Mục Kỳ tùy ý ăn hai khối, ừm, vừa nóng hầm hập vừa mềm mại, giống như bánh vừa mới làm xong vậy, xem ra mang theo đầu bếp xuất môn quả nhiên là lựa chọn chính xác.
“Ngày mai đã ra khỏi biên giới Chiêu Quốc, ngươi ban ngày đã ngủ được một ít, muốn lát nữa ra ngoài đi dạo không, tán bộ xung quanh đây vài vòng.” Mục Kỳ lại cắn một khối hoa cao, một bên nhoàm nhèm hỏi.
“Tại trong phủ là được rồi, thân mình của ngươi không tiện, đừng quá phức tạp.” Bộ Hoài Viễn lắc đầu.
“Chỉ là tản bộ mà thôi, Lý ngự y còn nói tản bộ nhiều đối đứa nhỏ cũng tốt mà, nào có cái gì phức tạp.” Mục Kỳ lơ đễnh nói, y nào có dễ hỏng đến như vậy.
“Tản bộ? Tản bộ tốt à, ta vừa ở bên ngoài nghe nói đêm nay sẽ thả đèn hoa đăng, đến lúc đó chúng ta có thể đi nhìn xem a.” Lý Nhạc đột nhiên tiến vào nhà ăn, nghe được đoạn đối thoại của hai người, cũng xen mồm vào vài câu: “Hầu gia không cần lo lắng, Kỳ gia thân thể tốt lắm, đi nhiều một chút có lợi cho sinh sản à.”
Mục Kỳ chọn mi hơi đắc ý nhìn Bộ Hoài Viễn liếc mắt một cái. Nhận được cái gật đầu bất đắc dị tán thành của Bộ Hoài Viễn y mới cong cong khóe miệng cười rộ lên, quay đầu lại hỏi Lý Nhạc: “Thả đèn hoa đăng là gì?”
“Nga, vừa nãy tại cửa ta nghe được người qua đường nói, hình như là lễ hội đặc thù của thành An Lạc, buổi tối sẽ tụ tập thả phóng các loại đèn ấy mà.” Lý Nhạc gãi gãi đầu, hắn cũng không phải đặc biệt rõ ràng về nguyên do của chuyện này.
Nghĩ đến thả đèn hoa đăng, Mục Kỳ đột nhiên nghĩ đến Bộ Hoài Viễn trước đó từng nói sẽ dẫn y đi xem hội đèn ***g vào đêm tịch nguyệt, nhưng cuối cùng vẫn đi không thành. Ngẩng đầu nhìn hướng Bộ Hoài Viễn, phát hiện đối phương đang mang theo ánh mắt xin lỗi, biết hắn cũng đang nghĩ tới lần ước định kia, cả hai không khỏi nhìn nhau tươi cười.
“Vậy thì đi xem thôi, làm phiền Lý đại phu đi theo chúng ta.” Bộ Hoài Viễn ôn nhu lên tiếng.
“Đi a, ta cũng muốn đi xem lắm nhá.” Lý Nhạc trái lại thật hào hứng gật đầu.
Theo sau, Mục Kỳ lại thỉnh Lý Nhạc dùng cơm, ba người vừa dùng bữa tối, một bên dặn dò bọn hạ nhân tìm hiểu tin tức, sau đó liền thay đổi y phục hướng về con sông Độ Tự nổi danh của thành An Lạc. Cái bụng gần chín tháng của Mục Kỳ nay đã rất lớn, tuy vậy tất cả mọi người đi đường cũng có chút nhàn nhã. Dù dọc theo đường đi có rất nhiều người, nhưng khi nhìn đến bộ dạng của Mục Kỳ, bọn họ đều thực lễ độ nhường đường cho y đi trước, làm cho mấy người Mục Kỳ có ấn tượng vô cùng tốt với dân chúng thành An Lạc này.
Đến bờ sông Độ Tự, liếc mắt một cái đều là các loại hoa đăng đủ màu sắc đang được cả trai lẫn gái cầm trên tay. Mà trên mặt bọn họ ai nấy cũng đều thập phần vui vẻ. Làm cho ba người không khỏi cũng bị không khí này ảnh hưởng, nụ cười trên môi càng thêm sáng lạng.
“Công tử phu nhân mua ngọn đèn không? Chổ của tiểu nhân đây bất kể là loại đèn nào cũng đều có, thả trên sông này, thả lên trời cũng đều có hết.” Những người bán hàng rong ven đường nhìn thấy nhóm ba người Mục Kỳ tay không tới chỗ này, đều bắt đầu liều mạng chào mời hoa đăng trên sạp của mình. Mục Kỳ nghe vậy liền nổi lên vài điểm hưng trí, tạt qua một hàng quán nhìn xem.
“Lão bản, mấy cái hoa đăng này có gì khác biệt?”
“Phu nhân người chắc là mới tới nơi đây phải không, thật đúng dịp.” Người bán hàng rong vừa thấy Mục Kỳ hứng thú bước tới hỏi hắn, liền cười toe toét nói, “Hôm nay chính là ngày hội lớn nhất của thành An Lạc chúng ta, việc thả đèn hoa đăng này cũng là một tập tục, bất quá phương thức thả đèn hoa đăng cũng có rất nhiều loại à. Phóng thiên không, phóng trên sông, treo trên cây, chôn trong đất đều có hết. Bất quá mọi người bình thường vẫn là thịnh hành thả đèn lên trời hoặc thả trôi theo dòng nước á. Phu nhân có muốn xem đèn hoa sen này không, có thể trực tiếp thả trên sông là được.”
“Việc thả đèn này có ý nghĩa gì không hả?” Mục Kỳ không quá để ý cách xưng hô “phu nhân” của người bán hàng rong, trái lại y vẫn thập phần hứng trí với việc thả hoa đăng này.
“Này nói đến rất dài à, mấy trăm năm trước đã lưu truyền một tích xưa, ai cũng không nhớ rõ lúc ban đầu chuyện xưa này là cái dạng gì. Tiểu nhân nơi này trái lại đã nghe qua một phiên bản cũ, phu nhân nếu có hứng thú, tiểu nhân sẽ nói cho ngài biết à.” Người bán hàng rong xem quần áo của ba người Mục Kỳ, Bộ Hoài Viễn đều tinh xảo lại thêm khí chất bất phàm, cũng liền nổi lên hưng trí giới thiệu một phen. Tay vừa nhấc lên, hắn liền chỉ vào con sông Độ Tự cách đó không xa, “Phu nhân nhìn thấy không, kia chính là con sông đẹp nhất thành An Lạc của chúng tôi, sông Độ Tự. Bất quá, theo truyền thuyết con sông Độ Tự này trước kia không phải kêu như vậy, mới đầu cũng chỉ kêu Lạc Hà, sau mới đổi lại tên như ngày hôm nay.”
Nói đến chổ này, người bán hàng rong ngừng lại một chút, mới nói tiếp: “Nghe đồn mấy trăm năm trước, An Lạc có một nam tử đẹp nhất thiên hạ, kêu Vãn Tự. Bộ dạng của hắn so với nữ tử còn muốn đẹp hơn, bao nhiêu thiếu niên tài tuấn đều muốn kết với hắn à. Bất quá về sau, hắn lại gả cho phu quân từ nhỏ đã chỉ phúc vi hôn với mình, kêu Độ Minh, hai người bọn họ coi như cũng rất ân ân ái ái…Nhưng mà về sau, Độ Minh bắt đầu ra ngoài lo việc buôn bán, thường xuyên lâu ngày không về nhà, cuối cùng có một lần vừa đi liền không trở về nữa, qua nhiều năm sau cũng không có chút tin tức gì. Lúc ấy, rất nhiều người đều nói với Vãn Tự, nói phu quân của hắn không phải bỏ chạy thì chính là đã mất mạng, khuyên hắn tái giá. Nhưng Vãn Tự lại thủy chung không chịu làm vậy. Thế là hàng năm vào cái ngày Độ Minh rời đi, hắn đều sẽ thả một khỏa hoa đăng, có đôi khi sẽ là ký thác tương tư, có đôi khi còn viết lên mong muốn của mình, cầu nguyện Độ Minh có thể sớm ngày trở về. Đáng tiếc a, thẳng đến mười năm sau, cái người lúc trước cùng Độ Minh ra ngoài đã trở lại, nhưng lại chỉ mang về tin tức Độ Minh đã chết. Rồi đến ngày phóng hoa đăng năm đó, Vãn Tự đã thả một chiếc đèn cuối cùng vào sông, sau đó nhảy xuống tự vẫn. Từ đó về sau, con sông này liền dùng tên của hai người họ mà ghép thành. Đến sau này, hàng năm vào ngày hôm nay, đều sẽ có người tới nơi này thả đèn, tưởng niệm hai người bọn họ. Dần dà liền trở thành một tập tục, hậu nhân thả đèn hoa đăng phần lớn đều là ký thác tương tư hoặc là ký thác hy vọng của mình.”
Người bán hàng rong một hơi không ngừng kể hết câu chuyện, kỳ thật khả năng ăn nói của hắn cũng không tốt lắm, cũng chỉ là một câu chuyện tự thuật như bao chuyện khác, thậm chí còn có nhiều chổ bất minh. Nhưng dù sao những câu chuyện xưa quả thực luôn khiến người cảm động, rất nhiều thiếu nam thiếu nữ của thành An Lạc đều đã nghe qua chuyện xưa này. Mục Kỳ nghe xong cũng chỉ thoáng nhíu mày, cười mua hai ngọn đăng, rồi không nói gì nữa bước đi.
“Vãn Tự này thật sự là người si tình ha?” Lý Nhạc đi theo sau hai người cũng mua một khỏa hoa đăng, một bên lại thở dài cảm thán.
“Trái lại là kẻ ngu ngốc mới đúng.” Mục Kỳ cười đáp trả một câu.
Lý Nhạc nghi hoặc nhìn lại, Mục Kỳ vừa thưởng thức cái đèn hoa đăng mới mua trên tay, một bên cười bảo: “Nếu ta là cái tên Vãn Tự kia, ta sẽ không đợi đằng đẳng mười năm như vậy. Ngay vào năm thứ nhất ta đã ra ngoài đi tìm hắn, ngồi ở một chổ thả hoa đăng thì đạt được kết quả gì chứ!?”
Lý Nhạc nghe xong như có điều suy nghĩ nhìn nhìn hoa đăng trên tay, mà Bộ Hoài Viễn đứng một bên vẫn ôn nhu nhìn Mục Kỳ.
Sau đó, ba người một đường tham quan cảnh vật xung quanh, còn nghe thêm một phiên bản chuyện xưa khác. Người đó kể rằng khởi xướng của tập tục thả hoa đăng này là do An Lạc trước kia có một vị thần tiên. Vì thần tiên này đã từng cứu toàn bộ thành An Lạc khỏi kiếp nạn, sau đó tiên nhân này đã phi thăng về trời. Mọi người trong thành lại thả hoa đăng lên thiên không sau một ngày vị tiên nhân kia về trời, với mong muốn những lời chúc phúc cùng tâm nguyện của mình cũng sẽ được bay lên trời cao.
Bất quá vô luận là phiên bản chuyện xưa nào, thì lễ hội thả đèn hoa đăng này đều được xem là một ngày hội nổi danh của thành An Lạc. Mọi người mua đăng về, trên đèn còn có thể viết chữ, viết lên những nguyện vọng hoặc những điều tưởng niệm trong lòng mình rồi thả đi. Ba người Mục Kỳ cũng mua ba chiếc đèn, đèn Mục Kỳ cùng Bộ Hoài Viễn mua là đèn Khổng Minh, còn chiếc đèn Lý Nhạc mua là đèn liên hoa. Bất quá ba người đều không có viết chữ lên đèn, chỉ đơn thuần thả đèn mà thôi.
Bởi vì Lý Nhạc muốn thả đèn ở bờ sông, nên liền một mình đi trước, còn lại Bộ Hoài Viễn cùng Mục Kỳ thì đi tìm một khối đất trống đem đèn đốt lên rồi thả vào thiên không.
“Ngày hội này trái lại cũng rất có ý tứ, nhìn qua cũng thực đẹp mắt.” Mục Kỳ nhìn chiếc đèn Khổng Minh trong tay từ từ bay lên trời cao, rất nhanh đã bị bao phủ bởi những chiếc đèn Khổng Minh sáng lấp lánh khác trên không trung. Đêm nay thành An Lạc quả thật rất đẹp, vô luận là trên trời cao hay là dưới mắt nước, tất cả đều được điểm xuyết những ánh huỳnh quanh đẹp mê hồn.
“Thật sự rất đẹp.” Bộ Hoài Viễn thấp giọng cười cười, từ phía sau vòng tay quanh người Mục Kỳ, cùng nhau nhìn lên những ngọn đèn lấp lánh trên thiên không, “Tiểu Kỳ, nếu ta mất, ngươi không được làm cái người si tình kia.”
“Ta tự nhiên sẽ không làm vậy.” Mục Kỳ nhắm mắt lại rồi chầm chậm mở ra, quay đầu nhìn vào mắt Bộ Hoài Viễn, nói: “Ta sẽ đem ngươi nhìn lom lom mỗi ngày, ngươi chỗ nào cũng đi không được!”
“Hảo, ta sẽ luôn ở cạnh ngươi.” Bộ Hoài Viễn cười khẽ, siết chặt cái ôm thêm một chút.
(T^T~ hạnh phúc quá~~)
******
Sau khi thả hoa đăng xong, ba người liền hội hợp trở về viện tử. Nghỉ ngơi cả đêm, sáng sớm ngày hôm sau mọi người lại tiếp tục lên ngựa rời đi, hướng thẳng đến phía Đông.
“Ra khỏi An Lạc, rất nhanh sẽ đến nội cảnh của An Quốc, thêm chừng tháng nữa có thể đến Cẩm Xuyên.” Mục Kỳ lật lật tấm địa đồ trên tay, lên tiếng.
Cẩm Xuyên là thành thị nằm ở cực đông của An Quốc, tiếp giáp với biển Đông Hải. Bình thường nếu có người muốn đi đến các đảo ở Đông Hải, phần lớn đều phải xuất phát từ Cẩm Xuyên.
