Hai mươi phút thu gom nguyên liệu kết thúc. Cả hai quay trở về lớp, cùng lúc này, Khiêm Y Thục và Phan Minh cũng đã vẽ ra được rất nhiều sản phẩm rất đẹp trên giấy.
- Lọ hoa, túi xách, chậu cây, còn búp bê nữa sao? Oa! Trông sáng tạo thật.
Châu Vân Du nhìn những bản thiết kế và thích thú cảm thán. Phan Minh mỉm cười:
- Chỉ còn chờ cậu quay về để cùng bình chọn thôi. Giờ thống nhất xem chúng ta sẽ tái chế sản phẩm nào nhé.
Hai cô gái cùng bàn luận sôi nổi. Quả thật ý tưởng nào trông cũng rất đáng yêu và dễ dàng thực hiện, nhất là khi những nét vẽ chuyên nghiệp của Phan Minh đã thể hiện rõ từng chi tiết thiết kế trên trang giấy. Cậu học bá chống cằm, dịu dàng nhìn Châu Vân Du và đợi cô chọn lựa. Lâm Chấn Phong ném cho cậu một ánh mắt ghét bỏ, rồi hắn trực tiếp gạt bản vẽ ra khỏi mặt bàn, trầm giọng, nói:
- Tôi không đồng ý với bất cứ sản phẩm nào trong số này.
Khiêm Y Thục nhíu mày:
- Sao lại thế? Rõ ràng trông chúng rất đẹp mà.
Lâm Chấn Phong nhếch môi cười. Hắn tựa lưng bên cửa sổ, vung tay chỉ quanh lớp:
- Sản phẩm sẽ chết khi chẳng có gì ngoài cái hình thức rỗng tuếch. Chống mắt lên nhìn xem, ý tưởng của các cậu quá đại trà. Lọ hoa, chậu cây gì chứ? Cả lớp ai cũng nghĩ ra và đang làm rồi kìa.
Rồi cầm bản vẽ của Phan Minh lên, hắn trực tiếp gấp đôi lại và vứt vào thùng rác bên cạnh. Vẫn với thái độ cợt nhả ấy, Lâm Chấn Phong nhìn thẳng vào cậu bạn lớp trưởng mà nói tiếp:
- Những kẻ chỉ biết tư duy hạn hẹp và an toàn như thế thì cả đời không thể nào khá lên được. Gà công nghiệp, nhìn cho kĩ đây.
Dứt lời, hắn lập tức thị phạm cho cả nhóm thấy thế nào mới là tái chế thông minh. Rút một tấm ván gỗ mỏng ra và đặt lên bàn, Lâm Chấn Phong lấy nắp chai nhựa, ướm lên gỗ mà vẽ những đường tròn đều tăm tắp. Cứ thế cho tới khi tấm gỗ đã xếp kín hình tròn, hắn mới thoăn thoắt rút chiếc kéo ra, đâm mạnh lên ván tạo thành từng lỗ thủng. Mọi thao thác vừa dứt khoát vừa nhanh nhẹn, không thừa không thiếu một li nào.
Trong suốt quá trình thực hành, Lâm Chấn Phong không quên giải thích:
- Thứ nhất, bỏ ngay lối mòn đi. Xác định thế nào là tái chế. Biến những phế phẩm thành sản phẩm hữu ích đúng chứ? Đã thế thì phải thực dụng lên.
- Thứ hai, xác định cái gì là cái cần thiết, cái gì là cái chưa ai làm. Thị trường ngách nằm ở đấy.
- Thứ ba, bỏ não vào mà vận dụng. Mấy thứ đồ trang trí màu mè đều là rác phẩm. Bây giờ từ gỗ và chai nhựa, tôi sẽ làm máy điều hoà nhiệt độ. Học vật lí không thừa.
Sau khi cắt bỏ từng phần đáy chai ra, Lâm Chấn Phong lắp chai nhựa vào đúng lỗ trong mình đã đục thủng.
- Không khí đi vào từ đáy chai bị nén lại ở cổ chai do sự chênh lệch đường kính. Sau khi khí thoát ra sẽ tản bớt được nhiệt đi. Lắp tấm ván này ở cửa sổ, khí nóng vào nhà sẽ giảm được tới 5 độ.
Chất giọng trầm ấm của hắn vang lên đều đều, lại mang một sức hút của sự quyền uy và lí trí đến thu phục lòng người. Phan Minh im lặng quan sát từng cử chỉ của hắn, bắt đầu cảm thấy đối thủ của mình thật sự không hề tầm thường như cậu từng nghĩ.
Riêng Châu Vân Du thì bị mê hoặc hơn cả. Khí chất và sự thông minh, từng trải ấy khiến cô phải choáng ngợp. Lâm Chấn Phong trong dáng vẻ này quá cuốn hút. Cô có thể thấy rõ những đường gân nổi dọc cánh tay đang thao tác đầy chuẩn chỉnh, có thể thấy đôi mắt hổ phách sắc bén và tinh tường, có thể thấy cả những đường nét nam tính như tạc trên gương mặt khôi ngô ấy.
Châu Vân Du cứ thế nhìn Lâm Chấn Phong không chớp mắt. Một niềm ngưỡng mộ rất đỗi ngây dại và mới mẻ lặng lẽ đâm chồi trong tâm hồn cô nhóc tuổi mười sáu.
Lâm Chấn Phong đã lắp xong chai nhựa cuối cùng vào lỗ. Hắn ngẩng đầu lên và bắt gặp ngay ánh mắt trong veo mơ màng của Châu Vân Du. Tiến lại rồi búng tay lên trán cô, hắn cười khẩy:
- Không phải mê tôi rồi chứ gì?
Châu Vân Du xuýt xoa ôm trán nhưng vẫn tít mắt thốt lên:
- Mê chứ! Boss của tôi đúng là quá đỉnh! Thế mà bao lâu nay anh cứ giấu nghề cơ đấy.
- Haiz. Đành phải giấu thôi, để nhóc mê quá thì tôi biết làm thế nào.
Được cô không tiếc lời khen ngợi, Lâm Chấn Phong phấn khởi hẳn lên. Vành tai khẽ ửng đỏ và khuôn miệng tủm tỉm cười. Hắn bắt đầu tự mãn tận hưởng ánh hào quang từ việc được người khác ngưỡng mộ, đặc biệt khi người đó còn là Châu Vân Du, cô nhóc rất đỗi đặc biệt của riêng hắn. Châu Vân Du thậm chí vừa nói mê hắn cơ đấy. Lâm Chấn Phong đắc thắng nhướng mày với Phan Minh.
- Nãy giờ có hiểu gì không? - Hắn khoanh tay hỏi cậu lớp trưởng.
Phan Minh vẫn khẽ cong môi lịch thiệp như thường lệ, nhưng đồng tử hờ hững như không cười:
- Hiểu. Sản phẩm khá đấy.
Để mặc Phan Minh ghen tức, Lâm Chấn Phong gọi Châu Vân Du lại gần để cùng hắn trang trí thêm màu sắc cho chiếc điều hoà tái chế này. Hắn tùy hứng khoác tay lên bờ vai mỏng manh của cô, cúi người xuống xem cô nhóc dán giấy màu quanh chai nhựa. Dáng người cao lớn khiến Lâm Chấn Phong gần như bao trọn cô nhóc vào lòng.
Thời gian thực hành cho mỗi nhóm nhanh chóng kết thúc. Tất cả cùng nộp sản phẩm kèm phần thuyết minh lên cho giáo viên mỹ thuật. Tới lượt chấm điểm của nhóm Châu Vân Du, cô giáo xem xét qua loa rồi hạ bút:
- Không điểm.
Châu Vân Du tròn mắt ngỡ ngàng. Rõ ràng sản phẩm mà Lâm Chấn Phong làm ra rất độc đáo và hữu ích, thế mà giáo viên lại chỉ cho số không tròn trĩnh. Cô đứng phắt dậy và lập tức hỏi lại:
- Thưa cô, sao lại vậy ạ?
- Đang là mùa đông nhưng tái chế điều hoà giảm nhiệt, không có tính ứng dụng. Ngồi xuống.
Châu Vân Du cắn môi toan tiếp tục phản biện trước lí do quá sơ sài ấy. Song Lâm Chấn Phong nhanh chóng kéo tay áo cô, ra hiệu dừng lại. Châu Vân Du đành hậm hực ngồi phịch xuống ghế. Gương mặt xinh xắn vẫn nhăn lại tỏ rõ sự bất bình.
- Biết lí do thật sự là gì không? - Hắn hỏi.
Châu Vân Du vẫn lắc đầu. Lâm Chấn Phong nhếch môi cười:
- Năm ngoái tôi đốt sổ đầu bài của lớp bà cô kia chủ nhiệm. Bị ghim tới giờ đấy.