****
[1448.08.13 16:03:51]
Khí trời oi bức, có lẽ trời sắp đổ mưa.
Quý Vũ Thời tựa vào cửa sổ xe nghe Quý Mân Việt càm ràm cả một đường: "Anh với mẹ dọn dẹp phòng cho em rồi. Thức ăn với đồ dùng đều có đủ, anh đã kiểm tra cẩn thận, cảm thấy không thiếu thứ gì cả. Nhưng mà xem dự báo thời tiết thì mấy ngày nay sẽ có mưa tầm tã, hay là em khoan dọn đi đi, lưu lại nhà vài ngày đi?"
Mười bảy tuổi, tốt nghiệp trung học.
Đột nhiên nổi hứng, một mình âm thầm mua vé máy bay chạy tới đảo Cardo dạo chơi một vòng.
Lúc người Quý gia nhận được điện thoại thì cậu đã tới nơi rồi.
Hôm nay vừa mới trở về, là Quý Mân Việt lái xe tới đón.
Quý Vũ Thời phơi nắng ở Cardo hơn nửa tháng, màu da đã sạm hơn trước kia một chút, không tính là đen nhưng có sức sống hơn nhiều.
Nghe Quý Mân Việt đề nghị như vậy, cậu trả lời: "Mưa như thác đổ cũng không liên quan tới chuyện có trở về nhà hay không, không phải còn chưa tới mười tám tuổi anh cũng dọn ra ngoài ở à?"
Thiếu niên phản nghịch.
Mỗi người đều có một đoạn thời gian như vậy, chỉ là thời kỳ của Quý Vũ Thời tới hơi muộn một chút mà thôi.
Quý Mân Việt cũng đã hai mươi mấy tuổi nhưng tâm tính trẻ con vẫn chưa suy giảm: "Vậy thì thôi, học cái gì không học, học hết thói hư của anh."
Quý Vũ Thời quay đầu qua: "Ai nói em học anh?"
Quý Mân Việt: "Lão Quý nói."
Sau khi đưa Quý Vũ Thời về nhà, Quý Mân Việt liền rời đi.
Trong nhà quả nhiên được sắp xếp gọn gàng, dì Tô cẩn thận đến mức ngay cả những món vật dụng hằng ngày cũng giúp cậu chuẩn bị đầy đủ, bao gồm cả khăn lông, nước rửa tay, không có điểm nào không lộ ra tình yêu của người mẹ. Đây là lần đầu tiên Quý Vũ Thời sống một mình, người nhà lo lắng là đương nhiên, có lẽ là vì thời gian được người nhà chăm sóc bảo bọc thật sự quá an nhàn nên cậu muốn sớm ngày học được cách sống tự lập.
Sáng hôm sau sắc trời u ám, quả nhiên là sắp có mưa.
Vali của Quý Vũ Thời còn đặt trên sàn gỗ, hôm qua sau khi trở về vẫn chưa kịp sắp xếp, quần áo bên trong không có bao nhiêu, chủ yếu là những món đồ chơi nhỏ sưu tầm được ở Cardo.
Cậu đi chân trần trên sàn, lúc tới phòng bếp rót nước uống thì mơ hồ nghe thấy tiếng mèo kêu.
Mới đầu, cậu cứ tưởng là ảo giác.
Nhưng chờ cậu uống nước xong, rửa ly xong thì tiếng mèo lại một lần nữa vang lên.
"Meo~"
Mềm mại non nớt, giống tiếng mèo con, còn là không phải một con.
Quý Vũ Thời đặt ly xuống, men theo âm thanh tìm kiếm.
Phòng bếp có một cánh cửa số lấy ánh sáng rất lớn, có rèm lá che chắn, thông qua cửa sổ có thể nhìn thấy mảnh cây cỏ xanh tươi của vườn hoa tiểu khu, thảm thực vật rất tươi tốt. Cậu gạt lá rèm, phát hiện sắc trời bên ngoài cực kỳ u ám, đã bắt đầu mưa, cơn mưa ập tới rất nhanh.
Sau khi mở cửa sổ ra, nước mưa đánh vào cành lá rào rào rung động, mà tiếng mèo loáng thoáng hình như từ vườn hoa truyền tới.
Sao lại có mèo?
Cậu do dự một chốc nhưng vẫn mang giày cầm dù, dự định xuống kiểm tra một chút.
Thiếu niên bung dù, lần đầu tiên tiến vào vườn hoa của tiểu khu mình sinh sống.
Trời mưa rất lớn, nước mưa theo đỉnh dù chảy xuống. Ống quần cậu bị thấm ướt một đoạn, đi sâu vào trong vườn hoa thì nhìn thấy là một ổ mèo con.
Dưới lùm cây có một hộp giấy, đã bị nước mưa thấm ướt.
Ba con mèo con còn chưa đủ hai tháng toàn thân đen mun, không hề có chút tạp màu nào đang ngọ nguậy muốn bò ra ngoài, vừa bò vừa sợ hãi kêu gào.
Trong hộp giấy có sữa bột, cũng có thức ăn mèo, nhưng ở xung quanh không hề có bóng người.
Quý Vũ Thời ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng dùng đầu ngón tay vuốt ve đầu mèo, thẳng tới khi xác định trên người mèo không bẩn mới dùng tay trấn an chúng. Cậu che dù để mưa không rơi xuống hộp giấy, kiên nhẫn chờ một lúc lâu nhưng không có ai tới.
Cậu xác định đây là một ổ mèo bị vứt bỏ.
Quý Vũ Thời ôm hộp giấy vào lòng, chuẩn bị mang ổ mèo tới chỗ quản lý, xem bọn họ có biết nên xử lý thế nào hay không.
Vừa đứng lên thì phát hiện trong đình nghỉ mát của hoa viên cách đó không xa có một người, cũng không biết xuất hiện từ khi nào.
Mưa rơi xối xả, Quý Vũ Thời nhìn không rõ lắm, chỉ có thể nhìn ra vóc dáng người nọ rất cao, có lẽ phải hơn một mét chín. Nhưng mặc dù không nhìn rõ mặt cũng rất khó làm người ta bỏ qua đôi chân dài kia, người nọ chỉ cần đứng ở nơi đó đã cực kỳ bắt mắt.
Xuất hiện trong vườn hoa khi trời mưa rơi như thác đổ, có lẽ là chủ nhà nào đó.
Quý Vũ Thời liền gọi một tiếng: "Nè!"
Âm thanh của cậu bị tiếng mưa lần át: "Anh có nhìn thấy ai để mèo ở đây không?"
Người nọ không phản ứng.
Sợ đối phương không nghe thấy, cậu dứt khoát xốc lại tinh thần đi tới: "Xin chào, anh có nghe thấy tôi nói chuyện không?"
Một tay cầm dù, một tay ôm hộp giấy.
Vì không muốn mèo dính nước mưa nên Quý Vũ Thời nghiêng lệch ô tới trước, cũng vì thế mà người cậu ướt hơn phân nửa.
Cậu đi trên con đường nhỏ lát bằng những tấm đá xanh, chỉ còn vài bước là sẽ tới bậc tam cấp.
Người nọ đưa lưng về phía cậu nhưng giống như có mắt ở phía sau vậy, thân thể trở nên cứng ngắc.
Ngay sau đó, người nọ đột nhiên sải chân, không quay đầu lại bỏ đi.
Quý Vũ Thời sửng sốt, nhưng cũng không đuổi theo.
Cậu cũng đổi hướng, tiếp tục mang ổ mèo tới văn phòng quản lý. Bảo vệ nói gần đây không nghe nói có người nào nuôi mèo, bọn họ có thể xử lý giúp đám mèo này, họ sẽ hỏi xem có chủ nhà nào muốn nhận nuôi hay không, nếu không có thì họ sẽ đưa chúng tới trung tâm cứu hộ động vật lưu lạc. Trước khi rời đi, Quý Vũ Thời nghe dì nhân viên nói cũng không biết là ai vô lương tâm như vậy, trời mưa như thác đổ lại vứt đám mèo con ra ngoài, cậu liền nghĩ tới bóng người mình đã thấy trong vườn hoa.
Quý Vũ Thời: "Dì có thể giúp cháu kiểm tra màn hình giám sát không?"
Quý Vũ Thời chỉ là một thiếu niên mười bảy mười tám tuổi, diện mạo tinh khiết lạnh lẽo, thoạt nhìn giống như đóa hoa trong nhà ấm.
Nhân viên công tác thật không ngờ cậu coi trọng chuyện này đến vậy: "Kiểm tra màn hình giám sát?"
"Vâng." Quý Vũ Thời nói: "Không xâm phạm đời tư người khác, chỉ xem camera ở nơi công cộng mà thôi, được không ạ?"
Bọn họ xem video giám sát.
Một giờ trước đó, quả nhiên có người ôm hộp giấy đi vào trong vườn hoa.
Vóc dáng người này rất cao, hộp giấy ôm trong lòng người nọ trông nhỏ hẳn một vòng, chỉ thấy người này đứng dưới tòa nhà của Quý Vũ Thời mấy chục phút, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu nhìn tòa kiến trúc, tựa hồ đang chờ ai đó.
Mưa rơi xối xả ánh sáng u ám, người nọ đội nón nên bọn họ không nhìn rõ được gương mặt.
Nhân viên bảo an mắng: "Đệt! Người lớn như vậy mà lại làm ra hành vi vứt bỏ sủng vật như vậy! Không nuôi được thì đừng có mua, có chuyện thì cứ đưa tới trung tâm cứu trợ hoặc tặng cho người khác cũng được mà, đúng là không có đạo đức!"
Quý Vũ Thời không nói ra chuyện ở vườn hoa khi nãy, cậu cảm thấy không cần phải nói ra, chỉ hỏi: "Người này là chủ nhà ở đây sao?"
Nhân viên công tác nói: "Không phải, tôi chưa thấy ai ở đây cao như vậy cả!"
Nói tới đây thì vị nhân viên này lại càng tức hơn, cảm thấy người này cố tình đem mèo tới vứt ở tiểu khu bọn họ!
Quý Vũ Thời rời khỏi văn phòng quản lý.
Cậu trở về thay bộ quần áo ướt sũng ra chuẩn bị tắm thì phát hiện trên áo sơ mi của mình dính vài cọng lông mèo màu đen.
Tắm xong đi ra ngoài.
Cậu ăn chút bánh mỳ coi như bữa sáng, sau đó nằm trên ghế sô pha đọc sách.
Trong nhà rất an tĩnh, mà bên ngoài trời vẫn còn đổ mưa.
Cảm giác cô đơn lạnh lẽo ập tới.
Cậu đứng lên mang giày, một lần nữa cầm lấy cây dù vẫn còn đang nhỏ nước, một lần nữa đi tới văn phòng quản lý.
"Sao cậu lại tới rồi?" Đối phương hỏi: "Tới tìm người kia hả?"
"Không có." Quý Vũ Thời nói: "Tôi muốn nuôi mèo."
Nhân viên công tác kinh ngạc: "Cậu muốn nuôi mèo?"
Rõ ràng người đem mèo tới chính là cậu thiếu niên này.
Quý Vũ Thời: "Vâng."
Nhân viên công tác hỏi: "Nhưng mà người nhà có đồng ý nuôi không?"
Quý Vũ Thời nói: "Tôi ở một mình."
Nhân viên công tác: "Vậy được, cậu xem xem muốn nuôi con nào?"
"Nuôi hết." Quý Vũ Thời nói: "Trong nhà rất rộng, tôi muốn nuôi cả ba con."
[end 93]
[94] Bạc Vụ
****
[1451.11.22 235:47]
Ninh thành.
Bên ngoài quán bar Venus.
Người say rượu loạng choảng rời đi từ cửa sau quán bar. Dưới ánh đèn nê ông, có người chú ý tới một người đàn ông đang đứng dựa ở cửa.
Người này đang hút thuốc lá, trên người mặc chiếc áo khoác lỗi thời, thoạt nhìn không biết từ niên đại nào lôi ra. Nhưng người này giống như một chiếc giá áo trời sinh, dáng người cao lớn đáng kiêu ngạo cộng thêm vóc người với tỉ lệ hoàn mỹ làm người nọ mặc dù đang mặc bộ đồ lỗi thời cũng không hề mất đi khí chất, ngược lại gắng gượng bị nâng lên vài bậc.
Đáng tiếc, theo dáng người một đường nhìn lên thì gương mặt đã ẩn trong bóng tối, làm người ta không thể nhìn rõ.
Gặp một người đàn ông như vậy ở nơi này, cho dù không thấy rõ mặt thì cũng làm người lớn gan muốn tiến tới bắt chuyện.
"Soái ca." Một cậu trai trẻ tóc nhuộm nâu đi tới, lưng quần thả lỏng hờ hững bên hông, lộ ra phần xương hông gầy gò: "Chơi một chút không?"
Chấm sáng màu đỏ lóe lên giữa hai đầu ngón tay thon dài.
Miệng phả ra vòng khói.
"Không."
Âm thanh của đối phương dễ nghe tới cực điểm, không tính là quá nặng nhưng lại có chút trầm, lúc nói chuyện âm vang như chuông đồng làm người ta nghe mà ngứa ngáy trong lòng.
Cậu trai tuy tuổi còn trẻ nhưng rất lớn gan, lại nhích gần thêm một chút, thực khiêu khích dùng ngón tay câu lấy thắt lưng đối phương: "Đừng lạnh lùng như vậy mà, cùng chơi đi, dù sao cũng tốt hơn một mình ở đây hút thuốc mà."
Ngón tay buông thắt lưng ra nhưng vẫn không chịu rời đi.
Bàn tay mềm dẻo như thân rắn đang có mưu đồ làm ra hành động kế tiếp thì bị người chụp lấy cổ tay.
Cậu trai trẻ không kịp chuẩn bị bị túm đau, kêu to.
"Không."
Người đàn ông lặp lại lần nữa, âm thanh mang theo ý lạnh tới tận xương, không chút nể mặt nói: "Cút ngay."
Cậu trai trẻ bị hất ra.
Vì thế, gương mặt ẩn trong bóng tối của đối phương cũng bị lộ ra ngoài.
Đó là một gương mặt cực kỳ bình thường, mày không đủ rậm, mũi không đủ cao, ngay cả môi cũng là hình dạng rất bình thường, ngoại trừ đôi mắt có thể coi là khá sâu nhưng cũng có chút hung ác. Thật sự làm người ta phải thất vọng, gương mặt bình thường này thật sự không xứng với vóc người hoàn mỹ tới mức làm người ta thèm nhỏ dãi, quả thực là quá phí phạm thần tác. [tác phẩm của thần linh]
Cậu trai trẻ có tự tôn khá lớn, bị cự tuyệt vốn muốn phát giận, nhưng nhìn thấy gương mặt của đối phương thì lập tức mất hứng, vung vẫy cổ tay bị bóp đau vừa mắng chửi vừa bỏ đi.
Venus là một gay bar ở Ninh thành, nghe tên có vẻ khá dung tục nhưng lại là một nơi sạch sẽ hiếm có.
Người đàn ông lộ ra biểu tình chán ghét, sau khi xua đuổi một con ruồi thì lại càng cảm thấy nơi này thực ngột ngạt bẩn thỉu.
Dụi tắt tàn thuốc trong tay, chuẩn xác búng nó vào thùng rác.
Ngày hôm nay anh không đợi được người mình muốn.
Có thể hôm nay người đó sẽ không tới.
Anh đứng dậy rời đi, hai tay đút vào túi áo tiến vào một con hẻm nhỏ.
Buổi tối đầu đông của Ninh thành rất lạnh, gió đêm lạnh như dao cắt.
Người đàn ông đi qua con phố không bao giờ ngủ vào ban đêm, quẹo vào một con hẻm nhỏ, băng qua khu trung tâm phồn hoa của Ninh thành, đi qua cầu vượt giữa hai tòa cao tầng, rời khỏi khu phồn hoa ồn ào náo động.
Chỗ ở của anh là một nhà trọ giá rẻ.
Chỉ cần làm một công việc bình thường là có thể đủ điều kiện trả tiền thuê phòng sinh sống ở đây.
Nhà trọ này nằm ở khu nghèo thối nát, có những người buôn bán nhỏ đi sớm về khuya, có người trẻ tuổi dốc sức kiếm tiền, cũng có lũ du côn không có công việc đàng hoàng, cũng có gái mại dâm tươi cười chào khách. Anh không hợp với nơi này, rồi lại vi diệu dung hợp.
Anh nghe thấy tiếng cười rủ rỉ ở căn phòng kế bên, mở cửa phòng, chạm vào công tắc trên vách tường ẩm ướt.
"Tách".
Ánh đèn vụt sáng trong nháy mắt, anh hơi híp mắt lại.
Trong phòng có người.
Người nọ đeo mắt kính, trên người mặc áo sơ mi trắng, tuổi tác chưa tới bốn mươi, chỉ vừa tiến vào độ tuổi trung niên nhưng thoạt nhìn vẫn còn rất trẻ, trên người có phong độ người trí thức nhưng lại có khí chất thanh khiết lạnh lùng hoàn toàn không phù hợp.
"Thịnh giáo sư." Anh lạnh lùng lên tiếng.
"Tống đội." Giữa chân mày Thịnh Vân lộ rõ nếp nhăn: "Anh thật khó tìm."
Bọn họ đã gặp mặt trong nhiệm vụ Rubik, Thịnh Vân biết được thân phận của anh cũng dễ hiểu.
Nhưng Tống Tình Lam đang sử dụng mặt mô phỏng, nó có thể mô phỏng ra diện mạo hoàn toàn khác biệt, Thịnh Vân muốn tìm kiếm cũng gặp khó khăn.
"Là một nhân chứng thời gian tới từ tương lai, tôi tin rằng anh thuộc nằm lòng ba quy luật của Thiên Khung: tuyệt đối không thay đổi quá khứ, tuyệt đối không đàm luận hiện tại, tuyệt đối không say mê tương lai." Thịnh Vân nói: "Nghiêm khắc mà nói thì cậu cũng không tính là vi phạm, bởi vì thứ cậu say mê là quá khứ."
Tống Tình Lam đưa tay chạm nhẹ bên tai, tắt đi hiệu quả của mặt nạ mô phỏng.
Gương mặt tuấn mỹ lộ ra, dùng diện mạo thật đối mặt với Thịnh Vân, đồng thời cũng không chút che giấu thái độ lạnh nhạt của mình.
Thịnh Vân không để tâm tới thái độ đối phương, chỉ nói: "Tra xét giả năm 1456 tạm thời vẫn chưa phát hiện chuyện cậu biến mất, nhưng cậu nhiều lần xuyên việt như vậy, cho dù tắt thông tấn khí thì vẫn khó tránh lưu lại vết tích, bọn họ phát hiện ra cậu chỉ là chuyện sớm hay muộn."
"Ông tới tìm tôi cũng rất mạo hiểm." Tống Tình Lam khinh thường: "Không sợ bị tra xét giả phát hiện, hết thảy công sức đều đổ sông đổ biển à?"
"Không sợ." Thịnh Vân nói: "Nếu cậu và Thịnh Hàm đã tới tìm tôi, chứng tỏ ở thời không của các cậu tôi vẫn chưa để lại manh mối, vì thế hai cậu mới quay về ngày đó tìm hiểu chân tướng, tôi vẫn rất an toàn."
Làm một người cha, Thịnh Vân nói những lời này có vẻ quá vô tình.
Làm một trưởng bối, lúc này ông lại quá trẻ tuổi, không hề uy nghiêm.
Thế nhưng kẻ phản bội đội mười hai Thiên Khung Tạ Tư An nói không sai, tuy dáng dấp của Thịnh Vân cùng Quý Vũ Thời không giống nhau nhưng khí chất cùng cách nói chuyện ở một trình độ nào đó lại đặc biệt giống nhau, đều lãnh tĩnh tới mức làm người ta sợ hãi, thật không hổ là cha con.
Tống Tình Lam cắn răng.
Chỉ cảm nhận được một chút nhỏ bé đó thôi cũng đủ làm trái tim anh bị quấy nhiễu tới máu me đầm đìa.
Mấy ngày nay tình trạng của anh rất bất thường, anh biết rất rõ.
Cả đêm không thể chợp mắt, chỉ cần chìm vào giấc mộng thì sẽ giật mình tỉnh lại sau hình ảnh đôi tay đầy máu. Anh giống như một kẻ nghiện đang bị trăm ngàn con kiến gặm cắn xương tủy, chỉ có thể hết lần này tới lần khác chuyển tiếp, đi xem dáng dấp Quý Vũ Thời từng có trong đời, như vậy lòng khao khát mới có thể giảm đi một chút.
Chỉ là nhìn mà thôi, không thể làm.
Cái gì cũng không thể.
Anh không biết nếu tiếp tục như vậy thì mình có thể mất đi lý trí, liều lĩnh xông ra để Quý Vũ Thời quen biết mình.
Để bọn họ có thể quen biết nhau sớm hơn ba năm, năm năm.
Để bọn họ gặp gỡ nhau trước khi hết thảy phát sinh, không quản tới sự ổn định của thời không, không quản nghịch biện ông nội, không quản vận mệnh xoay tròn.
Hết thảy, anh không còn quan tâm tới nữa.
Làm một kẻ phản bội.
Cướp đi Quý Vũ Thời vẫn còn sống trước lúc chuyện này phát sinh, thừa dịp mình vẫn chưa trở lại thời không nguyên bản, hai người cùng nhau trốn chạy tới thời không khác.
Tống Tình Lam không phải một lần có ý nghĩ này.
Đối mặt với sự xuất hiện của Thịnh Vân, Tống Tình Lam rất khó kiềm chế không giận lây sang vị trưởng bối đã "mất sớm" này, có thể là vì giọng nói bình tĩnh như thường của đối phương làm anh cảm thấy khó tưởng tượng nên tâm tình giận chó đánh mèo cùng thái độ không tôn trọng Thịnh Vân của anh lại càng nồng đậm hơn.
Tống Tình Lam cười lạnh: "Ông thật sự rất an toàn, nhìn thấy em ấy bị ngộ sát mà ông cư nhiên có thể xoay người bỏ đi."
Nói tới đây, vành mắt Tống Tình Lam đỏ ửng, ánh mắt tràn đầy phẫn nộ: "Tôi không quản ông vì cân bằng, cũng không quản ông hi sinh lớn lao thế nào cho thế giới này, có lẽ xét theo một ý nghĩa nào đó ông chính là vĩ nhân, nhưng không hoàn toàn không làm tròn trách nhiệm của một người cha, ông không xứng để em ấy vì ông mà canh cánh trong lòng suốt mười bảy năm!"
Tám tuổi mất đi cha mẹ.
Hội chứng trí nhớ siêu phàm, nhận thức có chướng ngại.
Không người nào phải trải qua tuổi thơ như vậy.
Bị oán giận nhưng Thịnh Vân không giải thích một lời nào.
Ông gỡ mắt kính, mệt mỏi day day mi tâm, rõ ràng trông vẫn còn rất trẻ tuổi nhưng tóc đã lấm tấm sợi bạc.
"Trước kia tôi cho rằng hai đứa là bạn thân." Thịnh Vân lẩm bẩm: "Cho nên khi quay trở lại ngày quan trọng như vậy nó mới dẫn cậu theo, hiện giờ xem ra không phải là vậy... quan hệ của hai đứa toàn toàn không giống như tôi nghĩ."
"Nói không sai." Tống Tình Lam công khai biểu thị quyền chiếm hữu: "Em ấy là người của tôi."
Thịnh Vân không hề có chút kinh ngạc nào.
Một đường lần theo vết tích thời không của vị đội trưởng họ Tống này, những gì đối phương biểu hiện đã chứng minh tất cả.
Làm một vị học giả sâu sắc, một nhà khoa học từng chứng kiến rất nhiều đại cục, lý giải của Thịnh Vân về thời không, về thế giới sâu hơn những gì người ta có thể tưởng tượng, so với Quý Vũ Thời tưởng lại càng sâu rộng hơn.
Ngoại trừ khoảnh khắc Quý Vũ Thời bị ngộ sát, Thịnh Vân chưa từng có biểu lộ thất thố.
Ngay cả nhìn thấy chính mình tử vong hay hiện giờ bất đắc dĩ phải mai danh ẩn tích xuyên qua thời không nhưng áo sơ mi trên người vẫn thẳng thướm, sạch sẽ.
Tống Tình Lam: "Sao, ông còn muốn quản tính hướng của em ấy à?"
Thịnh Vân lắc đầu: "Không, tôi rất vui, ở tương lai mà tôi không nhìn thấy, có người có thể bảo vệ nó."
Thực tế thì sau khi xác định quan hệ, thời gian hai người ở chung với nhau có thể đếm trên đầu ngón tay.
Cổ họng Tống Tình Lam căng thẳng.
Thịnh Vân một lần nữa đeo kính lại, hỏi: "Như vậy, cậu sẽ vì nó làm tới mức nào?"
Tống Tình Lam không trả lời ngay.
Bởi vì anh nhạy bén bắt được thâm ý trong lời nói của Thịnh Vân, anh vô thức siết chặt nắm tay: "Có ý gì?"
Thịnh Vân lại nói tiếp: "Hoặc nên nói là, cậu có nguyện ý vì nó mà hi sinh, cho dù là tính mạng của mình?"
"Ông hiểu về chúng tôi quá ít, những gì chúng tôi từng trải có lẽ cũng không ít hơn ông." Tống Tình Lam từ hàm răng nghiến chặt phun ra câu trả lời: "Chỉ cần có thể thay đổi kết cục này, tôi có thể vì em ấy mà chết một ngàn lần."
Giọng nam trẻ tuổi tràn đầy kiên cường cùng quyết tuyệt làm Thịnh Vân sửng sốt.
Cũng từng như vậy, ông cũng từng có quyết đoán như vậy, tuy không phải vì tình yêu nhưng cũng là một bầu máu nóng.
Chuyển tiếp thời không sẽ làm người ta quên đi tầm quan trọng của thời gian, sẽ bỏ qua đi những gì mà mình có được lúc ban đầu, đã rất lâu rồi ông không có cảm giác như vậy.
Sau một thoáng tim nảy lên dồn dập, Thịnh Vân nói một tiếng "tốt" rồi ngồi xuống bên cạnh chiếc bàn bẩn thỉu của nhà trọ, mở bảng điều khiển trong suốt mà mình mang tới.
Tống Tình Lam đứng im tại chỗ không nhúc nhích, chỉ chăm chú nhìn đối phương.
"Đối với tôi mà nói, ngày đó thật sự đã qua rất lâu rồi." Thịnh Vân vừa gõ bàn phím vừa nói: "Mấy năm nay ngoại trừ tìm cậu, tôi cũng có được một ít thành quả."
Biểu tình Tống Tình Lam có chút ngạc nhiên.
Anh biết Thịnh Vân nói về "Thiên Khung toàn thời đại", cũng chính là hệ thống Thiên Khung mẹ.
Giao diện phóng ra.
Bảng điều khiển trong suốt phát ra ký hiệu Thiên Khung trên hình chiếu toàn tức.
Ngay sau đó, một giọng nữ máy móc vang lên: "Xin chào Thịnh Vân, chào mừng ngài sử dụng Thiên Khung. Kiểm tra đo lường được ngài đang ở tọa độ thời gian ngày 22 tháng 11 năm 1451, khoảng cách tới điểm kết đã vượt qua 12 năm, tọa độ thời không dao động là 7, có tổng cộng 7 hoạt động chuyển tiếp..."
Âm thanh này làm Tống Tình Lam có cảm giác quen thuộc, nó có thể báo ra tọa độ của 7 lần chuyển tiếp cùng tọa độ xuất phát một cách chuẩn xác, nó cư nhiên có thể quản lý hoạt động quỹ tích của toàn bộ phân bộ Thiên Khung trên thế giới này.
Đây là hình thức ban đầu của "Thiên Khung toàn thời đại".
Tống Tình Lam không ngờ chỉ trong thời gian ngắn như vậy mà Thịnh Vân đã có thể nghiên cứu tới trình độ này.
"Đây không phải công lao của một mình tôi."
Giống như đoán được Tống Tình Lam đang nghĩ gì, Thịnh Vân nói: "Ngoại trừ tôi, trong thời không còn rất nhiều người đang nỗ lực như tôi, có nhiều người nỗ lực hơn tôi cả trăm ngàn lần. Giống như vị mà các cậu đã gặp trong Rubik."
Tống Tình Lam lập tức nghĩ tới người trung niên mập mạp xuất hiện cùng với Thịnh Vân trong Rubik, cũng nghĩ tới người điên của tổ nghiên cứu đã chết trong tin đồn.
Nói cách khác, bọn họ có lẽ không chết như bên ngoài đồn đoán, mà họ đã dùng phương thức thoát thân khác nhau để trốn tới một thời không không bị phát hiện, yên lặng nỗ lực.
Thấy biểu cảm Tống Tình Lam biến hóa, lộ ra biểu tình đã hiểu ra, Thịnh Vân gật đầu.
"Kết quả chúng tôi nhận được không chỉ như vậy."
Thịnh Vân một lần nữa nhập một đoạn số liệu.
Ngay sau đó, một giọng nữ càng ôn hòa hơn, nhân tính hóa hơn xuất hiện.
"Hoan nghênh Tống Tình Lam, chào mừng ngài kết nối Thiên Khung, rất vui khi gặp lại ngài. Kiểm tra được ngài đã chấp hành và hoàn thành 13 nhiệm vụ cấp A, 21 nhiệm vụ cấp B, 2 nhiệm vụ siêu S, 1 nhiệm vụ cấp S, bình xét cấp bậc hiện tại: Siêu một sao. Phần thưởng của ngài đã hết, có muốn chấp hành nhiều vụ để đổi được nhiều phần thưởng hơn hay không?"
Tống Tình Lam thật sự khiếp sợ.
Thời gian, thời không, rốt cuộc là dạng tồn tại gì, đây là lần đầu tiên cậu cảm thấy hỗn loạn như vậy, chân chính cảm nhận được nó đáng sợ thế nào, mà mình thì nhỏ bé thế nào.
"Khi hình thái ban đầu xuất hiện, hệ thống Thiên Khung mẹ sẽ xuất hiện thay thế nó." Thịnh Vân nói: "Giống như là... chúng tôi chỉ gieo xuống một hạt giống, sau đó trong tương lai xa xôi nó sẽ trưởng thành thành một cây đại thụ bao lấy tất cả, lúc hạt giống xuất hiện nó đã nắm giữ tất cả thời không. Có lẽ, đây chính là ý nghĩa ẩn chứa lúc ban đầu của Thiên Khung toàn thời đại."
Tất cả thời đại không có khả năng cùng tồn tại.
Nhưng nó có thể cùng tồn tại ở nơi sở hữu tất cả thời đại.
Tống Tình Lam khoanh tay: "Sự xuất hiện của nó có thể thay đổi chuyện này sao?"
Thịnh Vân lắc đầu: "Chuyện của Thịnh Hàm đã phát sinh ở năm 1439, đã là lịch sử, không có khả năng thay đổi. Thế nhưng hai người tới từ năm 1456, đối với thời không đó thì Thịnh Hàm đang ở trạng thái chuyển tiếp, tử vong không phải là kết cục cuối cùng."
Tống Tình Lam chậm rãi buông tay xuống.
"Thời gian là một đường thẳng, chỉ cần nó đường thẳng nguyên bản không thay đổi thì nó có khả năng phát triển vô hạn, nói cách khác hai người có thể chọn quay trở lại năm 1456 ở thời điểm khác." Thịnh Vân nói: "Cám ơn cậu đã say mê quá khứ mà không trở về thời không nguyên bản 1456, để chuyện này có thể thực hiện."
Thịnh Vân không phải Quý Vũ Thời, còn lâu mới có được khả năng phân tích rõ ràng rành mạch như Quý Vũ Thời.
Giống như ông đang giải thích 1+1=2 vậy, đơn giản tới mức qua quýt.
Nhưng Tống Tình Lam lập tức nghĩ tới một điểm, liền hỏi: "Ý của ông là, tuyến thời gian nguyên bản của bọn tôi không thay đổi, mà sự thật bọn tôi trở lại quá khứ cũng không thay đổi, vấn đề là cần phải quay trở lại tuyến thời gian nguyên bản từ một thời điểm khác?"
Nếu nghĩ ngược lại, thì chính là--- từ tương lai xuyên việt trở lại.
Mà bọn họ, vừa vặn đã từng tới tương lai 1470!!
Giọng nữ Thiên Khung nói: "Tôi đã bắt cóc các ngài trong khi chuyển tiếp ở năm 1456, đưa các ngài tới năm 1470, sẽ tiến hành trùng điệp với thời gian hiện tại."
Tống Tình Lam hiểu ra: "Có phải ý là tạo thành một điểm neo thời gian không?"
Mà điểm neo chính là ba giây mà bọn họ bị bắt cóc.3
Cũng có nghĩa là bọn họ đang ở trong một cái neo thời gian lớn hơn, chưa bao giờ rời đi. Bọn họ ngẫu nhiên trùng điệp với chính mình trong vòng tuần hoàn ở nhiệm vụ Ouroboros, cùng trọng sinh về điểm ban đầu.
"Có thể hiểu là vậy." Thiên Khung nói: "Nói đúng hơn, nó là điểm neo thời gian của ngài và Quý Vũ Thời."
"Nhiệm vụ Ouroboros ở năm 1470 đối với các ngài chính là tương lai, cũng là lịch sử. Ngài cần phải chú ý nghịch biện sinh ra sau khi thời không trùng điệp, theo nền tảng cơ bản là bảo trì kết quả cuối cùng nên phải cố gắng không ảnh hưởng tới lịch sử đã có. Sau khi nhiệm vụ hoàn thành, hai ngài sẽ từ năm 1470 quay trở lại năm 1456, tọa độ thời gian sẽ phối hợp phần thưởng nhiệm vụ."
Nói cách khác, bọn họ trở lại tọa độ thời gian thời không nguyên bản, anh sẽ bồi Quý Vũ Thời đi tới năm 1439.
Như vậy tuyến thời gian sẽ không thay đổi, lịch sử vẫn sẽ hoàn chỉnh như trước.
Tất cả những gì phát sinh ở năm 1439 chỉ là vòng tuần hoàn trong điểm neo thời gian mà thôi.
Bên ngoài một điểm neo nhỏ là một điểm neo lớn hơn, một điểm neo chỉ thuộc về hai người bọn họ.
Cuộc nói chuyện này đối với người khác có lẽ sẽ rất khó lòng hiểu được hàm nghĩa ẩn bên trong.1
Tư duy logich của Thịnh Vân rất tinh tế, so với Quý Vũ Thời chỉ hơn chứ không kém, nếu ông có thể hoàn mỹ làm kim thiền thoát xác thì cũng có thể nghĩ ra kế hoạch khởi tử hồi sinh hoàn mỹ.
"Vừa nãy tôi hỏi cậu có nguyện ý hi sinh vì Thịnh Hàm hay không." Thịnh Vân nói với Tống Tình Lam: "Là vì điều kiện kích hoạt điểm neo thời gian."
Vừa nói, Thịnh Vân vừa lấy ra một khẩu súng lục.
Thân súng màu bạc tinh xảo, kiểu dáng mô phỏng PPK, tên là toản thạch điểu.
Hai cha con yêu thích cũng thực tương tự.
Tống Tình Lam nhận lấy nó, thân súng trầm nặng lạnh lẽo nằm trong lòng bàn tay làm anh nhớ tới bàn tay lạnh ngắt cũng từng nằm trong lòng anh trước đó.
Điều kiện kích hoạt điểm neo thời gian: toàn bộ thành viên tử vong.
Mà đây chính là điểm neo của anh cùng Quý Vũ Thời, không nói anh cũng biết.
"Vì sao lại làm như vậy?"
Tống Tình Lam trầm giọng hỏi.
Thịnh Vân biết, Tống Tình Lam hỏi "Thiên Khung sở hữu toàn thời đại".
Giọng nữ Thiên Khung ôn hỏa: "Tôi đã từng giải đáp cho ngài, trải qua 170 triệu lần tính toán, tỷ lệ chiến thắng của tiểu đội các bạn cao hơn toàn bộ các tiểu đội thủ hộ giả thời không khác. Hi vọng ngài có thể dẫn dắt đội viên chấp hành càng nhiều nhiệm vụ hơn, thời không có duy trì an ổn được hay không là nhờ vào các ngài."
Tống Tình Lam im lặng nhếch khóe môi, không biết là cười hay trào phúng: "Cho nên, điền kiện là bao nhiêu nhiệm vụ?"
Thiên Khung: "Kế tiếp, tôi đã chuẩn bị cho ngài cùng tiểu đội của ngài 3 nhiệm vụ cấp siêu S, 1 nhiệm vụ cấp A."
"Tiểu đội của tôi?" Tống Tình Lam: "Tôi con mẹ nó không có thay mặt bọn họ đồng ý, đến khi đó đừng có trách tôi nuốt lời."
Thiên Khung im lặng không phản bác, có khả năng nó đã biết được kết quả rồi.
Cảm giác bị mở auto này thật sự làm người ta khó chịu.
Đạn lượng tử trong súng vẫn còn đầy.
Tống Tình Lam học theo dáng vẻ của Quý Vũ Thời, kéo mở khóa an toàn, đột nhiên trầm mặc vài giây. Anh thu hồi hết biểu tình, hỏi vấn đề thâm ảo cuối cùng: "Như vậy, có phải bởi vì.... lần này, nên mi mới bắt cóc đội bảy Thiên Khung?"
Chuyện nhân quả, rốt cuộc là cái nào trước cái nào sau?
Rốt cuộc là phát sinh bắt cóc trước nên mới phát sinh những chuyện sau này, hay vì chuyện sau này phát sinh, hệ thống mẹ mới thuận tiện bắt cóc cả tiểu đội?
Có thể Quý Vũ Thời không nhìn được cái vòng tròn lớn hơn này.
Bọn họ ở trong đó, bôn ba như con kiến bò trên bàn cát.
"Không có cách nào giải đáp vấn đề này của ngài." Thiên Khung nói: "Thời gian phát triển ở chỗ của tôi là đồng thời tiến hành, không phân biệt nhân quả, không phân biệt trước sau."
Tống Tình Lam đặt họng súng ở vị trí trái tim.
Đáp án đối với anh không quan trọng.
Thịnh Vân, tra xét giả, 1439.
Đều là lịch sử.
Không quản thế nào, anh phải trở về điểm bắt đầu.
Trước khi bóp cò, anh nghe Thiên Khung nói: "Ngài đã khởi động nhiệm vụ nhánh, điều kiện là vượt qua nhiệm vụ gốc, vì ngài đặt tên nhiệm vụ là: Quá Tải."6
[end 94]