“Nhóm ảnh vệ đi trước hẳn rất nhanh sẽ đến nơi. Bọn họ cũng sẽ trước một bước điều tra tin tức về đảo Vô Âm.” Bộ Hoài Viễn dựa vào vách xe, nhìn Mục Kỳ đang khẽ nhíu mày, thở dài một hơi.
“Ân, sau khi đến Cẩm Xuyên chúng ta có thể ngồi thuyền đi đến hướng đông. Dọc theo đường đi nếu gặp phải tiểu đảo chưa từng biết thì có thể dừng lại xem xét.” Mục Kỳ nhu nhu mi tâm, có chút mỏi mệt. Tuy rằng y vẫn nói bản thân rất mạnh khỏe rất cứng rắn, nhưng kỳ thật trong lòng y vẫn luôn lo lắng. Nếu như chuyến đi lần này thực sự không thể tìm thấy hòn đảo như trong lá thư kia viết, như vậy Bộ Hoài Viễn…
“Đều tùy theo ý ngươi. Bất quá tính tính ngày, ngươi cũng sắp đến ngày sinh, thời khắc này cũng cần phải để ý nhiều chút.” Bộ Hoài Viễn đau lòng vòng tay quanh bả vai Mục Kỳ, “Nếu có chổ nào không thoải mái, ngươi nhất định phải nói ra, biết không!?”
“Ngươi cũng vậy.” Mục Kỳ ngẩng đầu nhìn sang hắn. Y biết Bộ Hoài Viễn lo lắng cho y. Y làm sao không biết được cơ chứ, chỉ hy vọng hết thảy đều có thể thuận lợi.
Bộ Hoài Viễn nhìn vào ánh mắt của Mục Kỳ, trong lòng mềm nhũn. Cúi đầu xuống nhẹ nhàng hôn lên đôi môi của Mục Kỳ, sau khi nỉ non tách nhau ra, giữa hai bờ môi lại mang theo một dòng chỉ bạc trong suốt. Bộ Hoài Viễn chôn đầu vào lòng đối phương, làm cho hơi thở thấp nhiệt phun trào ở sau gáy của Mục Kỳ, chọc cho cả người Mục Kỳ đều run lên, hô hấp cũng bắt đầu trầm trọng. Tứ chi như nhũn ra, trong đầu cũng một mảng trống rỗng, sau một lúc lâu y mới bắt đầu có phản ứng lại. Nâng tay lưu loát bắt lấy bàn tay đang khoát lên trước ngực mình của Bộ Hoài Viễn, y khẽ thở hổn hển một bên lại lên tiếng giáo huấn, “Đây không phải là lúc thích hợp à! Ngươi còn… Ngô!”
Câu nói cuối cùng cứ thế bị bao phủ trong hơi thở giao triền một lần nữa. Hai tay Mục Kỳ mềm nhũn, hờ hửng buông lỏng cho cánh tay của ai kia tự do hàng động. Bộ Hoài Viễn thấy thế liền vuốt ve dọc theo từ ngực xuống phía dưới của Mục Kỳ, rất nhanh liền dừng trên chiếc bụng cao cao của đối phương. Nhẹ nhàng chuyển tay sờ sờ lên chiếc bụng, hắn một bên lại ngẩng đầu, ánh mắt tươi cười hàm chứa sủng nịch nhìn Mục Kỳ đang bán dựa vào trong lòng mình, “Ta biết, sẽ không quá phận, chỉ là muốn hôn nhẹ mà thôi.”
“Cáp…” Mục Kỳ vừa mới được buông ra liền nhanh chóng phun ra một hơi dài. Lúc nghe được nhũng lời Bộ Hoài Viễn nói, trong lòng y không khỏi căng thẳng lên. Y nghe ra được ý tứ chân chính của Bộ Hoài Viễn, bất quá chỉ sợ về sau sẽ không có cơ hội như vậy nữa. Hừ một tiếng, Mục Kỳ giang hai tay đặt lên cổ Bộ Hoài Viễn, kéo đầu của Bộ Hoài Viễn áp sát vào mình, sau đó liền ưỡn cao thân thể hôn lên môi đối phương. Bất đồng với nụ hôn ôn nhu triền miên của Bộ Hoài Viễn vừa nãy, nụ hôn của Mục Kỳ vừa nhiệt tình lại mang theo một chút bá đạo. Giống như sự kiên định trong tâm tư mà y muốn nói cho đối phương biết. Bọn họ nhất định sẽ tìm được biện pháp.
—————————————————————————NY: Thường thì trước cơn bão bầu trời sẽ rất an bình, mí thím cứ chuẩn bị tinh thần đón gió~
Đèn Khổng Minh (孔明灯)
Đèn liên hoa – đèn hoa sen (莲花灯)