Phía sau tiểu hài tử lại có một thân ảnh nam nhân đang đứng, rất nhanh đã quỳ ở ngoài cửa, cung kính đối hai người nói: “Thuộc hạ thất trách, tiểu thiếu gia vẫn luôn đòi vào tìm chủ nhân, thuộc hạ nhất thời không thể bắt bẻ, cũng không kịp ngăn lại, thỉnh Thừa tướng gia trách phạt.”
Người nói chuyện là Ảnh Cửu, Mục Kỳ giật mình, cũng đoán được thân phận của đứa nhỏ này, bất quá còn chưa nói ra miệng, Bộ Hoài Viễn ở một bên đã trước một bước mở miệng: “Vô phương, ngươi đi xuống đi, quan sát chung quanh.”
“Dạ!” Ảnh Cửu nghe được thanh âm Bộ Hoài Viễn, liền ôm quyền thi lễ, rất nhanh lui ra ngoài. Thân ảnh nho nhỏ kia vẫn đang đứng ở cửa, thân mình lung lay kéo a kéo, còn phát ra từng đợt thanh âm nức nở.
“Không phải vừa nãy còn lớn mật, không gõ cửa đã vào sao, lúc này như thế nào lại chưa đi vào?” Thanh âm Bộ Hoài Viễn chậm chậm vang lên, tuy rằng vẫn bình thản ôn nhu như trước, lại làm cho Mục Kỳ cảm giác được ngữ khí răn dạy của đối phương. Bất quá nhìn tới biểu tình của hắn, y lại cảm thấy có chút bất đắc dĩ cùng sủng nịch tươi cười.
Mục Kỳ nghĩ nghĩ vẫn không lên tiếng trước, tuy rằng đã đoán được đứa nhỏ là Minh nhi của y cùng Bộ Hoài Viễn, nhưng trong lúc nhất thời y cũng không biết nên nói cái gì.
Tiểu Minh nhi nghe được thanh âm Bộ Hoài Viễn, thân mình run lên vài cái. Nhưng vẫn cố xê dịch cước bộ đi tới trước mặt hai người. Lúc bán cúi đầu vụng trộm nhìn hai người, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trắng hồng hồng, ánh mắt to to còn lộ ra vài giọt nước mắt. Mục Kỳ chỉ nhìn thoáng qua liền mềm lòng, đứa nhỏ này từ sau khi xuất thế, y còn chưa nhìn mặt được mấy lần. Hiện tại bé con đã ở ngay trước mặt, y thật muốn vươn tay ôm con một cái.
Bộ Hoài Viễn nhìn bộ dáng đáng thương này của Minh nhi, cười cười thở dài một hơi, thân thủ vươn tay kéo Minh nhi ôm vào giữa hai người. Khẽ túm túm cái mũi nhỏ của Minh nhi mấy cái, bất đắc dĩ giáo huấn, “Nam tử hán khóc cái gì mà khóc, những điều ta giáo huấn con đều để quên ở chỗ biểu thúc thúc hết rồi hả?”
“Ngô…” Minh nhi nhíu mũi lắc đầu, tay nhỏ bé quệt quệt vài cái đã nhanh chóng lau sạch nước mắt trên mặt, sau đó nâng chiếc đầu nhỏ, nhuyễn nhu nhu nói, “A cha… Minh nhi muốn về nhà.”
Mục Kỳ ở một bên nhìn mà sớm kích động trong lòng, nhìn đến bộ dáng Minh nhi ngẩng đầu đáng thương hề hề lại đau lòng, nhịn không được nâng tay sờ soạng đầu nhỏ Minh nhi một chút. Nào biết Minh nhi nhất thời run rẩy cả người, xoát một cái tránh khỏi tay Mục Kỳ, lẻn đến phía sau Bộ Hoài Viễn nắm lấy quần áo của hắn, nước mắt lại ào ào tuôn trào, một bên khóc một bên còn vụng trộm nhìn Mục Kỳ.
Bàn tay còn giơ giữa không trung của Mục Kỳ lập tức cứng đờ, y có chút bất đắc dĩ thu hồi tay. Y thật không nghĩ tới con trai mình cư nhiên sẽ làm ra hành động như thế ngay vào hôm đầu tiên gặp lại, càng nghĩ y không khỏi có chút bị thương.
Bộ Hoài Viễn còn chưa kịp đáp lại lời Minh nhi nói, nhìn đến tình cảnh này nhịn không được nhíu nhíu mày, đem Minh nhi núp ở sau lưng, một phen ôm đến trên đùi mình, hướng Minh nhi chỉ vào Mục Kỳ nghiêm túc bảo: “Minh nhi, y là phụ thân con, đến, kêu phụ thân!”
Minh nhi bị ôm ở trên đùi Bộ Hoài Viễn theo ngón tay của hắn vụng trộm ngắm Mục Kỳ một cái, theo sau liền liều mạng phe phẩy đầu, ô ô khóc, còn không ngừng hướng vào trong lòng Bộ Hoài Viễn chui a chui, còn la hét, “Minh nhi không cần…Minh nhi phải về nhà, a cha… Về nhà… Ô ô ô ô…”
Mục Kỳ tuy rằng mới đầu có chút bi thương, nhưng dù sao y không phải như nữ tử bình thường, rất nhanh liền khôi phục tâm tình. Đây là lần đầu tiên Minh nhi thấy y, khó tránh khỏi sợ hãi thẹn thùng chút, về sau chậm rãi bồi dưỡng cảm tình là được. Nhìn đến Minh nhi vẫn không ngừng khóc thút thít, y có chút hoảng thần, thật sự không biết Minh nhi rốt cuộc vì sao lại khóc, muốn đi lên trấn an, lại lo lắng sẽ bị nhóc con chán ghét, nhất thời tiến thoái lưỡng nan.
Bộ Hoài Viễn gặp Minh nhi càng khóc càng lợi hại, chỉ có thể ôm Minh nhi vỗ vỗ lưng nhóc hống hống. Minh nhi từ lúc sinh ra đến bây giờ, vẫn sinh hoạt tại Vô Âm đảo. Hắn mới đầu bởi vì vội vàng trị liệu cùng tập võ, nên không có nhiều thời gian thân cận Minh nhi, chỉ có thể để cho người khác hỗ trợ chăm sóc. Có thể nói, Minh nhi là được Ảnh Cửu cùng Liễu Phù Phong và mọi người trên đảo nuôi lớn, lại bởi vì những người này từ nhỏ đã đau sủng Minh nhi quá mức, mới dưỡng thành tính tình nhát gan yếu ớt của con.
Hắn sau lại phát hiện chuyện này thì bắt đầu giáo dưỡng Minh nhi, nhưng mỗi lần nhìn thấy Minh nhi khóc nháo như vậy hắn liền chẳng còn biện pháp nào khác. Đây là đứa nhỏ Mục Kỳ liều mạng sinh hạ, hắn tự nhiên cũng yêu thương con hết mực, luyến tiếc con chịu khổ, bởi vậy, liền đem đứa nhỏ này sủng đến yếu ớt.
“Tốt lắm tốt lắm, đừng khóc, đợi cha cùng phụ thân xử lý tốt sự tình liền mang ngươi trở về, đến, trước nhìn xem phụ thân con.” Bộ Hoài Viễn vỗ nhẹ vào lưng Minh nhi, ôn nhu nói.
Minh nhi dần dần ngừng tiếng khóc, ngẩng đầu nhìn thoáng qua Bộ Hoài Viễn, lại xoay mình nhìn thoáng qua Mục Kỳ ở một bên đang vô cùng lo lắng, cuối cùng bỉu môi trốn trở về trong lòng Bộ Hoài Viễn, nhỏ giọng thưa đáp: “Không cần…Phụ thân không cần Minh nhi, Minh nhi cũng không muốn phụ thân…”
Thanh âm Minh nhi rất nhỏ rất nhẹ, còn tránh ở trong ngực Bộ Hoài Viễn lẩm nhẩm nói, nên không rõ ràng lắm. Nhưng nhĩ lực của Bộ Hoài Viễn cùng Mục Kỳ đều thập phần tốt, tự nhiên đều nghe được phi thường rõ ràng.
Mục Kỳ cười khổ lắc đầu một chút, y quả thật từ lúc Minh nhi mới ra sinh ra đã bỏ con rời đi. Bởi vì y đến Miêu Cương này cũng không biết sẽ gặp chuyện gì, nên tự nhiên càng không dám mang theo đứa nhỏ, hơn nữa y nghĩ để đứa nhỏ lưu lại bên người Bộ Hoài Viễn, cũng có thể để cho Bộ Hoài Viễn có cái tưởng niệm. Chẳng qua y không nghĩ tới, con trai y tuổi còn nhỏ liền đã ghi hận người cha này trong lòng, thật sự là quá bất ngờ.
Mục Kỳ trong lòng không thoải mái, nhưng cũng không muốn nói thêm cái gì, nhưng Bộ Hoài Viễn nghe được Minh nhi nói vậy lìên vô cùng tức giận. Hắn đem Minh nhi lôi ra khỏi người, đặt ở trên đất, ánh mắt thập phần nghiêm túc nhìu mày nhìn Minh nhi, “Phụ thân không phải không hề muốn Minh nhi, Minh nhi như thế nào có thể nói như vậy? Hướng phụ thân giải thích!”
Minh nhi nhìn ánh mắt nghiêm khắc của Bộ Hoài Viễn, liền rung rẩy liên hồi, khụt khịt mũi vài cái, lại bắt đầu nước mắt nước mũi giàn giụa. Mà Bộ Hoài Viễn thấy thế liền nhìn chằm chằm Minh nhi phẫn nộ quát, “Như thế nào lại khóc!? Lời cha nói mà con cũng không nghe?! Hướng phụ thân giải thích! Kêu phụ thân!”
Mục Kỳ xem Minh nhi sắp rơi lệ, nhưng lại bị lời nói kiên nghị của Bộ Hoài Viễn dọa cho nước mắt bị bức về hết, trừng hai con mắt thật to vụt nhấp nháy nhìn hai người, phút chốc y liền phốc một tiếng bật cười, “Tốt lắm tốt lắm, đừng dọa con!”
“Đứa nhỏ này đã bị làm hư.” Bộ Hoài Viễn bất đắc dĩ cười cười, ôm Minh nhi tha lên, “Minh nhi, không nghĩ muốn phụ thân sao, không phải con nói muốn cùng cha đi đến đây tìm phụ thân à?”
Minh nhi lại ở trong lòng Bộ Hoài Viễn nhìn qua lại mấy cái, mới cúi đầu đối Mục Kỳ nhỏ thanh hô một câu, “Phụ thân…”
Mục Kỳ gợi lên khóe miệng cười cười, lúc này càng thêm cẩn thận sờ sờ đầu Minh nhi, gặp nhóc con không có tiếp tục né tránh, y mới phóng nhu giọng nói: “Minh nhi ngoan. Phụ thân rất nhanh sẽ mang con về nhà được không?”
Minh nhi gật gật đầu, dưới chỉ thị của Bộ Hoài Viễn, ngượng ngùng vươn hai tay về phía Mục Kỳ. Mục Kỳ nhìn mà kinh hỉ không thôi, thật cẩn thận ôm lấy Minh nhi, vỗ nhè nhẹ lên lưng con, cảm nhận được hơi thở nóng hổi của Minh nhi đang chôn ở trong ngực của mình, hốc mắt của y không khỏi ửng đỏ nở nụ cười.
Dù sao cũng là tiểu hài tử, tối hôm qua bởi vì mới đến địa phương xa lạ, Bộ Hoài Viễn lại không ở bên cạnh, khó tránh khỏi không nghỉ ngơi tốt. Sáng sớm vừa tỉnh đã chạy đi tìm người, lúc này bé con bị ép buộc non nửa ngày, được Mục Kỳ ôm hống như vậy, trong thoáng chốc bé con liền ngủ say. Mục Kỳ cùng Bộ Hoài Viễn nhìn nhau, khinh thủ khinh cước đem Minh nhi phóng tới trên giừơng, đắp hảo chăn rồi mới rời đi.
Bộ Hoài Viễn đi tới cửa đánh cái thủ thế, Ảnh Cửu rất nhanh đã đứng ngay trước phòng, Bộ Hoài Viễn chỉ chỉ giường, “Ta cùng Tiểu Kỳ đi tìm Ảnh Thập hội hợp, ngươi ở chỗ này chiếu khán Minh nhi. Nếu Minh nhi tỉnh ngươi liền sai người đến báo cho chúng ta biết.” Bộ Hoài Viễn lần này đến đây còn mang theo một đôi ảnh vệ, trừ bỏ Ảnh Cửu bên người chiếu cố Minh nhi, những người khác bình thường đều canh giữ chung quanh bọn họ, cẩn thẩn ẩn tàng thân hình để quan sát.
Ảnh Cửu ôm quyền, đi đến bên giường không tiếng động trông chừng Minh nhi, Bộ Hoài Viễn lôi kéo Mục Kỳ, rời khỏi phòng, “Chúng ta đi trước, nắm chặt thời gian thừa dịp Minh nhi còn chưa tỉnh đem chuyện ngày hôm qua xử lý cho xong rồi chạy nhanh trở về.”
Mục Kỳ nghe thấy những lời Bộ Hoài Viễn nói nhất thời liền tỉnh ngộ, nhớ tới chuyện tình gặp phải tại nơi ở của Giản trưởng lão tối hôm qua, không khỏi nheo nheo lông mi, yên lặng đi theo Bộ Hoài Viễn rời khỏi thụ ốc.
“Ảnh Thập còn ở bên kia lưu thủ, chúng ta đến xem trước đã, phỏng chừng mấy ngươi kia cũng không sai biệt thu được tin tức rồi.”
“Ân.”
———————————–
Tác giả có lời muốn nói: Minh nhi tính cách là phi thường nhuyễn nhu dễ khi dễ, nhát gan yếu ớt, lại yêu khóc, nhưng mà cũng rất có thiếu gia tính tình, tóm lại không phải cái tiểu hài tử đặc biệt khả ái phốc.
Về xưng hô, ở trong này, hai cái phụ thân đều là kêu cha, chẳng qua có đôi khi vì phân chia, kêu tiểu thụ là phụ thân hoặc cha thân, kêu tiểu công là cha hoặc là a cha, sẽ không kêu nương.
Kế tiếp, chính là giải quyết chuyện ở Miêu Cương, khi xong xuôi tất cả bọn họ sẽ quay về Thịnh Kinh