• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cao Hạnh Hạnh tăng tốc bước chân, cô thực sự sợ rằng trên chiếc xe kia đột nhiên có hai người bước xuống, và trước khi cô kịp cứu Lục Trạch Ngôn thì anh đã bị họ nhét vào xe kéo đi mất.

Lúc đó chẳng phải cô sẽ hối hận đến đập đùi sao?

Càng nghĩ càng gấp, bước chân cô càng nhanh.

Đến nỗi Lục Trạch Ngôn không thể không để ý, anh quay đầu lại.

Ngay khoảnh khắc ánh mắt chạm nhau, Cao Hạnh Hạnh chạy nhanh tới.

Ngón tay cô móc vào quai cái ô, hai lòng bàn tay đặt lên cánh tay phải của anh, nửa kéo nửa đẩy anh đi về phía trước.

“Đừng nói gì cả, nghe em.”

Môi Cao Hạnh Hạnh không động, lời nói đều ở giữa môi răng, lí nhí không rõ ràng.

Ánh mắt Lục Trạch Ngôn dừng trên cánh tay anh, nơi có hai bàn tay thon thả trắng nõn đang áp lên, qua lớp áo vẫn cảm nhận được hơi nóng của nó.

Hàng mi anh khẽ run, ánh mắt chuyển sang khuôn mặt cô.

Cao Hạnh Hạnh nào có để tâm đến ánh mắt của Lục Trạch Ngôn, đôi mắt hồ ly lanh lợi tinh anh nhìn ngang liếc dọc, quyết định kéo người đến nơi đông người trước đã.

Nơi đông người nhất gần đây chính là chỗ rẽ phải bán bánh hoa mai ven đường.

Đó là một cửa hàng lâu năm, khi đường Hồng Tinh mở rộng đã cố tình đi vòng qua nó, các cửa hàng xung quanh khác đều đã dời đi, chỉ có đôi vợ chồng già ấy là ở lại.

Nhưng Lục Trạch Ngôn lại muốn rẽ trái.

Lục Trạch Ngôn cảm thấy thật khó hiểu, gọi tên cô: “Cao Hạnh Hạnh?”

Cao Hạnh Hạnh ngẩng đầu ngắt lời anh: “Anh im đi.”

Lục Trạch Ngôn chưa từng nghe ai nói với mình hai từ này, ngay cả bố mẹ anh cũng chưa từng.

Anh hiếm khi nhíu mày, dừng bước, rồi đưa tay trái ra nắm lấy cổ tay Cao Hạnh Hạnh kéo ra.

Hai tay Cao Hạnh Hạnh lại đặt lên, mắt liếc trái, nháy mắt ra hiệu: “Em mời anh ăn bánh hoa mai.”

“Cảm ơn.”

Nếu không phải anh tiếp tục gỡ tay Cao Hạnh Hạnh ra, Cao Hạnh Hạnh sẽ nghĩ rằng lời “cảm ơn” này là cảm ơn cô mời anh ăn bánh hoa mai.

Nhưng sự thật là, vẫn là ý tứ từ chối lịch sự như cũ.

Trong lúc hai người giằng co, chiếc xe màu đen dừng lại bên đường.

Cao Hạnh Hạnh nghiêng đầu, thấy một người đàn ông bước xuống từ xe, gương mặt hoàn toàn là người nước ngoài, mặc vest đen, cao lớn vạm vỡ y hệt bọn bắt cóc chuyên nghiệp trong phim.

“Chạy——”

Cao Hạnh Hạnh hét lớn một tiếng làm Lục Trạch Ngôn giật mình.

Cô kéo Lục Trạch Ngôn chạy nhưng anh không chạy.

Vậy nên chưa chạy được hai bước cô đã bị Lục Trạch Ngôn kéo dừng lại.

Cao Hạnh Hạnh nhìn ra sau, phát hiện “tên bắt cóc” kia vậy mà lại chạy tới, hướng thẳng về phía họ.

Cô không nghĩ ngợi gì, đẩy Lục Trạch Ngôn ra, giơ cán ô xông tới.

Chiếc ô còn chưa chạm vào người “tên bắt cóc” đã bị “tên bắt cóc” dùng một tay gạt phăng đi.

Kèm theo quán tính, Cao Hạnh Hạnh ngã phịch xuống đất.

Cô đau đến nhăn mặt.

Mẹ kiếp, đúng là dân bắt cóc chuyên nghiệp thật.

Tay trái cô vừa bỏng rát vừa đau, nhín xuống thấy đã rớm máu.

“Tên bắt cóc” không có nhiều biểu cảm trên mặt, chỉ hơi nheo mắt lại rồi tiến lại gần cô.

Cao Hạnh Hạnh lấy hết can đảm dọa dẫm: “Tôi…tôi cảnh cáo anh, tôi báo cảnh sát rồi.”

“Tên bắt cóc” không dừng bước vì lời cô nói, tiếng sỏi đá dưới chân đặc biệt rõ ràng.

Tay trái cô giơ ra làm động tác “ngăn cản”: “Police! You understand?”

Cao Hạnh Hạnh lùi lại một chút.

Giây tiếp theo Lục Trạch Ngôn đã đứng trước mặt cô, chắn giữa cô và “tên bắt cóc”.

“Tên bắt cóc” kia vậy mà dừng bước.

Anh che khuất “tên bắt cóc”, cũng che khuất cả ánh hoàng hôn.

Sau khi anh từ từ ngồi xổm xuống, những đám mây hồng lại lộ ra nơi chân trời.

Cao Hạnh Hạnh hoàn hồn, trầm giọng nói: “Anh còn không mau chạy đi?”

Lục Trạch Ngôn đưa tay nắm lấy cổ tay cô, anh nhíu chặt mày nhìn những giọt máu trên tay cô, ánh mắt sâu thẳm u tối: “Đi đâu?”

Cô còn chưa kịp nói thì đã nghe thấy tiếng còi cảnh sát…càng lúc càng gần.

“Hừ, chạy không thoát đâu.” Cao Hạnh Hạnh nhìn “tên bắt cóc”, nhướng mày.

Tận đến lúc này Cao Hạnh Hạnh vẫn chưa nhận ra có gì đó không đúng, vẫn đắm chìm trong ảo tưởng anh hùng cứu mỹ nhân của mình.

Mãi cho đến khi Lục Trạch Ngôn khẽ xoay người gọi một tiếng “Abraham”.

Phát âm tiếng Anh của anh đặc biệt chuẩn và dễ nghe, Cao Hạnh Hạnh tuy không hiểu rõ anh nói gì tiếp theo nhưng dường như đã nhận ra mình vừa làm một việc ngớ ngẩn.

Không khí lập tức trở nên ngượng ngùng.

Anh kiểm tra tay cô: “Đau không?”

Cao Hạnh Hạnh lại liếc nhìn người nước ngoài sau lưng anh, gần như nín thở hỏi: “Anh quen anh ta?”

“Còn bị thương chỗ nào khác không?”

“Không phải người bắt cóc anh?”

Lục Trạch Ngôn ngước mắt: “Có muốn đến bệnh viện không?”

Mặt Cao Hạnh Hạnh hoàn toàn xịu xuống: “Đàn anh, em báo cảnh sát rồi.”

Không khí im lặng hai giây, Lục Trạch Ngôn đáp lại cô: “Tôi nghe thấy rồi.”

Lúc này xe cảnh sát đã đến.

Lục Trạch Ngôn là người đi giải thích sự việc, Cao Hạnh Hạnh cuối cùng mới bị cảnh sát hỏi vài câu.

Cô có chút xấu hổ, cũng ít nói hơn, ngồi trên bậc thềm bồn cây, thề rằng sau này sẽ bớt xem mấy bộ phim đó đi.

Khi Lục Trạch Ngôn đi tới Cao Hạnh Hạnh chống tay lên má quay mặt đi, không nhìn anh.

Lục Trạch Ngôn ngồi xổm xuống, giọng điệu ôn hòa lịch sự: “Tôi đưa em đến bệnh viện trước nhé?”

“……” Cao Hạnh Hạnh định đứng dậy, động tác làm được một nửa lại ngồi xuống, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại: “Sao chân cũng đau thế này?”

“Ừm?”

Không nhìn vào mắt Lục Trạch Ngôn, cô tự nói: “Hình như bị trẹo rồi.”

“……” Cũng không biết Lục Trạch Ngôn có tin hay không, anh quay người: “Abraham.”

Cao Hạnh Hạnh “vụt” một tiếng đứng dậy: “Cũng không đau lắm đâu.”

Sắc mặt Lục Trạch Ngôn hơi trầm xuống nhưng giọng nói vẫn ôn hòa: “Lên xe đi.”

Anh quay người đi luôn, không hề đợi Cao Hạnh Hạnh.

Mặc dù anh lịch thiệp mở cửa xe cho Cao Hạnh Hạnh nhưng cô lại cảm thấy một cách khó hiểu rằng anh dường như đang có chút bực bội, cũng không hẳn là tức giận, chỉ là một cảm giác rất kỳ lạ.

Trên xe yên tĩnh, Cao Hạnh Hạnh liếc nhìn anh mấy lần mới bắt chuyện.

“Anh ấy biết nói tiếng Trung không?”

Lục Trạch Ngôn nhìn theo ánh mắt cô về phía Abraham, nói: “Không biết.”

“Vậy anh giúp em xin lỗi anh ấy đi, em hiểu lầm anh ấy rồi, nhưng tiếng Anh của em không tốt.”

Lục Trạch Ngôn thu lại ánh mắt, không đáp lời.

Xe rẽ ngoặt, Cao Hạnh Hạnh khẽ nhíu mày một cái.

Lục Trạch Ngôn: “Slow down!”

“Gì cơ?”

Lục Trạch Ngôn quay đầu: “Ngồi ngay ngắn.”

“Ồ, anh nói tiếng Trung đi, tiếng Anh em phản ứng không kịp.”

Lục Trạch Ngôn: “……”

Xe chạy vào một bệnh viện tư nhân, họ vừa xuống xe đã có y tá ra đón.

Vào giờ này thông thường các bệnh viện đã hết giờ khám nhưng bệnh viện tư này lại như ban ngày, các bộ phận đều có mặt, hoạt động ngăn nắp, có trật tự.

Cao Hạnh Hạnh chỉ bị trầy xước chút da tay, căn bản không cần đến bệnh viện.

Thực sự là chuyện bé xé ra to.

Nhưng thấy Lục Trạch Ngôn đi cùng cô cũng không nói gì thêm.

Sau khi xử lý vết thương đơn giản cô đi theo Lục Trạch Ngôn ra khỏi phòng khám.

Lục Trạch Ngôn quay người, giọng điệu bình tĩnh: “Cần gọi người nhà em đến đón không hay là tôi đưa em về?”

Cao Hạnh Hạnh không nghe ra bất kỳ ý muốn đưa mình về nào từ anh, dường như chỉ là hỏi han lịch sự, không mang bất kỳ suy nghĩ thừa thãi nào.

“Bố mẹ em gần đây không có nhà, anh trai em đi hẹn hò rồi.”

Lục Trạch Ngôn gật đầu: “Vậy tôi đưa em về.”

Bệnh viện sáng trưng, Cao Hạnh Hạnh đi theo sau Lục Trạch Ngôn, cô từng bước giẫm lên dấu chân không hề lưu lại của anh.

Một tiếng sau, xe dừng trước cửa nhà Cao Hạnh Hạnh.

Cô không xuống xe.

Lục Trạch Ngôn khẽ chạm ngón tay, đèn ở hàng ghế sau sáng lên.

Ánh mắt anh dừng trên mặt Cao Hạnh Hạnh vài giây mới xuống xe, sau đó vòng qua đuôi xe mở cửa cho cô.

Cao Hạnh Hạnh liếm môi rồi xuống xe, tay phải cô nắm chặt điện thoại, mắt nhìn xuống.

Không có vẻ gì là muốn vào nhà.

Lục Trạch Ngôn: “Em sao vậy?”

“……”

“Không khỏe à?”

“Không ạ.” Cao Hạnh Hạnh lại chần chừ thêm một chút mới quay người: “Đàn anh, tạm biệt.”

Bước chân cô chậm chạp, còn chưa kịp mở cổng sân trước đã nghe tiếng cửa xe đóng lại, nghĩ cũng biết là Lục Trạch Ngôn đã lên xe.

“Gâu gâu——” Tiểu Thất từ khe cửa thò cái đầu nhỏ ra, vẫy đuôi nũng nịu sủa hai tiếng.

Cao Hạnh Hạnh lập tức quay đầu chạy lại xe.

Cô cúi người gõ cửa kính xe, mấy giây sau vẫn không có phản ứng.

Sau đó cô nghe thấy tiếng cửa xe mở ra, Lục Trạch Ngôn cúi người bước ra, anh vòng qua đuôi xe đứng trước mặt cô.

Không đợi anh lên tiếng hỏi, Cao Hạnh Hạnh xòe tay phải ra, trên đó là điện thoại của cô: “Chúng ta kết bạn WeChat đi.”

Mắt cô trong veo, khóe miệng cong lên.

“Tôi không dùng WeChat.”

Đường môi Cao Hạnh Hạnh mím lại, lập tức nói: “QQ cũng được.”

“Không có.”

Cô nắm điện thoại buông thõng tay xuống, khóe miệng cũng hoàn toàn hạ xuống: “Lục Trạch Ngôn, chúng ta cũng… coi như là bạn bè chứ?”

Không phải bạn bè thân thiết lắm nhưng cũng có thể xếp vào danh sách bạn bè mà!

Hàng mi Lục Trạch Ngôn khẽ run, không nói gì.

Trong ấn tượng của Cao Hạnh Hạnh, Lục Trạch Ngôn là người rất coi trọng lễ nghi, dù là qua loa cũng sẽ đáp lại, chưa từng xảy ra tình huống thế này.

Ý từ chối này quá rõ ràng.

Cô nhìn thẳng vào anh, không che giấu sự khó chịu trong lòng: “Tuy chuyện hôm nay có hơi hoang đường, nhưng dù sao cũng coi như là…”

Đôi mắt Lục Trạch Ngôn có màu nhạt, giống như vầng trăng phủ sương, dịu dàng mà xa vời.

Cô ủ rũ: “Lục Trạch Ngôn, hôm nay em đang bảo vệ anh.”

Cao Hạnh Hạnh không biết lời này của cô trong tai người khác sẽ cảm thấy thế nào, nhưng cô biết cô thích anh, nên khi anh gặp nguy hiểm cô sẵn lòng đứng ra, đó là thái độ của cô.

Chỉ bằng thái độ này cũng có thể đổi lấy phương thức liên lạc chứ nhỉ.

“Cảm ơn em.”

Nếu không phải vì câu nói tiếp của anh, Cao Hạnh Hạnh sẽ thật sự nghĩ rằng anh đang cảm ơn cô.

Giọng Lục Trạch Ngôn cực kỳ bình thản như đang trình bày sự thật: “Cao Hạnh Hạnh, tôi không cần.”

Cao Hạnh Hạnh nghe ra ý “em đang xen vào chuyện người khác”.

Cô cắn răng quay người đi vào cửa, lần này bước chân cô rất nhanh.

Một chú chó Shiba nhân cơ hội lẻn ra ngoài, còn chưa chạy đến chân Lục Trạch Ngôn đã bị Cao Hạnh Hạnh quát lớn gọi về.

Lục Trạch Ngôn nghe thấy Cao Hạnh Hạnh dạy dỗ chú chó Shiba kia, nhưng khá giống kiểu chỉ dâu mắng hoè.

Lục Trạch Ngôn lên xe, ngả người dựa vào lưng ghế.

——Hôm nay em đang bảo vệ anh.

Nghĩ đến câu nói này, khóe miệng anh nhếch lên.

Không phải vui vẻ mà là tự giễu.

Hai chữ “bảo vệ” này quá nặng nề, ít nhất anh chưa từng nghe thấy nó từ miệng người đáng lẽ nên nói hai chữ này với anh.

Khi Cao Hạnh Hạnh nói hai chữ này, tình cảm trong lòng anh có chút kỳ lạ, nhưng anh cũng có thể nhận rõ rằng mình không muốn chấp nhận.

Muốn chấp nhận hai chữ này thì anh phải trả giá.

Anh không muốn trả giá.

“Ù—— ù—— ù——” Điện thoại trong túi áo rung lên.

Lục Trạch Ngôn lấy điện thoại ra, nhìn tên người gọi đến trên màn hình, sắc mặt anh trầm xuống nhưng nhanh chóng che giấu đi.

Anh không nói nhiều, chỉ một chữ “Ừm” là đã đối phó xong cuộc điện thoại.

Cúp điện thoại, anh đưa tay tắt ngọn đèn đã bật vì Cao Hạnh Hạnh.

Cảm thấy chói mắt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK