• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cao Hạnh Hạnh lại gọi cho Lục Trạch Ngôn nhưng vẫn không liên lạc được.

Cô bất lực ném điện thoại lên giường, gục mặt xuống mép giường, lòng đầy bực bội hối hận.

Cô đã cố gắng đóng vai một cô gái hiểu chuyện lâu như vậy, vậy mà hôm nay lại tan tành mây khói.

Chính cô là người đã đẩy anh ra xa.

Giống như cố sức thổi một quả bóng bay thật to, đến lúc chuẩn bị buộc nút thì nó lại nổ tung.

Nổ tan tành thành trăm mảnh, cô muốn cứu vãn cũng không thể.

Lúc Cao Hạnh Hạnh ngẩng đầu lên, tóc mái rối bù, trong mắt còn long lanh ánh nước.

Cô sụt sịt mũi, đứng dậy mở vali tìm quần áo.

Bên ngoài trời rất lạnh, Cao Hạnh Hạnh mặc một chiếc áo phao dáng dài vừa, quần bò lót lông dày. Cô định đi bốt đi tuyết, nhưng lúc tìm mới nhớ ra vì không nhét vừa vali nên đã vứt đi rồi.

Giống như quả báo cho tính cách nóng nảy, hấp tấp của cô vậy.

Cuối cùng cô đành xỏ một đôi bốt Martin lót nỉ mỏng rồi ra ngoài.

Cao Hạnh Hạnh không đến mức khóc lóc đòi sống đòi chết, cũng may là cô đã có kinh nghiệm.

Dù sao đây cũng không phải lần đầu tiên cô mất đi Lục Trạch Ngôn.

Cuộc sống vẫn phải tiếp diễn, hơn nữa hôm nay còn là ngày cuối cùng của năm 2019, nói gì thì nói cũng phải tự thưởng cho mình một bữa thật ngon.

Cao Hạnh Hạnh bắt taxi đến một quán thịt nướng kiểu Nhật. Quán có kết cấu gỗ, trước cửa treo lồng đèn kiểu Nhật.

Quán này cô đã lưu lại từ lâu lắm rồi, vốn định đợi Lục Trạch Ngôn về Ngọc Hòa sẽ cùng đến.

Bên ngoài quán đặt mấy chậu than điện và ghế đẩu nhựa, đã có rất nhiều người ngồi chờ.

Cao Hạnh Hạnh len qua đám đông đang cười nói vui vẻ, đi đến quầy lấy số: “Xin chào, cho tôi một bàn một người ạ!”

Nhân viên phục vụ mặc kimono ngẩng đầu lên, có chút nghi hoặc: “Một người ạ?”

“Vâng.” Cao Hạnh Hạnh nheo mắt cười, giơ một ngón tay lên nhấn mạnh: “Chỉ một mình tôi thôi.”

Lấy số xong Cao Hạnh Hạnh mới bước đi, trong lòng càng thêm phiền muộn.

Ngay cả nhân viên phục vụ chắc cũng không ngờ được, ngày lễ ngày Tết thế này mà cô lại đi ăn một mình nhỉ?

Tự dưng cảm thấy như bị coi thường vậy.

Cao Hạnh Hạnh muốn tìm một chỗ để ngồi chờ, tìm mãi mới thấy một chiếc ghế trống.

Mông cô còn chưa kịp chạm xuống ghế.

Một cô gái trẻ bên cạnh đã lên tiếng: “Xin lỗi chị, đây là chỗ của bạn trai em, anh ấy đi mua trà sữa rồi ạ.”

Cao Hạnh Hạnh nghiến răng, cảm giác đỉnh đầu mình sắp bốc khói đến nơi.

Cô thầm nghĩ trong lòng, có bạn trai thì hay lắm sao?

Cô vốn dĩ cũng sắp có rồi, chỉ là bị chính mình làm hỏng bét cả thôi.

Cho nên bây giờ cô đến ăn thịt nướng cũng bị nhân viên phục vụ nghi ngờ? Chờ một chỗ ngồi thôi cũng không xứng có một cái ghế sao?

Chính Cao Hạnh Hạnh cũng nhận ra cảm xúc của mình thật kỳ lạ.

Thực ra cũng không phải không có lý do, từ lúc cô cho rằng Lục Trạch Ngôn đã chặn mình, cô liền cảm thấy cả thế giới này đều trở nên tồi tệ.

Còn tệ hơn cả lúc cô chửi Lục Trạch Ngôn hồi sáng.

Tệ hơn cả lúc trở về từ nước M sáu năm trước.

Bởi vì lần này cô gần như đã sắp chạm tay vào được rồi.

Điện thoại trong túi đột nhiên rung lên.

Mắt Cao Hạnh Hạnh sáng rực, cô vội vàng móc điện thoại ra, chỉ sợ chậm một giây.

Kết quả, đó là cuộc gọi video từ mẹ cô, bà Cao Dương.

Cao Hạnh Hạnh hít một hơi, khóe môi cong lên, nhấn nút nghe: “Mẹ!”

“Hạnh Hạnh, không bắt kịp tàu cao tốc cũng không sao đâu, mẹ bỏ canh xương dê vào tủ đông rồi, con về rồi hẵng uống.”

“Để bố xem nào.” Ông Kỳ Cường giật lấy điện thoại: “Con gái, hôm nay con ăn gì thế?”

Cao Hạnh Hạnh liếm môi: “Con cho bố mẹ xem.”

Nói rồi, cô xoay camera về phía quán nướng: “Con ăn thịt nướng ạ, con nghe nói quán này ngon lắm.”

“Sao đông người thế? Vậy bao giờ con mới được ăn? Mấy giờ rồi hả con?”

“Đông người chứng tỏ ngon mà bố!” Cao Hạnh Hạnh quay camera về phía mình: “Còn hai số nữa là đến lượt con rồi, sắp được ăn rồi ạ.”

“Vậy thì tốt! Vậy thì tốt! Nhìn con hình như lại gầy đi rồi, công việc vất vả như vậy, phải ăn uống đầy đủ vào, biết chưa?”

“Con biết rồi ạ.”

Nói thêm vài câu bà Cao Dương nhìn sang bên cạnh vẫy tay: “Con trai, con có muốn nói chuyện với Hạnh Hạnh không?”

Cao Hạnh Hạnh nghe thấy giọng Kỳ Lạc vọng tới: “Không nói, con với nó có gì hay ho mà nói.”

Cao Hạnh Hạnh lười chẳng buồn để ý đến anh: “Mẹ ơi, đến số của con rồi, con cúp máy đây ạ.”

Cúp máy xong cô vô thức liếc nhìn số thứ tự.

Má ơi, bàn nhỏ vậy mà còn phải đợi hơn một trăm số nữa.

Xem ra bữa này phải đợi đến sang năm mới được ăn rồi, đúng là “bữa cơm giao thừa” theo đúng nghĩa đen.

Cao Hạnh Hạnh lắc đầu, vò tờ giấy lấy số thành một cục rồi ném vào thùng rác.

Cao Hạnh Hạnh lại lượn một vòng quanh đó, quán nào quán nấy cũng đông nghịt khách.

Người Ngọc Hòa đúng là toàn tín đồ ăn uống, câu này quả không sai.

Cao Hạnh Hạnh lại đi loanh quanh thêm chút nữa. Vốn dĩ tâm trạng đã không tốt, cô cũng không muốn bạc đãi bản thân bằng cách ăn tạm đồ ăn nhanh hay mì gói cho qua bữa.

Đi mãi đi mãi, cô đến bên bờ sông, nơi có con phố quán bar nổi tiếng.

Dựa theo trí nhớ, Cao Hạnh Hạnh tìm đến “inns?live”.

Lần trước là Tạ Trình dẫn cô đến đây, cũng chính tại nơi này cô đã gặp Lục Trạch Ngôn.

“Không được nghĩ nữa! Không được nghĩ nữa!”

Cao Hạnh Hạnh lẩm bẩm một mình rồi bước vào trong, đi vòng qua vách ngăn sọc dọc màu vàng quen thuộc, tiến vào sảnh chính.

Ánh đèn xoay tròn, nhấp nháy theo nhịp trống dồn dập của tiếng nhạc. Người trong sàn nhảy lắc lư đầu óc, tiếng ly chạm vào nhau và tiếng cười nói rộn rã của nam nữ vang vọng khắp mọi ngóc ngách.

Ai nấy trông cũng đều vui vẻ.

Đầu Cao Hạnh Hạnh bất giác gật gù theo điệu nhạc, sau đó cô tìm phục vụ mở một bàn.

Cao Hạnh Hạnh xem thực đơn một lúc, gọi sủi cảo, thịt chiên giòn, bánh trôi nước và các loại hạt.

Nhìn thấy ánh mắt y hệt của nhân viên phục vụ (như ở quán nướng), cô gọi thêm một ly Cocolini.

Vì không muốn chờ chỗ, cũng không muốn ăn uống qua loa nên mới đến đây, ai ngờ đến đây rồi vẫn là ăn uống tạm bợ.

Có điều, ăn sủi cảo bánh trôi ở đây và ăn ở quán ven đường, cảm giác khác nhau một trời một vực.

Chủ yếu là vì giá đắt gấp hơn năm lần.

Tâm trạng không tốt, Cao Hạnh Hạnh tình nguyện làm một kẻ tiêu tiền như nước.

Cao Hạnh Hạnh ăn xong, nhân viên phục vụ nhanh nhẹn dọn đĩa đi.

Cô cởi áo khoác, co người trên ghế sofa nghịch điện thoại. Ngày náo nhiệt thế này, cô chẳng muốn về khách sạn lạnh lẽo một mình mà buồn rười rượi đâu.

Cao Hạnh Hạnh mở một ván game, thua, cơn tức lập tức bốc lên ngùn ngụt. Cô định chơi thêm ván nữa nhưng lại không ghép được trận.

Cô đến cả tâm trạng che giấu nỗi buồn cũng không còn, méo xệch miệng chuyển sang giao diện WeChat rồi lần lượt trả lời hết các tin nhắn chúc mừng năm mới.

Nhìn thấy tên Trình Di Khả, Cao Hạnh Hạnh bất giác mỉm cười rồi lập tức gọi điện cho cô ấy.

Khoảng nửa tiếng sau, Trình Di Khả mới đến.

Cao Hạnh Hạnh lập tức ôm chầm lấy cô ấy, thân mật lắc lắc: “Cuối cùng cậu cũng đến rồi.”

Trình Di Khả vỗ nhẹ lên lưng cô từng cái một, an ủi: “Việc gì phải buồn, thiếu gì trai tốt trên đời.”

“Nhưng mà tên khốn đó đẹp trai quá, mấy cọng cỏ khác xấu chết đi được.”

“Hóa ra cậu chỉ mê mặt người ta thôi à? Thế thì cũng đâu tính là yêu thật lòng.”

Cao Hạnh Hạnh vênh mặt lên đầy kiêu ngạo: “Tình yêu của tớ dành cho khuôn mặt anh ta, chính là tình yêu đích thực.”

Cao Hạnh Hạnh ngồi xuống, khịt khịt mũi, bắt đầu chửi rủa anh trước mặt Trình Di Khả.

Lời lẽ cũng vẫn như xưa, chẳng có gì mới mẻ.

Trình Di Khả đã quá quen với mấy lời này, nghe tai này lọt tai kia, vừa bóc hạt vừa trêu cô: “Tớ nhớ mấy năm trước cậu từng nói, sau này sẽ không bao giờ chửi anh ta nữa cơ mà.”

“Lúc đó tớ nào biết anh ta sẽ quay về đâu.” Cao Hạnh Hạnh nhướng mày: “Với lại hồi đó chẳng phải cậu còn bảo sẽ hùa vào chửi anh ta cùng tớ sao? Giờ cậu thể hiện đi!”

“…Thôi cậu cứ tự nhiên đi.”

“Cậu nói xem, hồi đó tớ còn nhỏ không hiểu chuyện thì thôi đi, sao bao nhiêu năm trôi qua rồi mà vẫn có thể ngã vào đúng cái hố đó lần nữa chứ?” Mặt Cao Hạnh Hạnh trông như đưa đám: “Cậu nói xem tớ có bị điên không?”

“Không.” Trình Di Khả nhét một hạt đã bóc vỏ vào miệng Cao Hạnh Hạnh: “Cậu là… si tình!”

Si tình?

Cô mà cũng có thứ đó sao?

Sáu năm Lục Trạch Ngôn không ở đây, cuộc sống của cô không hẳn là tệ, phần lớn thời gian đều vui vẻ, ngoại trừ những lúc nhớ đến anh.

Những gì liên quan đến anh đều là cô cố gắng để quên đi.

Sau đó cô đọc được tin tức Lục thị và Trọng thị hủy bỏ hôn ước trên báo.

Rồi sau nữa, chỉ vì một tin tức còn chưa rõ thực hư mà cô đã đến Ngọc Hòa, vào làm ở ngân hàng RS.

Và anh…thật sự đã trở về.

Vốn dĩ là cô thích anh trước, vậy thì hy sinh nhiều hơn một chút, yêu nhiều hơn một chút thì có sao đâu?

Sao đột nhiên lại trở nên tham lam, muốn nhiều đến thế?

Sao lại bắt đầu tính toán chuyện anh đáp lại không đủ?

Sao lại không thể nhẫn nhịn một chút?

Sao lại nổi nóng cơ chứ?

Cho nên sao cô có thể được xem là người si tình cơ chứ?

Sau đó Trình Di Khả nói gì Cao Hạnh Hạnh cũng không để tâm nghe.

Cô hoàn hồn, thở dài một hơi: “Tớ uống chút rượu được không?”

Trình Di Khả nghiêm mặt từ chối: “Tốt nhất là đừng. Lần trước tớ say giờ nghĩ lại vẫn thấy sợ, may mà có bạn trai đến đón.”

Cao Hạnh Hạnh trợn trắng mắt: “Trình Di Khả, cậu có thể ngừng phát ‘cẩu lương’ được không? Ở đây còn có một người đang thất tình đấy!”

Trình Di Khả rụt cổ lại, lảng sang chuyện khác: “Cậu ở bên anh ta rồi lại chia tay?”

Cao Hạnh Hạnh nghĩ ngợi, đuôi mắt cụp xuống, lắc đầu: “Chưa hề ở bên nhau.”

Bàn bên cạnh có một nhóm người đang chơi trò chơi, hình như có người thua, ồn ào đòi chuốc rượu, tiếng nói khá to.

Cao Hạnh Hạnh liếc mắt nhìn sang.

Hai nam hai nữ, người thua là một cô gái, bạn trai cô ấy muốn uống thay những người khác ngăn lại không đồng ý.

Giằng co một hồi, cuối cùng quyết định nếu cậu bạn trai muốn uống thay thì phải uống bốn ly thay vì một ly như ban đầu.

Cậu trai nói được nhưng cô gái lại không chịu.

Nếu nói yêu đương có gì tốt, có lẽ chính là những lúc thế này đây, được cưng chiều, được che chở, được quan tâm săn sóc.

Cao Hạnh Hạnh đột nhiên nhớ tới có một lần cô đi liên hoan với đồng nghiệp công ty ở quán bar, Lục Trạch Ngôn đang ở Hồng Kong vậy mà một buổi tối gọi cho cô tám cuộc điện thoại.

Đó là lần anh gọi cho cô nhiều nhất, hỏi cô có say không.

Còn sắp xếp Tiểu Lý đến đón cô.

Nhưng bây giờ anh sẽ không gọi cho cô nữa rồi.

Anh đã chặn cô rồi.

Cao Hạnh Hạnh nghĩ, Lục Trạch Ngôn rõ ràng là có chút thích mình mà.

Hay là thử lại lần nữa xem sao.

Nhỡ đâu?

Nhỡ đâu anh chỉ là đang giận quá nên không muốn nghe giọng mình thôi thì sao?

Nếu anh thật sự để tâm chuyện mình say xỉn như vậy, thấy mình uống rượu rồi có phải sẽ mềm lòng không?

Cao Hạnh Hạnh đứng dậy đi đến bàn bên cạnh: “Xin chào, cho tôi xin mấy cái vỏ chai rượu rỗng được không?”

Mấy người kia ngẩn ra.

Cao Hạnh Hạnh giải thích: “Tôi muốn giả vờ chút thôi.”

Đều là thanh niên nam nữ cả, họ lập tức thân thiện đưa cho cô mấy cái vỏ chai, còn cố tình chọn mấy chai loại đắt tiền.

Cao Hạnh Hạnh cảm ơn rồi bê mấy vỏ chai về bàn mình.

Cô liếc mắt nhìn, Trình Di Khả đang cầm điện thoại đi vào nhà vệ sinh.

Cao Hạnh Hạnh bày mấy vỏ chai lên bàn, sắp xếp lại một chút cho chúng trông lộn xộn hơn, như thể người uống đã say đến bất tỉnh nhân sự.

Trình Di Khả vừa lúc quay lại: “Chẳng phải tớ bảo cậu đừng uống rồi sao?”

Cao Hạnh Hạnh lười giải thích, dốc ngược vỏ chai lắc lắc, ra hiệu là chai rỗng, sau đó giơ điện thoại lên chụp ảnh mấy cái chai.

Chụp xong, cô lấy hộp má hồng ra quét lên má, rồi kéo giật Trình Di Khả vào lòng, chụp một tấm selfie.

Cao Hạnh Hạnh gật đầu hài lòng, sau đó bắt đầu chỉnh sửa bài đăng lên dòng thời gian.

Dòng trạng thái: Tâm trạng không tốt, chỉ có chị em tốt ở bên.

Rồi check-in địa điểm “inns?live”.

Cuối cùng cô chặn đồng nghiệp, người nhà, khách hàng… rồi nhấn đăng.

Cô không gọi được cho Lục Trạch Ngôn, nhưng vẫn còn WeChat để liên lạc.

Thế nhưng hôm nay cô đã mở khung chat WeChat mấy lần mà không dám gửi tin nhắn, cô sợ tin nhắn gửi đi sẽ hiện dấu chấm than màu đỏ phía trước.

Lúc này cũng không dám nhắn trực tiếp, đành phải đăng lên dòng thời gian bóng gió vậy.

Cao Hạnh Hạnh chọc chọc vào tay Trình Di Khả: “Cậu xem trên dòng thời gian đi.”

Mặt Trình Di Khả lộ vẻ khó hiểu nhưng vẫn ngoan ngoãn lấy điện thoại ra.

Giây tiếp theo, Trình Di Khả đã nắm chặt tay, ấm ức nói: “Sao cậu chỉ photoshop cho mình cậu thế?”

“Tớ có sửa đâu!”

Trình Di Khả rõ ràng không tin, nhưng cũng lười đôi co, cô hỏi Cao Hạnh Hạnh: “Cậu đăng cái này làm gì? Không sợ bố mẹ cậu nhìn thấy à?”

“Người cần chặn đã chặn hết rồi, chỉ để cho người cần xem xem thôi.”

Cao Hạnh Hạnh mở ảnh ra xem lại. Trong ảnh, má cô đánh phấn hồng đậm hơn, mắt lim dim, trông có vẻ say lờ đờ. Trình Di Khả vốn bị cô kéo vào chụp cùng, mặt mũi ngơ ngác, lại không trang điểm, nhìn đúng là giống như chỉ chỉnh ảnh cho mỗi mình cô thật.

Trình Di Khả ghé sát lại: “Cậu vẫn còn muốn ‘thả thính’ anh ta à?”

“Chẳng phải cậu bảo tớ si tình sao?” Cao Hạnh Hạnh được đằng chân lân đằng đầu: “Thế thì tớ phải cố gắng thêm chút nữa chứ?”

Thời gian chầm chậm trôi đi.

Trình Di Khả đã bóc đầy một đĩa hạt nhưng Cao Hạnh Hạnh lại chẳng có tâm trạng ăn, cứ dán mắt vào điện thoại.

Điện thoại cứ rung lên là cô lại lập tức cầm lên xem nhưng rồi lại thất vọng ngay sau đó.

Cao Hạnh Hạnh uể oải nằm dài trên ghế, trầm ngâm suy nghĩ.

Nếu cứ kết thúc ở đây cô thật sự sẽ không cam tâm.

Không phải chỉ là xin lỗi thôi sao?

Cũng được thôi mà.

Cao Hạnh Hạnh rút điện thoại ra kiểm tra vé máy bay, chuyến bay sớm nhất đến nước M là tám giờ bốn mươi phút sáng mai.

Cô lập tức đặt vé.

Sau đó đứng dậy, cầm lấy áo khoác: “Không đợi nữa, đi thôi.”

Trình Di Khả đáp lời, bắt đầu thu dọn đồ đạc.

Cao Hạnh Hạnh khoác áo vào, trong quán bar rất nóng, cô không kéo khóa, đứng bên cạnh đợi Trình Di Khả.

Không biết từ lúc nào, trong sảnh đã đổi sang một bản nhạc tiếng Anh chậm rãi, du dương, ánh đèn theo đó cũng trở nên dịu dàng hơn.

Cao Hạnh Hạnh nhìn đám đông đang chậm rãi lắc lư trên sàn nhảy, trong đầu mải nghĩ xem ngày mai gặp Lục Trạch Ngôn thì phải lựa lời xin lỗi thế nào.

Nghĩ mãi nghĩ mãi, Lục Trạch Ngôn dường như thật sự xuất hiện giữa đám đông trước mắt cô.

Vóc dáng cao ráo vượt trội, thân hình chuẩn mực, đôi mày nhíu chặt, ánh mắt sâu thẳm ẩn chứa sự lạnh lẽo hiếm thấy.

Có một cô gái cầm ly rượu chân cao tiến lại gần, anh chỉ khẽ giơ tay lên, khí chất xa cách cao quý đó đã đủ khiến người ta phải lùi bước.

Cao Hạnh Hạnh bất giác chớp mắt.

Không đúng.

Cô có uống rượu đâu.

Sao lại có ảo giác thế này.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK