- Chào cậu, Châu Vân Du. Hôm nay cậu cũng tới đây chơi sao?
- Lớp trưởng Minh?
- Tớ đây.
Phan Minh ngồi xuống bên cạnh cô rất tự nhiên. Châu Vân Du mỉm cười, không ngờ hôm nay lại gặp nhiều người quen đến thế. Vừa rồi là Lâm Chấn Phong, giờ đây lại là cậu bạn lớp trưởng nổi danh là học bá dịu dàng của khối.
- Trùng hợp thật đấy, cậu chờ một chút, Khiêm Y Thục cũng đi cùng tớ. Cậu ấy sẽ quay lại sớm thôi. Lúc đó chúng mình cùng ăn trưa nhé. - Cô vui vẻ nói chuyện với Phan Minh.
Cậu ta lịch sự lắc đầu:
- Phiền cậu quá, tớ vừa mới ăn trưa rồi. Cậu chờ lâu chắc cũng đói phải không? Để tớ đi mua chút gì cho cậu.
- Cậu tốt tính thật đấy, tớ sẽ không khách sáo đâu, hì hì.
Châu Vân Du vô tư chấp thuận ngay khi được mời ăn. Cô thật sự đang vô cùng đói bụng. Phan Minh cong môi cười hoà nhã. Cậu ta đứng dậy, bỗng nhiên đưa tay vuốt nhẹ mái đầu cô và nói:
- Vân Du chờ nhé, tớ sẽ quay lại sớm thôi.
Cô ngơ ngác gật gù và vẫy tay tiễn cậu bạn lớp trưởng. Ngay khi Phan Minh quay lại với hộp kimbap thơm ngon, chợt có một cánh tay lớn hiện ra và khoác lên vai Châu Vân Du. Lâm Chấn Phong đã xuất hiện ngay cạnh cô từ lúc nào, hắn điềm nhiên chiếm hết chỗ ngồi kế bên Châu Vân Du, thuận tay giật lấy luôn hộp cơm Phan Minh đang cầm.
- Cảm ơn. - Hắn nói cộc lốc.
Và thế là Lâm Chấn Phong ngang ngược ăn phần kimbap đó trước ánh mắt ngỡ ngàng của hai người còn lại.
Châu Vân Du cằn nhằn ngay:
- Này, Phan Minh mua cho tôi mà.
Lâm Chấn Phong gắp lấy một miếng kimbap lớn và đặt lên môi cô, cợt nhả nói:
- Vậy nhóc mở miệng ra đi.
Châu Vân Du không hiểu nổi thái độ này của hắn. Song người đang bị cánh tay Lâm Chấn Phong khoá chặt lại, cô chỉ có thể hé môi ăn. Phan Minh bối rối cố tỏ ra lịch thiệp:
- Ồ, cậu cũng có ở đây sao Lâm Chấn Phong. Nếu cậu đói thì để tớ đi mua thêm nhé.
- Không cần. Tôi và Vân Du ăn chung.
Cô sởn gai ốc rồi. Tên côn đồ thô lỗ này lần đầu tiên gọi cô bằng cái tên "Vân Du" thân mật như thế đấy. Chứng kiến cảnh hai người con trai nhìn nhau bằng ánh mắt sắc bén đầy khó hiểu, Châu Vân Du chỉ biết mím môi cầu trời cho Khiêm Y Thục quay về và mau giải cứu cô.
Quả là ông trời có mắt, chỉ lát sau, cô bạn thân đáng yêu của Châu Vân Du đã xuất hiện. Cô vui mừng chạy đến khoác tay bạn, ôm lấy hộp mỳ xào nóng hổi mà Khiêm Y Thục vừa mang về.
Phan Minh lặng lẽ nhìn Châu Vân Du, rồi lại liếc sang Lâm Chấn Phong. Vài tia tính toán lướt nhanh qua tâm trí thông minh của cậu học bá. Thế rồi cậu quyết định mỉm cười ấm áp như thường lệ, đưa Châu Vân Du chiếc khăn mùi xoa.
- Cánh tay cậu dính chút mồ hôi của Lâm Chấn Phong kìa, khăn tớ mới mua, cậu lau đi cho sạch, không cần trả lại tớ đâu.
Nói rồi, Phan Minh quay gót và vẫy tay tạm biệt:
- Tớ phải đi rồi, các cậu ở lại chơi vui vẻ nhé.
Cậu học bá điềm đạm rời đi, không quên ngoảnh đầu về sau, đôi mắt níu lên bóng hình nhỏ nhắn của Châu Vân Du thêm chút nữa và thả một ánh nhìn đầy thâm sâu về phía Lâm Chấn Phong.
Trông thấy ánh mắt ấy, một góc hộp cơm trên tay Lâm Chấn Phong đã bị hắn vô thức bóp nát.
Bầu không khí dần yên bình trở lại. Cả ba người ngồi dưới tán cây ăn trưa và tản mạn chuyện phiếm. Tuy nhiên Lâm Chấn Phong còn có công việc chất đống đang chờ. Hắn chỉ ngồi được thêm vài phút đã phải rời đi rất nhanh.
- Đưa cái khăn kia đây. - Hắn nói với cô.
Châu Vân Du lơ ngơ chìa chiếc khăn của Phan Minh ra. Hắn túm ngay lấy khăn, vò qua lại để lau mồ hôi tay rồi tùy hứng vứt thẳng vào thùng rác. Chờ cho Lâm Chấn Phong đi khuất rồi, Khiêm Y Thục mới huých nhẹ vai Châu Vân Du mà hỏi:
- Cậu nhận ra điều gì không?
- Hả? Có gì lạ sao?
Khiêm Y Thục chỉ tủm tỉm cười:
- Đúng là đồ ngốc, rõ ràng như vậy vẫn chưa nhìn ra. Đã thế thì tớ không thèm tiết lộ đâu.
Châu Vân Du bị sự tò mò làm cho khổ sở. Cô bĩu môi van xin:
- Thôi nào. Nói tớ nghe đi...
- Rồi sau này cậu sẽ biết.
Đôi mắt nhìn thấu hồng trần ẩn sau gọng kính tròn kia nhắm lại an tĩnh. Khiêm Y Thục muốn chờ xem cuối cùng ai mới là người chiếm được vị trí độc tôn trong lòng cô bạn ngây thơ này. Cậu lớp trưởng hoàn hảo và đầy mưu mẹo hay tên côn đồ chẳng có gì trong tay đây?
Nhưng dù là ai chiến thắng, thì ngay thời điểm này, Châu Vân Du chỉ thuộc về mình Khiêm Y Thục mà thôi. Nghĩ rồi, cô khoan khoái tựa đầu vào vai và ôm chầm lấy người bạn thân đáng yêu của mình.