Cao Hạnh Hạnh cảm thấy dạ dày quặn thắt, khó chịu từ từ tỉnh lại.
Cô mở mắt ra, nhìn thấy Lục Trạch Ngôn.
Mưa ngoài cửa sổ đã tạnh, ánh nắng vàng óng rọi vào, mơ màng phủ lên gương mặt anh.
Anh ngủ rất say.
Cao Hạnh Hạnh lim dim mắt dụi dụi vào lòng anh, rồi cảm nhận được cánh tay đang ôm eo mình đột nhiên siết chặt hơn.
Cao Hạnh Hạnh nhíu mày, ngẩng đầu lên: “Lục Trạch Ngôn.”
Anh vẫn chưa tỉnh, giữa đôi mày hiện lên vài nếp nhăn, vẻ mặt vừa kìm nén vừa đau khổ.
Cao Hạnh Hạnh dùng hai tay ôm lấy mặt anh: “Lục Trạch Ngôn, tỉnh lại đi! Tỉnh lại đi!”
Lục Trạch Ngôn đột ngột mở bừng mắt, ánh mắt hung dữ.
Nhưng chỉ nhìn Cao Hạnh Hạnh chưa đầy nửa giây, sự hung dữ ấy đã hóa thành dòng nước dịu dàng, nhấn chìm Cao Hạnh Hạnh, và cũng nhấn chìm chính anh.
Lục Trạch Ngôn siết chặt vòng tay, ôm ghì lấy Cao Hạnh Hạnh, cổ kề cổ.
Cao Hạnh Hạnh vỗ về lưng anh: “Không sao rồi, Lục Trạch Ngôn, chúng ta đang ở bên nhau mà.”
Cô bắt chước cách anh dỗ dành mình, cũng hôn nhẹ lên vành tai anh.
Hơi thở của Lục Trạch Ngôn dần dần ổn định lại.
Rồi Cao Hạnh Hạnh cảm thấy người anh càng lúc càng nóng lên.
Cô quá hiểu sự nóng bỏng này rồi, kết quả của sự nóng bỏng này luôn là cô không chịu nổi phải vừa ăn vạ vừa xin tha.
Cao Hạnh Hạnh nhắc nhở: “Em đói lắm rồi.”
Lục Trạch Ngôn khẽ cười, liếc nhìn đồng hồ trên cổ tay: “Còn một tiếng nữa.”
“Vậy anh đi bàn bạc với cậu hộ lý xem ăn gì trước đi.”
Nói xong, cô ngẩng cổ đẩy vai anh.
“Không cần đâu.” Giọng Lục Trạch Ngôn trầm xuống: “Em ăn gì, cậu ấy sẽ sắp xếp ổn thỏa.”
Đây là không định buông mình ra sao?
Cao Hạnh Hạnh ho khẽ một tiếng: “Chúng ta nói chuyện chút đi.”
Lục Trạch Ngôn khẽ “Ừm” một tiếng.
Cao Hạnh Hạnh còn chưa tìm được chủ đề, đã cảm nhận được đôi môi nóng bỏng của Lục Trạch Ngôn chạm lên cổ mình, khiến toàn thân cô khẽ run lên.
Cao Hạnh Hạnh vội lên tiếng: “Lục Trạch Ngôn, ai đã tấn công anh, biết chưa?”
Lục Trạch Ngôn dừng động tác lại, khẽ thở dài.
“Nước M không kiểm soát súng ống, người đó là một con bạc, nói tấn công anh là để cướp.”
“Thế mà… cảnh sát cũng tin? Không ai truy cứu sao?”
“Đúng ý mọi người cả rồi, truy cứu cái gì?”
Cao Hạnh Hạnh bĩu môi, chuyển chủ đề: “Vẫn là nước mình tốt, yên bình! Cho nên, sau này anh đừng đi nữa!”
Lục Trạch Ngôn xoa xoa đầu Cao Hạnh Hạnh, cưng chiều hết mực: “Được, không đi nữa!”
Cao Hạnh Hạnh khựng lại: “Vậy, mọi chuyện đã giải quyết xong hết chưa?”
Lục Trạch Ngôn kể rằng lúc anh mới tỉnh lại, tình hình không tốt lắm, là Trọng Duệ Chi và Lý Hàng đã nói cho anh biết về kế hoạch của ba người họ.
Lúc đó nếu anh có thể suy nghĩ kỹ một chút, hẳn đã phát hiện ra vài điều mờ ám.
Nhưng khi ấy vì trí nhớ hỗn loạn, lại thêm cảm giác như đã đánh mất thứ gì đó vô cùng quan trọng, trong lòng trống rỗng khó chịu, nên căn bản không thể suy nghĩ thông suốt nhiều điều.
Mang theo vài phần tin tưởng, anh đã chuyển toàn bộ cổ phần trong tay cho hai người họ.
Nói đến đây, giọng anh chậm lại, Cao Hạnh Hạnh còn tưởng anh tiếc nuối vì mất đi quyền thế.
Nhưng Lục Trạch Ngôn nói, anh thấy Lý Hàng lựa chọn như vậy anh rất áy náy.
Dường như thật sự rất ít người có thể rút lui khỏi chốn danh lợi đó.
Cao Hạnh Hạnh cảm thấy mình thật may mắn, trong lòng Lục Trạch Ngôn, tất cả những thứ đó đều không thể sánh bằng cô.
Cao Hạnh Hạnh nghe một hồi lại buồn ngủ.
Lần nữa tỉnh dậy là vì mùi thơm của thức ăn.
Lục Trạch Ngôn chưa ăn, đang cẩn thận gắp thức ăn cho Cao Hạnh Hạnh.
Cao Hạnh Hạnh ăn gần xong mới nhớ hỏi về tình hình thiên tai trong thôn.
Lục Trạch Ngôn đã sớm cử Trần Hiến đi dò hỏi rồi, đội cứu hộ vẫn đang giúp đỡ, nhưng dân làng đều đã được di dời an toàn.
Cao Hạnh Hạnh sắp đặt đũa xuống: “Lục Trạch Ngôn, em quen một cô bé tên Doanh Doanh, em muốn chu cấp tiền sinh hoạt phí đại học cho cô bé, anh có ý kiến gì không?”
“Em muốn làm gì,” Lục Trạch Ngôn đưa bát canh cho cô: “thì cứ làm nấy.”
Cao Hạnh Hạnh ăn nửa bát rồi đưa bát canh cho Lục Trạch Ngôn: “Em không ăn nổi nữa.”
Cao Hạnh Hạnh nhìn Lục Trạch Ngôn, tỉ mỉ tính toán tiền lương và tiền tiết kiệm của mình.
Chu cấp sinh hoạt phí cho Doanh Doanh thực ra đối với cô mà nói, không có áp lực gì.
Nhưng vừa rồi nghe Lục Trạch Ngôn nói, cổ phần trong tay anh đã hoàn toàn chuyển sang cho Lý Hàng và Trọng Duệ Chi, vậy thì bây giờ anh… chắc chắn rất nghèo.
Ánh mắt cô đảo quanh gương mặt Lục Trạch Ngôn, trong đầu hiện lên mấy chữ to đùng: Bao nuôi trai đẹp.
Cao Hạnh Hạnh bật cười thành tiếng.
Hai ngày sau Cao Hạnh Hạnh lại gặp Chu San.
Cô ấy mang hoa quả đến thăm Cao Hạnh Hạnh, bên cạnh còn có một người đàn ông mặc vest thắt cà vạt.
Cao Hạnh Hạnh liếc nhìn thêm vài cái, người đàn ông đó đeo kính, khí chất nho nhã, rất đẹp trai.
Điều bất ngờ hơn là, người đàn ông đó vậy mà lại quen biết Lục Trạch Ngôn.
Anh ta nhìn thấy Lục Trạch Ngôn thoáng chút kinh ngạc, rồi lập tức nói: “Tổng giám đốc Lục, lâu rồi không gặp.”
Lục Trạch Ngôn dẫn anh ta ra ngoài phòng bệnh: “Luật sư Lăng, lâu rồi không gặp, mời bên này.”
Hai người ra khỏi phòng bệnh Chu San mới hỏi: “Đó là bạn trai chị à? Nhưng không phải chị nói… nói là…”
“Có lẽ…” Cao Hạnh Hạnh cắn một miếng táo, lém lỉnh nói: “Đây chính là kỳ tích đó.”
Cao Hạnh Hạnh đảo mắt: “Người vừa rồi là chồng em hả?”
“Nonono! Xin hãy gọi anh ta là bạn đời hợp pháp của em.”
Cao Hạnh Hạnh giơ ngón cái: “Chuẩn chỉnh!”
“Em mà không chuẩn chỉnh một chút, còn bị anh ta bắt nạt đến mức nào nữa?”
Cao Hạnh Hạnh: “…”
Tiễn Chu San đi, lúc Trần Hiến quay lại đã làm xong thủ tục xuất viện.
Trên đường về Ngọc Hòa, Cao Hạnh Hạnh đọc tin tức biết được phạm vi lũ lụt lần này rất rộng, nhiều nơi ở khu vực GZ đều bị ảnh hưởng.
Cũng chính vì vậy mà nhận được sự quan tâm của xã hội, trở thành trọng điểm hỗ trợ của chính phủ.
Cao Hạnh Hạnh chợt nhớ đến trưởng thôn, gương mặt ông đen rám nắng, nụ cười hiền hậu nói rằng, thôn chúng ta sẽ ngày càng tốt đẹp hơn.
Cao Hạnh Hạnh mở cửa sổ xe, bên ngoài là dãy núi xanh non trùng điệp.
Lúc cô đến, dãy núi này cũng thế này thôi.
Nhưng khi đó, cô chỉ cảm thán sự hùng vĩ của nó.
Còn bây giờ, cô lại thấy nó đẹp một cách dịu dàng.
Bàn tay đang đan mười ngón với cô của Lục Trạch Ngôn khẽ động, giọng điệu còn dịu dàng hơn cả dãy núi này: “Người vừa khỏe lại, bớt thổi gió lạnh một chút.”
Cao Hạnh Hạnh đóng cửa sổ xe lại, quay đầu đi, mắt hơi đỏ hoe.
Là do gió thổi.
Nhưng Lục Trạch Ngôn vẫn nhìn kỹ một chút, tay kia vuốt nhẹ lên khóe mắt cô: “Có đau không?”
Cao Hạnh Hạnh bất đắc dĩ thở dài.
Trước kia Lục Trạch Ngôn đã đủ cưng chiều cô rồi, lần này trở về, quả thực có thể dùng từ ‘phát điên’ để hình dung.
Cao Hạnh Hạnh tựa vào vai anh, giọng thong thả: “Lục Trạch Ngôn, anh tiêu rồi.”
“?”
“Cả đời này của anh coi như tiêu rồi.” Cao Hạnh Hạnh thở dài một hơi thật sâu, giọng điệu lại vô cùng tự hào: “Ai bảo anh yêu em quá làm gì.”
Trong chiếc xe tràn ngập yêu thương thế này, bóng đèn Trần Hiến đang lái xe khẽ ho một tiếng: “Chị Hạnh Hạnh, em có tai đấy nhé.”
“Thế tai của em có công tắc không?”
Trần Hiến: “…”
“Còn mắt thì sao? Chị hôn Lục Trạch Ngôn một cái, em có nhìn trộm không?”
Trần Hiến: “…”
Cao Hạnh Hạnh cười ha hả trêu chọc: “Lục Trạch Ngôn, anh xem, tai cậu ấy lại đỏ rồi kìa.”
Trần Hiến tức giận phùng má: “Anh Lục, tôi muốn nghỉ việc!”
“Lục Trạch Ngôn, cậu ấy lại lấy chuyện nghỉ việc ra dọa anh kìa.”
“Nói ít thôi.” Giọng Lục Trạch Ngôn hơi trầm xuống, xen vào giữa cuộc đối đầu của hai người.
Khóe miệng Trần Hiến nhếch lên, thầm nghĩ cuối cùng anh Lục cũng đứng về phía mình rồi, không uổng công cậu vượt ngàn dặm xa xôi theo anh về nước.
Xem ra anh Lục sắp ra dáng rồi đây.
Lục Trạch Ngôn: “Lái xe cho tốt vào.”
Năm chữ này, khiến Trần Hiến như nghe thấy tiếng trái tim mình vỡ vụn.
Thật ra sau hai ngày tiếp xúc Trần Hiến rất thích Cao Hạnh Hạnh.
Cậu cảm thấy Cao Hạnh Hạnh có một sức sống và sự thân thiện đặc biệt.
Trước đây cậu đã chăm sóc rất nhiều bệnh nhân, cũng tiếp xúc với rất nhiều người nhà bệnh nhân.
Có người lạnh lùng, có người khách sáo.
Chỉ có Cao Hạnh Hạnh nói.
Trần Hiến, đừng gọi tôi là cô Cao, gọi tôi là chị Hạnh Hạnh đi.
Trần Hiến, cậu có thể giấu Lục Trạch Ngôn, giúp tôi xuống lầu mua một cây xúc xích nướng được không, coi như trả công, tôi mời cậu một cây, nhưng giờ tôi không có tiền, cậu ghi nợ trước nhé.
Trần Hiến, cậu ăn cơm cùng chúng tôi đi chứ, cậu thấy đồ ăn của chúng tôi không ngon, định lén mở tiệc riêng à?
Trần Hiến, tai cậu lại đỏ rồi.
…
Về đến Ngọc Hòa, Lục Trạch Ngôn lại sắp xếp một cuộc kiểm tra toàn diện nữa.
Buổi tối về khách sạn, Cao Hạnh Hạnh vẫn cầm tất cả bệnh án của Lục Trạch Ngôn xem xét kỹ lưỡng.
Cô thỉnh thoảng còn gõ bàn phím tra cứu thông tin liên quan, còn nghiêm túc hơn cả hồi viết luận văn năm xưa.
Lục Trạch Ngôn tắm xong, chỉ quấn hờ chiếc áo choàng tắm đi ra, để lộ một khoảng ngực. Tóc anh hơi ẩm, mang theo một vẻ quyến rũ đặc biệt.
Lục Trạch Ngôn đứng sau lưng cô một lát, xác định cô đúng là không có ý định để ý đến mình mới cúi người sát lại gần.
“Hạnh Hạnh, đi ngủ thôi.”
“Anh ngủ trước đi, em xem thêm chỗ này đã.”
Lục Trạch Ngôn nhướng mày, gác cằm lên hõm vai cô, giải thích cho cô: “Đây là vị trí mảnh đạn, phẫu thuật rất thành công, sẽ không có bất kỳ di chứng nào đâu.”
Cao Hạnh Hạnh “Ồ” một tiếng, lật liền hai trang giấy, lại bắt đầu xem chỗ khác.
Lục Trạch Ngôn bất đắc dĩ thở dài, bàn tay to lớn đè lên tập bệnh án.
“Anh làm gì thế?”
Cao Hạnh Hạnh khó chịu, hơi quay đầu lại, môi lướt qua má anh.
Cô sững lại, nghiêng đầu sang bên. Cũng chính lúc này, cô cảm nhận được dục vọng không hề che giấu của Lục Trạch Ngôn.
Lục Trạch Ngôn tay phải vòng qua eo cô, tay trái giữ đầu cô, kéo về phía mình.
“Mấy hôm trước nói mình bị cảm chưa khỏi, hôm nay còn lý do gì nữa?”
Giọng anh thản nhiên như vậy. Cao Hạnh Hạnh chỉ cảm thấy anh đang đốt cháy tim mình.
Thấy Lục Trạch Ngôn ghé sát lại gần, Cao Hạnh Hạnh kịp thời giơ tay lên. Môi Lục Trạch Ngôn chạm vào lòng bàn tay cô, nhưng cũng không buông tha.
Lòng bàn tay Cao Hạnh Hạnh nhột nhột, vội nói: “Lục Trạch Ngôn, em là muốn tốt cho anh thôi!”
“Ừm?”
“Trong não anh có cục máu đông, không, không được làm!”
Cô đã tra tài liệu rồi đấy, các chuyên gia đều khuyên là không được làm! Hơn nữa cô biết rõ, Lục Trạch Ngôn mỗi lần điên cuồng đến mức nào, lỡ như kích thích đến dây thần kinh thì phải làm sao?
Toàn thân Lục Trạch Ngôn cứng đờ, một lúc lâu sau mới nặn ra một câu: “Cái gì?”
Anh thấy buồn cười: “Em nghe ai nói vậy?”
“Anh đừng quan tâm em nghe ai nói, tóm lại là anh, anh đừng có mơ!”
Cao Hạnh Hạnh đẩy anh ra, vơ lấy tập bệnh án trên bàn rồi liếc Lục Trạch Ngôn một cái, đi vào phòng ngủ.
Cô thầm nghĩ, tiếc thật, tối nay trông anh ấy thật sự rất mê hoặc.
Chưa đi được mấy bước Cao Hạnh Hạnh đã bị Lục Trạch Ngôn giữ lại.
Anh giật lấy tờ giấy trong tay cô ném đi, khẽ nói: “Anh hỏi bác sĩ rồi, có thể.”
Nói xong anh giữ chặt eo cô, mạnh mẽ hôn xuống.
Mỗi khi thế này, sự dịu dàng của Lục Trạch Ngôn liền biến mất, trở nên bá đạo không thể tả.
Có lẽ vì thật sự đã quá lâu, Cao Hạnh Hạnh lập tức chìm đắm, kịch liệt đáp lại anh.
Cô cảm thấy môi lưỡi tê dại, lúc này mới tỉnh táo lại một chút.
Thà tin là có còn hơn không.
Cao Hạnh Hạnh dùng hai tay chống lên vai Lục Trạch Ngôn, ngẩng cổ, nói đứt quãng: “Lục Trạch Ngôn, thật sự không được, đợi cục máu đông của anh tan hết, chúng ta hãy… Anh đừng cắn em!”
“Hạnh Hạnh, em nghiêm túc chút đi.”
Cao Hạnh Hạnh run run môi ghé sát vào tai Lục Trạch Ngôn, khẽ nói thầm một câu.
Quả nhiên, Lục Trạch Ngôn dừng lại.
Lục Trạch Ngôn hơi thở gấp, dục vọng trong mắt vẫn chưa tan đi, ánh mắt lướt trên gương mặt cô: “Thật sao?”
Cao Hạnh Hạnh gật đầu thật mạnh: “Ừm.”
Lục Trạch Ngôn ngửa đầu, thở ra một hơi rồi bật cười.
Cười rất phóng khoáng.
Có điều, cười xong, anh vẫn lịch lãm nhắc nhở Cao Hạnh Hạnh: “Đến lúc đó em có chơi xấu cũng vô dụng thôi.”
Cao Hạnh Hạnh “Hừ” một tiếng, xoay người đi vào trong: “Em mới không chơi xấu!”