- --
Nhìn bóng người mảnh khảnh bước vào lồng giam thủy tinh to lớn kia, Wakuraba Clorokawa cười khẽ, vuốt ve đĩa từ màu đen trong lòng bàn tay.
Trong kho tàng dữ liệu dòng họ để lại có lưu lại tần số âm thanh quý giá có một không hai... Đó là di sản vô giá ông cha đã để lại cho ông ta... Sóng âm trích xuất từ video người cá đuôi đen giao phối với bạn đời được bọn họ quay lại năm đó. Ông ta đã từng sử dụng với những cá thể thí nghiệm, kết quả là chúng hoàn toàn mất lý trí, điên cuồng giao phối cả tuần lễ, thậm chí còn kéo dài đến tận mười ngày.
Không biết dùng với người cá trông có vẻ còn trẻ kia có hiệu quả thế nào...
Nếu thật sự như trong dữ liệu dòng họ ông ta để lại, người cá có thể cảm nhiễm bào từ của mình cho con người qua việc giao phối, khiến con người trở thành hậu duệ của người cá thật sự mà không phải sản phẩm thí nghiệm thất bại không có năng lực tự phục hồi này, thế thì Medusa sẽ trở thành kiệt tác vinh quang của ông ta và là mẫu để nghiên cứu vaccine, thành tựu của ông ta sẽ vượt xa tổ tiên Shinichi - người chưa thành công trong việc này...
Thử nghĩ mà xem, một đóa hoa trên đỉnh núi như Medusa biến thành người cá, sẽ có bao nhiêu quý tộc cuồng nhiệt đến phát điên đây? Dù là Valmont hay hai người nhà Nier, e rằng họ có thể dâng lên vô số tài nguyên vật chất cho mình vì một đêm xuân với cậu ta.
Nhưng phải tạo ra thời cơ thích hợp mới được. Đại úy Y tế kia không phải nhân vật yếu đuối có thể dễ dàng thao túng trong lòng bàn tay.
Medusa liếc mắt nhìn hai thi thể được nhân viên y tế kéo ra ngoài lúc anh bước vào, anh bước vào trong rừng rậm thủy sinh nhân tạo sương mù giăng khắp lối.
Cầu thủy tinh trong suốt dưới chân như thể không có, giống như đang đi trên mặt nước vậy, anh bước thật nhẹ, từ từ đến chỗ rừng thủy sinh nhân tạo, tìm kiếm dấu vết của Celuecus quanh mặt nước tối tăm che kín bởi bóng cây. Trong không khí vẫn tràn ngập mùi máu tanh và mùi da thịt cháy khét hệt như luyện ngục, dù Celuecus đáp lại anh trên tiệc, anh vẫn thấy thần kinh căng thẳng. Thứ anh muốn thuần phục và khống chế không phải một con chó dữ mà là một dã thú khát máu hoang dã, nguy hiểm, thay đổi thất thường... với lại nếu thật sự như Clorokawa nói, vây đuôi đại diện cho cấp bậc của người cá, Celuecus không phục tùng vì hắn có tư cách kiêu ngạo, muốn khiến hắn phục tùng anh, ngoan ngoãn ỷ lại vào anh là một chuyện cực kỳ hóc búa.
Với lại, thật sự không biết Wakuraba Clorokawa nghĩ gì mà lại nuôi Celuecus trong môi trường thế này, thật sự khó càng thêm khó. Medusa nhìn phía sau một cái. Thủy tinh không thấy được bên ngoài, là kính một chiều như trong phòng tra hỏi, nhưng anh biết, chắc chắn Clorokawa đang quan sát bên ngoài, có thể đây là kiểm tra ông ta cố ý sắp xếp.
Muốn anh chứng minh gì đó cho ông ta xem sao?
Medusa đi đến gần đá ngầm, quỳ một gối trên cầu thủy tinh, quan sát xung quanh.
"Celuecus?" Anh gọi khẽ, nhưng phiến lá cây thủy sinh cành lá đan xen rũ xuống, in bóng loang lổ trên mặt nước, sáng tối không ổn định, vốn không thấy được Celuecus đang nấp ở đâu.
Anh rút thịt tươi xa xỉ ra khỏi hộp kim loại bên cạnh, anh vỗ vỗ mặt thủy tinh: "Celuecus, cậu ở đâu? Nhất định cậu đói lắm rồi nhỉ... Tôi có đem thức ăn đến cho cậu."
Vẫn không chút động tĩnh nào.
Medusa hơi sốt ruột bóp máu trong thịt tươi ra, nhỏ vào trong nước, đột nhiên sau gáy truyền đến luồng khí nóng. Anh không nhúc nhích, nhìn xuống... ảnh ngược hiện trên mặt nước phản chiếu đôi mắt xanh lục trên vai anh.
