• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cao Hạnh Hạnh và Chu San đội mưa phùn lạnh lẽo mang áo mưa tiện lợi đến.

Trưởng thôn mặc áo tơi, chỉ huy mọi người lấy bao cát chống lũ từ xe cút kít ra chất ngang lên đường chính.

Thấy các cô, trưởng thôn nhận lấy áo mưa rồi gọi mọi người đến mặc vào.

Sau đó ông quay lại, lớn tiếng nói với họ bằng tiếng địa phương.

Thấy họ ngơ ngác, ông mới đổi sang tiếng phổ thông: “Hai cô gái mau về đi, đây toàn là việc nặng, các cô giúp không nổi đâu.”

Trên đường về, dù có mặc áo mưa nhưng quần áo hai người vẫn bị ướt sũng.

Từ xa họ đã thấy nhà bà Dung có ánh đèn. Khi đến gần, Doanh Doanh khoác áo đứng chờ trước cửa.

Rõ ràng đang là mùa hè nóng nực nhưng vừa mưa, trong núi lại lạnh khủng khiếp.

Thay đồ xong, Doanh Doanh bê vào một chiếc bình thủy màu đỏ có in hoa: “Hai chị uống chút nước nóng đi.”

Cao Hạnh Hạnh và Chu San cảm ơn, rồi ôm cốc nước nóng sưởi ấm.

“À phải rồi chị ơi, chị không mang điện thoại, vừa nãy điện thoại cứ reo liên tục.”

Doanh Doanh nói vậy, Hạnh Hạnh mới hiểu ra tại sao cô bé này biết bọn họ đã đi ra ngoài, còn chờ trước cửa.

Thì ra tiếng chuông điện thoại của cô đã đánh thức Doanh Doanh.

“Em thức giấc là vì vậy à, là do chuông điện thoại của chị làm phiền em phải không? Ra ngoài vội quá nên chị quên mang theo”. Hạnh Hạnh áy náy nhận lại điện thoại.

Chu San uống ngụm nước nóng, chen lời: “Không mang theo là đúng đấy, điện thoại của em bị vào nước rồi, bây giờ hoàn toàn không dám bật máy.”

Cao Hạnh Hạnh cầm điện thoại, mở màn hình, thấy toàn là cuộc gọi nhỡ từ một số lạ.

Số: 1 (123)***-1234.
Thuộc vùng: nước M.

Tim cô như bị tiếng sấm bất chợt ngoài cửa sổ đánh trúng, tay run lên, cốc nước rơi xuống đất, phát ra tiếng vỡ trong trẻo.

May là nước không còn nóng lắm.

“Nước M… là nước M…” Hạnh Hạnh lẩm bẩm, giọng đầy xúc động.

Cô đứng dậy, hoang mang xoay vòng tại chỗ mấy lần rồi mới nhớ ra cần gọi lại.

Nhưng gọi không được.

Cô nhìn lên góc màn hình – không có tín hiệu.

Cô ra sát cửa sổ, giơ điện thoại lên lắc mạnh, như thể có thể “lắc” ra tín hiệu: “Sao lại không có sóng?”

Doanh Doanh đứng bên cạnh, ngơ ngác.

Chu San tiến lại, lo lắng hỏi: “Chị Hạnh Hạnh, chị sao vậy?”

Cao Hạnh Hạnh kích động giơ điện thoại lên: “Em xem, đây là cuộc gọi của từ nước M! Từ nước M đó!”

Chu San nhìn một chút, còn chưa kịp nói gì thì Hạnh Hạnh đã quay người lôi balo từ chân giường lên bàn.

Cô lấy áo khoác dày mặc vào: “Chị phải về Ngọc Hòa!”

!!!

Chu San chết lặng, nhìn cô nhét đại dây sạc các thứ vào balo.

Chu San chạy lên giữ cô lại: “Chị Hạnh Hạnh, chị làm gì vậy? Vì một cuộc điện thoại sao?”

“Đúng vậy!”

Chính vì cuộc gọi đó, cô phải về Ngọc Hòa!

“Chỉ là một cuộc gọi nhỡ không rõ ràng thôi mà, hơn nữa em thấy số điện thoại đó rất giống số ảo, như lừa đảo ấy! Huống chi, tình hình này chị định về kiểu gì?”

Cao Hạnh Hạnh chẳng thể suy nghĩ gì cả: “Dù sao cũng không có xe, dù sao cũng phải đi bộ, chị đi bây giờ cũng vậy thôi.”

“Chị quên là lũ sắp về à?”

“Lúc nãy đường chính vẫn tốt mà?”

Cô đeo balo, quay sang Doanh Doanh, giọng phấn khích: “Doanh Doanh, tặng đôi ủng này cho chị được không?”

Không đợi Doanh Doanh trả lời, cô đã ra cửa.

Chu San kéo cô lại: “Chị phát điên rồi à? Không được đâu! Nguy hiểm lắm!”

Cao Hạnh Hạnh quay đầu đôi mắt hồ ly tươi sáng của cô ngập tràn nước mắt, giây sau đã không ngừng lăn xuống. Nước mắt không thể giữ trên má, trực tiếp rơi xuống áo khoác Chính cô cũng không hiểu tại sao mình lại mất kiểm soát đến thế.

Cô không thể diễn tả được tâm trạng lúc này, cũng thấy không ai có thể hiểu.

Chu San sợ hãi vì nước mắt của cô, nhưng vẫn giữ chặt tay cô: “Chị Hạnh Hạnh, bình tĩnh lại đi! Chị tự nghĩ xem, tình hình này chị định đi kiểu gì?”

“Không thể bình tĩnh được! Anh ấy gọi điện cho chị rồi!” Hạnh Hạnh tuyệt vọng lắc đầu.

Chu San quay sang Doanh Doanh đang ngơ ngác: “Doanh Doanh, em về ngủ trước đi, đóng cửa cho kỹ!”

“Dạ.”

Doanh Doanh đi rồi, Chu San nửa đỡ nửa kéo Hạnh Hạnh lại giường.

Ấn cô ngồi xuống, không chịu buông tay: “Chị Hạnh Hạnh, chị không phải người không biết lý lẽ, không thể như vậy được.”

Một tia chớp loé lên, lại là một tiếng sấm.

Hạnh Hạnh nhìn ra ngoài, mưa lại to, nước từ mái nhà đổ thành dòng.

Nước mắt cô cũng như thế.

“Chị Hạnh Hạnh, đừng vội, đợi lũ qua đi chúng ta sẽ về, nói không chừng ngày mai đã có sóng rồi, chị đừng vội.”

“Chị đã đợi bốn tháng rồi… chị đã đợi bốn tháng rồi…”

“Đã đợi bốn tháng rồi, cố gắng đợi thêm một hai ngày nữa nhé.”

Cao Hạnh Hạnh bặm môi, quay đầu nhìn khuôn mặt tròn trĩnh của Chu San, chẳng kiềm được: “oa” một tiếng òa khóc.

Cô đã kìm nén quá lâu…

Quá lâu rồi…

Chu San nhẹ nhàng vỗ vai cô, thì thầm: “Sao càng khóc càng dữ vậy? Mình nói sai gì rồi sao?”

Cao Hạnh Hạnh khóc một hồi, cả người nóng bừng mồ hôi, mới nấc nở nói: “Em buông chị ra trước đã.”

Chu San vẫn giữ tay áo khoác của cô, sợ cô kích động.

Chu San: “Vậy… chị đừng làm chuyện dại dột.”

Cao Hạnh Hạnh gật đầu.

Cô cũng biết bản thân vừa rồi quá trẻ con, quá vô lý.

Nhưng lúc đó cô thật sự không còn lý trí nào nữa.

Chu San buông tay, Hạnh Hạnh tháo balo, cả cơ thể cứng đờ mới dần thả lỏng.

Cô lấy điện thoại ra, bật màn hình.

Trên cổ tay mảnh mai, chiếc vòng tay xanh ngọc có hình dạng lạ khẽ đung đưa.

Tóc bên má cô đã ướt đẫm nước mắt, thỉnh thoảng lại nấc một tiếng, rồi hít sâu, cố gắng kìm nén.

“Chị Hạnh Hạnh, cuộc gọi này quan trọng lắm sao?” Chu San sợ lỡ lời, liền giải thích: “Em chỉ là tật xấu của người làm báo, thích hỏi han, nếu chị không tiện nói thì thôi.”

Thật ra cũng chẳng có gì không thể nói.

Có lẽ cô nên nói ra từ lâu rồi.

Lẽ ra nên trút hết từ lâu rồi.

Cao Hạnh Hạnh hít một hơi thật sâu: “Chị có một người mà chị rất yêu, rất yêu ở nước M nên chị nghĩ đây có thể là cuộc gọi của anh ấy.”

“Hả? Bạn trai của chị à?”

“Ừm.” Hạnh Hạnh nghẹn ngào: “Thực ra có thể như em nói, chỉ là một số ảo, là cuộc gọi lừa đảo, bởi vì… bởi vì mọi người đều nói anh ấy đã chết rồi.”

“Chết?”

Chu San không tin nổi. Cô nhớ từng hỏi Hạnh Hạnh có bạn trai chưa.

Lúc đó Hạnh Hạnh rất bình thường nói, có rồi.

Giờ cô lại nói bạn trai đã chết?

Chu San chỉ muốn tự vả mình, hỏi những câu ấy chắc khiến người ta đau lòng biết chừng nào?

Lăng Tiêu đúng là người đàn ông cẩu thả, nhưng anh ấy nói mình ăn nói không kiêng nể cũng không sai.

Chu San vuốt tóc Hạnh Hạnh, xin lỗi: “Chị Hạnh Hạnh, em xin lỗi.”

Cao Hạnh Hạnh lắc đầu, dùng tay áo lau nước mắt: “Là chị luôn không muốn đối mặt với thực tế! Chị rõ ràng biết anh ấy yêu chị như vậy, nếu anh ấy không chết, làm sao có thể bỏ rơi chị?”

Thật ra cô đều hiểu, nhưng vẫn ngây thơ cầu nguyện, mong thế giới này có phép màu.

“Em có biết không? Trước khi anh ấy rời khỏi thế giới này đã gọi điện cho chị”. Giọng cô run run, mắt nhắm chặt vì đau đớn, nước mắt lại trào ra.

Đó là ác mộng suốt bao đêm của cô.

Trong mơ, cô cũng chưa từng nghe được cuộc gọi đó.

Có lúc không tìm được nút nghe trên màn hình; có lúc nhấn thế nào cũng không được; có lúc nhấn rồi mà chuông vẫn reo mãi…

Tỉnh dậy, chỉ còn đêm đen một mình.

Cao Hạnh Hạnh mở mắt, mũi và khoé mắt đỏ bừng.

Cô hít sâu: “Lúc đó anh ấy gọi điện cho chị có lẽ muốn xin lỗi vì anh ấy phải đi rồi, anh ấy không thể yêu chị nữa, cũng có thể chỉ muốn nói câu ‘anh yêu em’ lần cuối.”

Giọng cô đã khàn hẳn: “Lúc đó anh ấy gọi cho chị hai cuộc, chị đều không nghe được.”

Cô siết chặt điện thoại, đầu ngón tay trắng bệch.

Cúi đầu, nấc nghẹn: “Lúc đó anh ấy chắc rất đau đớn, lúc đó anh ấy chắc chắn rất muốn, rất muốn nghe giọng chị.”

“Nhưng chị không nghe được.”

“Chị vĩnh viễn không thể nghe được giọng anh ấy nữa, vĩnh viễn không biết được anh ấy thực sự muốn nói gì.”

“Vĩnh viễn, vĩnh viễn không thể nữa.”

Cô ôm ngực, cố ép cơn đau tan nát trong tim.

Cuối cùng, cô đã nói hết những gì kìm nén trong lòng.

Bốn tháng chất chứa – bất lực, tiếc nuối, hối hận và không thể thay đổi.

Chu San không biết nên nói gì để an ủi.

Cô chưa từng trải qua mất người yêu, thậm chí kết hôn rồi cũng chưa hiểu tình yêu là gì.

Cô nghĩ một lúc lâu, mới lên tiếng: “Chị Hạnh Hạnh, anh ấy chắc chắn mong chị hạnh phúc.”

Cao Hạnh Hạnh gật đầu.

Đêm đó thật dài.

Sáng hôm sau, Hạnh Hạnh vẫn nằm co trên giường.

Chu San từ ủy ban thôn về, đặt tay lên trán cô, lo lắng: “Còn nóng hơn trưa nữa.”

Hạnh Hạnh đau đầu, đau mắt, đau họng nhưng vẫn cười: “Chỉ là cảm sơ thôi, lâu rồi không bị cảm, tính ra cũng đến lúc cảm rồi.”

Chu San đưa thuốc hạ sốt: “Em đã đi ủy ban lấy thuốc hạ sốt, chị uống trước đi.”

Hạnh Hạnh nhăn mặt nuốt thuốc, lại nằm xuống, nghiêng đầu nhìn ra cửa sổ.

Trời xanh mây trắng, những bông hoa trắng bị mưa làm tơi tả.

Cô khẽ hỏi: “San San, mai có thể về thị trấn chưa?”

“Chưa. Nghe nói tối nay vẫn mưa, đường lớn bị lũ cắt đứt hoàn toàn.”

Chu San không nói quá, còn chưa kể hết.

Ở ủy ban cô nghe trưởng thôn nói:

Mưa không biết bao giờ dừng, mưa không dừng thì lũ cũng không dừng.

Đường bị lũ chia cắt, dù lũ rút cũng phải mất nhiều ngày dọn bùn cao hơn cả người lớn.

Trạm tín hiệu hỏng, không liên lạc được bên ngoài.

Thuốc men thiếu thốn.

Chu San loay hoay mãi mà điện thoại không mở lên được.

Cô cầm máy ảnh ra ngoài: “Chị Hạnh Hạnh, em ra ngoài chụp ít tư liệu, chị nghỉ ngơi cho tốt.”

“Ừ”

Tối đó quả nhiên lại mưa.

Cao Hạnh Hạnh lúc nóng vã mồ hôi, lúc lạnh co chăn.

Chu San biết chị không khỏe, không dám ngủ, nghe tiếng ho liền dậy: “Chị Hạnh Hạnh, em rót cho chị cốc nước.”

Chu San bật đèn: “tạch tạch” mấy cái không sáng.

Mất điện rồi.

Tâm trạng Chu San muốn sụp đổ, nhưng nghe tiếng ho của cô liền mò mẫm lấy nước đỡ cô dậy uống uống.

“Chị Hạnh Hạnh, chị vẫn sốt cao lắm, chị cảm thấy sao rồi?”

Hạnh Hạnh lắc đầu, không còn sức để nói, chỉ ho thôi.

Mãi mới đến sáng Chu San mặc áo mưa chạy đến ủy ban báo: Hạnh Hạnh bệnh rất nặng.

Nhưng trong làng phần lớn là người già và trẻ em sức đề kháng yếu, người bệnh không ít. Thuốc dự trữ đã hết.

Vì mất điện, lãnh đạo dặn mọi người thống nhất tắt điện thoại để tiết kiệm pin, nửa tiếng mở máy một lần xem có tín hiệu không. Khi có tín hiệu lập tức gọi điện cầu cứu.

Cơn sốt cao của Cao Hạnh Hạnh cứ tái phát không dứt, sốt đến mức không ăn được cơm, môi cũng nứt nẻ. Giờ cô ngay cả tiếng ho cũng không còn.

Chu San đã khóc hai lần, đêm không dám ngủ.

Sáng trời quang, Hạnh Hạnh tỉnh dậy, khẽ kêu một tiếng: “Đói.”

Chu San mừng rỡ mang cháo đến, nhưng cháo nguội, cô lại khóc.

Hạnh Hạnh cố gắng mỉm cười: “Nguội cũng được, chị đói quá rồi.”

Cô rất kiên cường.

Vì không muốn bố mẹ, anh trai đau lòng.

Cũng muốn nhìn thế giới kỳ diệu này, đợi Lục Trạch Ngôn đến đón, kể cho anh nghe.

Ăn được vài miếng, Cao Hạnh Hạnh lại một trận buồn nôn, nôn hết ra ngoài.

Nôn xong cô hoa mắt chóng mặt, chẳng còn sức mà nhúc nhích.

Chu San tuyệt vọng, khóc không thành tiếng.

Đột nhiên, đèn trong phòng nhấp nháy rồi sáng.

“Có điện rồi… có điện rồi… Chị Hạnh Hạnh, có điện rồi……”

Chu San chỉ nghĩ: có điện, nghĩa là cứu viện sắp đến.

Nhưng đến chiều vẫn chưa có tín hiệu điện thoại.

Chiều tối Chu San nghe tiếng người ngoài cửa, chạy ra nhìn.

Trong ánh hoàng hôn, là một nhóm cảnh sát vũ trang mặc đồ rằn ri.

Chu San ghé sát giường lay Hạnh Hạnh: “Chị Hạnh Hạnh, cảnh sát vũ trang đến cứu chúng ta rồi, em sẽ đi gọi người ngay.”

Hạnh Hạnh lại tỉnh dậy, được cảnh sát cho uống thuốc.

Chu San nghe họ nói: đường vẫn đang khai thông, đã có hơn 20 ca bệnh trong làng, họ là đội cứu hộ đầu tiên, nhân lực không đủ.

Nếu mai trời sáng mà vẫn sốt cao, họ sẽ tìm cách cõng Hạnh Hạnh xuống núi.

Chu San nghẹn ngào: “Em sợ chị ấy không chịu đựng được nữa, chị ấy đã sốt mê rồi.”

Đột nhiên, một tiếng bước chân vội vã, cửa gỗ bị đẩy mạnh mở ra.

Một cảnh sát vũ trang đứng ở cửa: “Đội trưởng Dương, một đội cứu hộ quốc tế chuyên nghiệp đã đến.”

……

Trong cơn mơ hồ, Cao Hạnh Hạnh nghe thấy một giọng quen gọi tên mình.

Như mơ, mà cũng không hẳn là mơ.

—“Hạnh Hạnh.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK