• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Quý Vũ Thời nói tiếp: "Khi đó không phải anh đã có Hàm Hàm rồi à?"



"Đệt." Tống Tình Lam cười khẽ: "Chuyện này không thể cho qua được sao em?"



Quý Vũ Thời một lần nữa nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn các tòa kiến trúc cũ không ngừng lùi lại, khóe môi cong lên một độ cung rõ ràng.



Cậu chỉ đùa anh thôi.



Ngón tay Tống Tình Lam gõ vô lăng một cái, giả dụ lời Quý Vũ Thời nói là thật, liền hỏi: "Nếu chúng ta thật sự có duyên cùng học một nhà trẻ lúc bé, em nhất định sẽ nhớ kỹ thôi."



Người ngoài có lẽ sẽ không nhớ được chuyện lúc mình còn bé, nhưng Quý Vũ Thời thì nhất định nhớ kỹ.



"Để tôi nghĩ xem." Quý Vũ Thời tiếp lời anh: "Tôi nhớ kỹ trong khóa có một nam sinh mập mạp cứ dính lấy một nam sinh khác, cả ngày chạy theo sau người ta, không cho theo liền gây sự, là tiểu ma vương nổi danh."



Tống Tình Lam nói: "Vậy thì không đúng rồi."



Quý Vũ Thời quay đầu sang, ánh mắt sáng lóng lánh: "Không đúng chỗ nào?"



"Khi bé tôi quả thật có hơi mập, nhưng lúc đó vẫn chưa cong." Tống Tình Lam cười nói: "Tuy không nhớ rõ tướng mạo Hàm Hàm nhưng lúc đó quả thực tôi đã chơi đùa với cô ấy cả ngày. Nếu em thấy một nam sinh mập mạp cả ngày dính phía sau một nữ sinh thì nói không chừng chính là tôi."



Quý Vũ Thời không nói chuyện.



Cửa sổ xe mở ra một khe hở làm tóc cậu bị thổi tán loạn.



Tống Tình Lam nảy ra một suy nghĩ, sau đó đưa tay vuốt tóc Quý Vũ Thời, bổ sung một câu: "Nếu nam sinh kia đổi thành em, tôi sẽ chơi đùa cùng em cả ngày."



*



Hơn ba giờ đi đường, xe lái vào khu vực câu lạc bộ nhảy dù.



Nơi này cách xa thành phố, đi qua một lâm trường dài mấy cây số, sau đó trước mắt trở nên thông suốt. Bên ngoài rừng cây rậm rạp chính là một bãi cỏ lớn xanh mướt gần như không nhìn thấy điểm cuối, đường cái thẳng tắp, nhất thời hết thảy buồn phiền, ồn ào, náo động của thành phố bị quét sạch sẽ.



Xa xa, Quý Vũ Thời nhìn thấy vài chiếc máy bay đậu trên bãi đậu, còn có một tòa kiến trúc thủy tinh lo lớn sừng sững ở bên cạnh, cũng chính là căn cứ của câu lạc bộ nhảy dù.



Bọn họ dừng xe lại ở bên ngoài căn cứ, vừa mới xuống xe đã có người đi tới.



Đối phương là một thanh niên thoạt nhìn rất linh hoạt mạnh mẽ mặc đồ màu đen bó sát người, có khí chất rất giống với Tống Tình Lam cùng Chu Minh Hiên.



Chính là vị chiến hữu mà Tống Tình Lam đã nói.



"Tống đội!"



"Lão Tiết."



Hai người vừa thấy mặt đã động thời đưa tay chạm nhẹ vào nắm tay đối phương rồi nắm chặt, còn huých nhẹ vai nhau một cái, cảm giác rất ăn ý.



Lúc còn ở bộ đội Tống Tình Lam cũng là đội trưởng, nhiều năm ở trong quân ngũ làm anh cùng nhóm chiến hữu có tình hữu nghị vững chắc.



Tống Tình Lam giới thiệu: "Chiến hữu của tôi Tiết Chiêu, hiện giờ đã xuất ngũ, câu lạc bộ này là cậu ta mở, trước đây lão Chu cũng thường tới chơi."



Tiết Chiêu mỉm cười khiêm tốn: "Thật ra là cùng bạn tôi mở, rất hoan nghênh bọn cậu tới đây chơi bất cứ lúc nào."



