Vì chuyện này mà ông Vinson suy nghĩ mãi. Ông có mỗi một người thân duy nhất là Kaylin, hơn nữa cô vẫn còn quá non nớt để thích nghi với cạm bẫy ngoài xã hội. Nhưng sau này thấy Peter đối với người khác có thể rất du côn, nhưng với Kaylin lại đang học tập cách chăm sóc cô nhất có thể thì ông đã mở lòng để cho Kaylin thử quen cậu ta.
...
Quay trở lại Nga, Kaylin không ngờ Peter lại chuyển đến gần nơi cô ở. Tuy là cô chưa cảm nhận được gì từ tình cảm Peter dành cho cô nhưng vì những gì mọi người nói, còn cả vấn đề về Zane nên cô vẫn muốn thử sức mình.
Việc làm ăn của Kaylin lại rất thuận lợi. Cô học về ngành xã hội, muốn giúp ích cho công đồng. Tuy vậy cô vẫn muốn giúp đỡ chú mình một phần nào đó. Từ góc nhìn của cô, Vinson rất bận với công việc, xem ra trước đây cha của cô cũng đã phải chịu rất nhiều vất vả.
Nghe nói khu cô đang bán hàng có quy hoạch mở rộng, vì vậy mà đã có rất nhiều cửa hàng cũng như nhà dân lên để phù hợp với việc quy hoạch. Kaylin hằng ngày đều phải quét cửa hàng không dưới ba lần vì rất bụi bẩn.
Peter biết được điều này, thậm chí còn mua máy lọc không khí còn cả máy hút bụi đến cho cô. Kaylin vì điều này mà rất ngại, cô đưa tiền để trả anh nhưng anh lại không nhận.
- Là quà anh tặng, em như vậy là đang không tôn trọng anh đấy.
Cô lại rất nghe lời, hơn nữa sợ không vừa ý mọi người nên khi Peter nói vậy cô liền loay hoay cất tiền vào trong túi áo.
- Cảm ơn anh.
Thấy Kaylin nghe lời rồi thì Peter tươi cười còn xoa đầu cô.
- Tầm mấy giờ em làm xong?
- Em đóng--cửa vào--21giờ.
Peter gật đầu coi như đã hiểu. Anh vì có công việc phải làm nên chào tạm biệt Kaylin để đi ngay.
Ngồi trong quán, Kaylin loay hoay với hai hộp quà mà Peter mới mang đến. Cô mở điện thoại lên mạng để xem video hướng dẫn cách sử dụng. Sau khi mày mò được một lúc cũng đã xong, cửa hàng cô có vẻ sạch sẽ hơn hẳn. Kaylin còn để vài cốc nến thơm để cho cửa hàng có mùi hương dễ chịu khi khách bước vào.
Cửa hàng của Kaylin không lớn, chỉ có một mình cô làm. Vừa quản lý, vừa phải làm bánh, vừa phải phục vụ khách hàng. Tuy rất cực nhọc nhưng Kaylin không hề than phiền, cô vẫn nỗ lực để làm. Nếu cô nói ra mình đang gặp khó khăn trong việc này, chú cô sẽ suy nghĩ tới việc cho cô nghỉ ngơi để người khác làm thay cô ngay. Nhưng đây là công sức cô gây dựng lên, cô muốn tự tay mình vun đắp cho nó từng chút một. Dù sao quán có hôm đông khách có hôm lại không nên cũng không thể nói là hôm nào cô cũng phải làm cực nhọc được.
Kaylin vừa học thêm được vài công thức làm bánh mới nên cô đã ở lại quán thêm một lúc. Dù sao thì cũng đợi Peter, anh nói tí nữa làm xong sẽ tới đón cô nên chắc hiện giờ anh vẫn chưa xong việc. Cô làm bánh xong, lại kiểm tra trong tủ còn có vài cái bánh làm từ chiều mà giờ không còn khách nào nữa. Cô ngó ra ngoài cửa, lại thấy bên công nhân họ vẫn đang thu dọn chưa làm xong. Thấy họ cũng mệt, Kaylin gom tất cả bánh vừa mới làm và bánh chiều nay, để lại một ít cho Peter rồi đóng hộp đi đến chỗ họ.
Nhìn cô gái xinh đẹp trước mặt, bọn họ ngạc nhiên khi cô lại đến mấy chỗ này. Những nơi công trình như vậy, những người có nhan sắc như cô sẽ không hay lui tới, thứ nhất là bụi bặm, thứ hai là vì nguy hiểm. Thế nhưng Kaylin lại tới đây. Ông chú gần đó thấy cô đi đến, thấy cô ấp úng mãi không nói được thì ông đã lên tiếng trước.
- Cô gái, cháu cần gì sao?
Kaylin lắc đầu, cô đưa hộp bánh cho ông, nhìn thấy mọi người đang để ý mình, cô lại hơi sợ. Bặp môi một lúc mới dám nói:
- Cháu làm... một ít cho mọi người ạ.
Bọn họ thấy Kaylin vừa xinh đẹp vừa tốt bụng liền có thiện cảm với cô ngay. Cũng đứng dậy cảm ơn cô.
Ông chú sau đấy gọi mọi người tới để chia sẻ chỗ bánh Kaylin làm. Cô thấy mọi người cười nói vui vẻ, không hề có ý chê bánh cô làm nên cô thấy rất vui. Trong lòng cảm thấy làm việc tốt thật sự rất tốt. Có lẽ là từ ngày mai nếu có thể thì cô sẽ làm dư ra một ít để cho bọn họ.
Vừa quay vào quán đã thấy Peter đứng đó còn đang định gọi cho cô. Nhìn vẻ mặt anh đang rất lo nên Kaylin liền nói cho anh biết cô vừa đi đâu ngay.
- Em ra... chỗ công trường--đối diện.
Peter ôm cô, vẻ mặt lo lắng hiện rõ. Anh vì công việc nên đã chậm trễ chờ lâu, phi nhanh tới đây thì không thấy cô đâu khiến anh rất lo. Thật may là cô chỉ đang ở gần đó.
Kaylin không thấy thoải mái, từ từ đẩy anh ra sợ anh sẽ nghĩ sai ý của cô.
- Anh... anh nghĩ là em gặp chuyện.
- Có chút bánh... để cho anh. Em--mang đến... cho mấy chú--làm ở đó nữa ạ.
- Từ sau đừng tới gần bọn họ, anh thấy không tốt. Em tin người quá mức sẽ không tốt đâu.
Kaylin thấy Peter là đang lo cho mình nên cô đã gật đầu. Cô có linh cảm rất nhạy bén, tiếp xúc một lần có thể gần như đoán chính xác người đó tốt hay xấu. Chỉ là cô không muốn nói ra mà thôi.