ không có vấn đề.”
Hà trưởng lão nhìn hai người liếc mắt một cái, lại nhìn nhìn xác Giản trưởng lão đặt ở trên giường, bất đắc dĩ thở dài một hơi, mang theo người của mình ly khai. Ông tự nhiên cũng hiểu, chuyện của Giản trưởng lão không phải chỉ đơn giản như những lời Mục Kỳ nói như vậy. Ra tay ngoan độc như thế, khẳng định là đã xảy ra chuyện lớn gì mới có thể làm cho Mục Kỳ biết được chấp niệm của Giản trưởng lão đối với mẫu thân của y. Hơn nữa, ông hôm nay vừa thấy Mục Kỳ liền biết y tối qua đã trúng dục cổ, trước sau liên tưởng tự nhiên cũng đoán được bảy tám phân. Nếu người đã chết, những chuyện này có tiếp tục truy hỏi cũng là vô nghĩa. Chẳng bằng liền thuận theo tâm ý của mọi người đi. Về phần bản thân ông, chỉ cần là chuyện có ích đối U Đồ, liền cũng không sao cả.