Tống Tình Lam giới thiệu Quý Vũ Thời ở bên cạnh: "Quý Vũ Thời, bạn trai tôi."



Nụ cười của Tiết Chiêu khựng lại: "Ô?"



Tống Tình Lam hiểu lý do bạn mình phản ứng như vậy, vì thế anh nhìn lại đối phương, lặp lại: "Ông không nghe nhầm, là bạn trai."



Quý Vũ Thời đưa tay tới: "Chào anh."



Tiết Chiêu cứng ngắc cùng thanh niên tuấn tú bắt tay, cũng nói xinh chào.



Sau đó ba người cùng vào căn cứ.



Tiết Chiêu vẫn còn chút khiếp sợ, vẫn chưa thoát ra được cảm giác hoảng sợ cùng mờ mịt vì không biết vì sao Tống đội đột nhiên lại bị cong. Lúc đi lính không phải chưa từng thấy chuyện chiến hửu có tình cảm tốt với nhau, nhưng đội của bọn họ không có, thái độ của Tống đội đối với chuyện này vẫn luôn bảo trì thái độ không quan tâm, không chấp nhận của trai thẳng.



Trong căn cứ vẫn còn vài du khách tới chơi, hiện giờ đang là buổi chiều, phần lớn du khách đã bắt đầu thu thập hành lý cùng làm thủ tục, chuẩn bị rời đi.



"Hai người tới đúng dịp lắm." Tiết Chiêu nói: "Bắt đầu từ mai thì hướng gió không ổn lắm, câu lạc bộ sẽ nghỉ hai ngày."



"Không cần luyện tập trước à?" Quý Vũ Thời: "Vậy có huấn luyện viên đi kèm không?"



"Huấn luyện viên?" Tiết Chiêu phì cười nhìn Tống Tình Lam: "B..."



Anh thật sự không nói ra được ba chữ bạn trai cậu ra khỏi miệng, miễn cưỡng thay đổi: "Người bên cạnh cậu chính là huấn luyện viên tốt nhất! Chuyên ngành của cậu ta là huấn luyện viên."



Quý Vũ Thời quay đầu lại, nhìn thấy con ngươi đen của Tống Tình Lam lộ ra ý cười, rõ ràng là đang rất tự đắc.



Thảo nào lại đề nghị cậu tới đây nhảy dù, thì ra là muốn khoe điểm mạnh.



"Chúng ta có thể nhảy đôi." Tống Tình Lam nói: "Trước tiên dẫn em nhảy một lần, nếu em cảm thấy hứng thú thì có thể nhảy riêng thêm lần nữa."



"Ừm." Quý Vũ Thời đồng ý."



Dưới sự hướng dẫn của Tiết Chiêu, trước tiên bọn họ tiến hành kiểm tra thân thể đơn giản, sau khi xác nhận nhịp tim cùng huyết áp đều bình thường thì được dẫn tới phòng thay đồ. Tống Tình Lam rất quen thuộc, trước sau gọn gàng mặc vào, sau đó giúp Quý Vũ Thời cố định khóa an toàn, kiểm tra đi kiểm tra lại nhiều lần.



Vì không am hiểu hoặc chưa từng làm chuyện này, Quý Vũ Thời hài lòng tiếp thu sự trợ giúp của người khác.



Tống Tình Lam nói: "Quý cố vấn, hôm nay em thật là ngoan."



Quý Vũ Thời thản nhiên trả lời: "Bởi vì tôi cũng sợ chết."



Tiết Chiêu sắp xếp cho bọn họ một chiếc máy bay tư nhân.



Trên máy bay còn hai vị huấn luyện viên mà Tống Tình Lam quen biết đang dẫn học viên. Hai vị học viên kia rất hứng thú với chương trình học, đây đã là tiết thứ 4, nhìn thấy Tống Tình Lam mặc đồng phục huấn luyện viên tiến lên máy bay thì bọn họ có chút buồn bực, sao bọn họ không gặp được huấn luyện viên đẹp trai như vậy chứ?



Sau khi máy bay cất cánh, Tống Tình Lam bắt đầu nói với Quý Vũ Thời những chuyện cần chú ý: "Trước khi rời khỏi cabon chúng ta cần phải buộc chung một chỗ, sau khi nhảy xuống tôi sẽ luôn ở sau em, lúc cần thả lỏng, tôi sẽ nhắc nhở em."



