• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Hai vai Charlie khẽ run, cuối cùng xoay người nhặt thanh kiếm dưới đất dùng sức ném về hướng Cảnh Tình, Cảnh Tình né đòn, mũi kiếm sượt qua mặt.

Mọi động tác của Charlie đều thu vào tầm mắt cô.

"Đừng nói gì thêm, chỉ cần cô thắng được, tôi liền dẫn cô đi gặp cô ấy!"
Cảnh Tình nhìn hắn một hồi, bất đắc dĩ nhặt thanh kiếm lên ném lại cho hắn, lại nhận lấy thanh kiếm khác từ tay vệ sĩ.

Cô chưa từng chơi bộ môn đấu kiếm này, nhưng đại khái cũng biết đôi chút đủ để ứng phó.

Tay phải giơ kiếm, bày ra tư thế, chậm rãi tiến đến trước mặt Charlie.

"Bắt đầu!"
Charlie dẫn đầu xuất chiêu, động tác sử dụng kiếm thuần thục linh hoạt, đánh vào từng chỗ yếu trên người Cảnh Tình.

Cảnh Tình lần lượt đỡ từng chiêu công kích của hắn.

Hai bên không phân cao thấp.

"Thì ra là một cao thủ!"
Charlie lâu rồi không gặp đối thủ, không khỏi lộ ra thần sắc tán thưởng.

"Tôi thế nhưng chỉ là kẻ ngoại đạo!"
Cảnh Tình khẽ mỉm cười, trong nháy mắt một kiếm đánh tới mặt, Charlie nhanh chóng đập kiếm, lại mượn lực phản kích, đẩy bộ pháp tiến tới, hướng cô tấn công.

Trong lúc nhất thời kéo ra khoảng cách chênh lệch, Charlie xông về hướng Cảnh Tình đánh ra chiêu hiểm, Cảnh Tình theo bản năng né tránh, nhưng khi cô phát hiện mục đích của hắn, lại kịp thời giơ kiếm đâm về phía gương mặt hắn, hơn nữa cũng gắng gượng sức lại, nhưng vẫn làm sướt da thịt trên mặt.

Một tia máu chảy ra, mồ hôi dọc theo cái đầu chảy xuống cổ Charlie.

"Cộp" âm thanh tiếng máy tính bảng rơi xuống đất, trong nháy mắt Tư Minh Vi dịch chuyển thân thể khỏi xe lăn, liền muốn tiến về trước, lão quản gia không kịp cản cô lại, có điều vừa đi được vài bước, Tư Minh Vi liền ngã xuống đất.


Đưa những ngón tay hướng về Cảnh Tình, trên nét mặt tràn đầy biểu cảm vui sướng.

Cảnh Tình vừa nhìn thấy cô không đợi kịp, trong lòng liền run rẩy.

Ba tháng không gặp, vì sao cô ấy gầy yếu đến mức này, như tro tàn trước gió vậy.

Cảnh Tình ném thanh kiếm đi, liền bước nhanh tới.

Một bước, hai bước, rốt cuộc cũng đã gặp được, rốt cuộc cũng nhìn thấy cô ấy bình an vô sự.

Cô ôm chặt cô ấy vào lòng.

Nhưng chạm vào lại là cảm xúc của xương cốt, Cảnh Tình đau lòng hôn lấy hôn để lên trán cô.

Tư Minh Vi không dám tin vào mắt mình, Tình, là Tình, người trước mặt cô chính là Tình, cô ấy tới đón cô về nhà.

Nước mắt cứ vậy rơi xuống rất tự nhiên, muốn nói ra cửa miệng, muốn gọi tên cô ấy, nhưng sâu trong cổ họng vẫn không tài nào phát ra âm thanh được, cô liều mạng há to miệng.

Cảnh Tình cứ vậy ôm lấy cô ấy, không xem ai ra gì, cô muốn chắc chắn người trong ngực đã chân chính trở về bên cạnh cô.

Tiểu đà điểu của cô!
Ngón tay lau đi nước mắt trên gương mặt.

"Sao lại khóc? Giống con mèo con rồi, chị đã tới!"
Cưng chiều quát quát cái mũi, Tư Minh Vi dùng sức hít một hơi lấy mùi hương trên người cô, ấm áp, mà an tâm.

Bất luận lúc nào, cái ôm vào lòng của người này cũng có thể mang đến cho cô cảm giác an tâm thoải mái.

Cả hai ngọt nị bên nhau một hồi.

Charlie quay đầu đi nơi khác, quả thực khó thể tiếp nhân cả hai thân mật, là hai cô gái thân mật, hắn không phải chưa từng thấy ở Châu Âu.

Chỉ là, một người trong đó lại là mối tình đầu của hắn.

Nhưng cũng không thể chối bỏ, hình ảnh hai người họ ôm nhau rất đẹp.

Haiz...!trái tim làm bằng thủy tinh của hắn rơi vỡ đầy đất, Angel...! Ánh mắt Tư Minh Vi khi nhìn thấy Cảnh Tình, hắn nhìn thấy hết, đó là ánh nhìn bao gồm cả sự nóng bỏng, Tư Minh Vi luôn mỉm cười với hắn, nhưng nụ cười đó không hề chứa đựng bất kỳ tình cảm nào, có chẳng qua chỉ là lễ phép rất đỗi thông thường.

Lão quản gia nhìn thấy, lo lắng cho thiếu gia nhà mình.

Hôm nay có vẻ ông đã làm sai một chuyện rồi.

Nghiêm Yên không chịu nổi không khí ngọt ngào giữa cả hai, cố ý ho khan mấy tiếng, đương nhiên Tiểu Vi Vi được bình an vô sự trở lại là một chuyện đáng ăn mừng.

Cảnh Tình mới không để ý đến cô, tiếp tục ôm Tiểu đà điểu.

Tiểu đà điểu của cô chỉ có thể là của mình cô!
Nghiêm Yên dùng ngón tay chọt chọt cô.

"Tớ nói này Cảnh nữ vương, muốn nồng nhiệt lát về nhà tha hồ mà nồng nhiệt.


Nhìn mà xem, Tiểu Vi Vi dáng vẻ gầy yếu, không chừng đã ăn rất nhiều khổ, lo mà bồi dưỡng lại cho cô ấy đi!"
Nghiêm Yên trợn mắt nhìn Charlie.

Cảnh Tình từ từ đỡ cô đứng dậy.

"Nào, Tiểu đà điểu, chúng ta về nhà!"
Nào ngờ, Tư Minh Vi chôn đầu vào lòng cô thật sâu, chính là không chịu ngẩng lên.

Mới đầu, cô còn cho rằng cô ấy vì quá nhớ cô, nhưng khi ý thức được cô đột nhiên thấy có chỗ không đúng, mới vô tình liếc mắt thấy máy tính bảng.

"Sao em không nói chuyện?"
Gỡ cô ra khỏi lồng ngực mình, lo lắng nhìn cô.

Tư Minh Vi há miệng, một tiếng cũng không phát ra được, nước mắt vừa ngừng lại rơi xuống.

"Tiểu đà điểu..."
Cảnh Tình không muốn chứng thực suy đoán của mình.

Tư Minh Vi nhặt máy tính bảng lên, cật lực viết chữ.

Em không nói được nữa, chị còn muốn em không?
Những dòng chữ xiên xiên vẹo vẹo, gần như đã dùng hết sức lực của Tư Minh Vi, cô rất sợ Cảnh Tình sẽ không muốn cô.

Nhưng lý trí nói cô biết, Tình của cô không phải là người như vậy.

Từng con chữ, lọt vào đầu óc Cảnh Tình, "ầm" một tiếng, cô nghe thấy âm thanh như vậy.

Tiểu đà điểu không thể nói được nữa...!chuyện này là sao.

Giống như con sư tử nổi giận, cô giao Tư Minh Vi cho Nghiêm Yên, tới trước mặt Charlie đang đứng ngốc ở đó một quyền đánh vào mặt hắn, sau đó hung hăng túm lấy cổ áo.

"Cậu đã làm gì cô ấy!!!!"
Charlie còn chưa ý thức được là chuyện gì, một quyền kế tiếp của Cảnh Tình liền tấn công tới, nếu không phải mấy tên vệ sĩ kịp thời cầm súng ngăn cản, sợ rằng nửa bên mặt hắn đã bị đánh nát bét.

Còn Tư Minh Vi lo lắng muốn tiến lên, há miệng định nói gì đó, Nghiêm Yên kéo cô lại.


"Tiểu Vi Vi, có phải tên khốn này đã ức hiếp cô! Cổ họng cô??"
Đối mặt với Cảnh Tình nổi giận, Charlie có thể hiểu được, cũng tin chắc người phụ nữ trước mặt là thật lòng yêu thương Angel của hắn, vì một đòn nghiêm trọng, khiến hắn thấy choáng váng, chỉ có thể đứt quãng nói.

"Lúc tôi cứu cô ấy về, bác sĩ liền chuẩn đoán cô ấy không thể nói được nữa..."
Sau đó...!ngã xuống.

- --
"Shura vương à? Chuyện bao lâu rồi?"
Cảnh Kỳ có chút kinh ngạc, Cảnh Diệt từ lúc nào có dây mơ rễ má với Shura vương, cô nghe nói Shura vương quanh năm ở tại Shura giới, chưa từng tới nhân giới.

"Chuyện này..."
Tên đàn ông cuối cùng ngoan tâm, chết thì cho chết.

"Cảnh đại nhân lúc trước từng tới Shura, khi đó đã quen biết Shura vương..."
Cảnh Kỳ quát lên.

"Chuyện cô ấy như vậy, tại sao cậu không báo cáo cho tôi, tôi cho cậu mọi lúc mọi nơi đều phải giám sát nhất cử nhất động Cảnh đại nhân, cậu rốt cuộc đang làm cái gì vậy!"
Nắm chiếc ly trên bàn ném về hướng ảo ảnh.

"A...!vương phi điện hạ, thứ thuộc hạ bất tài, thần cơ bản không thể ra vào Shura, nhưng chuyện Cảnh đại nhân ra ngoài, vương phi điện hạ hẳn phải biết rồi...!huống hồ, vương gia đang có mặt, thần cũng không tiện lộ mặt..."
Lấy hết can đảm nói ra, cùng lắm thì chết.

Thế nhưng hắn cũng không biết liệu có ổn hay không...!Nói lại thì Shura vương là ai chứ, nếu bị cô phát hiện hắn giám sát Cảnh đại nhân, còn không đốt hắn ra tro...!
---- ---- ----.

Truyện Huyền Huyễn
Nghe cứ như tên đàn ông này là Bất Hối, có điều lại không thể ra vào Shura giới được, Bất Hối làm gì không ra vào Shura được, mình hy vọng không phải Bất Hối, không thích sự phản bội trong truyện..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK