Cho dù hoàn cảnh gian khổ kéo dài nhận thức thời gian của con người nhưng thời gian bọn họ ở trong rừng mưa kia tuyệt đối không chỉ hai tiếng.
Quý Vũ Thời nói: "Lúc chúng ta rời khỏi nơi này tôi có xem qua thời gian, cách bây giờ quả thực không tới hai tiếng."
Thế nhưng nghĩ tới từ trường ở nơi này cùng chiếc kim la bàn nhảy loạn, cậu bổ sung: "Có khi nào tốc độ vận hành thời gian có vấn đề không?"
Sườn mặt Tống Tình Lam lộ ra sống mũi cao thẳng cùng đôi môi mỏng, thần miên chỉa thẳng về phía người râu ria không buông: "Sẽ không, tuy cú đấm của tôi không hề nương tay nhưng không đến mức này làm mũi người này chảy máu suốt một hai ngày như vậy."
Lúc hai người đang thảo luận về vấn đề thời gian, người râu ria lại ồm ồm chí chóe một trận, thoạt nhìn có chút gấp gáp.
Đáng tiếc không ai nghe hiểu lời hắn nói.
Trải qua sự kiện quái dị ở PU-31, trải qua điểm neo, hai người đã có nhận thức khác với lẽ thường về thời gian, gặp phải tình huống thế này cũng không quá bối rối.
Quý Vũ Thời đặt đồng hồ báo thức xuống: "Tôi có một ý tưởng."
Cậu lớn mật giả thiết: "Rất có thể tốc độ trôi qua của nơi này cùng rừng mưa không giống. Nếu vậy chúng ta bị hút tới nơi này không phải vì ngẫu nhiên mà là có quan hệ với nhiệm vụ."
Nhiệm vụ bọn họ mới mở ra chính là ----phục hồi thời gian.
Ở trạm trung chuyển thời không Thiên Khung, tiểu đội đã thảo luận mục tiêu nhiệm vụ, cũng trao đổi với hệ thống ngữ âm Thiên Khung.
Thế nhưng mặc dù Thiên Khung thức tỉnh ý thức riêng của mình nhưng chung quy cũng chỉ là một hệ thống, suy tư máy móc, tin tức có thể cung cấp có hạn, vì thế bọn họ cũng không có được bao nhiêu tin tức hữu dụng.
Tống Tình Lam chú ý tới sắc mặt khó coi cùng một thân ướt sũng của Quý Vũ Thời: "Chút nữa rồi phân tích, Quý cố vấn, bây giờ chúng ta đảo khách thành rồi chủ rồi a."
Đối mặt với biểu tình cáu kỉnh như một con gấu bự của người râu ria, Tống Tình Lam nhếch khóe môi, biết rõ người râu ria nghe không hiểu nên cố ý biểu lộ rõ ý của mình: "Trước tiên chúng ta cứ tắm nước nóng, thay quần áo sạch sẽ ấm áp, chậm rãi ăn sạch hàng dự trữ của tên râu ria này, sau đó thoải mái suy luận xem làm sao rời khỏi nơi này."
Người râu ria cảnh giác trừng to đôi mắt xanh lơ nói: "Gu lu ka ga ji ji fa la he?"
Tống Tình Lam đung đưa nòng súng, ý bảo người râu ria di chuyển.
Người râu ria dựng râu: "La wu gu da!!"
Tống Tình Lam không thèm để tâm: "Tôi khẳng định ông có thể hiểu ý tôi."
Vị đội trưởng đội bảy Thiên Khung trước nay không thèm tuân thủ quy củ cứ vậy cực kỳ phỉ khí áp giải người râu ria đến góc phòng. Sau đó tìm xích sắt, hệt như lúc người râu ria tìm thấy bọn họ, trói lại chốt chặt vào đường ống.
Người râu ria giận tới muốn ngất, suýt chút nữa đã bứt đứt xích sắt!
*
Tống Tình Lam an bài không sai, bọn họ bây giờ đích xác cần phải ăn uống tắm rửa.
Cấu tạo của khoang thuyền vũ trụ lớn hơn khoang con nhộng cả chục lần, còn có cả hệ thống hỗ trợ sinh hoạt, Quý Vũ Thời đi qua vài lành lang, lại xuyên qua vài cánh cửa thì nhìn thấy một cánh cửa thông ra ngoài đang đóng chặt.
Cánh cửa này tựa hồ đã rất lâu không mở.
Quý Vũ Thời đi tới phóng, cởi bỏ đồng phục tác chiến màu đen, bỏ vào máy vệ sinh sạch sẽ.
Sau đó đứng dưới vòi sen, để nước nóng xối từ đầu đến chân mình.
Nhiệt khí bốc lên bám vào mặt kính thủy tinh, nước nóng xua tan đi sương lạnh của rừng mưa làm người ta cực kỳ khó chịu, cũng xua đi những loại vi khuẩn dơ bẩn từ núi rác, dòng nước nước qua từng tắc thân thể, chảy xuôi xuống mắt cá chân.
Tắm xong, Quý Vũ Thời qua loa lau khô chính mình.
Một lần nữa mặc vào đồng phục tác chiến đã được vệ sinh sạch sẽ, vừa ra ngoài liền nhìn thấy Tống Tình Lam đứng tựa vào vách tường, cúi đầu chăm chú nhìn chằm chằm chiếc máy trò chơi cầm tay Xbox màu trắng đen ở trong tay.
Là máy chơi game của Quý Vũ Thời.
Lúc tới nơi này cậu bị người râu ria lấy đi toàn bộ thiết bị thông tấn khí, hiển nhiên Tống Tình Lam không biết làm sao đã lấy trở lại.
Lần trước ở PU-31 tuy nói là đưa máy chơi game cho Quý Vũ Thời "dời lực chú ý" nhưng ở trong vòng tuần hoàn bản thân bọn họ cũng khó bảo toàn, căn bản là không có khả năng.
Khí lạnh trên người Tống Tình Lam nồng đậm, phía sau vành tai thậm chí còn dính một chiếc lá nhỏ trong rừng mưa.
Xem dáng vẻ là đang đợi Quý Vũ Thời tắm trước.
Quý Vũ Thời đi tới, hình khối cuối cùng rơi xuống, màn hình chiếc máy chơi game trong tay Tống Tình Lam hiện lên dòng chữ "GAME OVER".
Nơi này phòng tắm chỉ có một nhưng được ngăn thành nhiều gian nhỏ.
Quý Vũ Thời hỏi: "Tống đội, sao không vào?"
Nếu đổi lại thành những người khác trong đội thì Tống Tình Lam đương nhiên sẽ không chờ bên ngoài mà lao vào cởi đồ sạch sẽ tắm rửa một phen, đều là đàn ông con trai, chẳng có việc gì phải xấu hổ.
"Bây giờ đi." Tống Tình Lam không trả lời vấn đề này, chỉ trả máy chơi game lại cho Quý Vũ Thời: "Top xếp hạng đều là điểm của cậu à?"
Thật khó tin đó là số điểm mà con người chơi được.
Quý Vũ Thời nhận lấy máy chơi game: "Có vài cái là người khác chơi lúc tôi không ở nhà."
Quý Mân Việt rất muốn vượt qua cậu, vẫn luôn cố chấp không thấy Hoàng Hà thì không chịu từ bỏ ý định.
Lúc không ở nhà, vậy chính là vị kia ở trong nhà, đúng là người IQ cao thích ở chung một chỗ với nhau.
Thực khó tưởng tượng đối phương lại là loại hình dính người như vậy.
Tống Tình Lam nhướng mày: "Hai người đều rất lợi hại."
Tống Tình Lam đi vào phòng tắm, chọn một gian rồi tẩy sạch sẽ chính mình.
Trong quá trình này anh đột nhiên hiểu ra vì sao Quý Vũ Thời không muốn lưu lại đội bảy Thiên Khung, cũng không phải Quý Vũ Thời ghi thù hay gì---- rất có thể là vì bạn trai. Giang thành cùng Ninh thành tuy cách nhau không quá xa nhưng vẫn tốn hơn một giờ đi xe, công việc cùng chương trình huấn luyện của thủ hộ giả rất bận rộn, quả thực rất khó ở bên cạnh người yêu.
Trở thành thủ hộ giả quả thực rất ảnh hưởng tới quá trình phát triển tình cảm.
Không nói tới Tống Tình Lam, trong đội ngoại trừ Đoàn Văn đã hơn ba mươi thì đều là cẩu độc thân, cũng khó trách Lý Thuần luôn là tra nam trong mắt đám con gái. Cứ thử nghĩ đi, một nửa kia thường xuyên đi làm nhiệm vụ kéo dài suốt một hai tháng không thấy bóng dáng, căn bản không có cô gái nào chịu được.
Tuy đối tượng của Quý Vũ Thời là nam nhưng chung quy cũng không khác với tình yêu khác giới.
Như vậy cũng có thể hiểu được.
Nhiệm vụ lần này vượt dự liệu như vậy, quả thực rất không may.
Có câu, thà hủy một ngôi miếu còn hơn hủy một mối nhân duyên.
Tống Tình Lam nghĩ, sau khi bọn họ quay về, nếu Quý Vũ Thời thật sự không muốn lưu lại, anh cũng không nên miễn cưỡng.
Tống Tình Lam tắm rửa xong đi ra ngoài thì Quý Vũ Thời đang ăn đồ hộp.
Làm Tống Tình Lam kinh ngạc chính là người râu ria đã được Quý Vũ Thời thả ra, lúc này hệt như một ngọn núi nhỏ ngồi ở đối diện Quý Vũ Thời mà dựng râu trừng mắt xí xô xí xàm nói gì đó, mà Quý Vũ Thời thì ngồi xếp bằng trên ghế sô pha cắn cái muỗng, con ngươi ngày thường vẫn luôn trấn tĩnh lộ ra một tia mê man.
"Đang làm gì vậy?" Tống Tình Lam hỏi.
Nghe thấy tiếng anh, cả hai người đồng thời ngẩng đầu.
Người râu ria thấy Tống Tình Lam xuất hiện thì tập tễnh bật dậy, muốn tìm vũ khí một lần nữa quyết đấu.
Mà Quý Vũ Thời thì có chút rung động.
Tống Tình Lam đã cạo sạch râu ria.
Nhìn Tống Tình Lam phiên bản tang thương một khoảng thời gian dài như vậy, bây giờ cạo sạch râu ria lộ ra dáng dấp sạch sẽ anh tuấn vốn có, Quý Vũ Thời phát hiện mình sinh ra một ảo giác chưa từng có, cậu tựa hồ đã quên mất đối phương vốn là một người rất bắt mắt.
Tống Tình Lam vẫn luôn mang theo súng bên người, người râu ria vừa mới tìm được một cái nồi thì Tống Tình Lam đã giơ thần miên, híp mắt.
Người râu ria ném cái nồi đi, cáu kỉnh ngồi xuống, hàm hồ nói: "~*@#!!"
Giữa Quý Vũ Thời cùng người râu ria có đặt một quyển tranh ảnh, còn có một cây bút.
Trên tập tranh có vẽ nguệch ngoạc vài thứ, còn viết vài ký hiệu kỳ quái, thoạt nhìn giống như văn tự của người râu ria.
Hai người này đang giao lưu à?
Tống Tình Lam liền ngồi xếp bằng xuống, thần miên đặt trên đùi, thoạt nhìn như tùy ý cầm lấy một lon đồ hộp nhưng kỳ thực vẫn luôn đề phòng con gấu ngốc này cướp súng.
Quý Vũ Thời ăn một hộp rau quả, ăn rất chậm: "Ông ta có chuyện muốn nói với chúng ta, có lẽ là vì chuyện nơi này."
Tồng Tình Lam kéo tập tranh qua nhìn một chút.
Không thể không nói, khả năng vẽ của người râu ria này quả thực quá tệ, vẽ ra một đống thứ khả nghi không thể nhìn ra là cái gì, bên cạnh còn viết một chuỗi ký hiệu hệt như gà bới.
Thấy bọn họ xem thứ mình vẽ, người râu ria chỉ chỉ những ký hiệu phát âm kia rồi chỉ chỉ mình, con mắt xanh lơ chớp chớp, lại nói ra vài từ đơn nghe không hiểu.
Đương nhiên, hành vi giao lưu này chủ yếu là đối với Quý Vũ Thời.
Phát âm của người râu ria rất khó hiểu cũng rất khó học.
Quý Vũ Thời nuốt một miếng đào ngọt ngấy, sau đó lặp lại một lần.
Người râu ria kích động tới mức vỗ đùi, gật mạnh đầu, lại wu lu một chuỗi dài, Quý Vũ Thời lại lộ ra biểu tình có chút mê man.
Tống Tình Lam buồn cười: "Để tôi."
Khó có khi Quý Vũ Thời gặp phải vấn đề không thể giải quyết, Tống Tình Lam cầm bút thô bạo vẽ một núi rác trong trang giấy trống, sau đó nguệch ngoạc vài nét, vẽ một khoang thuyền phiên bản hoạt họa ở bên cạnh núi rác.
Quý Vũ Thời: "Anh vẽ không tệ."
Tống Tình Lam nói: "Đương nhiên, lúc học nhà trẻ tôi liên tục giành giải quán quân hội họa thiếu nhi."
Quý Vũ Thời nói: "Đã nhìn ra."
Ở phía trên đống rác Tống Tình Lam vẽ một cái bóng khoang thuyền vũ trụ, sau đó vẽ mũi tên biểu thị khoang thuyền từ núi rác di động đi rồi đưa cho người râu ria xem.
Người râu ria gật mạnh đầu, miễn cưỡng cho Tống Tình Lam chút sắc mặt dễ coi, sau đó chỉ mình nói một lèo.
Quý Vũ Thời hỏi: "Ý của hắn là, hắn cùng khoang thuyền vũ trụ này cũng bị hút tới?"
"Không sai biệt lắm." Tống Tình Lam vừa ăn đồ hộp vừa tô một cục đen ở phía sau núi rác, cuối cùng ở phía sau cục đen đó vẽ một rừng mưa.
Người râu ria hẳn là xem hiểu, gật đầu.
Người râu ria này khẳng định cũng từng đi tới rừng mưa kia.
Quý Vũ Thời đã ăn xong hộp trái cây đóng hộp.
Cậu cầm lấy bút từ tay Tống Tình Lam, ở phía trên khoang thuyền vũ trụ vẽ một cái đồng hồ, ở bên rừng mưa vẽ nhiều cái đồng hồ, ý muốn hỏi có phải thời gian không đồng bộ hay không.
Người râu ria vẻ một cái xiên trên hình rừng mưa: "Gu la."
"Ý bảo chúng ta không nên tới đó." Tống Tình Lam lời ít ý nhiều: "Là đường chết."
Nói xong, Tống Tình Lam thuận tay chộp lấy một hộp đồ hộp, thô bạo mở nắp rồi đưa qua cho Quý Vũ Thời: "Quý cố vấn, ăn thêm đi."
Hàng dự trữ của người râu ria còn rất nhiều, gần nhất có lẽ người này đã nhặt được không ít.
Tống Tình Lam ăn xong hộp cá hộp liền thuận tay cầm lấy hộp thịt cùng loại với loại được đưa tới trưa hôm trước, mở nắp.
Quý Vũ Thời: "..."
Tống Tình Lam rốt cuộc kén ăn cỡ nào chứ, này là muốn tiêu diệt trước thứ mình không thích à?
Tống Tình Lam: "Tình huống không rõ, nếu thật sự có liên quan với nhiệm vụ thì chúng ta cần phải tận lực bảo trì thể lực."
Quý Vũ Thời chỉ cảm thấy đời này mình không muốn ăn đồ hộp có vị tanh nữa.
Bởi vì khó nuốt xuống cổ họng nên cậu ăn rất chậm, đồng thời dùng bút vẽ một cái cửa khoang trên khoang thuyền vũ trụ.
Là cánh cửa cậu chú ý lúc đi tới phòng tắm, vốn định hỏi hướng kia có gì, nào ngờ cậu vừa vẽ xong, người râu ria đang phẫn uất nhìn chằm chằm mớ đồ hộp trong tay bọn họ lập tức thay đổi biểu tình, kích động nói rất nhiều.
"Gu la! Gu la!!"
Dáng vẻ người râu ria rất nghiêm túc, hai người lập tức hiểu được, ý là không nên đi tới đó.
"Đi không?" Quý Vũ Thời hỏi.
"Không đi xem một chút sẽ không biết nơi đó có gì." Tống Tình Lam nghĩ một chút: "Thế nhưng lần này tôi có thể đi một mình."
"Muốn đi thì cùng đi." Quý Vũ Thời nói.
"Vậy đi." Tống Tình Lam đồng ý: "Có thể phát hiện càng nhiều manh mối thì càng tốt."
Bọn họ nghỉ ngơi một chốc, người râu ria ở một bên cáu kỉnh.
Hai người đều nhìn ra, người râu ria cũng không phải rất muốn khuyên bọn họ, dù sao thì sức ăn của hai người rất khá, đồ hộp dự trữ của hắn đã vơi đi không ít.
Từ trong đống đồ người râu ria nhặt về, bọn họ tìm kiếm thêm vài vật phẩm tùy thân khác, tỷ như thông tấn khí, dao, hộp thuốc, để tránh xảy ra ngoài ý muốn, còn tìm thêm một ít quần áo sạch sẽ cùng đồ dùng hằng ngày, còn mang cả đèn pin cùng một ít thức ăn.
*
Người râu ria không quá nguyện ý đưa mật mã cho bọn họ, sau khi đưa rồi lại huyên thuyên như phát điên, rất có thể là đang mắng người.
Cánh cửa khoang đã lâu không mở kia được mở ra.
Không giống với đoạn đường tới núi rác, nơi này không có chút giảm xóc nào cả, cửa khoang thuyền vừa mở thì đập vào mắt là một mảnh u ám.
Người râu ria thoạt nhìn hơi ngốc nhưng hành vi lại rất khôn khéo, sợ đối phương sẽ khóa cửa khoang làm bọn họ không về được, Tống Tình Lam chỉ chỉ cửa, lại chỉ chỉ thần miên.
Xác định người râu ria nghe hiểu, hai người liền mở đèn pin đi ra ngoài.
Vừa bước ra khỏi cửa khoang, u ám liền biến mất.
Nghênh đón bọn họ là ánh mặt rời sáng lạn tới chói mắt.
Bầu trời xanh thẳm, vạn dặm không mây.
Bọn họ đang đứng trên một con đường trong thành phố phồn hoa.
Đèn đen đèn đỏ đang lóe sáng, trong một sát na bọn họ tựa hồ đã quay trở về thế giới hiện thực.
Mặt đường sạch sẽ, nước sơn của lằn phân cách giống như vẫn còn mới. Ngã tư đường rộng rãi có tám đường xe chạy không có một bóng người, cũng không hề có chiếc xe cộ nào qua lại.
Cũng giống như rừng mưa kia, nơi này cực kỳ an tĩnh, không hề có sự ồn ào náo động cùng tiếng người vốn có của thành phố.
Đây là một tòa thành thị trống rỗng.
Hai người tắt đèn pin, Quý Vũ Thời nói: "Tống đội, anh xem, dấu hiệu bên cạnh con đường kia là ngược."
Tống Tình Lam cũng phát hiện.
Bọn họ đứng ở ngã tư đường có thể nhìn thấy ở làn đường ngừng xe có treo tấm biển tiếng anh STOP, thế nhưng bảng bên trái lại là ảnh ngược.
Không chỉ vậy, hết thảy cảnh vật bên đường đều cực kỳ đối xứng, xe cộ đậu ở vị trí giống như đúc, nhìn ra xa hơn thì kiến trúc thành phố cũng đối xứng hai bên trái phải, là trạng thái nhìn qua gương.
Tình huống rất giống với rừng mưng, thảo nào người râu ria lại có phản ứng lớn như vậy.
Bọn họ đều hiểu cứ tiếp tục đi tới sẽ có kết quả gì.
Chính là vô luận bọn họ đi bao lâu, vô luận bọn họ cho là mình có thể rời khỏi tòa thành thị này thì cuối cùng cũng quay trở lại điểm bắt đầu.
"Tạm thời không đi, loại kính phản chiếu này rất dễ bị lạc đường." Tống Tình Lam nói: "Chúng ta về trước đi, tìm xem những hướng khác có gì khác không."
"Ừm." Quý Vũ Thời cũng có ý đó.
Đệ tiện theo so sánh tốc độ trôi qua của thời gian, trước lúc xuất phát Tống Tình Lam có điều chỉnh tính năng đếm giờ.
Anh giơ cổ tay lên nhìn một chút: "Chúng ta tới nơi này chưa tới ba phút, lần này lại từ bỏ rất nhanh, hẳn là kịp lúc không quá tổn hại đi?"
Âm thanh Tống Tình Lam có chút tự giễu, từ khi tới nơi này, bọn họ không hề dời bước.
Hai người đi ngược lại vài bước, đột nhiên trước mắt tối sầm, thành thị cùng ánh mặt trời đều biến mất, quả nhiên bọn họ nháy mắt quảy trở lại khoang thuyền vũ trụ.
Vừa vào trong khoang thuyền, tiếng ngạc đinh tai nhức óc đã truyền tới.
Bọn họ băng qua hành lang, dọc theo đường đi cố nhịn nỗi thống khổ vì màng tai bị chấn động, nhanh chóng quay trở lại phòng điều khiển.
Trong phòng điều khiển có hai người, mỗi người cầm một chai bia, theo tiếng nhạc mà lắc lư lắc lư điên cuồng.
Một người là người râu ria mặt mặt đỏ ửng, người còn lại mặc đồng phục tác chiến màu đen cực kỳ quen mắt.
Quý Vũ Thời: "..."
Xem ra thời gian không chỉ qua ba phút.
Tống Tình Lam đi tới "cạch" một tiếng tắt nhạc, huyệt thái dương vẫn còn đang nảy.
Hai người kia cũng bất động theo tiếng nhạc.
Lý Thuần hóa đá hai giây, sau đó khóc chít chít nhào tới: "Tống đội!! Quý cố vấn!!"
"Chờ đã." Tống Tình Lam dùng ngón tay chỉa trán Lý Thuần, con ngươi đen láy tràn đầy ghét bỏ: "Tới bao lâu rồi?"
Lý Thuần ủy khuất nói: "Đã sáu ngày rồi! Lần này lại là nhiệm cụ gì a?"
[end 30]