Một trong hai học viên kia hỏi Quý Vũ Thời: "Lần đầu tiên cậu nhảy dù hả?"



Quý Vũ Thời gật đầu: "Ừm."



Học viên hỏi: "Vậy cậu nhảy mấy ngàn vậy?"



Tống Tình Lam thay Quý Vũ Thời trả lời vấn đề này: "4500."



Học viên kia đề nghị: "Lần đầu tiên thì nên chọn 3000 gì đó thôi, tương đối dễ tiếp thu."



Đến độ cao, hai học viên kia cùng huấn luyện viên của mình trước sau nhảy khỏi máy bay.



Theo luồng gió ập vào mỗi khi cửa cabin mở ra, Quý Vũ Thời bắt đầu cảm thấy khẩn trương.



Kỳ thực cậu có chút sợ độ cao.



4000 mét.



Tống Tình Lam bắt đầu dùng dụng cụ kết nối khóa hai người lại chung một chỗ, từ phía sau ôm lấy cậu hỏi: "Có sợ không?"



Quý Vũ Thời: "..."



Tống Tình Lam: "Sợ thì phải nói ra, em không nói tôi làm sao bảo vệ em được?"



Quý Vũ Thời: "Sợ."



Tống Tình Lam phì cười, sau đó cúi đầu hung hăng hôn lên gò má cậu: "Sợ cái gì, có tôi ở đây tuyệt đối sẽ không để em chết."



4500 mét.



Tống Tình Lam đeo mặt nạ thông khí cho Quý Vũ Thời.



Cabin mở ra, tiếng gió ào ào thổi tới, Tống Tình Lam đang nói gì đó nhưng Quý Vũ Thời đã hoàn toàn không nghe rõ.



Thị giác thẳng đứng ở ngay dưới chân là mặt đất bao la.



Độ cao so với Quý Vũ Thời tưởng tượng cao hơn rất nhiều, mọi thứ trên mặt đất đều trở nên cực kỳ nhỏ bé, nó làm cậu cảm thấy có chút thở không nổi, lòng bàn tay túa mồ hôi lạnh.



"Ba! Hai! Một!"



Thời điểm này càng do dự lại càng sợ, Tống Tình Lam ở phía sau vừa đếm ngược xong thì dưới chân Quý Vũ Thời nhẹ bổng, đã nhảy xuống!!!



Trái tim phút chốc bị treo lên, tựa hồ đã rời khỏi lồng ngực làm người ta cảm nhận được cảm giác không trọng lực mãnh liệt.



Gió mạnh quất vào các phần cơ thể, bên tai chỉ còn lại tiếng gió.



Người đang rơi tự do cấp tốc thì mọi thứ trước mắt không hề nhanh như bạn tưởng.



Nháy mắt đó, đường chân trời tựa hồ có thể vươn tay chạm tới, núi sông rừng cây chậm rãi vẽ thành một bức họa xinh đẹp, hoàn toàn khác với khi nhìn trên máy bay.



"Giang tay!" Âm thanh Tống Tình Lam vang lên ở sau tai, gần trong gang tấc làm người ta có cảm giác an toàn: "Tưởng tượng em là một trang giấy đang bồng bềnh theo cơn gió!"



Quý Vũ Thời giang hai tay.



Bắt đầu hít thở.



Bắt đầu nghênh đón thế giới mình đang tới.



Trên không trung không có vật để tham chiếu, Quý Vũ Thời không có cách nào phán đoán tốc độc.



Thực tế thì bọn họ đang rơi xuống với tốc độ 200km/h, xuyên qua những tầng mây sờ không tới, ngắm nhìn hai chiếc dù màu sắc sặc sỡ lượn lờ ở dưới chân mình, là hai học viên đã nhảy xuống trước bọn họ.



Cũng không lâu lắm, một lực mạnh túm người Quý Vũ Thời lên.



Lúc rơi cách mặt đất còn 1600 mét, Tống Tình Lam bung dù.



Hết thảy trở nên chậm lại, tiếng gió gào thét cũng chậm lại.



Thế giới an tĩnh.



"Em nhìn bên kia." Tống Tình Lam nói: "Bên trái phía trước, ngẩng đầu."



Quý Vũ Thời ngẩng đầu.



Cậu vẫn luôn nhìn xuống phía dưới, lúc này ngẩng lên lập tức chấn động.



Gần chập choạng tối, bầu trời xa xăm bị ánh tà dương nhuộm thành màu vỏ quýt, mà bầu trời gần sát bên cạnh thì vẫn là một mảnh xanh thẳm.



Bọn họ bồng bềnh trong quang cảnh mỹ lệ kỳ dị này, nhìn thấy những đám mây vây quanh địa cầu, nhìn thấy thiên nhiên đang thay đổi giữa ngày và đêm.



Cảm giác bay bổng chầm chậm này kéo dài thật lâu.



Trái tim Quý Vũ Thời chưa bao giờ tĩnh lặng đến như vậy.



*



Thành công đáp xuống mặt cỏ mềm mại, nháy mắt chân chạm xuống đất thì trọng lực cũng quay trở lại.



Tống Tình Lam hoàn mỹ khống chế lần nhảy dù của hai người làm Quý Vũ Thời chân chính cảm thụ được một lần nằm thắng, cả hành trình, cậu căn bản không làm gì cả, chỉ bị Tống Tình Lam mang theo từ bầu trời trở về mặt đất.



"Muốn thử nhảy một mình không?" Tống Tình Lam chỉ dụng cụ trên tay hỏi: "Ngày mai hướng gió không đúng, muốn thử thì chỉ có thể tranh thủ làm trong hôm nay, bây giờ còn kịp nhảy một lần."



Quý Vũ Thời: "Không cần thử nhảy một mình, lần này thôi đã được rồi."



Tống Tình Lam: "Đi thôi."



Độ mạo hiểm của nhảy dù đối với Tống Tình Lam không bằng nhảy Bungee.



Bởi vì nhảy dù làm người ta có cảm giác kích thích chỉ trong nháy mắt rơi tự do mà thôi, sau đó có thể nói là hoàn toàn hưởng thụ, anh dẫn Quý Vũ Thời tới nhảy dù chứ không phải nhảy Bungee là vì không muốn Quý Vũ Thời có gánh nặng ký ức.



Nhân viên công tác lái xe tới địa điểm hạ cánh đón bọn họ.



Sau khi cởi trang bị một thân nhẹ nhàng, trên đường quay trở về căn cứ thì mặt trời đã lặn xuống gần tới đường chân trời.



Trong xe, ánh sáng màu quả suýt làm đường nét sườn mặt sắc gọn của Tống Tình Lam trở nên ôn nhu hẳn, anh hỏi: "Cảm giác thế nào?"



Quý Vũ Thời quay qua nhìn anh, con ngươi vừa vặn bị ánh sáng chiếu thành màu hổ phách: "Anh hỏi về cuộc hẹn hò đầu tiên à?"



Kỳ thực Tống Tình Lam muốn hỏi về cảm giác nhảy dù, nhưng nếu đã hiểu như vậy thì cũng được.



Anh dùng một tay ôm lấy bả vai Quý Vũ Thời, để cậu dựa vào vai mình, cằm anh thì dựa vào đầu đối phương.



Mùi dầu gội đầu thoang thoảng trên tóc Quý Vũ Thời làm Tống Tình Lam cảm thấy thoải mái, anh hôn lên đỉnh đầu cậu một cái: "Ừ, em cảm thấy cuộc hẹn hò hôm nay thế nào?"



Quý Vũ Thời nắm lấy ngón tay anh: "Rất tuyệt."



Giọng nói của Tống Tình Lam mang theo ý cười: "Vậy, lần sau em nguyện ý cùng tôi tiến hành cuộc hẹn càng tuyệt hơn nữa không?"



Quý Vũ Thời nói: "Tôi sẽ suy nghĩ một chút."



Lúc xuống xe, hai người vẫn luôn nắm tay nhau.



Vì làm vào buổi tối nên cũng không quá khoa trương, nhưng đám người chờ bọn họ ở căn cứ vẫn bị tát cẩu lương đầy mặt.



Nhìn những gương mặt quen thuộc kia, Tống Tình Lam: "..."



Quý Vũ Thời không hề biến sắc chút nào.



"Tống đội!"



"Quý cố vấn!!"



Năm thành viên trong đội vốn đang nghỉ phép ở Giang thành lúc này đều tới đông đủ, Tống Tình Lam hỏi: "Đám các cậu muốn bám đuôi hay vẫn còn chưa cai sữa? Không biết bọn tôi cần có thế giới riêng à?"



Chu Minh Hiên đứng bên cạnh Tiết Chiêu, cười híp mắt: "Bọn tôi cũng tới nhảy dù thôi, ai biết lại trùng hợp gặp hai người đâu chứ!"



Tiết Chiêu cười gượng không nói lời nào.



Ngay cả Quý Vũ Thời cũng không tin.



"Em thừa nhận là em với anh trai tới tìm Quý cố vấn!" Thang Nhạc nói: "Mấy ngày không gặp quả thực quá nhớ nhung, có một vạn vấn đề chờ Quý cố vấn khai thông đầu óc giúp bọn em!"



"Nói đúng lắm." Thang Kỳ nói.



Đoàn Văn thì nói: "Anh thì không, anh tới tìm Tống đội, muốn xem thử xem Tống đội tiến hành giao lưu với ba người bạn trai lịch sử như thế nào!"



Tống Tình Lam bất cười, đạp tới một cước: "Cút."



Hai người bị đám thành viên bao vây, Quý Vũ Thời chuẩn xác nhìn qua Lý Thuần: "Sao các cậu biết bọn tôi ở đây?"



Da đầu Lý Thuần tê rần, mới đó đã bị nắm đuôi nên không còn cách nào khác chỉ có thể cười cười chân chó nói: "He he, Tống đội gửi hình bọn anh hẹn hò để kích thích em---- à không, để nhắc nhở là bọn em rốt cuộc cô đơn cỡ nào, lần trước không phải nói sẽ cùng đi uống rượu sao, em chỉ muốn rủ mọi người tới Ninh thành tìm hai anh thôi. Nào ngờ nửa đường lão Chu nói Tống đội dẫn anh tới chỗ chiến hữu nhảy dù, bọn em liền chạy thẳng tới đây."



Phá án.



Nhóm bóng đèn này là tự mình dẫn tới.



Tống Tình Lam không thể làm gì khác hơn là vung tay: "Được rồi, tôi sẽ trả chi phí ở câu lạc bộ đêm nay!"



*



Đêm nay, có thêm nhóm đội viên gia nhập nên cuộc hẹn của hai người biến thành tụ hội lâm thời.



Câu lạc bộ của Tiết Chiêu cho bọn họ thuê một phòng riêng, chơi tới tận hừng đông thì cả đám mới chính thức tan cuộc.



Quý Vũ Thời uống say, tới tận khi về tới phòng nghỉ Tống Tình Lam mới phát hiện điều này, bởi vì Quý Vũ Thời cư nhiên còn chưa tắm đã định đi ngủ rồi.



Kỳ thực người đã uống rượu không thích hợp tắm ngay cho lắm, nhưng để tránh Quý Vũ Thời cảm thấy khó chịu, Tống Tình Lam vẫn giúp cậu cởi quần áo, giúp cậu tắm. Toàn bộ hành trình Quý Vũ Thời không hề phản kháng, còn ngoan ngoãn phối hợp.



Cởi sạch trơn.



Tống Tình Lam nhịn không được hôn cậu.



Miệng Quý Vũ Thời rất ngọt, rất mềm, giống như dáng vẻ của cậu lúc này vậy.



Mùa hè nên nước trong phòng tắm khá ấm, bọt nước từ vòi sen phun ra văng khắp nơi.



Trên người Tống Tình Lam cũng bị văng ướt.



Hai người ướt nhẹp đứng chung một chỗ, hàng mi Quý Vũ Thời dính bọt nước, cậu ngẩng đầu khẽ thở dốc, tùy ý Tống Tình Lam hôn mình.



Cậu nắm lấy phần tóc cứng của Tống Tình Lam, có chút không khống chế được sức lực của mình.



Đối phương không rành, cậu cũng không rành.



Cậu chỉ biết lúc đối phương một lần nữa hôn tới thì mùi vị rất kỳ quái, không thích lắm.



Sau đó bọn họ tới giường.



Lúc nửa tỉnh nửa mê, cậu cưỡi trên người Tống Tình Lam, tiếp tục mạnh mẽ cùng đối phương hôn môi, sau đó không biết vì sao trời đất đảo lộn.



Cậu bị đè chặt, tay nắm lấy dra trải giường, Tống Tình Lam nắm lấy tay cậu.



"Có chút đau nhức." Cậu oán giận, giữa hai chân bị cọ xát làm cậu có cảm giác bỏng rát.



Động tác của Tống Tình Lam khựng lại.



Trước mắt có chút mơ hồ, nhìn thấy bàn tay trùm trên tay mình đang nổi gân xanh, vì vậy cậu lại nói: "Nhưng không sao."



Cuối cùng.



Cậu bị ôm vào trong lòng chìm vào ngủ say, trước khi ngủ mơ mơ màng màng nói: "Tống Tình Lam..."



Nghỉ lại câu lạc bộ một đêm, sáng hôm sau hai người dậy sớm hơn tất cả mọi người, thừa dịp bọn họ không chú ý lái xe rời đi.



Đùa chắc, ngày nghỉ thế này ai muốn ở chung một chỗ với đám đồng đội chứ, như vậy khác gì làm việc?



Quý Vũ Thời đi có chút chậm, Tống Tình Lam vừa chất đồ lên xe hối thúc: "Mau lên."



Không ngờ Quý Vũ Thời lại nói: "Chân đau."



Cả hai người đều cứng ngắc.



Hai người đàn ông trưởng thành sung mãn đang yêu đương say rượu ở chung một phòng, không phát sinh chuyện gì cũng thực không chân thực.



Quý Vũ Thời thì không chú ý tới chuyện này, thậm chí còn cảm thấy có chút thoải mái.



Thế nhưng, da đùi của cậu lại có ý kiến khác.



"Đệt." Tống Tình Lam bóp cổ tay: "Tôi con mẹ nó...."



Tối hôm qua anh cũng uống hơi nhiều, có chút không khống chế được lực đạo.1



Quý Vũ Thời ném cho anh một bình sữa, giọng nói tự nhiên: "Chốc nữa trên đường mua chút thuốc mỡ bôi là ổn thôi, hiện giờ chúng ta mau đi thôi."



Thấy vẻ mặt Tống Tình Lam, cậu lại nói: "Sao thế, tôi cũng đâu phải con gái, không có yếu ớt như vậy. Với lại, anh cũng không làm gì tôi mà."



Nói xong, cậu đi ngang qua người Tống Tình Lam, bước lên xe trước.



Cửa xe mới khép lại phân nửa, Tống Tình Lam đã chặn lại: "Quý Vũ Thời, em ngượng à?"



Quý Vũ Thời lạnh nhạt nói: "Không có."



Tống Tình Lam: "Vậy sao tai của em lại đỏ?"



Quý Vũ Thời: "..."



Được rồi, chỉ là cậu thật sự ảo não với âm thanh mà mình phát ra đêm qua!!!



*



Quý Vũ Thời không có ý định lập tức quay trở về nhà, đám người kia không biết có đuổi tới hay không. Cậu gọi điện cho Quý Mân Việt lần nữa, nhờ đối phương giúp mình cho mèo ăn vài ngày, Quý Mân Việt nói là có cảm giác như anh là công cụ hình người.



Hai bọn họ đi tới thành phố mà mình chưa từng đi tới.



Vào ngày nghỉ thứ năm, Tống Tình Lam nhận được điện thoại của Uông bộ trưởng.



Quý Vũ Thời đang ở trong thư viện sách của thành phố này, lưu luyến quên cả đường về.



Sách bằng giấy đã giảm bớt rất nhiều, rất nhiều loại sách đã không còn được xuất bản nữa, Quý Vũ Thời không có cách nào mượn chúng về, vì thế liền dùng tốc độ đọc sóng lượng tử nhanh như gió đọc các quyển sách trong thư viện.



"Tiểu Tống, ngày nghỉ trải qua thế nào?"



Uông bộ trưởng vẫn luôn ôn hòa như vậy.



"Cũng không tệ lắm." Tống Tình Lam nói: "Ngài gọi cho tôi không phải muốn báo kỳ nghỉ kết thúc chứ?"



"Tuy không phải thông báo kỳ nghỉ đã chính thức kết thúc nhưng cũng sắp rồi." Uông bộ trưởng nói: "Tôi gọi điện để báo cho cậu biết đánh giá cấp bậc nhiệm vụ cùng phần thưởng cơ bản đã được xác định, có thể dựa vào phương án của hệ thống mẹ để đánh giá. Cấp bậc của mỗi người các cậu đều được gia tăng."



Nghe đến đây Tống Tình Lam vẫn chưa cao hứng, ngược lại chân mày nhíu chặt, trong lòng có dự cảm không tốt.



"Nhưng..." Quả nhiên, Uông bộ trưởng khựng lại một chút: "Yêu cầu phần thưởng của Quý Vũ Thời có khả năng tạm thời không có cách nào thực hiện."



"Vì sao?" Tống Tình Lam hỏi.



"Kết quả kiểm tra tâm lý của cậu ấy không đạt tiêu chuẩn." Uông bộ trưởng nghiêm khắc giải thích: "Báo cáo tổng hợp nhiệm vụ của cậu ấy có điểm quá thấp."



Ở thế giới bong bóng, Quý Vũ Thời có thể dùng lời nói dối qua mặt chuyên gia, đạt được điểm số kiểm tra tâm lý hoàn mỹ.



Tống Tình Lam cười lạnh, cũng không phải nhắm vào Uông bộ trưởng mà là cảm thấy hài hước với quy luật này: "Bởi vì lần này em ấy đã nói thật? Đám chuyên gia kia có đầu óc không vậy, bọn họ rốt cuộc muốn xem thật hay giả..."



"Không phải." Uông bộ trưởng ngắt lời anh: "Không phải vì chuyện này."



Tống Tình Lam: "Vậy thì vì cái gì?"



Uông bộ trưởng thở dài thật sâu, sau đó mới nói: "Tiểu Tống, trong báo cáo nhiệm vụ của các cậu có nói, ở trong nhiệm vụ Rubik các cậu đã gặp hai người đúng không? Một trong hai người là một người đàn ông trung niên đeo kính."



Tống Tình Lam nhớ kỹ người này.



Anh cũng nhớ người đàn ông trung niên mập kia gọi người đeo kính là "lão Thịnh".



Nhưng chuyện này có liên quan gì tới Quý Vũ Thời?



Uông bộ trưởng: "Người đó, chính là nhà khoa học phụ trách nhiên cứu Thiên Khung mười mấy năm trước, Thịnh Vân."



Tống Tình Lam: "Ông ta chính là Thịnh Vân?!"



Tạ Tư An từng nói về người này, Tống Tình Lam không ngờ mình lại có thể tận mắt nhìn thấy người thật trong Rubik.



"Đúng vậy." Uông bộ trưởng nói: "Mười mấy năm trước, ông ta bị phát hiện đã tự sát chết trong nhà. Không may, đứa con trai gần tám tuổi của ông ấy chính là người đầu tiên phát hiện hiện trường.



Tống Tình Lam giống như bị điện giật, anh chợt hiểu ra tất cả, hiểu được vì sao Tạ Tư An nói Quý Vũ Thời rất giống Thịnh Vân, cũng hiểu đứa trẻ mà Tạ Tư An đã nói là ai.



"Quý Vũ Thời, tên cũ là Thịnh Hàm." Uông bộ trưởng nói ra đáp án: "Người mà các cậu nhìn thấy trong Rubik chính là cha ruột của cậu ta, Thịnh Vân."



Tống Tình Lam siết chặt di động, cơ hồ sắp bóp nó tới nứt ra.



Biểu hiện của Quý Vũ Thời ở trong Rubik giống như đang tái hiện trong đầu anh, cậu cầm máy chơi game an tĩnh ngồi yên trong góc, còn có lời thổ lộ khi từ biệt...



Lời nói tiếp sau đó của Uông bộ trưởng cứng ngắc truyền vào trong tai anh.



"Trải qua đánh giá, sau khi gặp gỡ Thịnh Vân, Quý Vũ Thời đã không kìm được tâm tình, trực tiếp lựa quay về thời điểm phát sinh vụ án, trạng thái tâm lý cực kỳ không ổn định, cấp trên quyết định kéo dài phần thưởng đánh giá cấp bậc, cậu ta cần phải chờ bài kiểm định tiếp theo."



[end 88]

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK