Quý Vũ Thời mở cửa sau ném đồ của mình vào trong, sau đó mới ngồi vào ghế phó lái cạnh anh trai mình: "Anh."
Quý Mân Việt trước đó đã gọi điện tới, thấy cậu thì câu đầu tiên là: "Em gầy quá!"
Điểm này cực kỳ giống với thế giới bong bóng, dáng dấp của Quý Mân Việt khá mập mạp nên đặc biệt quan tâm người khác có gầy hay không.
Quý Vũ Thời bình tĩnh nói: "Hi vọng là một lúc nào đó gặp anh, em cũng có thể nói ra lời cảm thán như vậy."
Đã thề rằng phải vận động vô số lần nhưng vẫn luôn thất bại vì lười, lồng ngực Quý Mân Việt nghèn nghẹn bốc lên vị tanh ngọt, suýt chút nữa đã phun máu: "....Tiểu Quý đồng học, em có thể có chút tình thân được không vậy?"
"Đương nhiên là được." Quý Vũ Thời thực nghe lời: "Anh, cám ơn đã tới đón em."
Em trai vẫn là em trai ân oán rõ ràng.
Xem ra một tháng mất tích không hề tạo thành bóng ma tâm lý.
Quý Mân Việt có chút thỏa mãn, điều khiển xe chạy ra ngoài: "Vừa nãy không phải nói sẽ xuống ngay à? Sao lại lâu như vậy?"
Quý Vũ Thời nghẹn một chút, sau đó vẫn nói thật: "Nói vài câu với Tống đội."
Quý Mân Việt nghe vậy thì nhíu mày: "Sao, anh ta vẫn còn thành kiến với em à? Bình thường có thành kiến cũng thôi đi, bây giờ làm nhiệm vụ xong rồi mà vẫn còn muốn khó dễ em? Tới tận lúc phải đi rồi mà vẫn kéo lại nửa ngày không chịu thả. Anh thấy, sau này bọn họ có thiếu người cũng đừng mong điều em tới hỗ trợ, xem đi, nhiệm vụ này hỗn loạn như thế nào chứ...."
Cửa sổ xe nâng lên.
Xe rời khỏi phân bộ Giang thành.
Kèm theo âm thanh tức giận bất bình của Quý Mân Việt, tòa kiến trúc khổng lồ màu trắng bạc trong kính chiếu hậu ngày càng nhỏ, ngày càng xa.
Quý Vũ Thời dựa đầu vào lưng ghế, khí lạnh làm cả người cậu cảm thấy mát lạnh.
Nhưng lỗ tai thì vẫn nóng bừng.
Câu nói kia của Tống Tình Lam đương nhiên không phải điều cậu nghĩ, thế nhưng cái vị trai thẳng chỉ mới cong không bao lâu này lại có bản lĩnh biến một câu nói bình thường trở thành ám muội như vậy, thật sự làm người ta suy nghĩ miên man.
"Em hết FA rồi." Quý Vũ Thời đột nhiên nói.
"Cái gì?" Quý Mân Việt bất ngờ không kịp chuẩn bị, có chút không hiểu: "Em nói lại lần nữa coi?"
Quý Vũ Thời: "Em đang yêu."
Quý Mân Việt nghe thấy câu này thì suýt chút nữa đã vượt đèn đỏ, anh chuyển về hình thức tự động lái, sau đó mới xoay người qua hỏi: "Em, đang yêu? Chuyện khi nào vậy? Đối tượng là người Ninh thành à? Em đi suốt cả tháng như vậy người ta có sốt ruột không?"
"Là Tống Tình Lam." Quý Vũ Thời nói: "Là vị đội trưởng đội thủ hộ giả thứ bảy của Thiên Khung phân bộ Giang thành mà anh vừa nói tới."
Quý Mân Việt nhớ lại: "Không phải người này là trai thẳng chán ghét đồng tính à?!"
Quý Vũ Thời: "Cong rồi."3
Quý Mân Việt nghẹn họng trân trối vài giây, sua đó vỗ đùi: "Em giỏi thật!"
*
Chiếc xe mà Quý Vũ Thời gửi ở trạm xe trước khi tới Giang thành đã bị Quý Mân Việt chạy về nhà, vì thế bọn họ trực tiếp về Quý gia. Trên đường đi Quý Mân Việt nhận được điện thoại từ nhà, dì Tô vì đã tự mình xuống bếp làm một bàn thức ăn ngon để đón Quý Vũ Thời bình an trở về.
Giống như lần quay về Quý gia trong thế giới bong bóng, trong sân là một mảng hoa cỏ rực rỡ.
Giống như vô số lần lúc còn nhỏ, lúc đi ngang qua con thỏ khắc thủ công ở hiên nhà cùng hai cánh cửa sổ thủy tinh, hồi ức ùn ùn kéo tới trong đầu Quý Vũ Thời.
Đối với người ở thực tế, bọn họ chỉ mất tích một tháng.
Đối với thành viên đội bảy thì giống như đã trải qua vài đời.
Quý Mân Việt đi ở phía trước, Quý Vũ Thời theo sau bước vào cửa.
Dì Tô đeo tạp dề từ trong phòng bếp bước ra, nhìn thấy Quý Vũ Thời liền đau lòng nói: "Kiển Kiển gầy quá, con cực khổ rồi! Một tháng này nhất định rất khó khăn đúng không con?"
"Dì." Quý Vũ Thời giang tay, chủ động ôm lấy mẹ nuôi.
"Về là tốt rồi." Dì Tô vỗ vỗ lưng cậu, có chút nghẹn ngào, bà là loại hình đa sầu đa cảm, bà cố đè nén tâm tình của mình xuống: "Thầy ở trên lầu, một tháng không gặp con nên bây giờ đang làm giá ấy, ngoan, lên dỗ thầy đi con."
Ngôn từ quen thuộc, tình cảnh đã từng xảy ra ở thế giới bong bóng lại tái hiện, có chút khác biệt nhưng lại có chút giống nhau.
Tình cảnh ở thế giới kia diễn ra theo biến cố ở hiện thực, gặp phải tình huống này vốn đã nằm trong dự liệu của Quý Vũ Thời.
Cậu nhắm mắt lại, không nói gì, lặng im tiêu hóa hết thảy.
Lần này Quý giáo sư vẫn chờ trong phòng sách, thấy Quý Vũ Thời gõ cửa tiến vào, ông tắt hình chiếu toàn tức trong tay, đưa tay đẩy gọng kính lão: "Nghe nói con làm trái quy định, tự chủ trương?"
Lâm bộ trưởng là bạn thân của Quý giáo sư, khó trách ông biết được tin tức.
Chuyện Quý Vũ Thời quay về muộn nhất đã truyền tới tai Quý giáo sư, hiểu con không ai bằng cha, Quý giáo sư không cần nghĩ cũng biết Quý Vũ Thời đã đi đâu.
Quý Vũ Thời đứng trước bàn, mi mắt rũ nửa ngày, là dáng vẻ biết sai nên tự kiểm điểm.
Thế nhưng Quý giáo sư biết, đứa nhỏ này biết rõ mình sai nhưng chưa chắc sẽ sửa. Giống như trước đây đã lén Quý giáo sư thi vào Thiên Khung làm ký lục giả vậy, xúi giục Quý Mân Việt giúp mình lừa trên gạt dưới, Quý giáo sư cũng bị giấu chẳng hay biết gì thật lâu.
Quả nhiên, Quý Vũ Thời nói: "Không hoàn toàn là trái quy định."
Quý giáo sư đặt bảng điện tử trong suốt qua một bên: "Nói một chút xem."
Quý Vũ Thời: "Có lẽ ngài đã nghe tới hệ thống mẹ con của Thiên Khung rồi đúng không?"
Quý giáo sư gật đầu.
Quý Vũ Thời nói tiếp: "Ngoại trừ tuyên bố mình là hệ thống mẹ, nó còn tự xưng là Thiên Khung sở hữu toàn thời đại."
Quý giáo sư chờ cậu nói tiếp.
"Bọn con bị nó sắp xếp hoàn thành không ít nhiệm vụ cấp cao." Chuyện này Quý Vũ Thời chỉ nhắc tới rồi lướt qua, nhấn mạnh nội dung sau đó: "Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, nó đã đưa ra phần thưởng. Có lẽ hệ thống Thiên Khung hiện giờ vẫn chưa tán thành nó đưa ra phần thưởng, nhưng nó quả thực có quyền hạn. Vì thế con không hoàn toàn coi là trái quy định, bọn họ thông qua chuyện này chỉ là thời gian mà thôi."
Quý giáo sư rốt cuộc lên tiếng: "Nhưng con đã lãng phí phần thưởng lần này."
Trở lại một năm ác mộng kia nhưng lại chẳng hề làm gì.
Nỗ lực của mấy năm nay rất có thể cũng trôi theo dòng nước, cậu đã lựa chọn buông tay.
Quý Vũ Thời trầm mặc.
"Con nhất định sẽ tìm được phương thức thích hợp hơn." Quý giáo sư nói: "Kiển Kiển, ta rất vui mừng. Con so với tưởng tượng của ta lại càng kiên cường hơn, cảm giác giải thoát không phải người khác giao cho con, là chính con, con không trở thành phạm nhân thời gian, đó mới thật sự là giải thoát."
Quý Vũ Thời nói: "Con phải trở về."
Quý giáo sư gật đầu: "Đó là đương nhiên, cũng không biết chuyện đó có ảnh hưởng tới tích phân thưởng cho con hay không...."
"Không sao." Quý Vũ Thời nâng mắt nhìn lên: "Nếu bị ảnh hưởng, con có thể bắt đầu kiếm tích phân lại từ đầu."
Bắt đầu từ khi đó, Quý Vũ Thời đã cực kỳ hướng nội cùng trầm ổn, cơ hồ không còn sự ngây thơ của trẻ con, cũng không còn nhiệt huyết của tuổi trẻ. Lần tới Giang thành này đã làm Quý Vũ Thời thay đổi rất lớn, trong mắt cậu tràn đầy kiên định cùng thoải mái, đó là tình tự mà Quý giáo sư chưa từng thấy qua trong mắt cậu, ông thật sự rất vui mừng, viền mắt cũng trở nên ươn ướt.
Không phát hiện tâm tình đối phương biến hóa, Quý Vũ Thời kéo ghế ngồi xuống: "Thầy, con mượn bút của ngài dùng một chút."
Quý giáo tư từ trong ngăn kéo lấy bút đưa qua: "Sao vậy?"
"Dùng giấy bút an toàn hơn." Quý Vũ Thời nhận lấy bút, lại lấy quyển sổ ghi chép trên bàn: "Lúc đi làm nhiệm vụ, con đã gặp một người."
Bút máy tạo thành âm thanh "xoẹt xoẹt" trên giấy.
Quý Vũ Thời dựa vào ký ức phác thảo vài nét bút, không chút sai lệch vẽ ra dáng vẻ một người đàn ông. Theo chi tiết tăng thêm, trên giấy xuất hiện hình vẽ một người đàn ông trung niên, mặt tròn, hơi mập, thoạt nhìn rất hiền lành.
Vẽ xong, cậu xé trang giấy đưa qua cho Quý giáo sư: "Ngài xem, mười mấy năm trước ngài có từng thấy người này chưa ạ?"
Mười mấy năm trước? Quý giáo sư nghĩ lại.
Lần này Quý Vũ Thời chấp hành nhiệm vụ thủ hộ giả, thời không là tiến về phía trước nhưng lại gặp người mười mấy năm trước, điều này không phủ hợp với trình tự thời không, chuyện này cần phải rà soát lại rồi bàn giao gấp.
Chuyện liên quan tới tính ổn định thời không, mặc dù hiếu kỳ nhưng Quý giáo sư cũng không hỏi nhiều, chỉ cầm lấy bức họa cẩn thận nhớ lại.
Qua một lúc lâu, Quý giáo sư lắc đầu: "Chưa từng thấy qua, có thông tin nào khác không?"
Quý Vũ Thời nói: "Người này có khả năng là đồng nghiệp của ba con."
Quý giáo sư cố gắng nhíu mày nhớ lại, thật sự không thu hoạch được gì: "Năm đó tiểu tổ tan rã, có vài vị không rõ tung tích. Nghề nghiệp của ta với cha con dù sao cũng có chút khác biệt, có nhiều đồng nghiệp của ông ấy ta chưa được gặp. Thế nhưng ta có thể giữ lại bức họa này, có cơ hội tìm lão Lâm hỏi một chút, nói không chừng sẽ có đầu mối."
"Dạ vâng." Quý Vũ Thời có chút mất mác, lập tức bổ sung: "Cám ơn ngài."
Gặp ân sư xong, Quý Vũ Thời chuẩn bị xuống lầu.
Lúc đi tới cuối hành lang, cậu đột nhiên dừng lại.
Đó là căn phòng mà cậu đã ở từ khi còn bé tới lúc thành niên, đã rất lâu rồi không tới.
Mở cửa ra, hương vị Ninh thành quen thuộc liền truyền vào xoang mũi.
Lúc cậu không ở đây, dì Tô vẫn luôn quét dọn sạch sẽ, hi vọng lúc cậu trở về có thể ở lại.
Căn phòng nằm ở hướng nam, ánh sáng rất tốt, ngoài ban công là một mảnh rừng rậm rạp xanh tươi----- lúc mới tới Quý gia, người Quý gia đã dành ra căn phòng tốt nhất thoải mái nhất dành cho cậu.
Trên bốn bức tường viết đầy con số chi chít chằng chịt.
Lúc đó vì muốn bình tĩnh lại, cậu đã viết ra dãy số Fibonacci.
Đứng trên sàn gỗ, vô số hình ảnh trong căn phòng này thoáng hiện lên.
Cậu ôm lấy thân thể mình co rúc ở trong góc, cậu nằm trên sàn nhà nhìn chằm chằm trần nhà cả đêm không chợp mắt, không phân rõ hiện thực cùng ký ức dẫn tới đại não quá tải, mất đi công năng ngôn ngữ...
Thân thể nhỏ bé tới tới lui lui ở bên cạnh, Quý Vũ Thời đứng ở giữa bọn họ, mặc cho ký ức đảo qua.
Mọi thứ đều không thay đổi.
Nhưng gộp lại một chỗ thì tựa hồ đều đã thay đổi.
Quý Vũ Thời đi tới ban công, ngẩng đầu cảm thụ gió mát cùng ánh mặt trời.
Cậu còn rất nhiều chuyện chưa hoàn thành, lúc này còn có một tâm tình mãnh liệt khuấy động trong lòng, làm cậu muốn thành thực biểu đạt suy nghĩ trong lòng.
Vừa vặn Quý Mân Việt đi ngang qua dưới ban công, hô lớn: "Ai yêu, Tiểu Quý, nhớ bạn trai hả?"
Quý Vũ Thời mở mắt ra, thấy Quý Mân Việt xách theo túi mèo cười nói liền xoay người đi xuống lầu.
Trong túi là một con mèo mun.
Quý Vũ Thời có chút do dự: "Này là Nhị Hắc à?"
Quý Mân Việt: "Đừng nói với anh là em không nhận ra? Người ta chỉ mập lên có một chút thôi mà!"
Mèo mun cách lớp màn nhìn thấy cậu liền kêu meo meo không ngừng, vừa nghe đã biết là đang làm nũng.
Ba con mèo đều là màu đen, Quý Vũ Thời quả thực có chút không nhận ra được, cậu là người trăm phần trăm phân biệt được Thang Kỳ cùng Thang Nhạc a. Cậu hỏi: "Sao mèo bị anh nuôi đều mập thành như thế vậy?"
"Cái gì mà đều chứ?! Em nói như vậy là kỳ thị hình thể!" Quý Mân Việt nổi cơn tam bành: "Con này không phải anh nuôi, nó là con theo Lâm bộ trưởng. Vừa nãy mới được người đưa tới, anh thấy cũng bị dọa giật mình đây này, Lâm bộ trưởng cưng chìu nó lắm, không biết đã cho nó ăn bao nhiêu cá khô rồi nữa."
Quý Vũ Thời cực kỳ kinh ngạc: "Sao Lâm bộ trưởng lại giúp em nuôi mèo chứ?"
Quý Mân Việt đắc ý nói: "Anh mới nuôi thêm một con Corgi."
Quý Vũ Thời: "..."
Cho nên, ngay cả điểm này cũng giống với thế giới bong bóng sao? Quả nhiên mọi tiến triển vốn đều có dấu vết sẵn rồi.
"Bát tự của Nhị Hắc không hợp với em cún kia, ban đầu anh đưa về nhà lão Quý nuôi. Lâm bộ trưởng tới nhà nhìn thấy liền mang đi, biết em về còn luyến tiếc trả lại ấy." Quý Mân Việt nói: "Đại Hắc, Tiểu Hắc thì ở bên chỗ anh, chị dâu em đã đưa đi tắm rửa sạch sẽ rồi, chốc nữa tan tầm sẽ mang tới."
Quý Vũ Thời mở túi mèo, mèo mun lập tức kêu ngọt ngào bổ nhào vào lòng cậu.
Đệm thịt hồng hào, da lông đen mun, tất cả đều tôn lên làn da trắng như bạch ngọc của Quý Vũ Thời, làm cậu lộ ra biểu tình ôn nhu hiếm thấy.
Nhìn một mèo một người thân thiết, Quý Mân Việt nghĩ nghĩ nói: "Kỳ thực, con này có khả năng không phải Nhị Hắc, em phải nhìn con chip của nó, đừng có hút sai đó."
Một mèo một người đang tình cảm nồng thắm, Quý Vũ Thời: "?"
Quý Mân Việt phỉ nhổ: "Nói thật, ba con mèo của em giống nhau như đúc ấy, ngoại trừ em, phân rõ được chắc chỉ có thần tiên!"
[end 83]