Khu vực công xưởng bỏ hoang ở một nơi không ai biết đến, những lời đồn đãi nơi đây luôn không yên truyền đi giữa các công nhân.
"Nghe kể chưa, vừa có thêm vài tên thanh niên nữa mất tích rồi!"
"Aa! Tôi cũng nghe chuyện này rồi, nhưng không phải ông chủ nói bọn họ là không đến làm nữa sao?"
"Hài! Ai mà biết được, tôi lại nghe là đã bồi thường cho người nhà họ một số tiền rất lớn."
Bên trong phòng thí nghiệm, hai gã đàn ông chụm lại to nhỏ, có tiếng bước chân truyền tới, bọn họ lập tức im lặng.
"Làm tốt bổn phận của mình, bớt hóng hớt nhiều chuyện!" Tên đàn ông trung niên nặng nề nói.
"Xời~ có gì đặc biệt hơn người chứ, lý lịch chẳng phải cũng chỉ ở lâu hơn chúng ta!"
"Được rồi được rồi, dù sao cũng là tiền bối.
Thật không hiểu nổi, công ty chúng ta chẳng qua là công ty dược, tại sao tối ngày cứ nghiên cứu mấy loại này!"
"Kệ đi, cứ làm theo thôi được rồi!"
Trong căn phòng sâu dưới hầm, trong khu vực hạn chế cấp bậc, công nhân không thể tiến vào.
Tên đàn ông trung niên ban nãy điền mật mã, sau đó tiến vào.
Giữa căn phòng có một cái hộp thủy tinh tròn lớn, ở bên trong, là một người đàn ông trần truồng được đeo ống thở.
Nhưng quái dị, trên thân thể hắn có chút điểm kỳ quái, ví như, cánh tay, lại có hình như móng vuốt.
Gã đàn ông trung niên hài lòng nhìn chiếc hộp, mỉm cười hỏi.
"Sao rồi?"
"Báo cáo, vật thí nghiệm A trước mắt tình trạng ổn định!"
Tên đàn ông trẻ tuổi mang mắt kính trả lời.
"Tốt lắm, ông chủ nhất định sẽ rất cao hứng.
Đúng rồi, tình trạng của những tên còn lại!"
"Đáng tiếc chỉ có duy nhất vật thí nghiệm A là thành công!"
"Không sao, chú ý giải quyết công việc của cậu, đừng để người khác phát hiện điều gì, xử lý toàn bộ những mẫu vật thất bại!"
"Vâng!"
- --
Tại khu vực Lang tộc.
Phủ đệ của Cảnh Lưu.
Hắn đang ngồi trên ghế, nặng nề vỗ xuống bàn, cái bàn bằng đá chia năm xẻ bảy.
"Chẳng phải Cảnh Diệt đã được phái ra ngoài rồi sao? Tại sao lại trở lại!"
Mỹ thiếu phụ mặc váy dài, lẳng lặng đứng bên cạnh hắn.
Vỗ lên bả vai.
"Vương gia, không nên tức giận!"
Cảnh Lưu nắm lấy tay cô, hơi dùng chút sức, mỹ nhân liền sa vào lòng.
"Kỳ nhi, lẽ nào nàng đã mật báo!"
Giọng tuy chất vấn, nhưng ánh mắt lại ôn nhu.
Toàn bộ Lang tộc ai cũng biết Cảnh vương gia sủng ái vương phi của hắn nhất.
Mỹ nhân nhẹ nhàng đẩy hắn, lộ ra biểu cảm ủy khuất.
"Vương gia, nghi oan cho thiếp!"
Cảnh Lưu vỗ về tay cô, bày tỏ an ủi.
"Kỳ nhi, nàng biết ta chẳng qua chỉ đùa thôi mà, dù sao Cảnh Tình cũng là biểu tỷ của nàng, giữa các nàng đương nhiên là có mối quan hệ tốt!"
"Thiếp với biểu tỷ là có quan hệ rất tốt, nhưng từ khi được gả cho chàng, liền không còn qua lại, sau này thiếp cũng chỉ có một mình chàng! Chàng muốn thành đại sự, thiếp cũng sẽ không ngăn cản.
Nhưng hôm nay chàng lại nảy sinh loại suy nghĩ này! Thiếp...!Kỳ nhi...!thấy thương tâm..."
Vừa nói, vừa che mặt khóc thút thít, bộ dạng chọc cho người khác biết bao hài lòng.
Nhẹ nhàng nức nở, cũng khiến Cảnh Lưu thấy đau lòng.
Kỳ nhi rất ôn nhu, nhất là rất thân thiết, cô là tâm can của hắn, cả hai chung sống đã nhiều năm, nhưng tình nghĩa vợ chồng chỉ có tăng chứ không giảm.
Cảnh Lưu hết sức hối hận, muốn trấn an mỹ nhân đang thương tâm trong ngực.
"Đều là bản vương không tốt, bản vương sai rồi, nàng phạt bản vương tối nay ngủ dưới sàn nhà!"
Cảnh Kỳ dựa vào ngực hắn, một bên khóc lóc tỉ tê, nhưng trong lòng lại là một cảnh sắc khác.
- --
"Em từ chối."
Ba chữ này rơi vào tai Cảnh Tình, như sét giáng xuống.
"Tiểu đà điểu...!em..."
Tư Minh Vi xoay lưng đi, không để cho cô nhìn thấy biểu tình, rất bình thản nói ra ba chữ này.
Cảm giác nghẹt thở vọt lên trong lồng ngực Cảnh Tình, thật lâu, cô mới chật vật mở miệng.
"Chị...!vậy...!chị sẽ về..."
"Sau này không đến quấy rầy cuộc sống của em..."
Cô tận lực giữ bình tĩnh, nhưng hai tay lại siết chặt.
Lần đầu tiên cô tỏ tình, cũng là lần đầu tiên bị người ta từ chối, lần đầu tiên trong đời thất bại.
Cô không ngờ thì ra Tiểu đà điểu không có yêu cô, vậy đành thôi.
Tư Minh Vi mạnh mẽ khắc chế xúc động muốn giữ cô ấy lại, ba chữ vừa rồi, cô không biết có phải mình đã dùng hết tất cả ý chí mới có thể nói ra.
Trái tim cô từ sớm đã thuộc về cô ấy, nhưng không biết sao cô lại không thể, trong lòng cứ vang vọng câu em đồng ý, em yêu chị.
Nhưng khi hóa ra thành lời lại chỉ biết đi ngược lại.
Cảnh Tình lui về sau, không muốn tiếp tục ở lại đây, nhưng hình bóng người trước mặt đã khắc sâu vào trí óc, cô chỉ muốn ôm lấy người ấy thêm một lần.
Ôm lần nữa thôi, cô liền rời đi, rời khỏi cuộc sống của cô ấy vĩnh viễn.
Tư Minh Vi nghe thấy tiếng bước chân đến gần, vội vàng chạy về trước, không thể để cô ấy nhìn thấy cô lúc này, rõ ràng đã sắp đạt được thành công.
Nếu lúc này thấy mặt cô ấy, cô sợ mình sẽ không thể khống chế được thêm.
Cảnh Tình bước nhanh tới đuổi kịp, bắt lấy tay cô, dùng chút lực.
Tư Minh Vi liền ngã vào lòng Cảnh Tình.
Khóc lóc thảm thương Tư Minh Vi theo bản năng hai tay che kín mặt.
Một khắc đó, Cảnh Tình như thể hiểu ra tất cả.
"Em gạt chị! Tại sao?"
"Liền chừa lại cho em một chút không gian sau cùng không được sao? Chúng ta không thể ở bên nhau, Tình, em chỉ hy vọng chị có được cuộc sống tốt đẹp, tiếp tục làm một tổng giám đốc cao cao tại thượng, tiếp tục hào quang rực rỡ.
Chúng ta không thể được chúng ta là hai đường thẳng song song, ai hãy nên trở về quỹ đạo của người nấy, có gì mà không tốt..."
Cảnh Tình nghe thấy vậy, vừa cảm động, lại vừa đau lòng, Tiểu đà điểu của cô vẫn luôn lương thiện, chuyện gì cũng cân nhắc, Nhưng mà, yêu là chuyện của hai người, mỗi bên không có quyền thay thế quyết định cho bên còn lại.
"Ngu ngốc, sao em lại ngu xuẩn ngốc nghếch như vậy, tại sao không tự hỏi xem chị sẽ suy nghĩ ra sao, tại sao không nói với chị.
Em đã có con thì làm sao, là chị yêu em mà, cũng yêu Lang Lang, nó càng giống như là đứa con của hai ta vậy không phải sao? Có khó khăn thì mình cùng nhau vượt qua, chị không muốn em tự tiện kết thúc chuyện giữa hai ta như vậy!"
Tư Minh Vi lắc đầu, cũng chỉ biết lắc đầu.
Cảnh Tình ôm lấy cô càng chặt hơn.
"Chị sẽ không buông tay, cũng sẽ không bao giờ buông tay! Chị sẽ theo đuổi em! Đuổi đến khi kịp mới thôi! Chị, Cảnh Tình xin thề, tình nguyện dùng cả cuộc đời để theo đuổi em."
Lời thề thành khẩn đánh tan phòng tuyến cuối cùng trong lòng Tư Minh Vi.
"Tình!"
Cô cũng ôm chầm lấy Cảnh Tình, muốn hấp thụ hơi thở trên người cô ấy nhiều hơn.
"Đợi chị trở về nhé! Chỉ xin em trong khoảng thời gian này chị không có ở đây chăm sóc thật tốt cho Lang Lang!"
Cảnh Tình thâm tình nói.
"Ừm!" Tư Minh Vi gật đầu.
"Em sẽ đợi, sẽ đợi chị, ngoan ngoãn đợi chị trở về!"
Cơ Nhị đứng từ xa nước mắt lã chã nhìn cả hai, tốt rồi, cuối cùng cũng ở bên nhau!
Ở thế giới bên kia, từ đầu đến cuối luôn có một đôi mắt dõi theo tất cả.
Lang bà quay trở về Lang tộc nhìn thấy Cảnh Diệt, mới yên tâm.
"Cảnh Diệt, may có cháu trở về kịp thời."
Thật ra, Lang bà cũng rất muốn tiến lại ôm cô, Cảnh Diệt không cách Cảnh Tình bao nhiêu tuổi, cũng là do Lang bà nuôi lớn, chỉ có điều Cảnh Diệt luôn lạnh lùng, người sống cũng không nên mang bộ dạng này, ngay cả Lang bà cũng không dám quá thân thiết.
Do dự một lúc, cuối cùng buông tha.
"Lang bà, có tôi ở đây, bà yên tâm, Cảnh Lưu tạm thời sẽ không có động tĩnh gì."
"Đúng rồi đúng rồi, có Cảnh Diệt của chúng ta ở đây, bà yên tâm rất nhiều, đại tiểu thư cũng thật là, vì một đứa nha đầu loài người, đến bây giờ cũng chưa trở lại."
"Ồ? Cảnh Lưu không nói dối? Tình yêu thương một cô gái nhân loại?"
Cảnh Diệt thấy khá hứng thú.
"Thật ra đại tiểu thư là bị thiệt thòi, yêu loài người thì cũng thôi đi, còn phải chăm sóc cho con ghẻ.
Loài người đó đã có con, thật không hiểu nổi đại tiểu thư vừa ý cô ta ở điểm nào!".
Đọc truyện hay tại -- trumtruy eИ.VN --
Nói đến đây, trong lòng Lang bà liền một bụng oán khí, bà nâng niu Cảnh Tình trên tay, ngậm trong miệng, thương yêu đầy đủ, không chịu nổi Cảnh Tình bị nửa điểm thiệt thòi, nửa điểm ủy khuất.
Rốt cuộc đại tiểu thư lại vì Tư Minh Vi, buông hết thảy, đoán chừng không biết nó có còn muốn ngôi vị nữa hay không.
"Ha, loài người cũng không sao, chỉ cần lưỡng tình tương duyệt, tôi đương nhiên ủng hộ! Có điều đứa nhỏ đó, ngược lại là một mối phiền phức, huyết thống hoàng thất không thể bị vấy bẩn.".
Danh Sách Chương: