Tra công x Ngạo kiều thâm độc trung khuyển thụ
La Giác lẳng lặng nằm ở trên giường, tuy rằng ý thức rõ ràng, nhưng ngay cả khí lực mở mắt ra đều không có. Y nghe được thanh âm của Hạ Minh Hiên truyền đến từ bên người mình, tuy rằng không có kêu rống la hét, nhưng giọng nói lạnh như băng này lại khiến cho y biết được Hạ Minh Hiên đang sinh khí, mà dường như nguyên nhân tức giận còn là vì chính y.
Lại chọc hắn sinh khí rồi, La Giác rất muốn cười một chút, lại phát hiện chính mình không thể câu lên được khóe miệng. Thân thể giống như đã thoát ly khỏi khống chế, nếu không phải còn có thể nghe được thanh âm, có thể cảm nhận được sự đau đớn cùng mỏi mệt, y thật sự đã nghĩ rằng mình đã chết rồi, ngẫm lại, y thế nhưng đã chém Xà Tổ à…
Cái con cự xà kia, hừ, chém chết nó thật sự là tiện nghi mà, đáng tiếc cư nhiên còn bị nó cắn một ngụm. La Giác trong lòng có chút khó chịu, y đường đường là trưởng thần vệ của U Đồ, vậy mà chỉ chém có một con rắn cũng bị cắn cho được. Thật sự là ý trời, bất quá còn xà kia dù sao cũng là Xà Tổ sống trên trăm năm, quả thật khó chơi a.
Thanh âm ồn ào bên tai dần dần phai nhạt, một bàn tay đột nhiên đặt lên trên đầu La Giác, xúc cảm lạnh lẽo làm cho suy nghĩ của La Giác từ từ được thu hồi, tay người này như thế nào có thể trở nên lạnh như vậy? Ngày thường rõ ràng đều thật ấm áp mà.
“A Giác…” Thanh âm trầm thấp mang theo sự bất lực vang lên, vuốt ve lưu luyến trên mặt cùng tiếng thở dài thật sâu bên tai đều làm cho y nhịn không được muốn nhíu mày. Cái người luôn tính toán kỹ càng kia từ khi nào lại có ngữ khí như vậy rồi, một bộ dáng bất lực mệt chết đi được, chẳng lẽ tình huống của y thật sự không xong rồi sao?
Đột nhiên, La Giác cảm nhận được có cái gì đó đang tích lại trên mặt của mình, hình như là nước, so với cánh tay vừa nãy còn lạnh hơn, còn đang trượt xuống hai bên má của y. Này, là nước mắt? Trong lòng La Giác bỗng nhiên đau xót, hắn khóc? Khóc cái gì, đứa ngốc…Y sẽ không chết à, y chính là người tinh thông võ công cùng cổ thuật nhất tại U Đồ này, y còn đường đường là một trưởng tả thần vệ. Chỉ là một con xà bị điên mà thôi, làm sao có khả năng đả bại được y, hứ! Y chính là cảm thấy mệt mỏi quá mà thôi, y chỉ cần nghỉ ngơi trong chốc lát, chờ y nghỉ ngơi đủ, liền đứng lên, cho nên…
“Không… cho…khóc…” Thanh âm mỏng manh đến cơ hồ nghe không rõ lẳng lặng vang lên trong căn phòng im ắng, nam nhân vốn đang mang vẻ mặt bi thương ngồi ở bên giường đột nhiên đình chỉ hô hấp, mang theo chút không thể tin mà nhìn về phía người đang nằm ở giường.
Người đang hôn mê không có một chút biến hóa, trừ bỏ cái miệng hơi hơi mở ra chút, những bộ phận khác đều vẫn y như củ, ngay cả chân mày cũng chưa từng nhăn lại. Nhưng Hạ Minh Hiên có thể khẳng định, hắn vừa mới nghe được một thanh âm, tuy rằng yếu nhược đến cơ hồ nghe không rõ, nhưng hắn tuyệt đối không có nghe lầm.
“A Giác, hãy nhanh khỏe lên đi!” Hạ Minh Hiên cúi đầu, phi thường ôn nhu in lên một dấu hôn trên môi La Giác. Rõ ràng trước đó mới bá đạo thổ lộ với mình như vậy, hắn còn chưa có nghiêm túc hồi đáp cho người này, hắn sẽ không cho phép người này cứ như thế rời khỏi hắn. Hắn cũng tin tưởng người này sẽ không dễ dàng buông tay, bởi vì hắn biết người này có chấp niệm rất sâu đậm. Hạ Minh Hiên cười cười, hắn sẽ chờ đợi đến khi y tỉnh lại mới thôi.
******
Hạ Minh Hiên một mình cau mày ngồi ở trước án thư, từ lúc La Giác gặp chuyện hôn mê đến nay đã được mười ngày. Trừ bỏ ngày hôm đó hắn nghe được một câu nói mỏng manh của người ấy, thì về sau người kia giống như đã không còn phát ra bất kì tiếng động nào nữa.
Người chẳng những không tỉnh, thân thể còn sốt cao không đình chỉ, thậm chí còn có hiện tượng suy tim, cứ tiếp tục như vậy…
Hạ Minh Hiên mạnh vung tay lên, quét rơi một đống đồ loạn thất bát tao trên bàn. Đây chính là lần đầu tiên Hạ Minh Hiên trước giờ luôn ôn hòa phát giận, nơi nội tâm của hắn còn phát ra một cảm giác vô lực cùng sợ hãi sâu sắc. Hắn sợ hãi, hắn thật sợ sẽ cứu không được người kia.
Nhóm vu y nói độc của Xà Tổ vốn không tầm thường, cho dù là hắn cũng không có nắm chắc được phương thức cứu chữa, chỉ có thể tạm thời chế trụ sự lan tràn của độc tính. Nhưng mà thời gian càng lâu, phần tay trái bị cắn của y lại càng lúc khó đảm bảo được, bởi vậy hắn đã sớm phái người đi Chiêu Quốc, hy vọng thông qua Mục Kỳ thỉnh thần y tiến đến tương trợ. Tuy rằng không biết có thành công hay không, nhưng hắn không muốn buông tha cho bất kì cơ hội nào. Một cánh tay trái tuy rằng không bằng mệnh của La Giác, nhưng chỉ bằng tính nết của y, nếu phế đi một bàn tay cũng sẽ không để ý nhiều, nhưng hắn vẫn là hi vọng có thể làm cho y hoàn hảo vô khuyết khỏe mạnh.
Nhưng hôm nay, điều hắn sợ không chỉ là không thể giữ được cánh tay, mà ngay cả mệnh của người kia cũng không giữ được. Ngón tay xen vào trong tóc, Hạ Minh Hiên cúi đầu, chôn thật sâu hai bàn tay của mình vào. Rõ ràng đã chế trụ được độc tính, nhưng nhiệt độ trên người lại không hề suy giảm, nhìn khuôn mặt càng lúc càng tái nhợt cùng hơi thở càng lúc càng mỏng manh của người kia, hắn thật sự có chút hoảng loạn.
Cho tới bây giờ đều chưa từng có chuyện như vậy xảy ra, từ lúc hắn tiếp nhận đội thần vệ, từ ngày hắn hạ quyết tâm phải làm tộc trưởng, hắn đã không ngừng vạch ra kế hoạch. Bất kì điều gì hắn đều có thể nắm chắc trong tay, cho dù là đoạn thời gian Mục Kỳ từng trở về kia, hắn cũng chưa từng hoảng loạn qua. Bởi vì hắn đã chắc chắn rằng vị trí tộc trưởng này cuối cùng sẽ thuộc về hắn, nhưng hiện tại hắn một chút cũng không thể nắm bắt được sinh tử của người kia.
Nghĩ đến cái người luôn trưng vẻ mặt cười xấu xa cùng tính tình bốc đồng kia, trong lòng Hạ Minh Hiên lại càng thêm đau đớn. Hắn đã sớm biết La Giác thích hắn, từ rất lâu trước kia đã biết. Khi đó hắn không có thích La Giác, nhưng lại lợi dụng cảm tình của La Giác để nói cho La Giác biết giấc mộng của hắn. Hắn kỳ vọng, hắn khát vọng, có thể để cho La Giác ngầm giúp hắn làm những chuyện đó, hắn cái gì cũng biết, nhưng lại làm như chẳng hay biết gì…
Hắn biết La Giác âm thầm giúp hắn dọn dẹp những thế lực bảo thủ phản đối hắn. Hắn biết La Giác mặt ngoài kiêu ngạo nhưng chỉ là vì hấp dẫn hỏa lực, làm cho những người đó nghĩ y muốn làm tộc trưởng, mà nhắm vào y công kích. Hắn biết La Giác ngày thường hay đối chọi gay gắt với hắn, nhưng y chỉ là vì muốn làm cho hình tượng của hắn trở nên thật hoàn hảo trong lòng các tộc nhân. Hắn cũng biết chuyện La Giác từng âm thầm chặn giết Mục Kỳ, chính là hắn làm bộ như không biết…Hắn chỉ trơ mắt làm một kẻ đứng xem, ngồi hưởng tất cả thành quả. Nguyên lai trước kia không yêu thương nên mới có thể yên tâm thoải mái như vậy, hiện tại mỗi khi nghĩ lại, hắn chỉ cảm thấy trái tim đau đớn không thôi.
Hạ Minh Hiên cười khổ một trận, hắn tính kế đủ đường, lại không thể tính được tâm của mình, cũng không tính được dã tâm của La Giác. Người kia đã đem tất cả dã tâm của mình đặt ở trên người hắn, thận trọng từng bước, đem hắn bao chặt, để cho hắn rốt cục đã không thể thoát ra được nữa.
Suy nghĩ lại bay tới ba năm trước khi Tiểu Nguyệt rời đi, hắn vẫn xem Tiểu Nguyệt như đệ đệ mà đối đãi, nhìn đứa nhỏ kia lớn lên, mang theo ánh mắt kiên định đối diện với hắn, nói chính mình phải ra đi tìm kiếm hạnh phúc. Trong lòng hắn thật sự có chút luyến tiếc, nhưng vẫn để cho đối phương tự do ra đi.
Ngày đó hắn cũng có chút thương cảm, sau đó La Giác liền mang theo rượu xuất hiện, cùng hắn uống đến say mèm. Tuy rằng ngoài miệng vẫn là một người độc mồm không buông tha cho bất kì ai, còn đem Tiểu Nguyệt bỡn cợt đến không còn hình dáng, nhưng lại làm cho hắn cảm thấy thật khả ái. Mỗi lần hắn có phiền toái, La Giác đều sẽ giúp hắn giải quyết. Khi tâm tình của hắn không tốt, La Giác sẽ xuất hiện bồi ở bên cạnh hắn, bởi vậy hắn đã muốn hình thành một loại ỷ lại đối phương. Cho nên vào ngày hôm đó, hắn đã mặc kệ chính mình cùng y uống rượu, sau đó lại bị cái tên kia tính kế, rồi xảy ra lần đầu tiên quan hệ của bọn họ.
Sau khi tỉnh lại, trong lòng hắn vừa giận lại vừa thẹn (thùng), dù sao hắn tuy bị người kia hạ dược, nhưng đối với người từ nhỏ đã có thể khống chế cổ mà nói, muốn thanh tỉnh trở lại vẫn là thật dễ dàng. Nhưng mà hắn lại thuận theo dược tính cùng ý nghĩ của đối phương, hắn cũng không biết chính mình đến tột cùng là nên trách cứ hay là nên mang áy náy trong lòng. Đã vậy La Giác còn cố tình tính kể thật tỉ mỉ, sau khi tỉnh lại chẳng những thản nhiên thừa nhận chuyện kê đơn, còn một bộ ăn no thoả mãn, thái độ đương nhiên như vậy đã làm cho hắn ngay lúc đó có chút không thể phản ứng.
Người kia a, ngươi cùng y sinh khí cũng vô dụng, ngươi đối hắn lãnh đạm cũng vô dụng. Đã nhận định điều gì rồi, y liền chiếu theo mục tiêu của mình chấp nhất đến cùng, nếu so về trình độ, y thật sự có chút tương tự với hắn. Từ sau lần đó, y không chỉ một lần âm thầm tính kế hắn, chỉ cần đợi có cơ hội đều sẽ cùng hắn dây dưa lẫn nhau. Dần dần hắn cũng thực tủy biết vị, đến cuối cùng cũng chẳng cần chờ đến cơ hội gì đó, chỉ cần hai người nhớ tới, đều sẽ cố ý qua đêm ở chổ đối phương.
Vốn nghĩ đến quan hệ như vậy sẽ vẫn liên tục kéo dài cho đến khi hai người bọn họ đều thành gia, ai biết người kia đột nhiên bá đạo thổ lộ như vậy. Hắn khi ấy cũng lập tức chấn kinh không thôi, tuy rằng biết đối phương thương hắn nhiều năm như vậy, nhưng vẫn chưa bao giờ xé rách lớp màng ngăn cách, vẫn ẩn giấu nó thật sâu trong tâm tưởng. Cho tới bây giờ, hắn đều không nghĩ tới người kia sẽ đơn giản nói ra như vậy. Ngày đó, hắn vẫn còn nhớ rõ nụ cười vừa tự tin lại tự phụ của đối phương, cứ như vậy tà tà cười, nói sẽ cho hắn đủ thời gian suy nghĩ, chờ hắn đưa ra một câu trả lời thuyết phục…Hiện tại hắn mới biết được, người kia căn bản là một hồ ly tinh, tùng chút từng chút đào sẵn hố, sau đó sẽ thẳng thừng kéo hắn nhảy xuống. Nhất định là bởi vì biết chính mình yêu thương y, cảm nhận được tâm ý của hắn, nên y mới có thể lớn mật thổ lộ như vậy… Là đoán chắc chính mình đã không thể ly khai y được sao?
Nếu như vậy, hiện tại đột nhiên buông tay hắn, rốt cuộc là có ý tứ gì? Nếu cố gắng sắp đặt thế cục nhiều năm như vậy, còn tung ra một cái thiêng la địa võng lớn đến thế, bản thân hắn cũng đã chuẩn bị tốt tư thế đưa tay chịu trói, hắn như thế nào có thể buông tay mặc kệ!?
Hạ Minh Hiên đột nhiên mở hai mắt, khẽ lau giọt lệ nơi khóe mắt, sau lại đẩy chiếc bàn trước mặt ra, chạy tới phòng La Giác. Hắn hiện tại sẽ đi gặp y, nói cho y biết, hắn thừa nhận chính mình đã thất bại. Những mưu tính mà hắn bày ra, hắn đã bồi thường bằng tâm của mình, vậy càng không cho phép cái tâm tặc kia chạy thoát được! ( tâm tặc~ ý ả nói e nó đã chôm đi trái tim của a mất rồi =3= ~ 2 ng này đúng là nồi nào úp vung náy)
******
Thời điểm Hạ Minh Hiên đến nơi, vu y vừa mới đổi dược qua cho La Giác, bọn hạ nhân cũng vừa lúc bưng đến chén dược La Giác uống mỗi ngày. Hạ Minh Hiên tiếp nhận chén thuốc, liền vẫy lui mọi người.
Từ lúc La Giác bắt đầu hôn mê, trừ bỏ phải xử lý những chính vụ tất yếu, Hạ Minh Hiên đều sẽ tự thân tự lực chiếu cố cho y. Hạ nhân trong phòng cũng đều là tâm phúc của hai người, đã sớm biết quan hệ của bọn họ, bởi vậy ai nấy đều là một bộ bình tĩnh như thường, sau khi cúi mình hành lễ liền lục tục lui xuống.
Hạ Minh Hiên bưng chén thuốc đi đến gần bên giường, người nọ vẫn là một bộ dạng không chút sức sống nằm trên giường. Gương mặt không có một chút huyết sắc, môi cũng trắng như bụi cát, toàn bộ thân mình chỉ có cánh tay trái là lộ rõ ràng màu thâm tím. Mà phần nữa bả vai còn lại đều được ghim vô số ngân châm rậm rạp, khắc chế độc tính.
Hạ Minh Hiên ngồi vào bên giường, nhẹ nhàng ôm lấy La Giác từ phía sau, cách lớp y phục dưới bàn tay, truyền đến hơi nhiệt cực nóng làm cho ánh mắt hắn lại có chút toan sáp. Vu y của U Đồ nếu giải độc xa đều thuộc hạng nhất nhì, nhưng độc của Xà Tổ vốn không dễ giải như vậy. Hắn cũng không có nắm chắc điều gì, chỉ có thể dựa vào phương pháp châm cứu học được từ Vân Mặc Chi lúc trước, tạm thời đem độc phong ở cánh tay trái La Giác. Sau mỗi ngày lại dùng dược trì hoãn độc tính, hơn nữa còn bôi lên tay trái La Giác một số loại thuốc khác nhau, để ngừa cánh tay sẽ bị độc làm hư tốn.
Vốn phương pháp này ít nhất còn cầm cự được hai đến ba tháng, đợi Vân Mặc Chi đến đây liền có biện pháp. Nhưng từ ba ngày trước, La Giác liền đột nhiên nóng lên, có đôi khi thân mình còn bỏng cháy đến dọa người. Nhưng cố tình y hiện tại lại thân trúng kịch độc, trừ bỏ dược liệu trì hoãn độc tính, những thứ dược khác đều không thể dùng bậy. Bởi vậy bọn họ vẫn chỉ có thể sử dụng phương pháp lau người giảm nhiệt, nhưng một chút hiệu quả cũng đều không có.
Hắn biết cứ như vậy tiếp tục, sớm hay muộn La Giác sẽ mất mạng, nhưng Vân Mặc Chi nếu đã xuất phát từ Chiêu Quốc, ít nhất cũng cần nửa tháng… Nếu còn không có biện pháp khác, hắn chỉ có thể phế đi tay phái của La Giác, chặt đứt độc tính rồi mới tiếp tục dùng dược.
Cảm thấy bát dược đã có chút lạnh, Hạ Minh Hiên không nghĩ nhiều nữa, nâng tay uống vào một ngụm, theo sau mới phủ lên môi của La Giác đem dược đổ vào, lặp lại vài lần, một chén dược mới rốt cục thấy đáy.
Thuốc này vô cùng đắng, Hạ Minh Hiên mỗi ngày uy La Giác uống đều phải nếm qua một ít. Chỉ qua mấy ngày, đầu lưỡi của hắn đều có chút run lên, chính là miệng chua xót vĩnh viễn cũng không so bằng chua sót trong lòng.
Uy xong dược, Hạ Minh Hiên vừa mới chuẩn bị giúp La Giác chà lau thân mình hạ nhiệt độ, thì lại thấy người trong lòng thế nhưng bắt đầu co rút. Từ phần miệng còn không ngừng trào ra nước thuốc hắn vừa mới uy xong. Hạ Minh Hiên hoảng sợ, sợ đối phương bị sặc nên lập tức đỡ lấy thân người y, không ngừng xoa lấy phần lưng của y. Chợt nghe ào một tiếng, La Giác vẫn nhắm chặt hai mắt đã đem toàn bộ nước thuốc phun ra, đến cuối cùng bên miệng còn mang theo vài giọt màu đen. Ngay sau đó, y liền vô lực nằm lại trong lòng hắn, toàn bộ quá trình người này đều không có tỉnh lại.
Hạ Minh Hiên cảm thấy cả kinh, nếu thuốc này không thể uống vào, cho dù có dùng ngân châm áp chế, độc tính cũng sẽ bắt đầu dần dần lan tràn. Trước đó, La Giác chưa bao giờ xuất hiện tình huống ói ra dược, như thế nào hôm nay lại đột nhiên phản ứng như vậy? Hắn vội vàng sờ lên mạch đập của La Giác tìm tòi, lần này càng thêm khiếp sợ, cư nhiên là song mạch!
Hạ Minh Hiên sợ mình đã bắt sai mạch, trầm mặc dò xét vài lần, lại lấy tay sờ sờ bụng La Giác, khi lòng bàn tay cảm nhận được một xúc cảm mềm mại mới chậm rãi thu hồi, theo sau hắn lại đem người gắt gao ôm vào trong lòng.
La Giác mang thai đã được ba tháng, trước đó vẫn chưa xuất hiện mạch đập, hơn nữa y lại đột nhiên trúng độc hôn mê, sau khi trúng độc mạch tượng càng hỗn loạn. Nhóm vu y đều bị việc trúng độc ảnh hưởng, nên mới không có người phát hiện ra. Nếu không phải hôm nay thân thể La Giác đối với nước thuốc trì hoãn độc tính xảy ra kháng cự, hắn cũng sẽ không nhanh như vậy phát hiện được. Nghĩ đến tình trạng sốt cao không lùi mấy ngày nay, chắc có lẽ là vì đứa nhỏ trong bụng đối với thân thể suy yếu của phụ thân cùng những thứ độc tố cùng dược nước ngoại lại, bất mãn đến kháng nghị đi.
Ôm lấy phần bụng bằng phẳng cùng thân thể khẽ run của người trong lòng, Hạ Minh Hiên mơ hồ suy tính.
“A Giác, ngày ấy chuyện ngươi bảo ta suy nghĩ, ta đã nghĩ xong xuôi rồi.” Thanh âm Hạ Minh Hiên vừa nhẹ nhàng mà ôn hòa, “Chờ ngươi khỏe lại, chúng ta sẽ thành thân, hảo hay không hảo?” Hắn cầm lấy tay phải của La Giác, mười kẽ tay khẽ đan vào nhau rồi nhẹ nhàng đặt lên bụng của y, “Ngươi có bảo bảo, cho nên ngươi phải nhanh chóng khỏe lại mới được”
Nói xong, Hạ Minh Hiên tựa đầu chôn vào vai La Giác, nhìn tay trái đã tím bầm, nhẹ giọng hỏi: “Nếu ta không thể giữ được tay trái của ngươi, về sau ta liền làm tay trái của ngươi, hảo hay không hảo?”
Hắn không thể đợi thêm nữa, Vân Mặc Chi vẫn còn lâu lắm mới đến được nơi này. Mà trong khoảng thời gian tới, hắn lại không biết sẽ có điều gì xảy ra nữa, bởi vậy hắn chỉ có thể đánh cuộc một lần.