- Dạo gần đây con bé vẫn để cậu đưa đón à?
- À vâng. Angel làm tới tối mới về nên thuộc hạ đến đón cô ấy. - Peter gật đầu trả lời lại.
Ông Edward lấy một chiếc bánh để ăn thử. Ông gật đầu, cảm nhận hương vị của bánh, đến khi ăn xong mới nói:
- Chú ý tới con bé nhiều hơn một chút. À mà con bé không còn bài xích cậu như trước nữa chứ?
Peter lắc đầu, ánh mắt của anh còn không giấu nổi niềm vui.
- Gần đây đã tốt hơn. Nhưng có điều vẫn chưa thấy cô ấy có tình cảm nào khác ngoài bạn bè.
Biết là để chiếm được tình cảm của Kaylin rất dễ, nhưng đấy là tình cảm đơn thuần. Còn thứ tình cảm kia thì cô đã bị tên đó làm cho mù mờ luôn rồi. Bọn họ đều không muốn cô lún sâu nên đã tin tưởng vào Peter hết. Một phần vì anh chân thành yêu cô, phần còn lại là muốn cô có một người chăm sóc cô thật lòng.
- Cứ từ từ, dù sao cũng cần phải có thời gian cho con bé thích nghi.
- Vâng.
Peter ngoài mặt đồng ý, nhưng trong lòng anh vẫn rất ghét việc đến sau Zane. Vì đến sau nên Kaylin mới không thể tiếp nhận tình cảm của anh ngay được. Nếu như không có tên đó thì tốt, Kaylin sẽ không chịu nhiều tổn thương đến giờ vẫn chưa thể nguôi ngoai.
...
Đến cuối tuần đi xem buổi hòa nhạc, Kaylin vì phải về sớm nên cô đã dọn cửa hàng sớm hơn ngày thường. Cô đứng trong quán ngẫm nghĩ hồi lâu, vì chuyện bà vô gia cư đã nói nên cô càng phải cảnh giác hơn. Khóa kĩ cửa lại rồi đi tới chỗ những người công nhân đó làm để đưa bánh.
Bọn họ thấy cô đến chào hỏi nhiệt tình còn cảm ơn cô vì đồ ăn.
- Angel à, ta có chuyện này muốn nhờ cháu. - Ông chú kéo Kaylin sang một bên để nói.
Cô ghé sát tai vào ông gật đầu nói:
- Dạ?
- Chỗ ta có thêm công nhân làm, nên cháu có thể... làm thêm một chút để cho họ được không?
Kaylin còn tưởng chuyện gì nghiêm trọng, cô gật đầu đồng ý ngay.
Có một vài người thấy Kaylin ăn mặc đẹp hơn mọi hôm, còn trêu đùa cô mà nói:
- Không phải là đi hẹn hò đấy hả Angel?
- Có phải là chàng trai hay đưa cháu về không?
Kaylin rất xấu hổ, cô ấp úng nói:
- Là... cháu đi xem... ca nhạc ạ.
- Thôi được rồi trêu con bé làm gì. Cháu đi đi. - Ông chú thấy Peter đang đứng nhìn về phía họ thì thúc giục cô đi.
Kaylin chào mọi người rồi đi đến chỗ của Peter. Hai người ngồi trên xe để đi, Peter lại nhắc với cô về vấn đề an ninh ở nơi này.
- Để ngày mai anh cho người lắp camera trong quán em, cả ở ngoài nữa.
Nhưng Kaylin không được tự nhiên khi nghe điều đó. Cô im lặng không lên tiếng. Không phải vì cô đồng tình, chỉ là quãng thời gian cô ở với Zane đã bị anh theo dõi gần như không có không gian riêng tư. Cô không thể chấp nhận nhưng cũng không dám bác bỏ. Như việc Peter vừa nói khiến cô cảm thấy hình bóng của Zane xung quanh cô, áp lực mà chỉ biết lặng thinh mà nghe theo không dám phản đối. Vì lí do đó nên cô dù biết có người gắn máy ghi âm nhưng cô không muốn lắp camera, bóng ma tâm lý của cô vẫn bám theo dai dẳng mãi không buông.
- Anh... nếu em không thích thì không sao. Anh không làm nữa. - Peter thấy mặt Kaylin biến sắc, trở nên lo sợ nên anh nghĩ cô đang giận mình.
Kaylin nhìn anh, đôi mắt cô long lanh nhưng ẩn chứ nỗi khổ của riêng mình. Cô khó nói với ai những gì mình nghĩ, không giỏi tâm sự lại càng không giỏi biểu đạt tình cảm của mình với mọi người xung quanh.
- Cảm--ơn anh.
Chỉ một câu rồi cô lại ngồi im lặng. Peter thấy Kaylin như vậy thì rất khó xử. Anh chỉ nghĩ đến cô, sợ cô ở đó không an toàn nên mới đề cập ý kiến này. Nhưng xem ra cô không thích điều đó.
Đợi đến buổi hòa nhạc, tâm tình Kaylin được hòa dịu đi nhiều hơn. Cô ngồi trong nghe nhạc, cảm thấy những bài nhạc như đang chữa lành tâm hồn cô. Peter thấy Kaylin chìm đắm tròn không gian âm nhạc thì anh thấy nhẹ nhõm hơn. Anh không thích âm nhạc mấy, có lẽ những người máu lạnh như anh đều giống nhau ở điểm này, đều cảm thấy ghét mấy thứ âm thanh như vậy. Nhưng được ở cùng với Kaylin nên anh không hề cảm thấy khó chịu với điều đó.
Khi đi ra ngoài, anh thấy Kaylin vẫn bình ổn như không, nhưng anh muốn xin lỗi cô vì việc vừa rồi. Có lẽ do anh đã kìm kẹp cô quá mức nên cô mới vậy.
- Angel à...
Thấy Peter gọi mình, Kaylin quay người lại đến gần anh. Cô thấy anh nhìn mình không chớp mắt, đành phải lên tiếng hỏi anh.
- Có chuyện--gì sao... ạ?
- Vừa này... anh xin lỗi. Chắc là em nghĩ anh đang quản lý em quá mức. - Peter thở dài mà nói.
Kaylin còn tưởng chuyện gì, vừa nãy là cô bị đánh vào tâm lý nên có chút nặng nề. Cô bây giờ thấy bình thường, thật ra không đến mức anh phải xin lỗi cô. Có lẽ anh cũng vì lo cho cô mà thôi, chỉ là do cô không muốn như vậy.
- Em không sao... ổn--mà anh.
Kèm theo đó là nụ cười có sát thương chí mạng, tim Peter như muốn nhảy ra ngoài mà múa hát luôn vậy. Anh không tự chủ được còn ôm Kaylin. Cô bất ngờ trước anh động của anh, rất sợ vì cô bị Zane ám ảnh khiến cho việc đàn ông nào gần cô quá mức thì cô đều chủ động tránh xa. Nhưng mà còn chưa kịp đẩy Peter ra thì có có chậu hoa ở trên tầng trên rơi xuống, đập thẳng vào lưng anh làm anh bị động không phản ứng kịp.
Kaylin giật mình, lo lắng hỏi han anh nhưng vốn dĩ Peter với mấy chuyện như vậy là cỏn con mà thôi. Vì không muốn để cô lo lắng, anh đã phải lấy cớ trêu đùa cô để cô không chú ý đến lưng của anh nữa.
- Có lẽ là Chúa không muốn để anh gần gũi với em.
- Không... phải vậy đâu. - Cô vấn rất lo lắng, còn muốn anh cởi áo ra để xem vết thương có nặng hay không.
Kaylin đi trên đường về nhưng vẫn lo cho anh. Cô đã bảo anh dừng lại ở một tiệm thuốc để chó thể mua thuốc cho anh. Peter vì sợ Kaylin tiếp xúc quá gần thì anh sẽ không tự chủ được bản thân vì vậy mà đã hứa với cô đến khi về nhà anh sẽ bôi thuốc đầy đủ để cô yên tâm.