“Tốt lắm, mấy ngày tới không nên đã động đến nội công, hảo hảo tĩnh dưỡng một phen, không quá một tháng liền có thể khôi phục như lúc ban đầu.” Liễu Phù Phong thu hồi nội tức, dặn dò.
“Ta biết.” Mục Kỳ chỉnh sửa lại y phục rồi đứng lên: “Ngày mai ta sẽ rời đi, hắn liền giao cho ngươi.”
“Ngươi cứ yên tâm làm chuyện của ngươi, đến lúc đó ta nhất định sẽ trả lại một Bộ Hoài Viễn hoàn mỹ cho ngươi.” Liễu Phù Phong hơi hơi cong khóe miệng cười bảo.
Mục Kỳ nhìn thoáng qua, sắc mặt không thay đổi xoay người xuất môn. Liễu Phù Phong cũng thu hồi tươi cười, khôi phục lại vẻ lạnh nhạt trong dĩ vãng đi theo y đến đại sảnh.
Lúc này, Bộ Hoài Viễn đang ôm Minh nhi ngồi ở đại sảnh, một bên hống con một bên thỉnh thoảng lại quay cổ ngóng nhìn về hướng phòng của Mục Kỳ. Thẳng đến khi trông thấy Mục Kỳ cùng Liễu Phù Phong một trước một sau đi tới, thần sắc vừa động, hắn lập tức đứng dậy đem đứa nhỏ chuyển giao cho Ảnh Cửu ở một bên ôm lấy, nghênh hướng hai người đi tới.
“Thế nào? Tiểu Kỳ cảm giác sao rồi?” Câu hỏi trước là hướng Liễu Phù Phong, mà câu thứ hai đích xác là đang hỏi hang Mục Kỳ.
“Cứ yên tâm đi, hết thảy đều thuận lợi, nghỉ ngơi mấy ngày thì tốt rồi.” Liễu Phù Phong lướt qua hai người, đi đến chiếc bàn trước mặt ngồi xuống, trước một bước mở miệng đáp lời.
Mục Kỳ trông thấy ánh mắt của Bộ Hoài Viễn đang lo lắng nhìn chính mình, liền cũng theo theo lời Liễu Phù Phong gật đầu một cái, thấp giọng nói: “Không có việc gì.”
Bộ Hoài Viễn nghe được đáp án của hai người mới yên lòng, mặt mày cũng đã lan tràn một chút sắc thái vui mừng. Hắn cực kỳ ôn nhu lôi kéo Mục Kỳ ngồi xuống, nâng tay nhẹ nhàng lướt qua phần tóc dài đang rũ xuống trước mặt Mục Kỳ, “Không có việc gì là tốt rồi, đêm nay hảo hảo chúc mừng một phen.”
Mục Kỳ ừ một tiếng, rồi quay đầu né tránh tầm nhìn của Bộ Hoài Viễn, ánh mắt phiêu về phía Liễu Phù Phong liếc mắt một cái. Liễu Phù Phong nhíu mày, lại lộ ra một nụ cười cực kì vô hại.
“Ta đã khỏe hơn rồi, ngươi cũng mau chóng bắt đầu đi!” Mục Kỳ bất động thanh sắc quay đầu lại, nhìn chằm chằm Bộ Hoài Viễn nghiêm túc nói.
Bộ Hoài Viễn nghe vậy ánh mắt lóe lên một chút, nhưng rất nhanh đã khôi phục, đối Mục Kỳ cười cười, “Ta đã biết.”
Liễu Phù Phong vẫn ngồi ở một bên nhìn hai người đều đang giấu giếm lẫn nhau, trong lòng buồn cười một trận, lại cảm thấy có chút không rõ, đành phải âm thầm nhún vai, khuyên bảo hai người về phòng nghỉ ngơi trước.
Mục Kỳ vừa mới hao tổn quá nhiều tinh thần cùng lực lượng, quả thật đã có chút mệt mỏi. Còn Bộ Hoài Viễn thì do nãy giờ tinh thần vẫn luôn khẩn trương, nên cũng có chút chống đỡ không được. Nghe đến những lời Liễu Phù Phong cũng không tái khách khí, trước trở về phòng nghỉ ngơi, chờ đến buổi tối sẽ sai người đến mời cơm. Ảnh Cửu cũng không cần phân phó, liền không tiếng động ôm Minh nhi trở về viện tử.
Về tới phòng, Bộ Hoài Viễn cùng Mục Kỳ đều không nói thêm gì, chỉ ôm nhau cùng đi vào giấc ngủ, giấc ngủ này cứ thể kéo dài đến chạng vạng.
Đến khi Mục Kỳ tỉnh dậy, căn phòng đã trở nên hôn ám. Dương quan mỏng manh ngoài phòng theo khe cửa sổ cố gắng len lỏi vào bên trong, khiến cho cả gian phòng càng thêm hôn ám, giống như tùy thời đều sẽ bị đêm đen bên ngoài nuốt chửng.
Mục Kỳ nằm ở trên giường, nương theo ánh sáng nhạt nhòa nhìn Bộ Hoài Viễn nằm ở bên người. Màu da so với người bình thường còn muốn trắng hơn, diện mạo không tính tuấn tú, lại để lộ ra một cỗ khí tức làm cho người ta cảm thấy thật thân cận ôn nhuận. Thân hình hơi gầy yếu, mái tóc nguyên bản hẳn là đen như mực lại ẩn ẩn có chút cháy vàng, lộ rõ tình huống thân thể trường ký không khỏe của chủ nhân nó.
Mục Kỳ đầy mắt đều là tình yêu say đắm, không chút tạm dừng nhìn chăm chú vào đối phương. Trong phút chốc, y đã không tự chủ được vươn tay lướt qua hàng mi Bộ Hoài Viễn. Vừa lúc nhìn đến hàng mi dày của đối phương hơi hơi lay động một chút, y lại lập tức thu hồi bàn tay.
Ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân rất nhẹ, thậm chí người thường khó có thể nghe thấy, nhưng nội lực của Mục Kỳ đã khôi phục, tự nhiên là có thể nghe được. Sau cùng nhìn thoáng qua Bộ Hoài Viễn, Mục Kỳ nâng tay điểm vào huyệt ngủ của Bộ Hoài Viễn, làm cho đối phương lại trầm vào mê mang, y mới vén chăn đứng dậy mặc quần áo.
Cửa bị mở ra, Liễu Phù Phong một thân trường sam màu trắng, tựa vào cột trụ trước cửa. Nhìn thấy Mục Kỳ mở cửa bước ra, hắn liền giơ giơ cằm hướng vào căn phòng, hỏi: “Đã chuẩn bị tốt chưa?”
“Ân.” Mục Kỳ theo phương hướng nhìn thoáng qua Bộ Hoài Viễn nằm ở trên giường, khẽ lên tiếng.
“Hai người hộ vệ kia thời điểm ăn cơm chiều ta đã cho người hạ dược, bọn họ không phòng bị nên đã ngủ mất. Minh nhi ta đã tìm người chiếu khán, không có việc gì, ngươi mang theo Hoài Viễn đi theo ta.” Liễu Phù Phong vỗ vỗ tay áo, đứng thẳng thân thể.
Mục Kỳ gật gật đầu tỏ vẻ đã biết, sau lại quay vào trong phòng, đem Bộ Hoài Viễn ôm lấy.
Bộ Hoài Viễn vốn là vì sinh bệnh nên thân thể rất gầy yếu, Mục Kỳ lại hàng năm luyện võ, nên ôm Bộ Hoài Viễn cũng không chút nào cố sức. Nhưng Liễu Phù Phong nhìn thấy tình huống này vẫn là nhịn không được trong lòng thoáng khuấy động, loại cảm giác này thật kỳ diệu a. Vụng trộm vứt bỏ vài ý tưởng kỳ quái vừa nãy ra trong đầu, Liễu Phù Phong xoay người mang theo Mục Kỳ cùng Bộ Hoài Viễn hướng đến Hàn Hoa điện.
Huyết thanh của ngọc lưu ly cần được ngâm ở hàn tuyền bảy ngày bảy đêm mới có thể dẫn xuất ra ngoài. Nhưng sau khi đã rút trích, công hiệu của nó chỉ có thời gian một ngày. Trước đó bởi vì Bộ Hoài Viễn và Mục Kỳ vẫn chưa chuẩn bị tốt, Liễu Phù Phong đành phải đem huyết thanh ngọc lưu ly bỏ vào hạp thủy tinh đặt ở bên trong hàn đàm đóng băng lại. Mà ngày hôm nay vì tương trợ Mục Kỳ, hắn đã lấy huyết thanh ra, vì vậy tự nhiên trong ngày hôm nay bọn họ phải sử dụng cho hết số huyết thanh, nếu không sẽ không còn hiệu quả. Bởi vậy hai người mới có thể quyết định trực tiếp mang theo Bộ Hoài Viễn tiến hành bước tiếp theo vào buổi tối hôm nay.
Cước bộ của hai người rất nhanh, chỉ trong chốc lát đã đi đến Hàn Hoa điện, đẩy ra cửa nội điện, trong điện vẫn như cũ tỏa khói trắng lạnh đến thấu xương. Liễu Phù Phong dẫn Mục Kỳ đi đến bên cạnh hàn đàm, Mục Kỳ ghé mắt nhìn lại, hàn đàm nước sâu không thấy đáy, còn chút sương trắng nhẹ nhẹ bay. Bên cạnh hàn đàm đang đặt một chiếc quan tài băng, đây cũng chính là quan tài đã đựng thi thể của Liễu Vô Mộng trước đó.
“Thi thể của cô cô ta đã sai người mang đi hỏa tán, trước mắt tro cốt vẫn đặt ở từ đường trên đảo. Đợi đến khi Hoài Viễn trở về, ta mới giao lại cho hắn.” Liễu Phù Phong mở miệng giải thích, lại chỉ chỉ quan tài thủy tinh, “Trực tiếp đem Hoài Viễn để vào bên trong hàn đàm hắn tất nhiên không chịu nổi, nếu đặt trong quan tài thủy tinh trái lại sẽ đỡ hơn rất nhiều. Mà nước hàn đàm dù sao cũng dẫn vào hàn tuyền, hàn khí cũng không phải quá lớn, thêm nữa còn có huyết thanh ngọc lưu ly phụ trợ, sẽ không có vấn đề gì đâu.”
Mục Kỳ nhìn quan tài thủy tinh một hồi lâu, mới ừ một tiếng đáp lời Liễu Phù Phong, sau đó thật cẩn thận đem thân thể Bộ Hoài Viễn để vào quan tài. Có lẽ là do cảm nhận được không khí chung quanh đột nhiên biến lạnh, nên trong nháy mắt Bộ Hoài Viễn nhập quan đã không ngăn được theo phản xạ nhíu chặt mày, đồng thời phát ra một thanh âm hút khí nhợt nhạt. Mục Kỳ nghe được tiếng động hai tay không khỏi cứng đờ, nhưng rất nhanh đã khôi phục động tác, đem thân thể Bộ Hoài Viễn đặt ngay ngắn.
“Uy hắn uống hết đi!” Liễu Phù Phong lại từ trong ngực lấy ra bình dược nhỏ chứa nước thuốc mà Mục Kỳ đã uống vào buổi chiều, nhét vào tay đối phương.
“Không thêm nước?” Mục Kỳ ngắm nghía bình dược nhỏ được đưa tới, đề ở trước mắt cẩn thận xem xét, không dám tùy tiện xoay động.
“Thêm nước vào chỉ là để trung hòa một chút dược tính của nó, đối Hoài Viễn mà nói thì không cần, nồng độ càng cao thì càng tốt.”
Mục Kỳ nghe vậy cũng không tiếp tục kéo dài. Sau khi khẽ tách miệng Bộ Hoài Viễn ra, y liền đem toàn bộ huyết thanh trong bình rót vào, rồi nâng cằm Bộ Hoài Viễn lên, phòng ngừa huyết thanh sẽ chảy xuống. Uy xong nữa bình huyết thanh còn lại, y liền trở tay đem cái bình ném cho Liễu Phù Phong.
Toàn bộ quá trình, Bộ Hoài Viễn đều ngủ rất say. Sau khi uống qua huyết thanh, đối phương tựa hồ đã có chút quen thuộc với không khí lạnh như băng trong hàn đàm, ngay cả mặt mày cũng không còn nhăng nhíu như trước. Cuối cùng, Mục Kỳ lại thay Bộ Hoài Viễn sửa sang lại y phục bên ngoài, mới đứng dậy nhìn về phía Liễu Phù Phong.
“Phải nằm trong đây bao lâu?”
“Vốn là phải nằm khoảng bảy tuần hơn bốn mươi ngày, nhưng xem tình huống hiện tại thì cỡ mười ngày là có thể khôi phục.”
“Ân.” Mục Kỳ lên tiếng, theo sau nhìn chằm chằm Bộ Hoài Viễn một hồi lâu, mới thản nhiên lên tiếng: “Đêm nay ta sẽ lên dường. Sau khi lên bờ ta sẽ đi theo tộc nhân trực tiếp đến Miêu Cương.”
“Hảo, thuyền đã chuẩn bị tốt, ta cũng đã an bài người lái thuyền hộ tống ngươi lên bờ.” Liễu Phù Phong đáp.
Mục Kỳ nhấp nháy môi, cuối cùng chỉ nhìn thoáng qua Bộ Hoài Viễn, liền rời khỏi bờ hàn đàm, “Đi trước.”
Liễu Phù Phong gật gật đầu lại nói: “Ngươi đi về trước thu thập một chút, ta an bài thỏa đáng xong sẽ sai người đưa ngươi lên thuyền.”
Mục Kỳ sắc mặt không chút gợn sóng nhìn Liễu Phù Phong liếc mắt một cái, không nói gì thêm, y liền nhanh chóng bước đi ly khai Hàn Hoa điện. Về tới viện tử mà bọn họ đang ở, Mục Kỳ đầu tiên là đi nhìn Minh nhi. Thấy tiểu gia hỏa vẫn ngủ rất trầm ổn, khuôn mặt mập mạp trắng trẻo thập phần khỏe mạnh nhu thuận, y mới nhợt nhạt nở nụ cười rời đi. Tiếp theo lại đi đến phòng Ảnh Cửu Ảnh Thập, đánh thức hai người, đơn giản làm sáng tỏ một vài chuyện cho hai người biết.
Ảnh Cửu Ảnh Thập cho tới bây giờ đều trực tiếp nghe lệnh điều động của Bộ Hoài Viễn, nay vừa nghe đến việc này cả hai đều có chút giật mình ngay ngốc. Nhưng Mục Kỳ cũng không cho bọn hắn có thời gian suy nghĩ, trực tiếp dặn dò: “Ảnh Cửu ở lại trên đảo chiếu cố Minh nhi cùng Hoài Viễn, Ảnh Thập theo ta lên bờ. Đến lúc đó, ngươi hãy đi đến Cẩm Xuyên trước để truyền lời, bảo Lý Nhạc mang theo những người còn lại trước quay về Thịnh Kinh. Sau đó, ngươi hãy chọn một hai người hầu thông minh có hiểu biết theo người lên thuyền cùng nhau hồi đảo, chiếu cố hảo Hoài Viễn.”
Mục Kỳ từng nghe Liễu Phù Phong nói qua, lúc này đây nếu muốn thân thể Bộ Hoài Viễn hoàn toàn khôi phục thì phải cần một khoảng thời gian không ít. Tuy rằng trên đảo cũng có người hầu hạ, nhưng dù sao cũng không phải người của chính mình. Y sợ Bộ Hoài Viễn sẽ không quen, bởi vậy mới cố ý để cho Ảnh Thập đi về truyền lời đồng thời mang thêm vài hạ nhân quay về đảo.
Ảnh Cửu Ảnh Thập mặc dù chỉ là ảnh vệ, nhưng lại là những người thông minh có năng lực nhất của nhóm ảnh vệ. Trừ bỏ mới đầu còn có hơi khiếp sợ, rất nhanh bọn họ đã hiểu rõ những lời Mục Kỳ nói, hơn nữa còn thuận theo an bài của Mục Kỳ. Không quá bao lâu, Ảnh Cửu trực tiếp đi đón Minh nhi quay về phòng, còn Ảnh Thập thì đi theo Mục Kỳ ra khỏi phủ.
Thời điểm Mục Kỳ lên đảo vốn không mang theo thứ gì, lúc này quay về bờ y lại không thể hội hợp với đám người ở Cẩm Xuyên, bởi vậy rất nhiều thứ cần dùng khi đi đường đều phải dựa vào Liễu Phù Phong một tay chuẩn bị. Cũng may Liễu Phù Phong cũng đủ đại khí, còn chuẩn bị mấy trăm tờ ngân phiếu cho Mục Kỳ dùng trên đường, bởi vậy bọn họ cũng không cần mang theo quá nhiều đồ. Mục Kỳ chỉ xem xét thật kỹ ngọc bài cùng một cái túi hương màu tím bên người, liền cùng Ảnh Thập quay về bờ.
Ảnh Cửu Ảnh Thập tuy rằng đại khái đã biết được kế hoạch của Mục Kỳ cùng Liễu Phù Phong, nhưng vẫn có chút khó hiểu với việc Mục Kỳ phải vội vàng rời đi lúc nữa đêm thế này. Đến bên bờ, Ảnh Thập cuối cùng nhịn không được hỏi ra, “Thừa tướng gia, không đợi Hầu gia tỉnh lại rồi đi sao?”
Mục Kỳ liếc mắt nhìn Vô Âm đảo ở phía sau, bất đắc dĩ cười cười, đáp: “Chờ hắn tỉnh lại, đi cũng không được.”
Đợi Bộ Hoài Viễn tỉnh, y tất nhiên luyến tiếc rời đi, nhưng y phải quay về Miêu Cương đem mọi chuyện trong tộc xử lý gọn ghẽ. Y không muốn cả đời đều bị người đuổi giết hay trốn tránh trong nổi sợ hãi. Huống chi Bộ Hoài Viễn trước đó còn hy sinh cách chữa trị tốt nhất để cứu y, vẫn làm cho trong lòng y như có cây gai chắn ngang. Y biết Bộ Hoài Viễn rất thương y, bởi vậy y cũng hy vọng sẽ có thể làm cho Bộ Hoài Viễn có thể tự mình thông suốt chuyện tình gì là trọng yếu nhất đối với bản thân.
Làm một ảnh vệ, Ảnh Thập vốn không nên hỏi đến chuyện của chủ nhân. Câu nghi vấn thốt ra trước đó đã làm cho Ảnh Thập cả kinh trong lòng, thế nên hắn càng không dám hỏi sâu xa thêm thứ gì, chỉ liều mạng gật gật đầu, liền không nhắc lại nữa.
Mục Kỳ cũng không để ý, cong khóe miệng cười cười, rồi dẫn Ảnh Thập đi theo những người mà Liễu Phù Phong an bài lên thuyền.