"Đội trưởng, anh đã quên mất gì rồi phải không?"
Đội viên nào đó của tiểu đội R báo cáo.
"Vừa rồi hình như còn một cô gái khác..."
Tập Chính Đông nhớ ra.
"Cậu, mang theo một người trở lại xem thử, nếu cô gái vẫn còn ở đó, thì mang cô ấy về."
Tập Chính Đông ra lệnh.
"Dạ!"
Đội viên nào đó không khỏi buồn cười, đội trưởng luôn không thiên vị, luôn nghiêm túc của bọn họ cũng sẽ có lúc ngoại lệ a.
.
Bạn có biết trang truyện { ТгumTruуe И.
v Л }
Tập Chính Đông liếc nhìn hắn, hắn lập tức im miệng.
Lang yêu đó hình như chỉ nói đưa một cô gái đi, người còn lại có thể nào hắn cũng cùng mang đi không.
Câu trả lời là, Hạ Liên vẫn còn nằm ngất xỉu trong nước.
Cảnh Lưu mang Tư Minh Vi lên một con tàu do hắn thuê, lái nó ra giữa biển khơi.
Đang xác định vị trí đủ xa, mới ném Tư Minh Vi xuống nước.
"Đừng trách tôi, muốn trách thì trách cô là người phụ nữ của Cảnh Tình!"
Cảnh Lưu tháo nón xuống, như thể chào tạm biệt.
Hắn muốn hủy hoại tinh thần của Cảnh Tình triệt để.
Không một bóng người, lúc Cảnh Diệt chạy tới, lão ngũ vẫn còn bị cô nắm giữa không trung.
"Nói mau, người đâu rồi!"
Sức lực nắm cổ tay hắn tăng thêm, lão ngũ đau đớn kêu thành tiếng.
"Tôi thật sự không biết gì cả, lão đại không nói gì hết a!"
Lão ngũ ngũ quan nhíu chặt một chỗ, rất sợ Cảnh Diệt trực tiếp bẻ gãy cổ tay hắn.
Cảnh Diệt nhìn về đường biển xa xôi, hơi suy nghĩ, thở dài, cô vẫn là đã tới trễ, sợ rằng giờ phút này Cảnh Tình đã bị bọn chúng dẫn đi.
Vậy Tư Minh Vi đâu rồi?
"Cảnh thống lĩnh, bên kia hình như có người!"
Lão ngũ vì để dời đi sự chú ý của cô, chỉ về hướng xa xa nói.
Một tay kéo, trực tiếp lôi lão ngũ đi một đường dài tới khu vực nước cạn, thấy một người phụ nữ đang nổi bồng bềnh trên mặt nước.
Qua hình ảnh nhìn thấy trên huyễn thế kính, người này không phải Tư Minh Vi, cô thở phào nhẹ nhõm, nhưng mà đây là ai?
"Cảnh thống lĩnh, bằng không cô trước mang cô ta về đi, coi như cứu một mạng người hơn xây bảy tháp phù đồ, tiểu đệ sẽ lái xe cho cô!"
Co rúm cầu xin tha thứ.
Lão ngũ bây giờ chỉ muốn lập tức thoát khỏi Cảnh Diệt.
"Đừng cho rằng tôi dễ bị đùa giỡn!"
"Vâng vâng vâng!"
Thân thể vừa lấy được tự do, lão ngũ nhanh lẹ chạy đi.
Cảnh Diệt dùng tay vỗ nhẹ gò má cô gái trước mặt, đầu Hạ Liên chuyển động, một ngụm nước tràn ra khỏi khóe miệng.
"Cô à, cô không sao chứ!"
Cảnh Diệt lòng tốt hỏi.
Dựa theo tính cách trước nay của mình, cô mới sẽ không xen vào chuyện người khác, thế nhưng vừa nghĩ tới người này có thể sẽ liên quan tới Tư Minh Vi hoặc Cảnh Tình, cô vẫn là muốn hỏi rõ ràng một chút.
Một chưởng kia của Cảnh Tình quả thực không nhẹ, nửa bên đầu Hạ Liên sưng lên, ý thức mơ hồ cô mở mắt, chỉ thấy mấy cái bóng chồng lên nhau, thậm chí còn xuất hiện ảo giác, xem người trước mặt là Trần Vĩ.
Cô kích động lập tức nhào vào lòng Cảnh Diệt.
"A Vĩ, đừng rời xa em!"
Cảnh Diệt lập tức không phản ứng kịp, không thích tiếp xúc tay chân với người khác, trước tiên cô liền muốn đẩy người phụ nữ này ra.
Ai ngờ Hạ Liên càng ôm càng chặt, cô sợ mình hơi dùng quá lực sẽ đã thương cô gái nhân loại này.
Chỉ đành giải thích.
"Này cô, cô nhận lầm người rồi!"
"Cảnh thống lĩnh..."
Giọng nói quen thuộc từ sau vang lên.
Dứt khoát lấy khăn tay lau mồ hôi trên trán, sau lưng thì bị một ngọn núi lửa ngàn năm rọi xuống, hắn có thể không ra mồ hôi sao? Trong lòng gọi cái tên không biết thẹn: Cảnh thống lĩnh.
Ngài nói gặp ngài lúc nào không gặp, cứ cố tình vào lúc bị bắt quả tang đang ăn vụng, ngài biết đức vua chúng tôi hay ghen, có thể đốt thủng ngài một lỗ a.
Lão ngũ suy nghĩ nên kiếm đường lui thế nào, hôm nay quả thật là ngày giỗ hắn rồi, đầu tiên gặp phải Cảnh Diệt, sau đó lại gặp phải Shura vương của Shura giới hỏi có chết hay không, cô ta chỉ cần một ngón tay út, cũng có thể đốt hắn thành tro bụi rồi.
Hắn chỉ muốn đi thó cái xe thôi, cứ cố tình trùng hợp như vậy, hắn muốn trộm lại chính là xe của Shura vương, 囧.
"Giọng nói này...!Bất Hối??"
Cô chắc chắn mình không có nghe lầm, bởi vì khi cô quay đầu lại, đã có thể cảm nhận được sóng nhiệt của đối phương ập tới.
Lập tức cứng rắn đẩy người trong ngực ra.
"Hỏa nhi, em nghe chị giải thích! Hiểu lầm, tuyệt đối là hiểu lầm!"
Chẳng qua khi cô muốn tiến tới một bước, người đối diện ném cho cô một cái hộp nhỏ.
"Bất Hối, chúng ta đi!"
Cũng không quay đầu lại, dứt khoát ném cho Cảnh Diệt bóng lưng lạnh lùng, xoay người rời đi.
Chẳng qua lớp cát dưới chân cô bắt đầu nóng hổi bốc lên hơi nước, cô đang rất tức giận, tức giận muốn làm cho toàn bộ mặt nước biển này phải bốc hơi.
Bất Hối lau mồ hôi trên trán, đuổi sát theo sau.
"Đức vua, đợi tôi với!"
Cảnh Diệt ngơ ngác nhìn cái hộp nhỏ, là một sợi dây chuyền đeo cổ bằng bạc.
Trong lòng dâng lên một cỗ ấm áp cùng ngọt ngào, cô nhớ lúc còn ở Shura, cô có từng nhắc qua, ở nhân giới hai người yêu nhau sẽ tặng cho đối phương vật họ thích.
Khi đó, Shura vương xụ mặt, nói ở Shura không có vật gì có thể làm quà tặng được, thở phì phò bỏ đi.
Cô ấy vẫn luôn nhớ, cô ấy tới nhân giới là đặc biệt muốn chọn cho mình một món quà sao?
Đầu óc Hạ Liên dần tỉnh táo lại.
"Tư Minh Vi? Tư Minh Vi!!" Cô gọi to.
Cảnh Diệt nhướng mày, không vui nhìn cô gái trước mặt, đều tại cô gái này hại cô bị hiểu lầm, nói lại thì, lẽ nào cô ta chính là người bạn học thời đại học của Tư Minh Vi và muốn hãm hại cô ấy?
Lập tức chất vấn.
"Cô là Hạ Liên?"
Con ngươi lóe lên, nhìn chằm chằm vào cô.
Bị nhìn có chút không được tự nhiên, Hạ Liên mới chú ý tới tình hình xung quanh.
"Là tôi, cô là ai?" Hạ Liên mặt không đổi sắc nói.
"Vậy thì đơn giản rồi, đi cùng chúng tôi một chuyến!"
Cũng không để Hạ Liên có đồng ý hay không, tỏ ý cho lão ngũ tìm sợi dây trói cô lại, áp giải về.
"Cô muốn làm gì! Cô đây là đang bắt cóc người đó!!!"
Hạ Liên lớn tiếng nói.
"Haha, đúng là buồn cười, cô ngay cả giết người cũng dám làm, giờ phút này cư nhiên lại sợ bị người ta bắt cóc!"
Cảnh Diệt chán ghét người phụ nữ trước mặt này.
"Vừa rồi tôi hôn mê bất tỉnh, cơ bản không biết đã xảy ra chuyện gì!!"
Hạ Liên nói dối.
Cảnh Diệt trợn mắt nhìn cô, cô mới im lặng.
- --
Cảnh Lưu ngồi trong phòng nghỉ, rót rượu đỏ.
Thưởng thức, tâm trạng dị thường vui thích, hết thảy đều y theo kế hoạch của hắn.
Không lâu sau, cửa được gõ.
Người đàn ông mặc áo choàng blouse trắng cung kính tiến vào.
"Ông chủ, cung kính đợi ngài đã lâu!"
Cảnh Lưu hơi hất cằm.
"Tôi hy vọng cậu có thể cho tôi báo cáo hài lòng!"
"Đúng vậy, ông chủ, dựa theo tiến trình, tất cả đều đã đâu vào đó, kế hoạch đưa ra có thể áp dụng!"
"Rất tốt.
Chọn địa điểm rồi chứ?"
"Bước đầu định ở Châu Phi, nhưng có vài vị khách ở Trung Đông bày tỏ muốn mua hàng của chúng ta!"
Tên đàn ông trung niên đắc ý cười một tiếng.
"Mấy thứ còn đang trong giai đoạn, bọn họ cũng muốn!"
Cảnh Lưu cười lạnh, phần nhiều là miệt thị.
Hắn đối với chuyện làm ăn của nhân loại, luôn tự cho bản thân thuộc vào loại cao cấp, trong mắt hắn, Lang tộc là giống loài ưu tú hơn loài người.
"Đối phương bày tỏ nguyện ý cọc trước một số tiền, đợi sau khi sản phẩm hoàn thành, bọn họ sẽ mua toàn bộ!"
"Bán! Muốn tự diệt vong như vậy, tôi lại rất vui lòng giúp chúng một tay!"
Cảnh Lưu cười thâm ý.
"Vậy còn việc nghiên cứu tiêu bản X tiến triển thế nào?"
"Chuyện này..." Người đàn ông trung niên gọi dạ bảo vâng.
"Bỏ đi, sớm đoán được các cậu cũng không có kết quả gì, ban đầu tôi cũng chỉ muốn làm rõ món đồ chơi này có còn dùng được hay không, haiz."
Cảnh Lưu thất vọng nói.
Thế nhưng trong mắt tên đàn ông trung niên, lại chính là ý khác, hắn bắt đầu lo lắng cho tương lai của mình, phải sớm nghĩ ra cách làm rõ món đồ chơi kia rốt cuộc là cái gì..
Danh Sách Chương: