• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


"Đại tiểu thư, cô đang muốn làm gì?!"
Lái xe kịp thời lên tiếng ngăn lại.

Sau khi chạy xe tới bờ biển không có một bóng người, đã khiến hắn sinh nghi.

Lúc này Hạ Liên khác thường càng chứng thực cho suy nghĩ của hắn.

Hắn ngăn cản trước mặt.

"Đại tiểu thư, cô ngàn vạn lần đừng làm chuyện ngu xuẩn a!"
"Tránh ra! Bây giờ, cậu liền quay vào xe cho tôi, thành thật ngồi yên trong đó, liền không nhìn thấy gì cả, nghe biết chưa!"
Hạ Liên đỡ Tư Minh Vi đã ngất xỉu, đi về hướng biển.

Bị dồn ép không biết phải làm sao, lái xe kéo cô lại.

"Chuyện này không thể được, nháo như vậy sẽ xảy ra án mạng đó! Đại tiểu thư, cô suy nghĩ lại đi, có chuyện gì mà không thể ngồi lại với nhau được."
"Tôi lặp lại lần nữa, tránh ra!"
Đẩy lái xe ra, cô đi thẳng về hướng biển.

Có lẽ vì tiếng ồn ào, nên ý thức Tư Minh Vi dần dần hồi phục, cô chẳng qua chỉ cảm thấy nửa thân người của mình đang rất lạnh, mở mắt ra, mới phát hiện nơi cô đang ở.

Kêu lên một tiếng, Tư Minh Vi tránh khỏi Hạ Liên, Hạ Liên liền nắm tóc cô, kéo trở lại, trực tiếp kéo xuống nước.

Cơn đau truyền tới, cũng khiến Tư Minh Vi không lo được nhiều, bây giờ cô chỉ biết bản thân phải sớm thoát khỏi tình huống này, Hạ Liên không còn bình thường, cô ta lại muốn giết cô.

Hạ Liên mù quáng, hai tay vững vàng bắt lấy Tư Minh Vi, nhấn đầu cô xuống nước.

Trong nháy mắt ngũ quan cô bị ngập trong nước biển, trong cơn hoảng loạn, cô liều mạng níu lấy áo Hạ Liên.

Song phương dằn co giữa biển.


"Tiểu Liên, cô nghe tôi nói, cô là đang phạm tội!" Cố gắng thuyết phục Hạ Liên.

Nào ngờ.

"Tư Minh Vi, hôm nay tao phải cho mày vùi thây tại đây!"
Níu mái tóc dài của Tư Minh Vi, một đường lôi kéo cô xuống sâu hơn.

Lái xe từ xa nhìn thấy hết thảy màn này, vội vàng lấy điện thoại báo cảnh sát.

"Bộp" kêu lên một tiếng, sau ót bị khúc gỗ đập trúng, lái xe ngã xuống đất.

Đào lão đại cười lớn.

"Coi như vận khí cậu không tốt."
Sau đó tay hắn vung lên, phân phó mấy tên đàn em khác kéo lái xe đi xử lý.

"Cứu tôi với!!!!!"
Tư Minh Vi lớn tiếng kêu cứu, kỳ vọng có ai đó sẽ tới cứu mình, cô không muốn chết.

Hạ Liên quyết tâm muốn cô chết, liều mạng túm tóc cô, khiến cô không thể giãy khỏi được.

Nước biển sớm đã thấm ướt đẫm cả hai, hai mắt Hạ Liên tràn đầy tơ máu, cùng với mái tóc thấm ướt dính đầy hai má, bây giờ bộ dạng cô cực kỳ hung ác, như một thần chết vậy.

Sợ rằng trong đầu cô lúc này chỉ có một suy nghĩ duy nhất, chính là cùng kéo theo Tư Minh Vi xuống địa ngục.

Sắp rồi, sắp rồi.

Tư Minh Vi, mày chết, chuyện gì cũng sẽ được giải quyết, Trần Vĩ sẽ thuộc về một mình tao.

Chỉ cần mày chết đi, mọi chuyện sẽ tốt hơn.

- --

Cảnh Tình gọi liên tiếp mấy cuộc, cô có thể xác định người mang Tư Minh Vi đi chính là Hạ Liên.

Gọi đến công ty, Hạ Liên đã mấy ngày không đi làm, Trần Vĩ cũng vậy.

Cô lại liên lạc cho cha Hạ Liên, sau đó thì gọi đến đồn cảnh sát.

Hạ Liên đã lập kế hoạch từ trước, bằng không cô ta đã không tìm xe không bảng số, chỉ cần những con đường cô ta đi qua có camera, cảnh sát giao thông liền sẽ có được manh mối.

Nhưng quá chậm.

Cô chỉ sợ, Tư Minh Vi sẽ gặp bất trắc.

Cô vốn tưởng kẻ muốn bắt Tư Minh Vi chỉ có năm anh em họ Đào, nhưng chưa từng ngờ tới Hạ Liên cũng sẽ muốn gây bất lợi cho cô ấy, nên làm thế nào đây, chỉ có sử dụng linh lực, mới có thể tra được khí tức cô ấy một cách nhanh nhất.

Chỉ là, làm vậy sẽ phạm vào cấm chế, gia tộc Âu Dương, sẽ không quản nguyên nhân vì để cứu người, ngoại trừ phải liên quan tới yêu giới.

Nếu loài người xảy ra chuyện, loài yêu không có nghĩa vụ phải can thiệp.

Bởi vì chuyện giữa Tư Minh Vi và Hạ Liên là chuyện chỉ thuộc phạm vi loài người.

Lần trước là do liên quan năm anh em họ Đào, nhưng mà lần này...!
Cảnh Diệt thấy Cảnh Tình sốt ruột như vậy, cô hiểu được, giờ phút này, Cảnh Tình ngoài mặt tỉnh táo, nhưng sợ rằng trong lòng sớm đã ngổn ngang không chịu nổi.

"Tình, không sao đâu, nhất định sẽ có cách."
Cảnh Diệt an ủi, nhưng cô biết chính lời này của mình cũng có biết bao bất lực.

Tiếng khóc Lang Lang càng khiến trái tim cô lạnh hơn, mẹ con liền tâm, ngay cả đứa nhỏ cũng biết mẹ nó đang gặp nguy hiểm, mà cô lại không thể làm được gì.

"Không được, tôi không thể chờ đợi thêm, mặc kệ gia tộc Âu Dương sau đó sẽ làm gì tôi, tôi cũng phải đi cứu cô ấy!"
Cảnh Tình muốn rời đi, Nghiêm Yên và Cảnh Diệt vội vàng tiến lên ngăn cản cô lại.


"Tình, để tôi đi, thân phận lập trường của cậu tương đối rắc rối, huống hồ lúc này tình trạng trong tộc không được lạc quan, xảy ra chuyện gì cứ để tôi gánh."
"Đại tiểu thư, tôi đi!"
Lang bà xung phong nhận việc, không thích Tư Minh Vi là một lẽ, nhưng nhìn đại tiểu thư lấy thân mạo hiểm, vậy cũng không được.

"Cảnh nữ vương, để tớ, dù sao tớ cũng không có thân phận hay địa vị gì!"
Trùng hợp lúc này, di động lại vang lên lần nữa.

"Tôi biết rồi!"
Cảnh Tình cũng không nói gì, trực tiếp ra ngoài lấy xe.

Thì ra cuộc gọi vừa rồi là cha Hạ Liên gọi đến, khi biết con gái mình làm ra chuyện hoang đường như vậy, càng khiến hắn muốn vội vàng tìm ra tung tích của con gái mình, hy vọng vẫn chưa gây ra sai lầm nào.

"Tiểu Thử, cậu với Lang bà ở lại đây, tớ chạy đi xem sao."
Nghiêm Yên gật đầu.

Đối với việc lái xe, Cảnh Diệt trước nay không phải rất quen thuộc, thời điểm ở Lang tộc, cô có Thần Phong là vật cưỡi yêu thích của cô, đó là một con thần thú có hình dạng giống kỳ lân.

Công cụ di chuyển của loài người dù thuận lợi, nhưng với cô một người có thói quen chém giết ở sa trường, sợ rằng loài ngựa ở cổ đại thích hợp với cô hơn.

Từ tốc độ của xe mà nhìn, lòng Cảnh Tình nóng như lửa đốt, về điểm này, cô hiểu.

Tình rất ít khi là một người xúc động, hoặc sẽ làm ra chuyện ảnh hưởng đến đồng tộc, từ đó có thể thấy, trong tâm khảm cô ấy người nọ sợ rằng rất sâu sắc.

Cô cảm thấy vui mừng cho cậu ấy, xem như là bạn thân, cô cũng phải bảo vệ an toàn cho hai người.

Một mực chuyên chú lái xe Cảnh Tình không lưu ý thấy vừa rồi, có một chiếc xe màu đen khác chạy song song, gần như dán sát vào xe cô.

Cho đến khi đối phương quay kính xe xuống, từ bên trong lộ ra một cái đầu, Cảnh Tình mới để ý thấy.

"Hello, lâu không gặp rồi, bà nương thúi Lang tộc!"
Chính là lão ngũ năm anh em Đào thị.

"Cút! Tôi bây giờ không có thời gian để phí phạm với các anh, muốn vào tù lại đến vậy, ngày khác tôi sẽ tiễn các người!"
Lão ngũ ung dung cười.

"Ái chà, là vì con bé loài người kia của cô à, tôi vừa mới gặp đó, hình như sắp chết thì phải!"

Thắng gấp xe lại, Cảnh Tình xém chút đâm vào xe trước mặt, câu nói vừa rồi đủ để khiến trái tim cô ngưng đập.

Ánh mắt trở nên lạnh lùng, cô đậu xe sát vào lề đường.

"Ha, là chính các cậu tự tìm đường chết, nếu chuyện này có liên quan tới các cậu, tôi cũng liền không cố kỵ nữa!"
Vừa dứt lời, hai tay cầm vô lăng tỏa ra một cỗ khí màu xanh da trời, thoáng chốc, phủ hết một góc trời, trực tiếp đánh bay chiếc xe màu đen bên cạnh.

Lão ngũ Đào thị không ngờ Cảnh Tình nói đánh là đánh, đợi đến khi hắn kịp thời phản ứng, toàn bộ thân xe đã bị đánh trúng, trực tiếp lật ngửa bay tới lan can, may là hắn kịp thời nhảy khỏi xe.

Trên quốc lộ, diễn ra nguy hiểm, thật may không ảnh hưởng gì nhiều đến xe đi đường, nhưng cũng đủ để khiến bọn họ kinh hãi, rối rít dừng xe lại, mở cửa xe ra ngoài xem.

Cảnh Diệt ngồi sau cũng phát hiện không ổn, tới cạnh Cảnh Tình.

Lúc này ánh mắt Cảnh Tình đã phát ra ánh sáng lam, răng cô dần mọc dài, phần nhiều là dấu hiệu khôi phục về lại nguyên hình.

"Tình, bình tĩnh lại, cậu đi trước đi, chỗ này để tôi lo liệu! Nhanh lên, nếu cậu để người ta nhìn thấy, chuyện sẽ khó thu dọn hơn!"
Cảnh Tình không nói gì, khí tràng mà cả người cô bạo phát, đủ để nghiền nát cả một con đường quốc lộ.

Trong nháy mắt, bóng người cô xê dịch đi với tốc độ ánh sáng, chỉ thấy một vệt sáng lóe lên trên quốc lộ, cơ bản không thể nhìn ra đó là gì.

Lão ngũ Đào thị sớm bị màn vừa rồi hù dọa, thật ra trong lòng hắn đúng thật sợ Cảnh Tình sẽ ra tay, chỉ là hắn không thể ngờ được, Cảnh Tình sẽ phản ứng lớn đến như vậy.

Cảnh Diệt từ từ bước lại gần hắn,
"Chúng ta đổi nơi khác, tôi sẽ tiếp đãi cậu!"
"Cô! Cô là cái thá gì?" Lão ngũ Đào thị ngạo mạn nói.

Con ngươi Cảnh Diệt lóe lên, thân người lão ngũ ngưng trệ, quả là ánh mắt đáng sợ.

"Cảnh Diệt, thống lĩnh ngân kỵ quân!"
Ngóc cao đầu, cô nhìn xuống yêu loại nhỏ bé bên dưới.

"A....."
Danh hiệu Cảnh Diệt ở yêu giới cũng xem như vang danh khắp chốn, người cũng như danh, nghe nói bất kể là quân đội nào chỉ cần đến xâm lược Lang tộc cô đều tiêu diệt không còn một manh giáp.
- --- ---- ----
Mình xin lỗi các bạn nha, trong lúc edit và kiểm tra lại mình vẫn để sót lỗi chính tả gây khó chịu khi đọc, từ giờ mình sẽ cố gắng rà lại hơn nếu mà vẫn có lỗi chính tả sót lại thì các bạn comment hộ mình ngay chỗ đó nhé, mình cảm ơn các bạn nhiều lắm..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK