- --
Hô hấp Medusa chợt khựng lại. Nếu không mau chóng về Đế quốc, chỉ dựa vào vũ khí và số người trên tàu chiến này thì không thể chặn bọn họ được.
“Sonar thăm dò được vị trí trí tầm ba nghìn mét, không chỉ có một người cá xuất hiện, radar quét địa hình rồi, bên dưới có núi lửa cổ đại, rất có thể nơi đó là sào huyệt người cá.”
“Tôi đoán chỉ số an toàn lặn không cao, xin thay thuyền trưởng hạ lênh.”
Binh radar và lính lái báo cáo với Trung tá Ron… Niga là chỉ huy kiêm thuyền trưởng đã bị thương nặng, tạm thời mệnh lệnh của hạm đội thống lĩnh do Sĩ quan phụ tá Ron của cậu ta đảm nhiệm. Ron nhìn về phía người xuất hiện trên màn hình liên lạc… Hoàng đế trẻ tuổi ngồi trên sofa đỏ ở sảnh Đế vương, vuốt ve con vẹt máy thiếu mất một cánh, cậu ta đã an toàn về Đế quốc, nhưng sắc mặt trắng bệch hệt như zombie.
“Bệ hạ, xin hãy hạ lệnh.”
“Cử tàu ngầm lặn xuống.” Selan gần như chẳng hề do dự, biểu cảm khăng khăng như lúc đưa ra quyết định đưa Mikael đã bị nhiễm bệnh về tàu chiến.
Rõ ràng, cậu ta cũng muốn bọn họ có thể bắt được nhiều người cá hơn, nhanh chóng nghiên cứu ra thuốc thử để cứu Mikael. Nhưng theo anh thấy thì tỷ lệ rất nhỏ, chẳng bằng để Mikael thoải mái một lần.
“Bệ hạ đã nói vậy rồi, Trung tá Ron, thực thi mệnh lệnh đi.” Clorokawa chậm rãi lên tiếng, hình như đã dự liệu được đáp án này từ trước: “Đưa người cá đuôi xanh kia lên luôn, sóng âm của người cá có thể thu hút và giao lưu với nhau, đưa nó lên, chúng ta có thể tìm được vị trí chuẩn hơn. Đại úy Medusa, cậu đã từng bắt người cá dưới đáy biển, là người có kinh nghiệm nhất.”
Bắt người cá dưới biển… còn khó hơn bắt người cá trên mặt biển nhiều, có thể bắt được Celuecus, năng lực và quyết tâm chỉ là một phần nhỏ thôi, may mắn vẫn chiếm đa số… với lại bây giờ nghĩ lại, thậm chí anh cũng hơi nghi ngờ, Celuecus vốn cố ý giả vờ bị hôn mê để theo anh về.
Nếu Sonar thăm dò được là Celuecus, thế thì nếu anh xuống theo sẽ tự chui đầu vào lưới.
Nhưng đây là cơ hội thả Moloer đi, để hắn giúp anh cứu Archer về, anh không thể không đi.
Nhìn đá người đưa Moloer vào tàu ngầm mới chuẩn bị xuất phát, Medusa căng thẳng toàn thân cài đai an toàn ở eo.
Nhưng mong rằng, anh sẽ không gặp phải Celuecus.
“Ài, Medusa, cậu nói xem, lần này xuống sào huyệt người cá dưới đáy biển cậu có thể gặp người có đuôi vàng nhỏ kia của cậu không?”
Đang nghĩ vậy, giọng nói thiếu đòn đột nhiên truyền đến, vang lên giữa không gian yên tĩnh trong quá trình lặn xuống.
Medusa nhìn Frukz bằng ánh mắt như giết người. Lần trước bị con hồ ly này thấy lúc anh muốn tiếp cận Aineka, bắt đầu nghĩ cách gây rắc rối cho anh.
Thưởng thức gương mặt dần đỏ lên vì xấu hổ của anh, mắt hồ ly cong cong: “Sao vậy, cậu không nhớ hắn sao? Chắc trong di tích người cá hắn đã hầu hạ cậu rất tốt… nghe nói gì đó với người cá nhiều sẽ nghiện đó, không biết người đẹp lạnh lùng có bị tan chảy, sẽ chảy nhiều nước không?”
“Có phải anh nghĩ tôi không dám giết anh không?” Ánh mắt Medusa lạnh lẽo: “Phòng này chỉ có tôi và anh ở, Frukz, tuy tôi và anh đều là học trò của thấy, nhưng tôi đoán, tôi chơi chết anh, thầy sẽ cố hết sức giữ tôi lại, hay báo thù cho anh? Chúng ta cần cược một ván không?”
Sắc mặt Frukz tái nhợt, bị anh bóp cổ hung hằng đè lên cửa sổ khoang. Medusa nhìn anh ta, thấy biểu cảm tàn độc đáng sợ của mình phản chiếu trong thủy tinh… dạo này trong lòng anh vẫn luôn bừng bừng lửa, tên này còn châm dầu vào lửa, đụng đến vết thương của anh, xem như anh ta xui xẻo.
Mấy phút sau, Medusa buông người bị anh đánh mặt mũi bầm tím, hài lòng ngồi xuống, hoạt động ngón tay, cầm bài poker trên bàn, thở ra một hơi đầy thoải mái: “A, lâu rồi không thư giãn gân cốt, hơi mệt, kết tiếp tìm vui chút nhỉ, Frukz?”
Frukz lau mũi chảy máu, chỉnh lại mắt kính biến dạng nứt ra, loạng choạng ngồi xuống chia bài cho anh. Hết mấy lượt, anh ta rỗng tiền lương tháng này, mới thấy sắc mặt người đẹp tóc bạch kim đối diện dịu hơn.
“Nhất định phải đánh một trận mới nề nếp, hà tất gì phải vậy?” Medusa cầm tiền trên bàn bỏ vào túi đồng phục, vỗ vai anh ta: “Chung một thầy, chúng ta cũng có thể chung sống hòa hình, chẳng phải sao?”
“Ừm, ừm.” Nếm thử nắm đấp của anh rồi, Frukz không dám ăn nói bậy bạ nữa, nhưng lại rủa thầm, mong sao cho người cá đuôi vàng kia ức hiếp anh thảm hơn chút, tên đáng chết này.
“Xì…”
Nghe tiếng đối phương, Frukz ngước lên, thấy hình như Medusa sờ sau tai mình như thể đang khó chịu, gãi gãi rồi lại cau mày. Thấy tầm mắt anh ta, Medusa buông tay xuống ngay.
Hơi thở anh dồn dập, đứng lên vào phòng vệ sinh.
Medusa run rẩy cởi quần quân đội, cụp mắt nhìn xuống.
Trong đũng quần ướt một mảng như nước tiểu, dính nhớp, dịch nhờ trong suốt rỉ ra từ khe đùi, dính đầy hai bắp đùi trắng nõn.
Sóng nhiệt lờ mờ dâng lên ở bụng dưới khiến anh co rút từng cơn.
Sao vậy… anh sao vậy chứ?
Medusa vin thành bồn rửa tay, trong lòng xộc lên cảm giác hoang mang bất an, vội rút khăn giấy ra lau bên dưới, nhưng dịch nhờn cứ rỉ ra liên tục, lau kiểu gì cũng không sạch được, chẳng mấy chốc trong bồn cầu đã chất cả đống giấy.
“Cộc cộc.” Tiếng gõ cửa truyền đến theo tiếng sốt ruột của Frukz: “Này, cậu không sao chứ, Medusa? Cậu đã trong đó nửa tiếng rồi, mau ra đây, tôi cũng muốn đi tiểu.”
“Cút!” Medusa nhét giấy vệ sinh vào quần lót, cài thắt lưng da, ấn nút xả nước, sóng nhiệt choáng váng chợt ập đến.
Rốt cuộc… rốt cuộc là sao?
“Đợi đến kỳ động dục của anh…” Giọng nói như ác ma vang lên bên tai. Khoan, chẳng lẽ Celuecus nói…
Frukz măng một tiếng, đang định ra ngoài, đột nhiên nghe trong WC vang lên một tiếng cạch.
“Gì vậy?” Anh ta gõ cửa WC lần nữa: “Cậu không sao chứ, Medusa?”
Bên trong vẫn im ắng. Frukz do dự mấy giây rồi đạp cửa ra, nhìn vào bên trong ngạc nhiên mở to mắt.
“Này này!”
Đỡ chàng trai tóc bạch kim đã khuỵu bên bồn rửa tay lên, đầu anh ngửa ra sau, anh ta thấy mặt mày cổ anh đỏ ửng, đôi mắt màu trà băng khép hờ nhìn anh ta, thở hổn hển: “Thuốc an thần…”
Frukz nhướng một bên mày.
Sao vậy? Sao cứ như động dục vậy?
Vừa nãy anh ta có bỏ thuốc anh đâu?
Đỡ chàng trai toàn thân nóng như lửa đến bên giường, anh ta ném người lên, va sau lưng, chàng trai đau đến mức rên lên một tiếng, ánh mắt tỉnh táo hơn chút, lạnh lùng nhìn anh ta, kìm nén hơi thở: “Tôi nói, thuốc an thần.”
Frukz nhìn anh với ánh mắt vui vẻ khi thấy người gặp họa, chống một tay bên giường, tuy anh có Aineka rồi, vốn chẳng hứng thú gì với người khác, dù đối tượng là Hoa hồng Đế quốc, nhưng không liên quan đến việc anh ta muốn thấy anh xấu mặt.
“Sao, Hoa hồng Đế quốc sắp nở hoa rồi?” Anh ta giơ tay miết cằm anh: “Chẳng phải lúc nãy đánh tôi hung hăng lắm sao, bây giờ lại muốn xin tôi? Chậc.. trông dáng vẻ động dục của cậu kia, tôi có cách khác có thể giúp cậu, còn tốt hơn thuốc an thần. Chi bằng tôi đưa cậu đến chỗ người cá kia, thế nào? Đừng thấy dáng vẻ hắn ta ngây thơ vậy, tôi dám chắc, nếu đưa cậu đến thế này, hắn ta sẽ biến thành dáng vẻ khác.”
“Frukz… anh muốn chết…” Medusa nắm cổ áo anh ta, ngón tay mềm nhũn run lên, chẳng có bao nhiêu sức lực.
Frukz hừ một tiếng, nắm tóc anh, kéo chàng trai mềm oặt lên khỏi giường, ánh mắt anh ta vô thức lướt ra sau tay anh, chợt cứng đờ… chỗ đó có một hình xăm kín tạo thành từ hai chữ la tinh… “W&Y”. Đó là ký hiệu anh ta từng thấy rồi.
Tay Frukz buông ra.
Đầu óc anh ta ong ong: “Medusa, cậu…”
Không biết vì sao Frukz lại nhìn mình như thấy quỷ, Medusa níu chặt cổ áo anh ta: “Thuốc an thần! Tôi… bệnh của tôi sắp tái phát rồi, chúng ta… vẫn phải làm nhiệm vụ, anh muốn hại chết tôi sao?”
“Được, được rồi!” Frukz lấy hòm y tế dưới giường ra, rút thuốc an thần, nỗi kinh hoàng như sóng biển tấn công thần kinh anh ta khiến ngón tay anh ta cũng hơi run lên. Rút thuốc an thần vào kim tiêm, anh ta nắm cổ tay Medusa, tiêm thuốc vào, lúc này tàu ngầm đột nhiên chấn độn xoay chuyển, dường như bị một luồng sức mạnh hút xuống, độ sâu lặn xuống trên màn hình tăng vọt!
Frukz hoảng hốt, một tay níu lấy tay vịn trên khoang, nhìn qua cửa sổ khoang, đèn của tàu ngầm đã chớp tắt trong bóng tối, không thấy rõ rốt cuộc bên ngoài có gì. Hình như tàu ngầm va phải vật cứng gì đó, mọi người đều bị sức tấn công to lớn hất vào không trung, anh ta bảo vệ đầu Medusa nhưng không tránh khỏi và vào nóc khoang, trước mắt tối đen.
Nếu bây giờ có người có thể quay cảnh kế tiếp bên ngoài, chắc chắn sẽ cảm thấy khủng hoảng cực điểm. Trên núi lửa đáy biển u tối, lốc xoáy như gió bão cuốn cả tàu ngầm của con người vào quầng sáng trên đỉnh núi lửa, nó hệt như lớp thủy tinh trong suốt ngăn cách sức ép của nước biển và dòng nước cuồn cuộn của lốc xoáy kia, bên trong bình lặng đến mức như một thế giới thu nhỏ trong quả cầu thủy tinh, người cá có cánh nhỏ trên lưng đủ màu sắc chủng loại bơi ra khỏi miệng núi lửa, vây quanh tàu ngầm, hình như đang đợi gì đó.
Trong tàu ngầm. Moloer dễ dàng thoát khỏi trói buộc trên người, khởi động hai cánh tay hơi mỏi.
Men theo đường hầm dần ngập nước, đẩy cánh cửa ra, tìm được người hắn ta muốn trong số những con người đang nổi trên mặt nước, hắn ta chậm rãi bơi sang, ôm anh vào lòng. Tồn tại khiến hắn ta sợ hãi giờ đây đã hôn mê rồi, thánh khí người cá khiến hắn kiêng dè trên cổ tay cũng không có phản ứng gì… nếu thẳng thừng ra tay thì chắc chắn không thuận lợi như vậy, cả Ceto… và “mâu Pontus” đều lọt vào tay hắn ta.
Quả nhiên bắt anh bằng cách này là quyết định rất đỗi chính xác.
Sờ gương mặt xinh đẹp bị mái tóc bạch kim che khuất, hắn ta ôm chặt lấy anh. Nhớ đến cảm giác bị anh đụng chạm lúc nãy, hắn ta vẫn cảm thấy chết mê chết mệt.
Celuecus, một đứa quái dị bị bào phụ vứt bỏ trong mẫu sào hậu duệ của Đế vương… ngươi lấy cái gì để tranh với ta?
Đã định sẵn ngươi sẽ bị ta giẫm dưới chân rồi, quá khứ hay hiện tại đều vậy.
Dù là vị trí Đế vương hay là… Ceto.
…
“Keto… nhìn này! Tôi học được rồi!” Giọng thiếu niên êm tai truyền đến, hình như đang cười, vô cùng vui vẻ.
Medusa mơ hồ trong giấc mơ, trước mắt là một người cá đuôi lam, hắn ta có đôi mắt lam nhạt và mái tóc dài màu vàng mật, gương mặt tuấn tú, một con sứa tỏa ánh sáng lam bán trong suốt trôi trên đỉnh đầu hắn ta, hắn ta cầm xúc tua của nó, nó vui vẻ bơi quanh hắn ta như nhảy múa.
Hơi nóng ập đến sau lưng anh, giống như bị ánh mắt hận thù nhìn chằm chằm vậy. Lúc anh quay lại, mây xúc tua đen tím chợt lao đến, tóm lấy sứa trên đỉnh đầu người cá đuôi lam, xé toạc nó mà chẳng kịp đề phòng! Phẫn nộ lan khắp lồng ngực, anh nhìn lại, thấy một bóng dáng vàng kim. Trên gương mặt thiếu niên non nớt, đôi mắt xanh lục nhìn anh bừng lửa giận, khóe môi nhếch lên, cười khiêu khích.
Celuecus?
“Anh nhìn tôi xem, đồ bỏ đi như tôi có thể khống chế sứa Minh Hà. Sao anh không khen tôi, tế tư tối cao?”
Chưa kịp dứt lời, sau đó, vô số xúc tua màu vàng đã quấy lấy đuôi cá và hai tay Celuecus, kéo hắn vào chùm ánh sáng vàng khổng lồ kia!
Anh ngạc nhiên, bị một nỗi khiếp sợ to lớn choáng đầy tim.
“Celuecus!”
Anh mở bừng mắt.
Ánh sáng xanh lờ mờ hiện ra trước mắt, hình như là thủy tinh hình cầu bán trong suốt, anh nằm trong vật chứa như cái tổ khó diễn tả được, bên dưới mềm mại ẩm ướt, thậm chí anh còn cảm nhận được nó phập phồng thở như vật sống.
Đây là… đâu?
Medusa bị cảm giác bất an mất khống chế bao phủ. Anh giơ tay chạm vào ánh lớp ánh sáng xanh kia, cảm nhận được tay chấn động, giống như chạm vào lớp ngăn cách vô hình. Đồng thời chú ý đến khác thường ở cổ tay mình, anh ngạc nhiên chuyển động cổ tay quan sát… anh có thể cảm nhận được “mâu Pontus” vẫn ở đây, nhưng bên ngoài của nó bao phủ bởi một vật hình vòng màu bạc lờ mờ phát sáng không rõ chất liệu… giống như kiểu gông cùm nào đó, khóa thứ có thể bảo vệ anh lại. Anh cắt lên mu bàn tay, siết chặt nắm tay muốn phá lớp ngăn ấy, nhưng như anh dự đoán, “mâu Pontus” không phản ứng gì, hoàn toàn bị trói buộc rồi.
Nhìn ra ngoài, anh ngạc nhiên vì điều trước mắt đến mức hô hấp cũng trì trệ hẳn.
Hình như đây là một hành tinh khác, cấu tạo địa chất kỳ lạ trông giống một cái hang sâu tự nhiên có hình phễu ngược, rõ ràng là ở dưới nước nhưng thực vật thủy sinh chưa từng thấy lại trôi nổi lên trên. Nhìn qua kẽ hở của những thực vật này, anh thấy được một cái bóng màu đen to lớn như Plesiosauria ở trung tâm hàng sâu phía trước. Anh không khỏi nhớ đến “phương tiện vận chuyển” Celuecus từng đưa anh vào, trong lòng chợt thắt lại… Không phải cái tên Celuecus kia ở đây chứ… lờ mờ nhớ đến cảnh tượng mơ hồ trong mơ, anh xoa ấn đường, nhìn về phía ánh sáng xanh xuất hiện từ trong bóng tối.
Lúc nhìn rõ, bóng dáng màu xanh thuôn dài hiện ra từ trong bóng tối. Con ngươi anh co lại, mày cau chặt, lồng ngực ngạt thở.
Đó là… Moloer.
Anh lại đưa ra lựa chọn sai lầm lần nữa rồi.