- --
"Báo cáo Thiếu tướng, Me..."
Không đợi vệ sĩ ngoài cửa nói hết, Niga đã nói: "Để cậu ấy vào."
Tiếng bốt quân đội bước trên thảm mềm rất đỗi nhẹ nhàng giống như một con mèo đến sau lưng anh ta. Thiếu tướng trẻ tuổi quay lại, ném máy tính bảng mỏng cho Medusa với vẻ mặt u ám.
Medusa ung dung nhận lấy, xem lướt qua tin mật hiển thị bên trên, mày hơi nhướng lên.
"Người mong muốn có được cậu trong Nghị viện Đế quốc không ít, Hoàng đế bệ hạ chưa nói gì, đã có ông lớn muốn chuyển người đến làm 'quan văn' bên cạnh hắn rồi, chết tiệt... Medusa, cậu nói xem, có phải cậu đang là quân y dưới trướng tôi là nhân tài không được trọng dụng không?"
Thiếu tướng ngày thường vui giận chẳng lộ ra, bây giờ lại giống như con sư tử bị giống đực khác xâm phạm lãnh thổ, không giấu được sự tàn độc trong mắt. Dù sao thì cậu ta cũng nhỏ hơn anh một tuổi, chưa thể khống chế cảm xúc của mình hoàn toàn.
Khóe môi Medusa cong cong: "Ông lớn nào vậy?"
"Anh còn muốn biết?" Sắc mặt Niga càng âm u hơn, nhìn Medusa chằm chằm. Người đẹp trước mắt vẫn luôn nhìn cậu ta với vẻ mặt trong sáng vô tư, gật đầu, hình như chẳng định che giấu dã tâm bừng bừng của mình. Cậu ta vẫn luôn biết rằng mục đích Medusa đến gần và chiếm lấy sự cưng chiều từ cậu ta không đơn giản, anh để ý đến quyền thế của cậu ta, muốn dựa vào cậu ta để leo lên, nhưng càng rõ điều này, Medusa càng hấp dẫn cậu ta, giống như thuốc cấm vậy, tuy độc nhưng khiến người ta dễ nghiện.
Niga cười giả vờ, nói chậm rãi: "Hầu tước Valmont, đại thần Hồng y, ông già sáu mươi tuổi, quyền lực lớn hơn tôi, có thể sánh ngang với cha tôi, sao, có hứng thú không?"
"Nghe cũng không tồi." Ý cười trên môi Medusa càng đậm hơn, nhưng cũng dừng lại trước khi lửa giận của Thiếu tướng đạt đến đỉnh điểm: "Nhưng tôi muốn nán lại dưới trướng Thiếu tướng hơn. Dù sao thì quyền lực của Thiếu tướng lâu dài hơn một lão già nhiều."
Lửa giận trong lòng Niga bị đôi ba câu anh nói quét đi sạch, thay vào đó là cảm giác ngứa ngáy dâng lên từ đáy lòng, khảy khảy yết hầu cậu ta.
Những thay đổi nho nhỏ về mặt cảm xúc này đều lọt vào mắt Medusa cả. Thiếu tướng không phải người có suy nghĩ đơn giản, nhưng dã tâm thẳng thắn đáng tin hơn trung thành hư ảo, đó là cách ngụy trang tốt nhất để anh che giấu mục đích thật sự của mình. Bình tĩnh xem xét... mấy năm nay Niga đối xử với anh không tồi, nhưng hy vọng ngày anh giết cha cậu ta - Nier, cậu ta đừng hận anh quá.
Anh lùi về sau một bước: "Nếu không có chuyện gì khác, Thiếu tướng, tôi có thể về phòng chưa?"
"Tôi bệnh rồi." Thấy anh dáng vẻ muốn đi vội của anh, ngọn lửa vừa tắt trong lòng Niga lại có dấu hiệu bừng lên. Cậu ta nhìn Medusa chăm chú, ra lệnh: "Qua đây, kiểm tra cho tôi."
"Nhưng tôi không có đem theo dụng cụ, Thiếu tướng, cho phép tôi..." Medusa chưa nói hết, người ngồi trên sofa đã sải bước đến, ôm anh đến bàn làm việc cổ màu đỏ sẫm. tay nắm chặt góc bàn, Medusa không phản kháng, để thanh niên tóc đỏ cởi một chiếc boot quân đội của anh ra.
Trên vớ dính vệt máu đã khô, Niga cầm mắt cá chân anh rồi cởi nó xuống, vết móng vuốt ghê rợn lộ ra, vì xuống nước hành động lần nữa, vết thương vốn đã khép miệng rách ra lần nữa, rõ ràng vị quân y này đã quên bẵng việc xử lý vết thương.
Cậu ta lấy thuốc trong ngăn kéo ra, cần thận bôi thuốc lên bàn chân xinh xắn trắng trẻo kia.
Medusa rũ mắt nhìn cậu ta. Giờ đây vị Thiếu tướng nổi danh bạo lực khát máu này thật giống một con mèo lớn ngoan ngoãn, nhưng tuyệt không thể vì vậy mà bỏ qua sự nguy hiểm của cậu ta.
Chẳng mấy chốc, cánh tay bôi thuốc cho anh đã nhích lên cẳng chân xoa xoa, Medusa vô thức rụt chân lại, nhưng lại bị bàn tay đeo găng tay da giữ gối lại. Anh ngẩng đầu lên, đôi mắt xanh lam sẫm của Thiếu tướng đang nhìn anh, ánh mắt lướt qua đôi môi, xương quai xanh, luồng lách qua cổ áo đồng phục quân y đang cài chặt, như thể ngay giây sau sẽ xé toạc đồng phục, hung hăng chiếm hữu anh.
"Sự kiên nhẫn của tôi cũng có giới hạn, Thượng úy."
Cậu ta muốn có được anh, điều này quá rõ ràng rồi.
Medusa giữ tay cậu ta: "Tôi muốn lên cao hơn chút nữa, đứng cạnh ngài, sẽ không bị người khác chê trách."
Niga hít sâu một hơi. Dưới ánh trăng, gương mặt người bên dưới đầy vẻ mê hoặc, mái tóc bạch kim ánh lên quầng sáng trong, đẹp mức rung động lòng người, giống hệt một tinh linh vùng tuyết, hoặc một yêu tính hút máu cắn nuốt linh hồn. Một người đẹp nhưng độc, cậu ta nắm cằm anh, ngón cái vuốt ve môi anh: "Anh đang thử thách tôi hay đang giày vò tôi đây?"
Medusa cười nhe răng: "Cả hai."
Đường nét trên cằm Niga căng cứng, nhưng cũng cười cười, lộ ra hàm răng trắng: "Về đi, nghỉ ngơi cho vết thương nhanh khỏi. Sau khi anh được trao huân chương, tôi sẽ không bỏ qua cho anh như vậy nữa."
Tim Medusa hơi run lên. Thiếu tướng nghiêm túc.
May mà còn lâu mới về Đế quốc, bọn họ đã vượt nửa vòng trái đất mới đuổi bắt được người cá, mà ngoài việc bắt người cá, hạm đội còn có nhiệm vụ tìm căn cứ người sống sót cỡ nhỏ ở dọc được, cướp vật tư về cho quân đội Đế quốc. Bọn họ vẫn phải đi một đoạn đường dài.
Trên đường đi, có một sĩ quan truyền tin vội vàng chạy đến, suýt nữa đụng phải anh.
"Báo cáo Thượng tướng, phát hiện một đảo nhân tạo gần đây, nghi là căn cứ của người sống sót, hình như gần đây có căn cứ quân sự."
"Tập họp đội Sói Biển hành động ngay."
Medusa dừng bước, dựa vào tường đợi lệnh. Niga khoác áo choàng ra khỏi phòng, lúc này, tàu chiến chợt chấn động, hình như đụng phải gì đó. Lúc đi ngang anh, Niga dừng lại một chốc, nói khẽ: "Lần này anh không cần đi, ở trên tàu đợi là được."
"Thiếu tướng, cẩn thận." Medusa nhìn bóng lưng cậu ta, không biết trong căn cứ người sống sót có mấy người đột biến đáng sợ đó không, lần này không cần đụng đến chúng, anh cầu còn chẳng được.
Thiếu tướng phải đi chỉ huy... anh rẽ sang chỗ ngoặt đi xuống tầng B1, chưa đến gần hồ nước đã nghe tiếng hét thảm.
Ngước mắt lên nhìn thử, con ngươi anh co lại.
Là người cá đó... anh rảo bước sang đó.
- --