Ánh trăng chiếu lên giường lớn, ôm lấy bóng dáng nằm ngủ của ba người.
Sáng hôm sau, Cảnh Tình mơ màng, cảm thấy tầm mắt như bị gì đó che lại, cũng thấy hơi ngứa, không nhịn được hắt xì hơi một cái.
Theo bản năng đưa tay sờ lên mặt, thấy một đoàn lông xù, mới bóp một cái.
"Ngao ô!"
Lang Lang đang ngủ say giấc nồng bỗng tỉnh giấc, thấy cái đuôi đang bị xâm hại, lập tức từ trong chăn ngồi dậy.
"Lang Lang, bỏ móng vuốt ra cho mẹ!"
Cảnh Tình mắng, thì ra lúc Tiểu Lang Lang ngủ, không biết thế nào nửa đêm xoay nửa người nằm lên mặt Cảnh Tình, cho nên giờ phút này, nửa thân dưới của nhóc con vẫn đang đặt ở đó.
"A ô~~~"
Lang Lang ủy khuất kêu lên, hậm hực đi qua một bên gối.
Cảnh Tình ngồi dậy, lấy tay lau chùi mặt, lông lá của tiểu tử chết tiệt kia rụng hết lên mặt cô, khó chịu khiến cô không nhịn được hắt xì hơi thêm mấy cái.
"Ưhm...!ồn quá vậy..."
Bị tiếng ồn đánh thức, Tư Minh Vi không chịu được trở mình, muốn ngủ tiếp.
Thấy mình bị phớt lờ, Cảnh Tình đương nhiên không chịu bỏ qua, vì vậy liếc nhìn Lang Lang; từ trong ánh mắt, Lang Lang thấy được sự nguy hiểm, đang tính bỏ trốn, liền bị Cảnh Tình bắt lại, cứng rắn dây dây lên mặt Tư Minh Vi.
Ô ô, mẹ là ác ma! Có mẹ nào đối xử con mình vậy không?
Lang Lang ai oán trong lòng, cũng không thể làm gì để tránh thoát, đành dính vào mặt Tư Minh Vi.
"Nhột quá...!Tình...!đừng phá..."
Tư Minh Vi chưa tỉnh ngủ hẳn tiện tay lấy đồ vật trên mặt mình ra, Cảnh Tình không buông tay, vì vậy mới sáng sớm, Lang Lang trở thành đồ chơi của hai mẹ mình, bị đẩy tới đẩy lui, chật vật không chịu nổi.
Tư Minh Vi đẩy ra, Cảnh Tình lại ấn vào.
"A ô..."
Lang Lang kêu gào, Tư Minh Vi nghe thấy tiếng sói tru của sói con, không tình nguyện mở mắt.
"Tiểu Lang?"
Tư Minh Vi dụi mắt, ngồi dậy.
"Tiểu đà điểu, em không để ý tới chị, ô ô."
Cảnh Tình muốn bao nhiêu ai oán liền có bấy nhiêu ai oán.
"Tình, em buồn ngủ lắm.
Đừng phá nữa, có được không? Với Tiểu Lang là chuyện gì xảy ra?"
Lang Lang được cô bế trong ngực, nhưng vì một phen vừa rồi, vốn bộ lông nhung trắng nhuận như tuyết, giờ đây bù xù như cái tổ quạ, như một đống chỉ rối.
Tiếng phì cười vang lên, Tư Minh Vi che miệng cười nói, nhất thời cũng tỉnh ngủ.
A ô, mẹ xấu xa, còn cười nhạo bổn điện hạ, ô ô, bộ lông tôn quý của mình a~
Lang Lang uốn éo muốn thoát khỏi ngực Tư Minh Vi, một bên thè lưỡi liếm lông, cái đuôi nhỏ đung đưa.
Cảnh Tình nhân cơ hội, mổ một cái lên môi Tư Minh Vi, phải đòi lấy món quà buổi sáng chứ.
"Hắc hắc, bảo bối, chào buổi sáng."
"Tình, đáng ghét, ngày càng giống con nít!"
Tư Minh Vi âu yếm nhìn cô.
"Bảo bối, chỉ ở trước mặt em, chị mới là con nít, mẹ ơi, con muốn uống sữa~"
Nói xong, giữa tiếng kêu thất thanh của Tư Minh Vi, Cảnh Tình xé banh lớp áo ngủ, liền cọ đầu vào.
"Tình!"
Tư Minh Vi tức giận, may kịp thời bắt lấy đầu Cảnh Tình.
Tên này mới sáng sớm lên cơn gì đây, sói con còn đang ở đây mà.
"Hắc hắc, bảo bối, chúng ta không thể ngủ nữa, em đã quên, hôm nay phải tham dự yến tiệc à!"
Cảnh Tình từ sau ôm lấy hông Tư Minh Vi, cọ nhẹ gò má vào cổ cô.
Lang Lang rất thức thời dùng móng vuốt che mắt, thi thoảng liếc trộm qua khe hở.
"A ô" nhẹ nhàng kêu lên.
Tư Minh Vi nhìn sói con.
"Tiểu Lang phải làm sao? Chúng ta cũng không yên tâm để nó ở nhà một mình."
"A ô."
Lang Lang lanh lợi kêu lên theo, hai mắt tròn xoe long lang nhìn Tư Minh Vi mong đợi.
"Haha, không cần lo lắng, chúng ta mang nó theo, cũng xem nó là con rồi, con gái lớn không có đây, thì mang con gái nhỏ theo!"
Cảnh Tình nháy mắt với Lang Lang, Lang Lang cao hứng nhảy vào ngực các cô, quay vòng chơi đùa.
Lấy bộ lễ phục đã chuẩn bị từ sớm ra, Cảnh Tình tự mình mặc lên cho Tư Minh Vi.
Trước gương, Tư Minh Vi không được tự nhiên co giật thân thể, đây là lần đầu tiên cô mặc lễ phục, có chút thẹn thùng với sợ hãi, lòng tự ti lại bắt đầu quấy phá.
Cảnh Tình hiểu ý hôn môi cô.
"Bảo bối, nhìn chị đi, trong mắt chị em là cô gái xinh đẹp nhất!"
Hai tay bắt lấy cằm, khiến Tư Minh Vi ngẩng đầu nhìn thẳng vào hình ảnh của mình trong gương.
"Tình~"
Tư Minh Vi yếu ớt gọi, nhích lại gần ngực Cảnh Tình.
"Haha, xem chị nói đúng không, bảo bối của chị xinh đẹp nhất!"
Cảnh Tình vì Tư Minh Vi chuẩn bị một bộ dạ phục màu trắng, đuôi váy dài kéo lê trên sàn.
Hai vai Tư Minh Vi lộ ra bên ngoài, Cảnh Tình đầu óc đen tối cúi đầu nhẹ duyện lên bờ vai một cái.
"Hưm~ Đột nhiên lại không muốn bảo bối mặc bộ này, lộ quá nhiều, để mấy tên háo sắc kia ngắm nhìn không tốt."
Cảnh Tình buồn buồn càm ràm.
"Lấy đâu ra, Tình, rõ ràng chỉ lộ hai vai có được không, chị nghĩ đi đâu vậy~"
Ngón tay chỉ nhẹ vào đầu cô, Tư Minh Vi bất mãn trợn mắt nhìn Cảnh Tình.
"Bả vai cũng không được, chỉ được để chị nhìn!"
Cảnh Tình bá đạo tuyên bố, lại ôm sát Tư Minh Vi.
Lang Lang chậm rãi chạy tới chân Tư Minh Vi, "A ô~" nhẹ nhàng kêu, cắn đuôi váy, liều mạng kéo kéo.
"Tiểu Lang? Mẹ mặc bộ này trông có được không?"
Lang Lang xoay vòng vòng tại chỗ, cái đuôi nhỏ lắc không ngừng, hưng phấn nhìn mẹ mình.
Mẹ mặc cái gì cũng đẹp hết! Còn áo Lang Lang đâu?
Ánh mắt lại nhìn về Cảnh Tình, Cảnh Tình khẽ gật đầu, tiểu tử chạy tới vây lấy chân cô, kêu ngao ngao.
Cảnh Tình cúi người, ngoắc ngoắc tay, tỏ ý nhóc con đi theo.
Đợi đến khi Lang Lang nhìn mình trong gương, toàn bộ gương mặt đều nhăn nhó.
"Ô ô ô..."
Mặt mày ủ dột nằm phệt dưới đất, cái đầu nhỏ rũ thấp, ô ô ô, thiệt khó xem, bổn điện hạ trông xấu xí quá đi! Thì ra Cảnh Tình đã chuẩn bị một bộ âu phục nhỏ cho Lang Lang, nhưng vì Lang Lang đã hóa thành hình sói, nên giờ phút này mặc bộ âu phục nhỏ lên người, trông hết sức buồn cười, giống một con chó nhỏ diễn xiếc vậy, ở cổ có cái nơ bướm nhỏ màu đỏ, triệt để trở thành tiểu cẩu tiểu sủng vật.
"Hahaha~".
Ra chương nhanh nhất tại ++ TRUМtruye n.
V N ++
Ngay cả Tư Minh Vi cũng bật cười thành tiếng, nhìn bộ dạng tiểu tử, nhất định không hài lòng với cách ăn vận này, tiến lên sờ đầu nhóc con, bày tỏ.
"Tình, em ngày càng thấy thích đối với chú sói con này rồi, đáng yêu thật!"
"Hắc~ bảo bối, em gọi chị?"
Cảnh Tình từ nhà vệ sinh bước ra, khiến Tư Minh Vi kinh hãi.
Vốn Cảnh Tình đã mang một cổ khí chất nữ vương, cả người lại mặc một bộ dạ phục đen, nhờ có vóc người cao gầy, cộng thêm gương mặt con lai, phối cùng đôi cao gót thủy tinh, xém chút Tư Minh Vi còn tưởng mình vừa diện kiến nữ vương bệ hạ, hào quang chói lòa khiến cô lại bắt đầu tự ti mặc cảm.
Lang Lang cũng trợn to hai mắt, thẳng tắp dòm mẹ mình.
Hô hô, sau này bổn điện hạ cũng nhất định trở thành đại mỹ nữ giống mẹ vậy.
"Bảo bối, đã bị thân ái của em làm cho mê mẩn~"
Tới cạnh Tư Minh Vi, Cảnh Tình khẽ liếm lên dành tai.
"Tình...!chị đẹp quá..."
Tư Minh Vi ngơ ngác vừa nói.
"Vậy em có thể kiên định cả đời không rời xa chị? Sắc đẹp của chị chỉ nở rộ vì em~"
Cảnh Tình nói nhỏ bên tai.
Tư Minh Vi giống như bị trúng lời nguyền vậy, chỉ lo gật đầu, nói.
"Dạ được."
Vừa ăn nhẹ gì đó xong, trực thăng đã đáp xuống, Cảnh Tình để Tư Minh Vi lên trước, lặng lẽ kéo Lang Lang qua một bên, cứ như đang thì thầm chuyện gì.
Lang Lang gật đầu lia lịa.
"Mẹ, yên tâm, Lang Lang nhất định sẽ làm xong~"
"Nhóc con nhớ kỹ, tới lúc đó rồi, ngàn vạn lần không được để xảy ra chuyện gì rắc rối~"
Cảnh Tình nhắc đi nhắc lại.
Đợi cô bế Lang Lang lên trực thăng xong, Tư Minh Vi tò mò hỏi.
"Lúc nãy chị làm gì với sói con vậy?"
"Bí mật, mẹ con chị tâm sự mỏng~"
Cảnh Tình cười thần bí.
Tư Minh Vi nhéo tai cô, quay đầu đi, không thèm để ý.
"Bảo bối của chị, ngày càng có phong phạm làm vợ, xem vi phu được em dạy dỗ ngoan ngoãn nghe lời, cái tai, cũng đau muốn chết rồi nè~"
Cảnh Tình khẽ nhíu mày, cứ như đau thật.
Tư Minh Vi đương nhiên biết cô ấy chỉ giả vờ, nhưng vẫn không đành lòng, xoa xoa giúp cô.
"Sau này không được phép gạt em chuyện gì, bằng không gia quy áp dụng!"
Giả vờ động tác nhéo tai.
Cảnh Tình giơ tay lên, đầu hàng.
"Bà xã đại nhân, chị tuyệt đối không dám, chỉ hận không thể móc trái tim ra trước mặt em, để em nhìn xem, nó yêu em đến nhường nào~"
Lại ném cho Tư Minh Vi cái nhìn mị nhãn.
"Thiếu đòn~"
Tư Minh Vi nhẹ đánh cô.
Lang Lang nằm lên đùi Cảnh Tình, khinh bỉ nhìn cô.
Tới hồi mẹ ngứa ngáy cái miệng, là lại khi dễ mẹ đà điểu~
Đại khái một tiếng sau, trực thăng đáp xuống trang viện gia tộc Charles.
Cảnh Tình tự mình bế Tư Minh Vi xuống trực thăng, Lang Lang thì nhẹ nhàng nhảy xuống, vừa đáp đất, bé con nhìn bốn phương lạ lẫm, đại khái đây là lần đầu cả hai mẹ mang cô ra ngoài, cho nên vui mừng tung tăng tại chỗ.
Đặc biệt đón khách là một người đàn ông, lễ phép cúi chào, đang định mời các cô vào trong.
Ánh mắt vừa chạm tới thân hình nhỏ nhắn, liền lộ ra vẻ mặt khó xử.
"Xin lỗi, thưa cô Cảnh, thú cưng không được phép ạ."
Cái gì? Lang Lang dựng một tai nhỏ lên, tức giận bày ra tư thế công kích, nhe nanh bén nhọn với tên đàn ông.
Đối diện trước một con sói con, tên đàn ông bỗng thấy hơi sợ hãi, lui về sau hai bước.
"Thật xin lỗi...!thưa cô Cảnh, có thể cho phép tôi mang nó sang khu khác."
"Đây là con gái tôi, tôi mang con gái mình tới tham dự yến tiệc, có gì không được sao?"
Cảnh Tình tản ra khí tức băng lãnh, đe dọa nhìn tên đàn ông.
Bị một lớn một nhỏ trừng mắt, tên đàn ông đưa tay lau mồ hôi trán, có loại cảm giác khó thở.
Tư Minh Vi che miệng, quay đầu cười trộm, sói con càng xem càng giống với Tình, ngay cả khí thế cũng y vậy.
"Thưa cô...!đây là giống chó con...!hay là sói con...!à là con gái cô...!về chuyện này..."
Tên đàn ông cà lăm, quả thực không biết nên nói thế nào mới vừa lòng Cảnh Tình.
Dám nói bổn điện hạ là chó? Còn là chó thú cưng? Bổn điện hạ tức chết, ta đường đường là thái tử Lang tộc nha!! Ngao ô!
Lang Lang ba bước hai bước, lập tức nhảy tới sau chân tên đàn ông, nhìn chằm chằm gấu quần hắn, chính là hung hăng đớp một phát.
"Ai da~~"
Tên đàn ông kêu đau, rút chân ra tính đá Lang Lang một cái.
Lang Lang nhanh như làn khói, nhảy vào trong ngực Cảnh Tình.
"Con gái tôi mà anh định làm gì!"
Cảnh Tình lạnh lùng nhìn hắn, con ngươi ẩn chứa tức giận.
Tiểu Lang khoe khang giơ cái mông ra với hắn, phe phẩy cái đuôi.
Tên đàn ông khổ không nói nên lời, cúi người, xem chỗ bị cắn, may là chưa rách da.
Tư Minh Vi kéo Tình qua một bên.
"Tình, hay là thôi đi, Tiểu Lang cắn người ta, cũng hơi quá đáng."
Tư Minh Vi xin lỗi tên đàn ông.
mỉm cười với hắn, cô biết hắn cũng chỉ làm theo quy định, cũng rất khó xử..
Danh Sách Chương: