*****
Nửa tiếng sau.
Đài điều khiển tổng cộng có 176 đài.
Giống hệt như ở Kim Ô số 1.
Quý Vũ Thời nhíu mày, độ khó so với cậu tưởng tượng cao hơn rất nhiều.
Cứ mỗi hai đài điều khiển cùng hai thiết bị truyền năng lượng đối xứng với nhau, ở hai đầu PU-31 không ngừng truyền tải năng lượng, vừa cung cấp năng lượng nguyên vừa duy trì để nó không bị kẽ hở hút vào.
Thử nghĩ, nếu như cùng lúc tắt đi quá nhiều thiết bị truyền năng lượng ở một chỗ, PU-31 sẽ mất đi cân bằng, trời đất quay cuồng vạn vật phá vỡ, trời long đất lở chỉ là chuyện nhỏ.
Cho nên căn cứ theo mô hình tọa độ hiện tại của Pu-31, không quản là Kim Ô số 1 hay Kim Ô số 2, Quý Vũ Thời phải dùng thứ tự chính xác để tắt đài điều khiển để đảm bảo cân bằng.
Cậu biết, sau khi nhiệm vụ hoàn thành thì PU-31 sẽ không còn tồn tại nữa.
Vì thế triết khi nhiệm vụ hoàn thành triệt để, bọn họ cần có người lưu lại thực hiện thao tác sau cùng, lập kế hoạch tìm kiếm một con đường có thể né tránh "tường đen" quay trở lại thời điểm đầu tiên, vào khoang thuyền con nhộng trở về thời đại vốn có của mình.
Quý Vũ Thời sớm đã biết tại sao bọn họ ở tương lai lại chọn kéo dài thời gian của đội A và B.
Không chỉ bởi vì tiểu đội 3 và 4 có số lượng nhân thủ đầy đủ nhất, có hi vọng phá cuộc nhất, mà chính vì hai tuyến thời gian song song có thể đảm bảo vấn đề có người lưu lại hoàn thành thao tác sau cùng, cũng đảm bảo khả năng có thể đầy đủ thành viên quay trở về.
Chọn bọn họ ở thời điểm này hiển nhiên chính là kết quả lựa chọn sau vô số lần tuần hoàn ở tương lai.
Như vậy vấn đề đánh trúng tâm nhất cũng xuất hiện----
Hai chính mình ở tuyến thời gian song song kỳ thực đều là "mình" chân chính, đều có ý thức chủ thể chân chính, rốt cuộc là ai lưu lại hoàn thành nhiệm vụ?
Cách đài điều khiển tầm một mét, tình hình chiến đấu cực kỳ kịch liệt.
Đồng đội nhiệt huyết sôi trào chiến đấu, không có ai nghĩ tới chuyện lùi bước.
Đội A cùng đội B.
Là mình cùng mình sóng vai.
"Ầm!"
Quý Vũ Thời giơ cánh tay phải tím bầm giết chết một gã tang thi, hàng mi đen kịt che đi cảm xúc không rõ: "Bên cậu có thảo luận vấn đề này không?"
Một Quý Vũ Thời khác nói: "Không có."
Quý Vũ Thời không hề kinh ngạc.
Bởi vì cậu cũng chưa từng nghĩ tới việc để đồng đội suy nghĩ vấn đề lựa chọn này quá sớm.
Tự phân cao thấp với chính mình, thật sự quá tàn nhẫn.
"Hai khả năng hoàn thành nhiệm vụ." Cậu hỏi: "Cậu có sợ cả hai đều sai không?"
"Sợ." Một Quý Vũ Thời khác bình tĩnh nói: "Còn cậu?"
"Ầm...."
Tiếng oanh tạc cắt đứt cuộc nói chuyện của hai người.
Phát pháo năng lượng cuối cùng của Tống Tình Lam nổ tung, sóng địa chấn chấn động làm mọi người ngã rạp xuống đất.
Thi thể nhện to văng tứ tán, đường ống thông gió nổ tung, tiếng loảng xoảng vang vọng không ngừng, dị chủng ẩn núp bên trong đường ống rốt cục cũng rơi xuống đất, lộ ra nguyên trạng.
Một đống thịt nhầy không biết tạo thành từ bao nhiêu chủng loại nhúc nhích trên mặt đất, vô số xúc tua hình lưỡi lần mò trên mặt đất, tựa hồ cực kỳ e ngại ánh sáng mà hốt hoảng muốn chạy bừa.
Đống thịt kia dính nhớp nháp, hoàn toàn không có năng lực độc lập đi lại, vì thế nó chỉ có thể ẩn núp trong đường ống nhúc nhích trượt đi.
Nó ngọ nguậy, mặt trái xuất hiện tứ chi cùng gương mặt của nhân loại, tựa hồ vẫn còn sống mà có động tác ở bên trong---- nó hấp thu người sống chưa biến dị ở trong căn cứ, để bọn họ trở thành một thể với mình.
Thấy một màn này, kết hợp với dịch nhờn còn lưu lại trên cơ thể, Lý Thuần ói tới tối tăm mặt mũi.
Một Lý Thuần khác mặc dù không rõ nguyên nhân nhưng nhìn mình như vậy, sao có thể không nghĩ ra điểm liên hệ, thế là cũng quỳ rạp trên mặt đất mà nôn.
Mọi người: "..."
Bọn họ cùng nổ súng nhắm bắn đống thịt nhầy kia, chỉ một chốc sau đã biến nó thành thịt vụn.
Hai ba con nhện trọng thương từ trên trời giáng xuống, trong khói súng kéo lấy đống thịt vụn kia bỏ chạy.
Đám tang thi cũng chỉ còn lại vài con lởn vởn, mọi người mệt tới thở hồng hộc, thỉnh thoảng nả súng đánh gục để chúng không thể tới gần, đã không còn muốn nhúc nhích nữa.
"Quý cố vấn." Hai Tống Tình Lam bước vào phòng điều khiển: "Tính thế nào rồi?"
Lời nói chẳng phân biệt trước sau nhưng lại thống nhất dị thường.
Quý Vũ Thời áo đen: "Ở bên Kim Ô số 1 tôi đã dựa theo trình tự đóng lại một phần thiết bị truyền tải năng lượng, chỉ cần chừa ra một con đường để mọi người bình an quay trở lại vị trí chuyển tiếp là được."
Quý Vũ Thời áo trắng sắc mặt tái nhợt một chút, cùng là một người nhưng cậu nhìn suy yếu hơn không ít: "Không sai. Tôi sẽ căn cứ theo trình tự để tắt thiết bị truyền tải năng lượng, thẳng đến cuối cùng."
"Cậu muốn lưu lại?" Tống Tình Lam bên trái nhìn cậu, người bên phải cũng nhíu mày.
Hai Tống Tình Lam, không thể phân rõ là ai với ai.
Đương nhiên, mọi người đều giống nhau.
Lý Thuần toàn thân đầy dịch nhờn cùng Lý Thuần không dính dịch nhờn.
Chu Minh Hiên mắt nhỏ không nói lời nào, một ngồi một đứng.
Đoàn Văn trên mặt có nhiều vết máu cùng Đoàn Văn không có nhiều vết máu.
Thang Kỳ bị thương ở tay cùng Thang Kỳ bị thương ở chân.
Còn có duy nhất một Thang Nhạc cô linh tựa hồ hiểu gì đó ủy khuất đứng giữa hai Thang Kỳ.
"Đóng lại thiết bị truyền tải năng lượng cuối cùng thì nhiệm vụ sẽ hoàn thành, đến khi đó thiết bị một lần nữa khởi động, tất cả chúng ta sẽ bình an trong khoang con nhộng, lập tức chuyển tiếp về thời không nguyên bản, bằng không sẽ thất bại trong gang tấc." Quý Vũ Thời áo đen nói: "Cho nên cần phải có người lưu lại."
Quý Vũ Thời áo trắng vẻ mặt cực kỳ bình tĩnh, không chút kẽ hở tiếp lời một chính mình khác: "Dựa theo kế hoạch thì sau khi bị hắc ám cắn nuốt ở đây chúng ta cũng sẽ quay trở lại điểm neo, mà điểm neo khi đó đã có một chúng ta khác, khi đó chúng ta sẽ hợp lại thành một."
Chu Minh Hiên hỏi: "Thế nhưng người bị hắc ám cắn nuốt sẽ quay trở lại điểm neo, mà thời gian của điểm neo lại sớm hơn bây giờ tới mấy tiếng..."
Không sai.
Điểm neo quay trở lại sau khi đoàn diệt vĩnh viễn là sáng sớm 4 giờ 41 phút.
Thế nhưng bây giờ đã là 4 giờ chiều, thời gian quay trở lại điểm chuyển tiếp cùng điểm neo chênh lệch tới 12 tiếng.
Quý Vũ Thời mặc sơ mi trắng nói: "Trong tuyến thời gian bình thường, một cá thể không có khả năng xuất hiện hai cái, khi hai hợp thành một ký ức sẽ bị trùng lặp."
Quý Vũ Thời áo đen tiếp lời: "Nháy mắt nhiệm vụ hoàn thành, đại não của chúng ta có thể sẽ bị chấn động vì nhồi nhét ký ức. Mặc kệ chúng ta là ai hay tuyến thời gian nào, hết thảy sẽ hợp lại thành một."
Quý Vũ Thời áo trắng: "Vì vậy hai chúng ta, ai lưu lại cũng vậy thôi, chỉ là tôi cho rằng tôi không bị thương sẽ càng thuận lợi trở lại điểm chuyển tiếp hơn mà thôi."
Dáng dấp kề vai chiến đấu vừa nãy của hai Quý Vũ Thời thật sự quá chói mắt, hiện giờ trong mắt mọi người, hai bọn họ là tiêu điểm duy nhất.
Cộng thêm sau khi trải qua khoảng thời gian làm nhiệm vụ gian nan vất vả này, mọi người đã hoàn toàn không nghi ngờ lời Quý Vũ Thời.
Rất nhanh, Lý Thuần toàn thân đầy dịch nhờn chọn lưu lại: "Vậy tôi cũng lưu lại."
Tiếp đó là Đoàn Văn mệt mỏi hơn cùng Thang Kỳ bị thương ở chân.
Thang Nhạc chỉ có một mình, vì thế cậu phải gia nhập nhóm rời đi: "Em không có chính mình thứ hai nên... em phải đi, đúng không?"
Thang Kỳ xoa nhẹ đầu Thang Nhạc: "Ừm."
Cuối cùng, chỉ còn lại Tống Tình Lam.
"Tôi lưu lại."
Nam nhân cao lớn gỡ bỏ băng đạn năng lượng màu đỏ đã trở nên ảm đạm, thay vào một băng đạn màu lam.
Thấy chính mình liếc mắt nhìn mình, anh nói: "Tôi đánh quái mệt rồi, đoạn lộ trình kia đổi lại cho anh chạy."
Tống Tình Lam khác nhướng mày: "Không thành vấn đề."
Nói xong, anh nhìn qua nhóm đồng đội quyết định muốn rời đi, trầm giọng nói: "Không cần thương cảm như vậy, chỉ là chọn mình với mình, trở lại điểm neo thì không phải lại là mình rồi sao? Này chẳng khác gì tạm biệt với chính mình lúc sáng sớm chưa tỉnh ngủ vậy."
Không khí đau thương bị phá vỡ, mọi người tựa như tỉnh táo lại.
Làm đội trưởng, Tống Tình Lam vẫn luôn có cách khơi thông mạch suy nghĩ của đồng đội, làm bọn họ sinh động hoạt bát trở lại.
"Bên ngoài có xe không gian từ Kim Ô số 1 lái tới, chúng ta nhanh chóng quay trở lại điểm chuyển tiếp." Quý Vũ Thời áo đen chậm rãi nói: "Bọn tôi sẽ liên hệ với mọi người bằng kênh chung. Mọi người chú ý an toàn, trong căn cứ này không biết còn giống biến dị nào khác hay không."
"Ừm." Một Quý Vũ Thời khác đáp ứng.
Không có quá nhiều thứ để nói, đã sắp chấm dứt hành trình hệt như ác mộng ở PU-31 này rồi.
Tống Tình Lam ra lệnh một tiếng, bảy người nhanh chóng rời đi.
Còn lại trong phòng tựa hồ đều là chính mình "yếu" hơn một chút.
*
Hai đội A, B lần đầu hội hợp cũng dự báo phải lập tức cáo biệt.
Này chính là kết thúc rồi sao?
Bọn họ nghĩ.
Rõ ràng đã không còn cách nào tiếp tục nữa, cuối cùng cũng tới thời khắc sắp được giải thoát, thế nhưng lại sinh ra cảm giác không thực tế.
Thật sự... đã đến lúc kết thúc rồi sao?
Đối mặt với hiện trường chất đống tay cụt chân cụt, thi thể thối rữa cùng mùi máu tanh tưởi, không có người nào thả lỏng cảnh giác.
Đoạn đường này, bắt đầu từ lần tuần hoàn đầu tiên cho đến giờ.
Thật sự có thể kết thúc sao?
Căn cứ náo động vì chiến hỏa thoáng chốc trở nên an tĩnh, thỉnh thoảng có nhện khổng lồ bò qua nhưng bởi vì quá an tĩnh, chúng nó không cảm nhận được chấn động nên từ vách tường hư hại bò đi.
Lý Thuần cùng Đoàn Văn ngây người tại chỗ không biết làm thế nào cho phải, Thang Kỳ được Chu Minh Hiên hỗ trợ đỡ qua một bên ngồi xuống.
Một con tang thi từ trong vũng máu bò tới bị Chu Minh Hiên dùng dao găm giết chết.
Trước đài điều khiển, Quý Vũ Thời tính toán xong trình tự, bắt đầu tiến hành tắt thiết bị truyền tải năng lượng.
176 đài điều, 88 thiết bị truyền tải năng lượng, mỗi khi tắt một cái, bên ngoài sẽ xuất hiện một luồng từ trường hỗn loạn dẫn dắt hư vô tới thế giới này, hợp thành "tường đen".
PU-31 từng bước biến mất, lưu lại duy nhất lộ tuyến để bọn họ chạy trốn, bọn họ biết, bên ngoài lúc này đang có một chiếc xe không gian phóng như bay giữa đàn tang thi cùng những bức tường đen đáng sợ.
Quý Vũ Thời nghe thấy phía sau lưng có người thấp giọng nói: "Quý cố vấn, cậu lại nói dối."
Động tác của Quý Vũ Thời có chút khựng lại: "Sao anh lại nói vậy?"
Gương mặt Tống Tình Lam bị máu tang thi nhuộm đỏ, nhưng con ngươi thâm thúy vẫn thực sáng sủa.
Thực hiếm thấy, anh mỉm cười với Quý Vũ Thời, trong một thoáng Quý Vũ Thời không thể phân biệt được người lưu lại rốt cuộc là Tống Tình Lam nào.
Nhưng rất nhanh sau đó cậu liền biết.
Bởi vì đối phương nói: "Dáng vẻ tẩy não mọi người khi nãy hệt như lần bị bắt cóc cậu đã nói tôi là bạn trai cậu."
Quý Vũ Thời: "..."
Là Tống Tình Lam đội A cùng tuyến thời gian với cậu.
Tống Tình Lam một tay chống thần miên, khí tức cả người hoàn toàn trầm tĩnh lại, lộ ra vài phần lười nhác không bao giờ xuất hiện lúc tác chiến, làm người ta chợt nhớ lại anh cũng chỉ là người bình thường, cũng có lúc mệt mỏi.
Anh nói: "Tuyến thời gian song song có thể hợp lại hay không, kỳ thực cậu không thể xác định đúng không? Cũng giống như đống thịt hợp lại từ nhân loại kia vậy---- thật ra không chỉ biến dị, hiện tường cá thể tương đồng ở vũ trụ song song xuất hiện ở cùng một thế giới cũng sẽ dẫn tới hậu quả tương tự."
Không sai.
Nếu bọn họ ở điểm neo cùng bọn họ quay trở lại điểm chuyển tiếp không thành công hợp lại thành một thì rất có thể sẽ gặp phải kết cục giống đống thịt kia, hai chính mình trùng điệp trong một thân thể, tạo thành dị dạng hoặc tử vong.
Làm một vị đội trưởng có kinh nghiệm phong phú, tri thức về thời gian cùng vũ trụ của Tống Tình Lam không hề thua kém Quý Vũ Thời.
"Đó là kết quả xấu nhất, không nhất định sẽ phát sinh." Tống Tình Lam giống như đang nói một chuyện không quan trọng: "Nhưng cũng có thể khoảnh khắc hoàn thành nhiệm vụ, chúng ta sẽ lập tức biến mất."
Quý Vũ Thời rũ cánh tay phải tím bầm, an tĩnh đứng đó: "Vậy vì sao anh lại lưu lại?"
Tống Tình Lam nói: "Bởi vì tôi cảm thấy, cậu khẳng định có chuẩn bị phương án hai."
Nhịp tim Quý Vũ Thời có chút rối loạn.
Những lời này chỉ có một Quý Vũ Thời khác biết mà thôi, đó vốn là cậu nên không có gì kỳ quái.
Thế nhưng cảm giác bị người ta đoán trúng tâm tư rất kỳ diệu, trước đây cậu cơ hồ chưa từng trải qua.
Tống Tình Lam nói: "Về chuyện tường đen, tôi nhớ thời khắc lần đầu tiên nó xuất hiện là lúc chúng ta mới vừa tới chỗ quản lý công viên, đại khái tầm năm giờ rưỡi. Thế nhưng vô luận là Kim Ô số 1 hay Kim Ô số 2, chúng ta không hề tắt thiết bị truyền tải năng lượng vào thời gian đó. Tôi lớn gan suy đoán, điểm neo mà Thiên Khung thiết lập kỳ thực không chỉ một, sau khi chúng ta bị cắn nuốt sẽ tiến vào một vòng tuần hoàn mới, tới một điểm neo mới, thẳng đến khi sáng sớm năm giờ rưỡi, đóng lại thiết bị truyền tải đầu tiên."
"Giống như một vòng tuần hoàn lớn bao ở bên ngoài vòng tuần hoàn nhỏ.... chỉ là chúng ta không biết, cũng không thể xác định." Tiếp đó, Tống Tình Lam còn nói thêm: "Cho nên, thoát ra khỏi vòng tuần hoàn này kỳ thực chỉ có bọn họ. Chúng ta phải có người ở lại đây hoàn thành vòng tuần hoàn mới, để lúc chúng ta vừa mới tới chỗ quản lý công viên nhìn thấy tường đen, đó mới là một vòng tròn hoàn chỉnh, hết thảy những thứ mà chúng ta gặp phải sau đó mới có thể phát sinh."
Quý Vũ Thời: "..."
Tới thời khắc đã định, hoàn thành một sự kiện đã định, để hết thảy những chuyện sau này có thể phát sinh.
Tống Tình Lam đoán được.
Trong hình thức Ouroboros.
Bọn họ tạo ra hắc ám.
Lại trở thành người rượt đuổi hắc á.
Ở một ý nghĩa nào đó, đó mới thật sự là phá cuộc.
Đó cũng là một loại giải đáp khác cho mục tiêu nhiệm vụ: Bọn họ sẽ danh chính ngôn thuận trở thành kẻ rượt đuổi hắc ám.
"Hai mạch suy nghĩ giải đề, hai hướng hoàn thành nhiệm vụ." Tống Tình Lam nói: "Nếu cậu đoán sai rồi, kỳ thực nhiệm vụ không phức tạp như vậy, bây giờ hết thảy những gì chúng ta lưu lại đều là dư thừa, sau khi chúng ta chết đi, một "chính mình" khác có thể thuận lợi trở lại điểm chuyển tiếp, trở về thời đại của chúng ta."
"Nếu như cậu không đoán sai thì sau khi chúng ta bị hắc ám cắn nuốt sẽ tiến nhập vào vòng tuần toàn mới, sẽ đi tắt thiết bị truyền tải năng lượng đầu tiên vào lúc năm giờ rưỡi sáng, hoàn thành sự kiện đã định----- như vậy mới thật sự hoàn thành nhiệm vụ. Chúng ta đồng dạng sẽ trở lại điểm neo lúc ban đầu, giống như chưa rừng rời khỏi rừng cây kia, vẫn là chúng ta hoàn chỉnh."
Quý Vũ Thời ngơ ngẩn.
Tống Tình Lam nhếch môi, vô tình nói: "Thế nhưng cậu đã quên, coi như sai rồi, chúng ta cũng đã lựa chọn lưu lại, vì chính mình hi sinh thì không gọi là hi sinh, việc này cậu không cần phải gánh vác."
Quý Vũ Thời chính là một người bình thường.
Cho dù cậu có trí nhớ siêu cường, sức quan sát siêu cao thì cậu không thể nào cam đoan có thể làm tất cả mọi người ở tuyến thời gian song song bình an trở về một thế giới, cậu chỉ có thể chọn lựa phương thức như vậy mà thôi.
Thế nhưng những lời này cậu không có cách nào nói ra miệng, làm sao Tống Tình Lam lại đoán được?
Như vậy, một Tống Tình Lam khác nhất định cũng đoán được.
Nhớ tới những lời đối phương đã nói trước lúc rời đi, rõ ràng rất ăn khớp với thái độ của Tống Tình Lam hiện tại.
Tống Tình Lam ném một vật qua cho cậu: "Cậu thật sự cho rằng đám bọn họ không biết gì cả, lúc đi học chỉ biết chơi game như cậu à?"
Nhóm đồng đội nhìn về phía bọn họ, vẫy vẫy tay với Quý Vũ Thời, biểu thị cậu cứ an tâm, bọn họ không có việc gì.
Quý Vũ Thời nhận lấy nhìn một chút, cư nhiên là chiếc máy chơi game cầm tay trắng đen của cậu.
Cậu kinh ngạc: "Cái này?"
"Một người khác đưa cho cậu." Tống Tình Lam nói: "Nếu quả thực có vòng tuần hoàn mới, thời gian còn dài như vậy, cậu xác định mình không cần nó để dời lực chú ý đi một chút sao?"
Quý Vũ Thời vuốt nhẹ thân máy.
Chỉ nghe Tống Tình Lam hỏi: "Là người trong nhà đưa à?"
Quý Vũ Thời đáp một tiếng.
Tống Tình Lam trầm mặc một hai giây, sau đó nói: "Chúng ta đánh cược đi."
Quý Vũ Thời: "Đánh cược gì?"
Tống Tình Lam: "Cược cậu chọn là phương thức thứ hai mới có thể hoàn thành nhiệm vụ, thậm chí so với kết quả cậu nghĩ còn tốt hơn. Nếu tôi thắng thì cậu sẽ lưu lại đội bảy Thiên Khung."
Dáng vẻ Tống Tình Lam rất nghiêm túc, ánh mắt cũng rất sâu.
Đại khái là bất kỳ vị đội trưởng nào yêu quý nhân tài, khát cầu muốn mời người về đội đều có ánh mắt như vậy.
Quý Vũ Thời hỏi: "Nếu anh thua thì sao?"
Tống Tình Lam đã tìm được đài điều khiển cuối cùng.
Đúng lúc này, trong kênh chung truyền tới âm thanh của một Tống Tình Lam khác, tất cả mọi người đều nghe thấy rõ ràng: "Tất cả thành viên của đội đều đã tiến vào khoang con nhộng, chuẩn bị xong."
"Nếu như tôi thua..."
Tống Tình Lam cúi đầu, tựa hồ lẩm bẩm.
Thế nhưng cuối cùng anh không nói gì mà trực tiếp kéo van.
Hai thiết bị truyền tải năng lượng đối xứng cuối cùng ở căn cứ Kim Ô số 2 đã bị tắt.
Chiến trường máu tanh phía trước đài điều khiển.
Căn cứ Kim Ô số 2 khổng lồ.
Kể cả những người còn lại trong tiểu đội cũng cùng với PU-31 biến mất trong bóng tối.
Ấn tượng cuối cùng của Quý Vũ Thời về thế giới này chính là chiếc máy chơi game mang theo nhiệt độ cơ thể ở trong tay.
Cùng bóng lưng rộng của Tống Tình Lam ở trước mặt...