• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Giúp thế nào?



Quý Vũ Thời chỉ cảm thấy đầu ngón tay, lòng bàn tay nóng bừng, hại cậu có chút không dám động vào, cũng không dám nắm lấy.



"Quý Vũ Thời." Âm thanh Tống Tình Lam nghe rất khó chịu, còn nhịn không được trêu ghẹo: "Em không biết à?"



Quý Vũ Thời: "Ừm."



Tống Tình Lam thoáng chốc hiểu ra được gì đó.



Anh ôn nhu cầm lấy bàn tay trắng nõn của đối phương áp lên chính mình, hướng dẫn từng chút một, âm thanh khàn khàn: "Chính là.... như vậy."



...như vậy.



Quý Vũ Thời căn bản không còn sức lực, cánh tay mềm nhũn, nếu không phải bị Tống Tình Lam kéo lấy thì ngay cả năm ngón tay cũng không có chút sức nào.



Tim của cậu nảy lên thình thịch, so với lúc kích thích ban nãy còn đập nhanh hơn, tiếng tim đập như muốn chấn vỡ màng tai. Thể nghiệm ở lòng bàn tay thật đáng sợ, cậu nằm ngửa mặt, kỳ thực rất muốn nhìn một chút nhưng cuối cùng vẫn dùng cảnh tay che đi mắt mình.



Bởi vì là lần đầu tiên làm chuyện này nên cậu cũng chẳng tốt hơn Tống Tình Lam bao nhiêu.



Ở cùng một chỗ không tới ba ngày.



Tiến độ của bọn họ có phải đã quá nhanh rồi không.



Cứ như một giấc mộng vậy.



Trong đầu Quý Vũ Thời vừa nảy ra suy nghĩ này thì cánh tay đã bị kéo ra.



Tống Tình Lam cúi đầu, ánh mắt sâu thẳm: "Em có nhớ kỹ không?"



"Nhớ kỹ cái gì?" Quý Vũ Thời mở miệng, phát hiện cổ họng mình lúc này cũng khàn đặc, không chỉ sót lại dư vị mới vừa nãy, mà còn có ngượng ngùng trước mắt.



Đột nhiên chút nặng nề, Tống Tình Lam dùng cơ thể của mình để giải thích.



Quý Vũ Thời có ảo giác lòng bàn tay mình sắp bị lửa thiêu rụi.



Cậu lập tức hiểu được: "....sẽ không!"



Tống Tình Lam buông tay Quý Vũ Thời ra, nhưng không hề có dấu hiệu muốn kết thúc.



Lần này Quý Vũ Thời nhìn thấy rất rõ ràng, nhất thời tinh lực dâng trào, cả người từ đầu tới chân bị đốt cháy. Còn chưa kịp quay mặt đi đã bị Tống Tình Lam ôm lấy eo bế bổng lên.



"Em sẽ." Tống Tình Lam thở hổn hển, đưa tay gạt phần tóc trán mướt mồ hôi của cậu. Đợi đến khi hơi thở ổn định lại mới áp chóp mũi mình cọ vào chóp mũi Quý Vũ Thời, thân thiết cọ xát, lẩm bẩm: "Tôi hôn em như thế nào, ôm em như thế nào, chạm vào nơi nào, tất cả chi tiết em đều nhớ rõ ràng, cũng không thể nào quên được, đúng không?"1



Mỗi câu nói của Tống Tình Lam đều là sự thật.



Vì ngay cả nụ hôn ở phòng huấn luyện, trí nhớ của cậu vẫn thỉnh thoảng xuất hiện những hình ảnh đó một cách vô thức.



Mặt Quý Vũ Thời đỏ tới tận mang tai, giọng nói lại thật lạnh nhạt: "Ừm, cả cảm giác tay mỏi nữa."



"Vậy." Tống Tình Lam nhịn không được bật cười, hôn cằm cậu: "Lại giúp tôi thêm một chốc nữa đi, chỉ một chốc nữa thôi."



Quý Vũ Thời: "....có thể nghỉ một lát không?"



Tống Tình Lam thấp giọng cầu xin: "Tên đã lên dây rồi, Tiểu Quý, xin em thương xót đi mà."



Ngồi trên đùi Tống Tình Lam như vậy, kỳ thực Quý Vũ Thời có chút khó chịu.



Áo choàng tắm mở rộng khoác hờ trên người che lại da thịt, chỉ có đôi chân dài cùng bả vai lộ ra trong không khí, tay một lần nữa lần xuống phía dưới: "....ưm."



....1



"Quý cố vấn, đi rửa tay đi."



Tống Tình Lam hôn tai cậu, là dỗ dành nhưng lại cố ý tỏ ra thật nghiêm trang.



Khắp nơi đều hỗn loạn, giường nhăn nhúm không còn nhìn ra dáng vẻ, trên mặt đất còn vứt đầy quần áo cùng đồ dùng hằng ngày.



Có âm thanh mèo cào cửa truyền vào.



Không biết là vị tiền nhiệm nào bị cuộc chiến kịch liệt của bọn họ hấp dẫn.



Quý Vũ Thời đã không còn xấu hổ dựa trên vai Tống Tình Lam, ngay cả động cũng không muốn động: "Phải đổi dra giường."



Tống Tình Lam: "Của mình mà cũng ngại à?"



Quý Vũ Thời: "Ừm. Còn của anh nữa."



Tống Tình Lam bật cười: "Như vậy có phải quá ghét bỏ tôi rồi không?"



Anh kéo áo khoác tắm của Quý Vũ Thời, giúp cậu lau sơ qua, để vị bạn trai thích sạch sẽ của mình dễ chịu một chút.



Sau đó nói: "Em đi tắm đi, dra giường để đó anh đổi cho."



*



Quý Vũ Thời không chỉ rửa tay mà tắm lại một phen, lúc soi gương thì phát hiện trên người mình có dấu vết, hẳn là Tống Tình Lam không khống chế được sức lực lưu lại. Hai người hoàn toàn không có kinh nghiệm nên dứt khoát không làm tới bước cuối cùng, sau khi xong việc nhìn đặc biệt kích tình, cứ như đã làm hết toàn bộ vậy.



Mức độ trợ giúp lẫn nhau này kỳ thực không tính là gì, Quý Vũ Thời vốn tưởng sẽ phát sinh càng nhiều hơn.



Nhưng cậu không thể không thừa nhận, Tống Tình Lam khắc chế làm mối quan hệ của bọn họ lại càng hoàn mỹ hơn.



Mọi thứ đều thực vừa vặn.



Cào cửa là Tiểu Hắc.



Là con có lá gan nhỏ nhất, Quý Vũ Thời vừa mới từ phòng tắm bước ra đã nghe thấy nó kêu meo meo như bị ủy khuất.



Quý Vũ Thời ôm nó lên vuốt ve, đút chút thức ăn vặt mà Tống Tình Lam mang tới.



Mùi vị trong phòng còn rất nồng.



Sau khi đổi dra giường xong Tống Tình Lam liền mở cửa sổ cho khoáng khí, nhưng vẫn còn chút hương vị như có như không.



Thấy Quý Vũ Thời tiến vào, Tống Tình Lam liền bảo cậu ngồi xuống rồi thực tự nhiên cần lấy khăn lông giúp cậu lau tóc.



"Em ở một mình bao nhiêu năm rồi?" Tống Tình Lam hỏi.



Tống Tình Lam ở ngoài bồn rửa rửa tay qua, sau đó một lần nữa chọn một cái quần board shorts khá rộng của Quý Vũ Thời mặc vào----- chính là cái Quý Vũ Thời đã mặc khi tới bờ biển năm mười bảy tuổi, Tống Tình Lam từng thấy cậu mặc lúc ở trạm trung chuyển. Áo thì không có size thích hợp, Quý Mân Việt khá mập, có đặt vài bộ quần áo ở chỗ Quý Vũ Thời nhưng Tống Tình Lam không thích mặc.



Quý Vũ Thời: "Hai tháng nữa là vừa tròn tám năm, sau khi tốt nghiệp cấp ba liền dọn ra ngoài."



Trước đó Tống Tình Lam không tư cách hỏi nhiều chuyện, hiện giờ anh đã có, anh muốn biết hết cả mọi chuyện về Quý Vũ Thời.



Quý Vũ Thời hình như không có bằng hữu, cũng rất ít khi nhắc tới người nhà.



Ngay cả chỗ ở cũng chỉ có ba con mèo bầu bạn mà thôi. Nhớ tới dáng vẻ đơn bạc của đối phương khi mới tới Giang thành, Tống Tình Lam cảm thấy trong lòng rất khó chịu, cũng thực đau lòng cho Quý Vũ Thời khi đó.



Nghe thấy đáp án này, động tác trong tay Tống Tình Lam ngừng lại: "Vì sao vậy?"



Anh nghĩ tới một khả năng: "Gia đình nhận nuôi không đối xử tốt với em? Hay là em không thích ứng được?"



"Đều không phải, bọn họ đối xử với tôi rất tốt." Quý Vũ Thời nắm lấy cổ tay Tống Tình Lam, ý bảo anh ngồi xuống: "Tôi dọn ra ngoài là vì tôi muốn lén người nhà gia nhập Thiên Khung."



Sau tai Quý Vũ Thời có một dấu hôn đỏ.



Cậu không chú ý tới, nhưng ở góc độ nhìn của Tống Tình Lam thì lại thấy rất rõ. Người trước mắt có khí chất trong trẻo lạnh lùng, da thịt trắng nõn, vết hôn mới mẻ, tất cả làm cổ họng Tống Tình Lam khô ran.



"Lén gia nhập Thiên Khung?"



Tống Tình Lam ngồi xuống, tiếp tục giúp cậu lau tóc.



Quý Vũ Thời ừ một tiếng rồi kể rõ ngọn nguồn: "Thầy của tôi, cũng tức là cha nuôi cùng mẹ nuôi đều không đồng ý tôi làm công việc có liên quan tới thời gian, ngay cả chức nghiệp học đại học cũng không được liên quan, cũng không cho phép tôi tham gia Thiên Khung. Tôi lấy lý do cần an tĩnh để dọn ra riêng, cố ý đồng thời báo danh nhiều ngành, giả vờ như rất bận rộn, thực tế là đang chuẩn bị để gia nhập Thiên Khung. Có Quý Mân Việt yểm trợ nên khác thuận lợi."



Xem ra Quý Vũ Thời thật sự rất biết cách nói dối.



Ngoại trừ Tống Tình Lam, chỉ sợ mọi người đều rất dễ bị dáng vẻ bề ngoài của Quý Vũ Thời lừa bịp, mắc lừa.



Tống Tình Lam nhíu mày: "Sao bọn họ lại không muốn em tham gia công việc có liên quan tới thời gian?"



Quý Vũ Thời an tĩnh một hồi.



Sau đó cậu ngẩng đầu nói với Tống Tình Lam: "Lúc còn bé có một đoạn thời gian tôi bị chướng ngại công năng nhận thức thời gian."



Tống Tình Lam triệt để ngừng hành động trong tay lại.



Quý Vũ Thời nói không hề bi quan, giống như một người đứng xem đang kể lại: "Bao gồm cả chướng ngại học tập, mất tiếng, mất nhận thức. Tôi không thể phân rõ ký ức cùng hiện tại, nói cách khác tôi không thể phân rõ cái nào đã từng xảy ra, cái nào chưa xảy ra. Hiện thực cùng ký ức song song tồn tại trong đầu dẫn tới hành vi bị lặp lại, không nhận ra những sự vật quen thuộc, cũng không nghe hiểu lời người khác nói."



"...bao lâu?"



Tiếng nói của Tống Tình Lam giống như bị mài qua đất cát.



"Anh không cần phải lo lắng, đều là chuyện đã qua."



Quý Vũ Thời cầm lấy tay anh nhéo nhẹ một chút, hàng mi khẽ rũ: "Đại khái tầm ba năm."



"Bác sĩ nhi khoa bảo rằng tình huống của tôi đã hết khả năng chữa trị, có lẽ tôi sẽ vĩnh viễn không thể nào thoát được bóng ma tâm lý, hơn nữa nhân đuôi cùng thụy trán xuất hiện dị thường, tôi không thể phân rõ hiện thực nhưng lại có thể nhớ rõ ràng tất cả những chuyện phát sinh từ khi còn quấn tã. Thấy là một nhà tâm lý học, là bạn tốt của cha tôi. Sau khi nhận nuôi tôi, thấy đã xin nghỉ việc, cùng mẹ nuôi ở nhà bồi tôi ba năm."



Cho nên chỉ cần là chuyện tôi đã trải qua, không quản là một lần hay vô số lần, đối với tôi căn bản không có gì khác biệt. Nói cách khác, tôi giống như anh, đã trải qua một lần huấn luyện trùng lặp.



- ---Tống Tình Lam đột nhiên nhớ tới những lời Quý Vũ Thời đã nói với mình lúc ở trong tiệm sách.



Giống như bình thản tự thuật, giống như một chứng bệnh vô nghĩa.



Thậm chí còn có người hài hước gọi nó là siêu năng lực.



Nhưng không ai biết phía sau đó rốt cuộc là sự hành hạ, giày vò khổ sở thế nào.



Cho nên Quý Vũ Thời từng nói, không có thầy thì không có cậu hiện giờ.



Tống Tình Lam hiểu: "Bọn họ phản đối cậu tiến vào Thiên Khung là vì sợ cậu làm công việc có liên quan tới thời gian sẽ làm cậu giẫm lại vết xe đổ ngày xưa."



Quý Vũ Thời: "Đúng vậy."



Hai bàn tay nắm chặt.



Tống Tình Lam nhịn không được hỏi: "Như vậy, từ trước tới giờ em có từng xảy ra tình trạng tương tự không?"



Trước khi bọn họ gặp nhau, Quý Vũ Thời đã một mình thực hiện tám mươi chín nhiệm vụ cấp B, có nghĩa là hồi tưởng lại tám mươi chín lần lịch sử, đây là chưa loại trừ tình huống cần lặp lại nhiều lần để hoàn thành nhiệm vụ.



Không giống với thủ hộ giả, ký thục giả cần phải hạ thấp cảm giác tồn tại của mình trong lịch sử, bọn họ không có đồng đội, vẫn luôn hành động đơn độc, nếu như trong lúc đó Quý Vũ Thời xảy ra vấn đề gì... Tống Tình Lam không dám nghĩ.



"Thỉnh thoảng, nhưng không quá nghiêm trọng." Quý Vũ Thời nói: "Trong vòng tuần hoàn đầu tiên của nhiệm vụ Ouroboros, tôi từng hoài nghi đại não mình bị ký ức quá tải."



Tống Tình Lam biến sắc.



Lúc đó ở bên ngoài phòng quản lý công viên, anh đặc biệt tìm tới nói chuyện với Quý Vũ Thời, có chút xoi mói hỏi Quý Vũ Thời có khả năng chịu đựng tâm lý thế nào.



Quý Vũ Thời đã trả lời là----- "Không được tốt lắm."



Lúc anh đi rồi, Quý Vũ Thời là người cuối cùng đi vào phòng quản lý công viên, sắc mặt rất kém, còn nhờ Tống Tình Lam hỗ trợ vặn nắp bình nước.



Trước không nói tới với năng lực chiến đấu của Quý Vũ Thời thì có khả năng không vặn được nắp bình nước hay không, khi đó tất cả mọi người chỉ có một suy nghĩ, là Quý Vũ Thời yếu ớt tới mức ngay cả nắp bình nước cũng mở không xong.



Càng nghĩ, sắc mặt Tống Tình Lam lại càng âm trầm, trái tim giống như bị xé rách.



Món nợ khi đó, quả nhiên do chính bản thân anh phải thừa nhận.



"Thuốc của em." Tống Tình Lam lập tức một điểm: "Thuốc của em không chỉ làm suy nghĩ rõ ràng, nâng cao tinh thần. Em còn có chút ỷ lại vào nó, đúng không?"



Quý Vũ Thời ngầm thừa nhận.



Cậu vẫn luôn mang hộp thuốc theo bên người như hình với bóng.



Dựa vào loại thuốc này, cậu có thể giảm bớt số lần ký ức lặp lại, giảm đi giấc mơ về ký ức tuần hoàn, thuận lợi tiến vào giấc ngủ.



Nhưng di chứng cũng không ít, ngoại trừ ỷ lại thì còn bao gồm cả sắc mặt tái nhợt, đột ngột suy yếu, đột ngột bị các tâm tình tiêu cực như tuyệt vọng ảnh hưởng.



Tống Tình Lam âm trầm nói: "Lúc tôi gọi điện cho em khi nãy, em đang chuẩn bị uống thuốc đúng không?"



Quý Vũ Thời ngẩn người.



Làm sao Tống Tình Lam lại biết?



Chỉ là cậu lập tức nhớ lại, sau khi sắp xếp đồ đạc xong Tống Tình Lam đã đi tắm, có lẽ anh đã nhìn thấy hộp thuốc mà cậu đặt trên bệ.



Tống Tình Lam xuống giường, đi tới phòng tắm một chuyến, lúc trở về thì trong tay cầm hộp thuốc.



Anh hỏi: "Tối nay đã uống chưa, hay vẫn chưa kịp?"



Quý Vũ Thời nói: "Vẫn chưa kịp."



Tống Tình Lam một lần nữa ngồi xuống mép giường làm nệm giường lõm xuống, thuận tiện đưa tay kéo Quý Vũ Thời tới bên người mình.



Đàn ông con trai vốn không nên dính tới phát ngấy như vậy, nhưng anh lại giống như ôm bảo bối mà ôm Quý Vũ Thời.



Quý Vũ Thời ôm cổ Tống Tình Lam, có chút mất tự nhiên ngồi quỳ trên đùi anh.



Thấy biểu tình Tống Tình Lam nghiêm túc, cậu cúi đầu hôn anh một cái: "Làm sao vậy?"



Tống Tình Lam: "Xem ra tôi lấy thuốc của em đi là đúng."



Quý Vũ Thời có dự cảm không tốt: "..."



Quả nhiên, Tống Tình Lam nói: "Hộp thuốc này cũng do tôi quản bảo, em chỉ được dùng lúc nào thật sự cần thiết mà thôi, chúng ta không nên lạm dụng, thử cai nó đi, giảm bớt độ ỷ lại vào nó."



Quý Vũ Thời muốn ra sức một chút: "Cũng không phải lần nào tôi cũng uống, trong nhiệm vụ Rubik cũng không uống mà."



Không nói tới thì tốt.



Nói ra thì sắc mặt Tống Tình Lam lại càng khó coi hơn.



Trong nhiệm vụ Rubik Quý Vũ Thời không chỉ không nghe lời khuyên can của anh cường ngạnh phá ải, hại anh phải lần hết phòng này tới phòng khác tìm người, sau khi nhiệm vụ kết thúc lại tự chủ trương trực tiếp chạy đi không tính toán sẽ quay trở về.



Dưới sự ảnh hưởng của thuốc, một người bình tĩnh lãnh đạm đột nhiên trở nên quyết tuyệt như vậy, hậu quả thật sự khó lường.



"Không được." Tống Tình Lam: "Quý cố vấn, bây giờ em đã có người thân rồi. Sau này, chuyện này sẽ do người nhà của em định đoạt."



[end 85]

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK