Ngón tay của Cao Hạnh Hạnh lướt trên máy tính, thỉnh thoảng đối chiếu số liệu với Lăng Phúc.
Đột nhiên có một bóng người đi tới, che luôn cả ánh sáng đèn.
Cao Hạnh Hạnh liếc thấy một đôi giày da nam, cô ngẩng đầu lên nhìn thấy Lục Trạch Ngôn.
Anh đứng thẳng tắp ở đó, môi mím thành một đường thẳng, nhìn xuống cô với ánh mắt tối tăm.
Cao Hạnh Hạnh giật mình, ngón tay vô thức gõ thêm mấy số 0 vào sau dữ liệu ban đầu.
“Tiểu Cao!”
Dưới tiếng gọi của Lăng Phúc, Cao Hạnh Hạnh hoàn hồn, lập tức xóa mấy số 0 rồi lại đối chiếu dữ liệu với bảng trong tay Lăng Phúc.
Lục Trạch Ngôn cứ thế đứng đó chờ, chờ cô và người đàn ông bên cạnh đối chiếu xong dữ liệu.
Thấy cô gập laptop lại, Lục Trạch Ngôn cất tiếng: “Cô Cao, có muốn ăn sáng không?”
Trong đầu Cao Hạnh Hạnh vốn toàn là: áo… áo… áo…
Nghe anh nói vậy, cô bỗng ngẩng mắt lên, ánh mắt hồ ly sáng rực: “Ăn ở đâu?”
Ánh mắt Lục Trạch Ngôn trở nên dịu dàng: “Đâu cũng được.”
“Vậy ngay đây đi, nhà hàng Lưu Quang.” Như thể rất nghĩ cho anh, cô bổ sung thêm lý do: “Gần.”
“Được.”
Cao Hạnh Hạnh đứng dậy, ngẩng đầu nhìn anh, khóe môi cong lên: “Đồng nghiệp tôi có thể đi cùng chứ?”
Ánh mắt Lục Trạch Ngôn chuyển sang nhìn Lăng Phúc rồi lập tức quay lưng lại, để lại hai chữ: “Có thể.”
Nhìn bóng lưng vững chãi của anh, Cao Hạnh Hạnh vội gọi Lăng Phúc theo sau.
Lần này, thái độ của nhân viên phục vụ trước cửa nhà hàng thay đổi rõ rệt.
Từ xa đã chào đón, không những không yêu cầu Lục Trạch Ngôn xuất trình xác nhận lưu trú, mà còn kính cẩn chào: “Chào anh Lục.”
Cao Hạnh Hạnh và Lăng Phúc đi sau cũng nhận được nụ cười tiếp đón.
Biểu cảm ngạc nhiên của Lăng Phúc khiến Cao Hạnh Hạnh nhớ tới một đàn em tên là Hồ Miêu.
Nhà hàng rất rộng, tầm nhìn không bị giới hạn.
Trần nhà là gương phản chiếu ánh sáng lung linh.
Tai nghe âm thanh du dương của đàn vĩ cầm, không phải từ loa mà là một cô gái dáng người yểu điệu, gương mặt xinh đẹp đang biểu diễn trực tiếp.
Ba người ngồi xuống, nhân viên phục vụ đưa thực đơn lên.
Cao Hạnh Hạnh lật xem, lông mày dần nhíu lại, cuối cùng gọi một ly cà phê.
Lăng Phúc thì đóng thực đơn lại luôn: “Tôi không cần, cảm ơn.”
Không biết Lục Trạch Ngôn có nhận ra sự ngại ngùng của hai người họ không nhưng ánh mắt anh vẫn luôn dán vào thực đơn, ngón tay như ngọc thỉnh thoảng chỉ vào một món, nhân viên phục vụ liền mỉm cười ghi lại.
Có lẽ anh hay đến đây, Cao Hạnh Hạnh nghĩ vậy.
Nhưng cô thì không phải kiểu người thường đến nơi này.
Cảm giác có ai đó vỗ nhẹ lên vai, Cao Hạnh Hạnh nhìn theo ánh mắt của Lăng Phúc.
Tổng giám đốc Lương đang ngồi ăn sáng một mình ở bàn tròn nhỏ, trên bàn còn có một chiếc máy tính bảng đứng.
Lăng Phúc ghé vào: “Bao giờ bắt đầu?”
“Bây giờ được rồi.”
Lăng Phúc vốn làm việc rất nhanh nhẹn, nghe vậy liền đứng dậy bước tới, Cao Hạnh Hạnh vội vàng đi theo.
Không quên quay lại nói: “Anh Lục, cảm ơn anh đã đưa chúng tôi vào.”
Lục Trạch Ngôn ngẩng đầu lên, chỉ thấy tà váy đuôi cá lay động.
Anh gập thực đơn lại, ngả người ra lưng ghế.
Nhìn thấy hai người mở laptop trước mặt ông chủ khách sạn, ban đầu bị từ chối, dần dần anh ta cũng chịu nghe họ nói vài câu.
Lục Trạch Ngôn hơi ngửa đầu nhìn ánh sáng rực rỡ trên trần, lần đầu tiên cảm nhận được cảm giác bị người ta xem như bàn đạp.
Anh chậm rãi ăn sáng, ánh mắt vẫn luôn dõi theo Cao Hạnh Hạnh, vì vậy anh chắc chắn cô chưa từng liếc nhìn anh một cái.
Lục Trạch Ngôn hiếm khi không khống chế được cảm xúc, nghe thấy tiếng va chạm chói tai giữa dao nĩa và đĩa sứ, anh cũng khựng lại một chút.
Rồi anh vươn tay dùng mu bàn tay chạm vào ly cà phê ở chỗ Cao Hạnh Hạnh.
Đã nguội lạnh rồi.
Anh gọi phục vụ bảo đổi ly khác.
Chẳng bao lâu sau, ông chủ khách sạn rời đi, trông có vẻ cuộc trò chuyện khá thành công.
Anh thấy Cao Hạnh Hạnh hai tay nắm thành quyền, lắc lắc trước ngực, vẻ mặt cực kỳ đắc ý hài lòng.
Sau đó cô đập tay ăn mừng với Lăng Phúc.
Họ thu dọn đồ rồi đi về phía cửa.
Lòng Lục Trạch Ngôn trầm xuống, vô thức muốn đứng lên, nhưng khi thấy Cao Hạnh Hạnh chạy về phía anh, anh lại nhẹ nhàng ngồi lại.
Cô cầm một chiếc ví da vuông vắn trong tay, chạy đến mà không ngồi xuống.
Cô lấy ra hai trăm tệ đặt lên bàn, vẻ mặt bình thản: “Anh Lục, cảm ơn anh, đây là tiền cà phê.”
Lục Trạch Ngôn: “……”
Sau đó cô nhướng mày, cúi người uống hai ngụm cà phê.
Có lẽ thật sự đắng, cô nhăn mũi đặt xuống, vẻ mặt có chút tiếc nuối.
Tiếng ly cà phê va vào đĩa sứ vang lên lanh lảnh.
Lục Trạch Ngôn đẩy nhẹ chiếc đĩa ngọc trắng vốn đặt trước mặt Cao Hạnh Hạnh nhưng bị cô lờ đi: “Món đặc biệt của nhà hàng này, thử xem.”
Cao Hạnh Hạnh ngẩng mi, vẻ mặt hơi bối rối.
Rồi cô mỉm cười: “Không cần đâu, tôi còn có việc. Hôm nay cảm ơn anh, lần sau có cơ hội tôi mời anh ăn.”
Cô cảm ơn lần nữa, Lục Trạch Ngôn cũng gật đầu lịch sự, lúc này cô mới tươi cười rời đi.
Lục Trạch Ngôn nhìn chằm chằm hai trăm tệ một lúc lâu rồi mới cầm lấy.
Cao Hạnh Hạnh và Lăng Phúc đi về phía khách sạn nơi họ đang ở.
Lăng Phúc tò mò: “Tiểu Cao, người lúc nãy là ai thế?”
“Đàn anh, học chung cấp ba.”
“Đàn anh?” Lăng Phúc nhướng mày: “Không đơn giản nha.”
“Chỗ nào không đơn giản?”
“Đẹp trai, lại có tiền.” Lăng Phúc ngừng một chút: “Hình như còn cao hơn tớ.”
“……”
“Anh ta có ý với cậu đúng không?”
“Vớ vẩn!” Cao Hạnh Hạnh phản bác ngay: “Anh ấy có bạn gái rồi.”
“À, thế à, tiếc ghê.”
“Đừng tiếc, mau về sửa kế hoạch đi.”
Cao Hạnh Hạnh về khách sạn liền mở kế hoạch ra nhưng vẫn hơi mất tập trung.
Vừa nãy cô không dám nhìn Lục Trạch Ngôn, cũng không dám ở lại quá lâu, chỉ sợ cảm xúc trong lòng bùng lên.
Nhưng tại sao ông trời cứ để họ gặp nhau mãi?
Ở Ngọc Hòa thì thôi.
Sao tự nhiên lại tới thành phố Lâm Lăng?
Trong đầu Cao Hạnh Hạnh chợt hiện lời của Lăng Phúc.
— “Anh ta có ý với cậu đúng không?”
Cô nhớ lại đĩa tôm hùm bày trí tinh xảo ở nhà hàng Lưu Quang, đầu và đuôi tôm cong lên, có cả khoai tây nghiền trang trí.
Là phép lịch sự khách sáo mời cô thử?
Hay là, đặc biệt gọi món cho cô?
“Đinh — đinh — đinh —” tiếng thông báo tin nhắn điện thoại vang liên tục.
Cao Hạnh Hạnh hoàn hồn, cầm điện thoại xem, là lão Trương gửi ảnh buổi lễ cắt băng khánh thành trong nhóm công ty.
Dưới cơn mưa hoa, vài người cầm ruy băng đỏ cười với ống kính.
Đều là lãnh đạo cấp cao của ngân hàng RS mặc đồ trang trọng, ở vị trí trung tâm là Doãn Phi Phi trong chiếc váy hồng.
Cô ấy trắng như phát sáng, mặc màu hồng mà không quê mùa, tóc dài xoăn, phía sau đầu có hai nơ đen, vừa đáng yêu lại vừa xinh đẹp.
Doãn Phi Phi…
Khoảnh khắc tiếp theo Cao Hạnh Hạnh gõ đầu mình.
Đồ ngốc, lại nghĩ rằng Lục Trạch Ngôn có ý với mình.
Người ta là đi cùng bạn gái.
Cao Hạnh Hạnh nhìn trần nhà, tự nhủ khẽ: “Cao Hạnh Hạnh, mày phải biết rõ ràng, người ta có bạn gái rồi.”
“Đinh—” điện thoại lại vang lên.
Cô mở ra xem.
LU: [Em muốn mời tôi ăn cơm sao?]
LU: [Nếu rảnh thì tối nay nhé.]
Mời Lục Trạch Ngôn ăn cơm?
Cao Hạnh Hạnh nghĩ kỹ, hình như đúng là cô nói khách sáo một câu.
Nhưng do anh bảo cô thử món tôm trước, cô mới thuận miệng khách sáo lại.
Anh lại coi là thật?
Chắc đúng là lỗi của cô, dù sao câu đó đúng là cô nói.
Cô còn chưa trả lời thì tin nhắn khác lại đến.
LU: [Tôi có chuyện muốn nói với em.]
Có chuyện?
Cô không biết là chuyện gì, nhưng cảm giác như tìm được lý do để đồng ý cuộc hẹn.
Cô chọn một nhà hàng khá ổn, cả không gian lẫn giá cả đều tốt, rồi gửi địa chỉ qua.
Cao Hạnh Hạnh: [Anh xem chỗ này được không?]
Lục Trạch Ngôn gần như trả lời ngay.
LU: [Mấy giờ? Tôi qua đón em.]
Cao Hạnh Hạnh: [Không cần đâu, tôi ở gần nhà hàng, mình hẹn 7 giờ ở đó nhé?]
LU: [Được.]
Cao Hạnh Hạnh mặc áo thun cổ búp bê màu vàng nhạt, quần short trắng, đeo túi trắng chéo vai.
Hầu như không trang điểm.
Lục Trạch Ngôn thấy cô bước vào, vẫy tay chào mình.
Anh đứng dậy, đi tới kéo ghế cho cô.
Cô ngồi xuống: “Cảm ơn.”
Lục Trạch Ngôn ngồi đối diện, ánh mắt luôn dõi theo cô.
Cô chăm chú xem thực đơn, xem kỹ từng trang, từ đầu tới cuối không ngẩng đầu lên, cũng không nói gì.
Sau đó lại quay lại trang đầu, xem lại từ đầu.
Lúc về Ngọc Hòa, mỗi lần thấy cô Lục Trạch Ngôn đều thấy cô trang điểm.
Anh nghĩ như vậy rất đẹp, ít nhất là ánh nhìn đầu tiên khiến anh bị thu hút.
Nhưng giờ nhìn cô không trang điểm lại thấy chẳng khác gì hồi cấp ba, chỉ là tóc ngắn hơn.
Cuối cùng Cao Hạnh Hạnh ngẩng đầu, ngón tay chỉ vào thực đơn, hỏi nghiêm túc: “Khai vị anh muốn ăn tôm hay lưỡi bò?”
“Tôm.”
Nghe câu trả lời đó, mắt cô cong cong hài lòng.
Cô kéo thực đơn, lật vài trang rồi mím môi: “Món chính anh muốn ăn gì?”
“Em chọn đi, món nào cũng được.”
Cô gật đầu, gọi phục vụ rồi gọi mấy món liền.
Phục vụ nhắc: “Cô gọi ba món chính rồi.”
“Đúng, ba món.” Cô lại gọi thêm món tráng miệng rồi đưa lại thực đơn.
Cô có lý do riêng — đãi người khác ăn mà để họ đói thì sao được?
Món chính để no bụng, chứ chỉ ăn món phụ với đồ ăn vặt thì vượt ngân sách mất.
Phục vụ rời đi, cô chủ động bắt chuyện: “Anh Lục, cảm ơn anh chuyện sáng nay, nếu không có anh chúng tôi vào không được, càng không gặp được tổng giám đốc Lương.”
“Đàm phán xong chưa?”
“Không chắc, nhưng ông ấy chịu cho cơ hội.” Cô đổi đề tài: “Đúng rồi, anh nói có chuyện muốn nói, là chuyện gì vậy?”
Lục Trạch Ngôn lấy ra một xấp tài liệu.
Cô mở ra xem.
Bảng kiểm tra xương người.
Phân tích xương.
Phác đồ điều trị.
……
Cô choáng váng, xem vài trang liền mất hứng.
Cô gập tài liệu lại.
Ánh mắt Lục Trạch Ngôn dịu dàng: “Cánh tay phải của em bị trật khớp nhiều lần, tôi đã mời chuyên gia chỉnh hình xem báo cáo, không bị tổn thương xương nặng, có thể cân nhắc phẫu thuật.”
Trước khi đến cô tưởng tượng nhiều kịch bản, nhưng tuyệt đối không ngờ chuyện anh muốn nói lại là chuyện này.
Có lẽ ánh sáng nhà hàng quá dịu dàng, suýt chút nữa cô đã đắm chìm trong đó.
Nhưng ngay sau đó, cô kéo tập tài liệu vốn đã đẩy ra một nửa quay trở lại.
“Cảm ơn anh Lục, tôi sẽ về bàn với gia đình.”
Một câu này, cô đã đặt anh ra ngoài.
Anh không giận, chỉ nói nếu cô quyết định mổ thì anh có thể giúp liên hệ bác sĩ uy tín.
Bữa cơm kết thúc, cuối cùng anh hỏi: “Khi nào trở về Ngọc Hòa em có thể trả lại áo khoác cho tôi không?”
Cao Hạnh Hạnh suýt làm rơi nĩa, nuốt một ngụm nước bọt, bình tĩnh:
“Tất nhiên là được.”