Celuecus dựa gần vai anh, nghiêng đầu ngửi ngửi, sau đó hé môi, vai anh chợt có cảm giác mềm mại nóng nóng, là lưỡi của người cá.
Celuecus đang... liếm anh.
Medusa quay lại bóp cổ hắn.
Đôi mắt xanh lục phản chiếu rõ gương mặt anh, Celuecus nhìn anh chằm chằm, răng nanh lóe sáng trong miệng chưa kịp khép lại, nhưng hắn không vùng vẫy cũng không cắn anh, thuần phục như một con chó săn nhỏ nhận chủ vậy.
Ha ha, kiêu ngạo? Thần kinh Medusa thả lỏng hẳn, gần như bật cười.
Vừa nãy là đang... liếm vết thương của anh sao?
Medusa liếc sang vai mình, vệt ẩm ướt lưỡi Celuecus để lại thật sự gần vết thương. Anh nhướng mày, ngón cái vuốt ve tóc mai của Celuecus. Đôi tai hình cánh vàng kim cũng run lên vài lần, thiếu niên cũng khẽ rên một tiếng như đáp lại sự đụng chạm ấy, dường như cảm thấy dễ chịu nên đuôi cá cũng cong lên quấn lấy eo anh.
Cảm giác mềm mại lại dán lên vai anh. Medusa cau mày những không đẩy hắn ra nữa, Celuecus như được khuyến khích, lại nhẹ nhàng liếm cổ anh, cọ cọ cái mũi cao của hắn lên thái dương anh.
Thuy cảm giác này hơi kỳ lạ, nhưng nếu xem Celuecus là chó luôn thì cũng có thể chấp nhận được. Medusa nghĩ thầm, hoàn toàn không chú ý đến ánh mắt Celuecus nhìn anh. Dường như lần này bị thương nặng suýt mất mạng nên cũng kéo gần khoảng cách giữa anh và Celuecus hơn, khiến hắn bắt đầu thuần phục anh rồi, gần gũi hơn hẳn.
Xem ra vết thương này của anh đáng lắm.
Cơ thể chợt bị siết lấy, một đôi bàn tay có màng ôm lấy anh từ phía sau, lồng ngực ẩm ướt nóng rực của người cá dán sát vào lưng anh... Hành động này không chỉ dừng lại ở mức gần gũi, mà là thân mật. "Celuecus..." Medusa cảm thấy hơi khó chịu, kéo móng vuốt của hắn ra, đưa một miếng thịt sống đến bên môi hắn muốn chuyển sự nhiệt tình quá mức của hắn sang chỗ khác.
Nhưng Celuecus không ăn ngay, ánh mắt vẫn quấn quít trên người anh, giống như đối xử với một người thân hay báu vật gì đó đã mất đi rồi tìm về được, hắn ôm chặt lấy anh, vùi đầu vào hõm cổ hít một hơi thật sâu, liếm tới liếm lui, đó không phải hành động săn mồi như ban đầu mà là thể hiện ý tốt, nhưng sắp chịu hết nổi rồi, tai và cổ con người là nơi riêng tư nhạy cảm, môi lưỡi nóng rẫy lại có gai như lưỡi mèo liên tục 'tàn sát bừa bãi' nơi đó, như thể người yêu thân mật với nhau, dù anh đã cố gắng xem Celuecus như một chú chó nhỏ thì cũng cảm thấy da gà da vịt nổi lên khắp người, lông măng dựng ngược.
"Celuecus... Được rồi!" Anh đẩy đầu hắn, nhích người ra một chút, giơ thịt sống đến kế bên miệng hắn.
Celuecus híp mắt, hình như không vui lắm, nhưng vẫn giữ tay anh bắt đầu cắn xé miếng thịt, anh tranh thủ dùng tay còn lại móc xích vào sau gáy Celuecus... May mà ngoài anh ra không ai đến gần Celuecus được, dây khóa vẫn còn.
Cầm dây xích trong tay, anh cũng cảm thấy vững bụng hơn nhiều. Đã muốn thuần phục người cá này thành chó ngoan của anh, sao có thể không cài xích chó được?
Nhìn Celuecus đang liếm máu thịt còn dính trên tay anh chẳng chừa một giọt, dáng vẻ khát máu này khiến anh nhớ đến cảnh Celuecus chiến đấu với quái vật kia trong tầng B1, ngón tay cầm xích khóa siết chặt hơn một chút. Có lẽ, ngoài việc giúp anh có thể ở lại viện y học, với sức chiến đấu khủng khiếp như vậy... người cá này có thể có tác dụng nhiều hơn.
Nhưng...
Vén mái tóc đen xoăn dày của Celuecus ra, anh nhìn xuống mới phát hiện vết thương chỗ ngực hắn đã khép miệng rồi, chỉ còn lại vết sẹo đỏ sẫm như một dấu ấn trên da thôi.
Xương lồng ngực bị lệch ổn rồi sao?
Anh vô thức đưa tay ra đè lên ngực hắn, cổ tay chợt bị bàn tay có màng giữ chặt, đôi mắt xanh lục nhìn lên từ lòng bàn tay anh, con ngươi co lại.
"Đừng căng thẳng. Tôi chỉ muốn kiểm tra vết thương của cậu chút thôi." Medusa siết cằm hắn thật mạnh, ngón tay tiếp tục xoa xoa trên ngực hắn.
Kiêng kỵ, vậy sao? Càng kiêng kỵ anh càng muốn chạm vào, muốn nuôi một chú chó phục tùng tuyệt đối, không thể có chỗ anh không thể chạm vào.
Celuecus nhìn mặt anh, đôi mắt xanh lục híp lại.
Ngón tay lạnh băng đè lên vết thương cũ của hắn, là sự giày vò tàn khốc, cũng là hấp dẫn khắc cốt ghi tâm, hắn cố gắng nhẫn nhịn, lẳng lặng chịu đựng những hành động càn rỡ của đối phương, thậm chí còn cúi xuống, kề trán lên mũi giày anh.
Đang xin tha sao?
Medusa cụp mắt nhìn hắn, thu tay lại, nâng cằm hắn lên.
Celuecus ngước lên nhìn anh, để anh vân vê cằm, không cắn anh, đôi mắt xanh lục tĩnh lặng như nước, chẳng có ý phản kháng gì.
Quả là một chú chó rất ngoan.
Medusa cực kỳ hài lòng, ngón cái dịu dàng lau vết máu trên khóe môi hắn: "Vết thương hồi phục rất tốt, cậu rất may mắn,"
Đôi môi bị ngón tay lạnh lẽo chạm vào, hô hấp Celuecus chợt chậm lại, ánh mắt lượn lờ trên đôi môi mỏng gần trong gang tấc, khiến hắn nhớ đến cảm giác rung động lòng người lúc chạm vào, trái tim đập điên cuồng.
Trái cổ hơi nhúc nhích, đuôi cá quấn trên eo đối phương siết chặt hơn, hắn nhìn môi người nọ chằm chằm, cố gắng kiềm chế dã tính của mình, không bổ nhào đến nếm thử hương vị nụ hôn ấy lần nữa.
Có thể gặp lại anh thật sự là "dịp may" của hắn.
Nên, hắn phải "ngoan" một chút... không thể đánh mất dịp may này một cách dễ dàng được.
Quệt máu trên ngón tay vào miệng ống nghiệm, Medusa vặn nắp lại xong xuôi rồi đừng lên, vừa cố gắng kéo đuôi Celuecus ra, lại cảm thấy cẳng chân mình bị đuôi cá quấn lấy, đôi bàn tay có màng ôm đùi anh, đôi mắt xanh nhìn anh chằm chằm, động tác và trạng thái này chẳng khác gì chó nhỏ gặm ống quần chủ nhân, trái tim Medusa thoáng dao động, thò tay xoa xoa tóc hắn: "Cậu không muốn tôi đi đúng không, Celuecus?"
"Y... es..." Celuecus nhìn lên anh một cách chăm chú, khẽ thốt ra một từ.
"Trong khoảng thời gian này, tôi sẽ ở đây chăm sóc cậu thật tốt, nhưng cậu phải nghe lời tôi, phục tùng tuyệt đối mệnh lệnh của tôi." Medusa luồng ngón tay vào tóc hắn, hơi siết tay lại: "Có thể làm được không?"
Celuecus vội vàng gật đầu, hình như rất mong anh ở lại.
Medusa hài lòng buông tay ra, bỏ mẫu vừa lấy được vào túi, nhìn xuống Celuecus đang rạp người bên chân mình, bất chợt thấy được đôi mắt xanh lục của hắn thoáng ý xâm lược lờ mờ, hơi tà ác, anh chợt thấy hoảng hốt, nhưng chỉ trong thoáng chốc mà thôi, Celuecus vẫn ngoan ngoãn cụp mắt liếm liếm mu bàn tay anh, khiến anh cảm thấy ban nãy chỉ là ảo giác của mình.
Anh lưng hắn, quay người lại nhìn về phía hồ nước. Không biết phải ở đây bao lâu Clorokawa mới có thể để anh tiến hành bước kế tiếp, có tư cách chính thức ở đây, chạm vào thông tin cốt lõi của bọn họ?
Không sao cả, chịu đựng trước đã, anh đã quen như vậy mười lăm năm rồi.
Anh cũng có thể tranh thủ thời gian này để "thuần dưỡng" Celuecus thật tốt, để hắn trở thành một thanh đao trên con đường trả thù của mình, đánh đâu thắng đó.