Tiếng chuông cửa vang lên phá vỡ bầu không khí bất an, vô cùng sốt ruột đã lâu trong ngôi nhà.
Nghiêm Yên dẫn đầu chạy tới mở cửa, có lẽ cho rằng các cậu ấy đang bình an trở về, đang định thở phào một hơi.
Nào ngờ, mở cửa trong nháy mắt, cô tiến lên chính là túm lấy lão ngũ, làm hắn ngã xuống đất, không ngừng công kích dũng mãnh.
"Tha mạng a, đại tỷ, chị nghe tôi nói!"
Lão ngũ gào khóc liên tục, muốn phản kháng cũng không thể, chỉ đành co người làm ổ trên đất.
Nghiêm Yên hạ thủ cũng không nhẹ.
Sau đó Lang bà và Cơ Nhị mặt đầy mê mang chạy tới, lúc ngẩng đầu trông thấy người còn lại ngoài cửa, Cơ Nhị nhào tới, muốn ngăn Nghiêm Yên lại.
Nghiêm Yên càng đánh càng hăng, lực sử dụng không kềm được, ngược lại đẩy Cơ Nhị ra rất xa.
"Oái!"
Cơ Nhị ngã xuống đất, bị đau kêu lên.
Tay trái chống đất thời điểm mặt chạm đất, đau đến nước mắt cũng lăn trên mặt.
"Đồ đàn bà chết tiệt, cô làm gì vậy!"
Lúc này Nghiêm Yên mới quay đầu sững sờ nhìn về Cơ Nhị đang vẻ mặt thống khổ nằm trên đất, lập tức biết chuyện gì xảy ra, trong lòng dâng lên cổ áy náy, thế nhưng ngoài miệng vẫn nói.
"Cô ngốc, ai bảo cô chạy tới!"
"Cô! Đồ khốn kiếp, cũng không hỏi rõ ràng xem là chuyện gì, liền qua loa đánh người, cô chính là một người bị điên!"
"Cô! Tôi tàn phế, để xem cô phải làm sao!! Cô bồi thường nổi không?"
Cơ Nhị lớn tiếng nói.
"Ai nha, bộ dạng làm quá của cô, tôi đẩy nhẹ có một cái còn có thể tàn phế sao, cô đúng là quá mất nết!"
Hai người cãi cọ một hồi, biến thành đấu khẩu, ngược lại là Lang bà nghiêm nghị hỏi lão ngũ nằm trên đất.
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Lão ngũ mặt khổ qua từ từ đứng dậy, trước lôi Hạ Liên dùng mọi cách cũng không muốn vào tiến vào.
"Tôi là nghe lệnh Cảnh đại nhân, đưa cô gái này tới đây, không còn chuyện của tôi nữa, tôi đi trước!"
Nói xong, liền muốn rời đi.
Đầu ngón tay Lang bà nhẹ nhàng búng một cái, lão ngũ nhất thời không thể động đậy, đứng tại chỗ, kêu cha gọi mẹ.
"Bà cô ơi, tôi chỉ là chân chạy vặt, bà tóm tôi lại làm gì!"
"Năm tên cẩu các ngươi không có con nào là tốt, nói mau, tiểu thư với Cảnh Diệt đã xảy ra chuyện gì?"
Vốn Lang Lang được dỗ dành đã ngủ trong nôi, giờ phút này không hiểu nguyên nhân gì lại bắt đầu khóc ré lên, liên tục gọi.
"Mẹ...!mẹ..."
Nghiêm Yên đỡ Cơ Nhị, muốn xem tay cô bị làm sao, Cơ Nhị quật cường nghiêng đầu, hất cô ra.
Nghiêm Yên đương nhiên không chịu, muốn cô khuất phục, còn lâu nha, dù rằng là cô không tốt trước.
Nhưng, trước mắt, tiểu chủ nhân quan trọng nhất trong nhà chính là Lang Lang.
Tiểu tổ tông a, tại sao lại khóc nữa rồi.
Tiếng khóc trẻ con gây sự chú ý của Hạ Liên, ý nghĩ đầu tiên trong đầu cô, chính là đứa con của Tư Minh Vi, cũng là của Trần Vĩ...!
Không muốn tiếp tục ở lại đây, càng muốn rời khỏi nơi này, cô lúc này không muốn cùng chung mái nhà với tiểu yêu nghiệt kia.
Cơ Nhị muốn bế Lang Lang, nhưng bất lực tay trái cô bị trật khớp, chỉ còn một tay, sợ lại làm Lang Lang ngã.
Nghiêm Yên trước cô một bước, bế Lang Lang lên.
"Cô ngốc, qua bên kia nghỉ đi, đợi lát nữa tôi đưa cô đi bệnh viện!"
"Hừ! Ai cần cô giả lòng tốt!"
Cơ Nhị lạnh lùng nhìn.
"Tiểu tổ tông, đừng khóc, hai mẹ của con còn chưa về đâu!"
Lang Lang càng khóc càng lớn, nước mắt nước mũi đầy mặt, chỉ là liếc mắt, thấy trong nhà đã có thêm một người, là Hạ Liên.
Nghiêm Yên sừng sộ lên.
"Thì ra là cô, chẳng trách Lang Lang lại khóc om sòm, cô chính là hung thủ muốn tổn thương mẹ ruột nó!"
Hạ Liên nhất thời cứng họng, nhưng ngay sau đó phản bác.
"Cô là ai? Còn chưa tới lượt cô để ý tôi! Tiểu súc sinh này thì liên quan gì tôi, cũng hạ tiện như mẹ nó!"
Nghiêm Yên thật muốn cho cô một cái bạt tai.
"Tiện nữ, miệng mồm sạch sẽ một chút cho tôi, mẹ của đứa bé này, cô thế nhưng không đắc tội nổi đâu!"
"Haha, tôi ngược lại muốn xem thử tổng giám đốc Cảnh lẽ nào còn có thể giết tôi sao!"
Hạ Liên quay mặt đi nơi khác, đầy thản nhiên.
Lão ngũ quỳ xuống đất, giống như đang bái tế tổ tiên vậy.
"Tôi thề, thật sự không hề liên quan tới tôi, Cảnh nữ vương bị biệt đội R bắt đi, có lẽ Cảnh thống lĩnh đại nhân đi cứu cô ấy..."
Từ miệng lão ngũ đại khái hiểu được chuyện gì xảy ra, Nghiêm Yên cảm thấy chuyện không ổn, Tư Minh Vi đang ở đâu, thời điểm Cảnh Diệt chạy tới, đã không thấy bóng dáng cô ấy, hơn nữa cũng không bị biệt đội R dẫn đi, như vậy...!trong lòng cô nảy sinh kết quả xấu nhất.
"Đã làm phiền cả nhà, thật xin lỗi!"
Âm thanh giàu từ tính của Cảnh Lưu lần nữa vang lên.
Lang Lang trong ngực Nghiêm Yên bập bẹ nói.
"Người xấu...!người xấu..."
Ánh mắt Cảnh Lưu nhìn về bé con, trong mắt lộ ra kinh ngạc.
"Haha, nói chuyện một lúc."
Bởi vì có loài người ở đây, Lang bà với Nghiêm Yên áp giải lão ngũ ra ngoài cửa.
"Tôi muốn mời bà cùng tôi trở về Lang tộc, tôn tôi lên ngôi vua!"
"Không thể nào!"
Hai tiếng trả lời đồng thanh vang lên.
"Đừng nóng vội, nữ vương Lang tộc Cảnh Tình bởi vì đã bị loài người bắt giữ, tin tức này nếu truyền tới Lang tộc, xem như quả thật không hay!"
Ý nói, nếu Lang tộc biết nữ vương nhiệm kỳ kế xảy ra chuyện, nhất định sẽ vì vậy mà như bầy rồng mất đầu, cũng sẽ bất an.
Nói tóm lại, đây không phải là một chuyện tốt.
"Hừ, Cảnh vương gia tính theo ý mình thật hay, chỉ sợ chẳng phải ngài đã suy nghĩ mọi chuyện quá đơn giản, chuyện Tư Minh Vi mất tích có phải có liên quan tới ngài!"
Nghiêm Yên khí thế thế bừng bừng.
"Cơm không thể ăn bậy, lời không thể nói bừa, chụp cái mũ lớn như vậy lên đầu tôi, chẳng phải quá oan uổng cho tôi."
Cảnh Lưu ung dung nói, hoàn toàn không xem các cô ra gì.
"Ông!"
Nghiêm Yên đang muốn xông lên, bị Lang bà kịp thời ngăn lại.
"Có điều, chẳng qua lúc đó tôi vô tình ngang qua bờ biển, thấy ngoài biển có một con tàu nhỏ, bên trên có người hình như là người mà các người đang tìm, tôi vốn định tiến lên cứu giúp, nói thế nào cũng là người yêu của đứa cháu gái xấu số của tôi, cũng trùng hợp, tàu tự nhiên lại chìm, tôi bất lực không thể xoay chuyển càng khôn."
Cảnh Lưu giống như đang uống trà vậy, đạm thanh tự thuật.
Lòng Nghiêm Yên trầm xuống đáy cốc, Tiểu Vi Vi bị giết rồi...!Cảnh Lưu, ông...!
Lang bà cũng không ưa gì hành động của Cảnh Lưu, nhưng trước mắt gây mâu thuẫn với hắn cũng không tốt, hết thảy đợi đại tiểu thư trở lại định đoạt.
Chỉ là bà cũng lo lắng nếu Cảnh Tình biết được tin tức này sẽ thế nào.
"Cút! Cảnh Lưu, tôi nói ông biết, bọn họ sợ ông, tôi không sợ, nhân lúc tôi còn chưa làm thịt tên súc sinh như ông, nhanh biến khỏi tầm mắt tôi!"
Nghiêm Yên nhe nanh, đôi mắt biến sắc, có thể nhìn ra chính là đang nổi giận!
Giờ phút này, Nghiêm Yên cũng mất đi khôn khéo bình thường, cô không thể nghĩ rằng Tư Minh Vi không còn trên cõi đời này là sự thật.
Nhưng tình hình trước mắt mọi thứ đều chỉ hướng về một khả năng, cho nên thời điểm Cảnh Diệt chạy tới, đã không còn thấy Tư Minh Vi.
"Nghiêm tiểu thư, đừng tức giận, coi chừng tổn thương thân thể.
Tôi chẳng qua chỉ tới thông báo cho các cô một tiếng, haha, vậy cáo từ trước!"
Hơi tỉ mỉ thi lễ, nhẹ nhàng cất bước rời đi.
Một quyền đánh lên cửa, cửa lớn nhà Cảnh Tình nháy mắt sụp đổ.
Người trong nhà hoảng sợ chạy ra, còn lão ngũ từ đầu đến cuối đều ôm đầu, chỉ sợ các cô giận cá chém thớt lên đầu hắn.
- --
Tình...!Tình...!
"Tiểu đà điểu, có chị ở đây, đừng sợ!"
Cảnh Tình ôn nhu ôm lấy cô, giống như thường ngày nhẹ giọng nói những lời ngọt ngào bên tai.
Cô có thể nhìn thấy hai mắt trong suốt như biển của Tình, ánh nắng tô lên mái tóc vàng rực lướt qua gương mặt cô.
"Chị sẽ luôn ở bên em, chúng ta sẽ bên nhau mãi mãi."
Cảnh Tình nói tiếp, lần nữa thâm tình chăm chú nhìn cô.
Muốn đưa tay ra vuốt ve gò má, nhưng tại sao Tình lại biến mất...!
Thế giới lần nữa vùi lấp trong bóng tối...!
Tình...!Tình...!chị ở đâu...!em sợ lắm...!tại sao nơi này lại tối mịt...!
"Thiếu gia, tình huống cô ấy không tốt!"
Lão già vẻ mặt hiền hòa cung kính nói.
Bên trong căn phòng sáng ngời, trên chiếc giường lớn sang trọng, bày ra các loại máy móc.
Tên đàn ông mặc âu phục trắng đứng một bên.
"Dùng hết khả năng của các cậu cứu sống cô ấy!"
Giọng nói người con trai lộ ra vẻ kiên định không thể cãi lại..
Danh Sách Chương: