• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nước M.

Hành lang bệnh viện yên tĩnh.

Cửa phòng kiểm tra mở ra, Trần Hiến định bước lên đỡ Lục Trạch Ngôn nhưng bị anh giơ tay ngăn lại.

Về đến phòng bệnh VIP Trần Hiến đưa trà cho Lục Trạch Ngôn.

Anh chỉ nhấp một ngụm rồi đặt chén trà xuống, vẻ mặt thờ ơ nhìn ra ngoài cửa sổ.

Đó là hành động và biểu cảm thường thấy của anh.

Nhưng ngoài cửa sổ chẳng có gì cả.

“Cốc cốc cốc…” Tiếng gõ cửa vang lên.

Bác sĩ điều trị chính bước vào, nói bằng tiếng Anh: “Thưa anh Lục, chúng tôi vừa kiểm tra tất cả các báo cáo mới nhất của anh, tình hình đã có chuyển biến tốt. Cơn đau đầu dữ dội lần này của anh vẫn là do cục máu đông chèn ép dây thần kinh sọ não, nhưng nó đang có xu hướng tan ra. Do vị trí của nó, chúng tôi vẫn tạm thời không đề xuất phương án phẫu thuật loại bỏ.”

Nghĩa là phải đợi tiếp.

Ánh mắt Lục Trạch Ngôn sâu thẳm: “Được.”

Sau khi bác sĩ rời đi Trần Hiến lấy một chiếc áo khoác choàng lên người Lục Trạch Ngôn.

Gió hơi lớn, mang theo hơi ẩm của mưa. Trần Hiến định đóng cửa sổ lại nhưng bị Lục Trạch Ngôn ngăn cản.

Đã mấy tháng rồi, Trần Hiến không biết rốt cuộc anh đang nhìn cái gì.

Anh Lục này thật sự là người kỳ lạ nhất mà cậu gặp trong sự nghiệp hộ lý của mình.

Anh ấy lịch sự nhưng lại lạnh lùng.

Có lẽ là do vấn đề ở não bộ?

Trần Hiến lấy sổ ghi chép ra, vừa khoanh tròn vừa nói: “Anh Lục, thật ra bây giờ điều anh cần nhất là thư giãn tinh thần, đừng suy nghĩ quá nhiều. Bác sĩ nói rồi, anh chỉ bị rối loạn trí nhớ tạm thời thôi, có thể đợi cục máu đông tan ra, mọi chuyện sẽ ổn cả.”

“Chỉ là có thể thôi…”

Trần Hiến dừng bút, gấp cuốn sổ ghi chép lại, cài bút vào túi áo trước ngực, an ủi: “Trước đây tôi từng chăm sóc một bệnh nhân, ông ấy mất hoàn toàn trí nhớ, cuối cùng cũng khỏi.”

“Nhưng…” Lục Trạch Ngôn nhắm mắt lại, tay phải đặt lên trán, đôi mày nhíu chặt thành những nếp nhăn sâu hoắm: “Tôi luôn cảm thấy rất khó chịu.”

Sau khi Lục Trạch Ngôn tỉnh lại trong bệnh viện, ký ức của anh trùng khớp với thời điểm vụ tai nạn xe ba năm trước.

Bác sĩ nói đây gọi là hỗn loạn ký ức, hay còn gọi là rối loạn ký ức.

Khả năng lớn nhất là do cục máu đông trong sọ não gây ra, nhưng cũng không loại trừ khả năng đây là cơ chế tự bảo vệ của não bộ, ví dụ như khóa chặt những thứ quý giá nhất vào căn phòng an toàn nhất.

Cho nên bác sĩ không thể đảm bảo sau khi cục máu đông tan ra thì ký ức ba năm qua có thể khôi phục được hay không.

Nguyên văn lời bác sĩ là, não bộ là cơ quan phức tạp và tinh vi nhất của con người, nó ảnh hưởng đến rất nhiều thứ, cũng chịu nhiều ảnh hưởng, y học hiện tại vẫn đang trong quá trình khám phá.

Trần Hiến tiếp tục nói: “Anh Lục, thật ra tôi có thể hiểu cảm giác của anh. Ví dụ như tôi đang định làm một việc gì đó nhưng đột nhiên bị yếu tố bên ngoài làm gián đoạn, đến lúc định thần lại thì không tài nào nhớ ra việc mình định làm lúc nãy, cảm giác sẽ rất bực bội, rất khó chịu. Tôi nghĩ, cảm giác của anh chính là như vậy.”

Lục Trạch Ngôn không đáp lời.

Cảm giác của anh không phải như vậy.

Anh cảm thấy trong lòng mình có một lỗ đen sâu thẳm, anh không ngừng dò dẫm xuống dưới, nhưng nó vẫn không có đáy, dù anh cố gắng thế nào cũng không bao giờ thấy điểm dừng.

Giống như cúi đầu nhìn xuống biển sâu, rơi vào vòng xoáy đen vô tận.

Lại giống như ngẩng đầu nhìn lên các vì sao, lạc vào vũ trụ bên ngoài vũ trụ.

Cảm giác khó chịu đó còn ẩn chứa cả nỗi sợ hãi.

Trọng Duệ Chi nghe nói Lục Trạch Ngôn lại đau đầu, họp xong liền vội vã chạy đến bệnh viện.

“Trạch Ngôn, tôi nghe Trần Hiến nói anh lại đau đầu, gần đây ngủ cũng không ngon, tôi vừa hỏi rồi, loại thuốc hỗ trợ giấc ngủ anh uống trước đây bây giờ cũng có thể uống được, hay là để bác sĩ kê cho anh…”

Cô còn chưa nói hết câu Lục Trạch Ngôn đã xua tay.

Anh nói: “Không cần.”

Ngừng hai giây, Lục Trạch Ngôn nhìn về phía Trọng Duệ Chi: “Cô Cao thế nào rồi?”

Khóe miệng Trọng Duệ Chi hơi nhếch lên: “Cô Cao bây giờ đang đi làm ở Ngọc Hòa, rất tốt.”

Lục Trạch Ngôn thu lại tầm mắt, nhìn ra ngoài cửa sổ: “Đợi tôi khỏe lại, về thẳng Ngọc Hòa đi.”

Trọng Duệ Chi nhìn bóng lưng Lục Trạch Ngôn, móng tay bấm sâu vào lòng bàn tay, hơi đau nhói.

Lục Trạch Ngôn: “Nhiều năm không gặp rồi, muốn về thăm cô ấy.”

“… Được.” Trọng Duệ Chi đứng dậy: “Đến lúc đó tôi giúp anh đặt vé máy bay, công ty còn chút việc, tôi đi trước đây.”

Lục Trạch Ngôn không quay đầu lại, giọng điệu vừa ôn hòa lại vừa lạnh nhạt: “Đi đường cẩn thận.”

Trọng Duệ Chi đi đến cửa, quay đầu lại.

Vẫn là bóng lưng của Lục Trạch Ngôn.

Cô kéo cửa, bước ra ngoài.

Một lúc lâu sau Trần Hiến ôm đĩa trái cây đi vào: “Anh Lục, cô Trọng đâu ạ?”

“Về công ty rồi.”

“Ồ, anh Lục, tôi gọt trái cây rồi, anh ăn chút đi.”

“Không cần đâu, cảm ơn.”

Trần Hiến đặt đĩa trái cây xuống, bước tới, hỏi: “Anh Lục, tôi có thể hỏi anh một câu được không?”

Không đợi Lục Trạch Ngôn trả lời, Trần Hiến đã hỏi luôn: “Anh… rốt cuộc đang nhìn cái gì vậy?”

Lục Trạch Ngôn im lặng mười mấy giây, tay phải giơ lên, chỉ ra ngoài cửa sổ: “Núi tuyết.”

“???” Trần Hiến nghiêng đầu, giọng điệu cực kỳ hài hước: “Hả?”

Trần Hiến nhìn theo hướng anh chỉ về phía núi Rainier, ngọn núi tuyết này sừng sững ở thành phố này từ xưa đến nay, có gì đáng xem đâu chứ?

“Kỳ lạ lắm đúng không?” Khóe miệng Lục Trạch Ngôn nở một nụ cười nhạt có phần tự giễu: “Tôi cũng thấy rất kỳ lạ, nó vẫn luôn ở đó, nhưng tôi lại luôn cảm thấy nó không giống như trước nữa.”

Thật ra không chỉ cảm giác của anh đối với núi tuyết đã khác.

Còn có, ví dụ như vừa rồi, loại thuốc hỗ trợ giấc ngủ mà Trọng Duệ Chi nói đến.

Trong ký ức của anh, đó là liều thuốc tốt, là thứ không thể thiếu của anh.

Nhưng tâm trạng hiện tại lại là, tôi không thể uống.

Hay ví dụ như lần trước, anh đi ngang qua cầu thang bộ của bệnh viện, thấy có người lén hút thuốc trong hành lang.

Suy nghĩ đầu tiên của anh là, tôi không thể hút.

Những điều này…tất cả đều mâu thuẫn với ký ức của anh.

Lục Trạch Ngôn đứng dậy, chiếc áo khoác trên người trượt xuống. Anh cúi người nhặt lên: “Tôi muốn đến núi Rainier một chuyến.”

“Cái này… cái này…” Trần Hiến lắp bắp: “Sức khỏe của anh… hay là tôi gọi điện cho cô Trọng nhé?”

Lục Trạch Ngôn phủi nhẹ áo khoác, chậm rãi mặc vào, giọng nói chậm rãi: “Tôi đang bị giam cầm sao?”

Nói xong, anh ngước mắt lên.

Trần Hiến rụt cổ lại, đây là lần đầu tiên cậu thấy Lục Trạch Ngôn có biểu cảm như vậy.

Đó là một vẻ cao cao tại thượng không thể chống lại.

Trần Hiến nuốt nước bọt: “Tôi đi chuẩn bị ngay.”

Xe chạy vòng quanh con đường uốn lượn lên núi.

Trong ký ức của Lục Trạch Ngôn, anh chưa từng đến đây, nhưng lại cảm thấy nhiều thứ không hề xa lạ.

Trần Hiến lái xe: “Anh Lục, núi Rainier mùa này đẹp lắm, anh xem ở đây toàn là hoa, lên cao hơn chút nữa là vùng tuyết trắng xóa rồi.”

Lục Trạch Ngôn nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ, cảm giác trống rỗng trong lòng lại ùa về.

Xe từ từ dừng lại, nhường đường cho chiếc xe tham quan đang chạy tới từ phía đối diện.

Chiếc xe tham quan có mui trần, một đứa trẻ thò người ra ngoài.

Não Lục Trạch Ngôn nhói đau, trong đầu hiện lên một bóng hình mơ hồ nhảy lên xe tham quan, bên tai vang lên giọng nói trong trẻo của một người phụ nữ.

— Lục Trạch Ngôn, trả tiền.

Lục Trạch Ngôn nhíu chặt mày, tay đặt lên phía trên thái dương bên phải.

“Anh Lục, anh không sao chứ ạ?”

Lục Trạch Ngôn từ từ thở ra một hơi. Trán anh rịn lớp mồ hôi mỏng: “Không… sao.”

“Hay là chúng ta xuống núi đi, về bệnh viện!”

“Lên núi!”

Trần Hiến không dám trái lời, tiếp tục lái xe lên núi.

Xe dừng lại ở một khu trượt tuyết.

Trần Hiến dè dặt lên tiếng: “Lên cao nữa sẽ có phản ứng cao nguyên đó ạ, anh Lục, thật sự không thể lên cao hơn được nữa đâu.”

Lục Trạch Ngôn như không nghe thấy, ánh mắt nhìn về phía khu trượt tuyết náo nhiệt.

Anh mở cửa xe đi về phía khu trượt tuyết, đến khi chân lún vào lớp tuyết xốp mềm mới dừng lại.

Trần Hiến đuổi theo: “Anh Lục, bên này không có đường. Với lại bây giờ anh không thể trượt tuyết được.”

Ánh mắt Lục Trạch Ngôn dừng trên mấy đứa trẻ đang nô đùa trong sân tuyết, lẩm bẩm: “Sẽ bị ngã đấy.”

“Đúng vậy, sẽ bị ngã.” Trần Hiến nói: “Cho nên anh không thể đi.”

Lục Trạch Ngôn khẽ thở hắt ra một hơi không để ai nghe thấy, liếc nhìn Trần Hiến.

Cậu nhóc này cái gì cũng tốt, chỉ có điều nói nhiều.

Lục Trạch Ngôn đi loanh quanh một vòng rồi nhìn thấy một khách sạn.

Lại là cảm giác đó, cảm giác không hề xa lạ với cảnh tượng trước mắt.

Anh bước vào trong.

Khách sạn có kết cấu bằng gỗ, bước vào bên trong cực kỳ rộng rãi và sáng sủa, bên cạnh là lò sưởi lửa cháy bập bùng, mấy đứa trẻ đang ngồi đó ăn kem.

Anh đứng một lúc, một người đàn ông râu quai nón bước ra.

“Oh! It’s my honour to meet you again!” Người đàn ông đưa tay ra chào Lục Trạch Ngôn: “Where’s your wife?” (Ồ! Thật vinh hạnh lại được gặp anh! Vợ anh đâu rồi?)

“Wife?” (Vợ?)

Lục Trạch Ngôn kinh ngạc vì người đàn ông này quen mình, càng kinh ngạc hơn với từ “vợ” mà ông ta nói.

Anh… lấy đâu ra vợ?

Anh còn chưa kịp hỏi, một đứa bé chừng mười tuổi đã xông vào, vui vẻ ôm lấy cánh tay người đàn ông kéo ra ngoài.

“Dad! There is a big elk!!! Quick, come with me!!!” (Bố ơi! Có một con nai sừng tấm lớn!!! Nhanh lên, đi với con!!!)

Câu nói của cậu bé vừa dứt, mấy đứa trẻ đang ngồi ăn kem quanh đó đều chạy ùa ra ngoài.

“Anh Lục, có nai sừng tấm! Chúng ta cũng đi xem đi!” Trần Hiến cũng không ngoại lệ.

Giọng nói quen thuộc lại một lần nữa vang vọng bên tai.

— Lục Trạch Ngôn, hơi tiếc nhỉ.
— Không nhìn thấy nai sừng tấm.

Đầu Lục Trạch Ngôn đau như muốn nổ tung, anh ôm đầu khuỵu xuống đất, trán và cổ nổi đầy gân xanh.

Trần Hiến sợ hết hồn.

Trong đầu Lục Trạch Ngôn lóe lên vô số hình ảnh và âm thanh mơ hồ.

Như ống kính tele trong phim điện ảnh, từng khung hình, từng khung hình một, dần dần rõ nét.

Cô gái rạng rỡ gọi tên anh.

— Lục Trạch Ngôn.
— Lục Trạch Ngôn.
— Lục Trạch Ngôn.

Chỉ có cô ấy mới gọi cả họ lẫn tên anh như vậy, với tất cả tình cảm.

Hóa ra, cô gái mà anh cứ ngỡ chỉ tồn tại trong ký ức thời niên thiếu đã trở thành một nửa không thể thiếu trong cuộc đời anh.

Cô ấy sẽ giả vờ khóc lóc làm nũng, sẽ lý sự cùn ăn vạ, sẽ dùng hai tay nhẹ nhàng véo dái tai anh để trút giận, còn chui vào lòng anh như một chú mèo con…

Cô ấy đã trở nên sống động đến thế.

Lúc anh còn đang lên kế hoạch về nước thăm cô ấy, vậy mà lại quên mất tình yêu của họ.

Anh yêu cô ấy đến nhường nào.

Sao có thể quên cô ấy được chứ?

Trần Hiến run rẩy móc điện thoại ra chuẩn bị gọi đi thì bị bàn tay đẫm mồ hôi của Lục Trạch Ngôn ngăn lại.

Anh ngẩng đầu, trán đẫm mồ hôi, mắt hằn lên những tơ máu đỏ, đôi môi khó khăn mấp máy: “Đặt vé máy bay về nước.”

Trên đường xuống núi, Trần Hiến thỉnh thoảng lại liếc nhìn Lục Trạch Ngôn.

Lục Trạch Ngôn gọi vào số điện thoại thuộc nằm lòng kia, nhưng mãi không có ai bắt máy.

“Trần Hiến, điện thoại trước kia của tôi đâu?”

“???” Trần Hiến lắc đầu: “Tôi không biết.”

Lục Trạch Ngôn nắm chặt điện thoại, nhắm mắt lại, đầu anh vẫn còn đau âm ỉ, nhưng không sao sánh bằng nỗi đau trong lòng.

Ngoại trừ Trọng Duệ Chi và Lý Hàng, tất cả mọi người đều nghĩ anh đã chết.

Cho nên cô ấy chắc chắn cũng nghĩ anh đã chết rồi.

Đã bốn tháng trôi qua.

Người anh yêu sâu đậm giờ ra sao rồi, anh không dám nghĩ tới…

Điện thoại Lục Trạch Ngôn đột nhiên rung lên, cả người anh run bắn, lập tức cầm lên, nhìn thấy người gọi đến là Trọng Duệ Chi, anh dứt khoát cúp máy.

Trong mắt là nỗi thất vọng vô bờ.

Sau đó, điện thoại của Trần Hiến reo lên.

Lục Trạch Ngôn mở mắt: “Mở loa ngoài.”

Điện thoại được đặt trên bệ tỳ tay giữa xe, giọng Trọng Duệ Chi truyền đến: “Trần Hiến, bệnh viện nói cậu và Trạch Ngôn ra ngoài rồi, hai người đi đâu vậy?”

Trần Hiến không dám nói gì.

Bầu không khí này khiến anh có chút sợ hãi.

Giọng Lục Trạch Ngôn không chút ấm áp: “Tôi nhớ ra hết rồi.”

Sau đó, là sự im lặng kéo dài hơn mười giây.

Trọng Duệ Chi: “Trạch Ngôn, anh nghe tôi nói, tôi chỉ muốn hoàn thành kế hoạch của chúng ta, bất đắc dĩ…”

“Cô Trọng Duệ Chi.” Lục Trạch Ngôn ngắt lời của cô: “Lời giải thích của cô chỉ có vậy thôi sao?”

Trọng Duệ Chi khựng lại: “Trạch Ngôn, chẳng lẽ anh định hủy hoại tất cả nỗ lực của chúng ta sao?”

“Sự hợp tác của chúng ta đến đây là kết thúc.” Lục Trạch Ngôn giơ tay cúp điện thoại.

Anh nhìn về phía thác nước hùng vĩ cách đó vài cây số, nhớ lại hình ảnh Cao Hạnh Hạnh gần như nhoài cả nửa người ra khỏi xe tham quan.

Cô ấy hào hứng chỉ tay: “Lục Trạch Ngôn, thác nước!”

Lúc đó cô ấy vui vẻ biết bao.

Chỉ cần nghĩ đến đôi mắt ấy bây giờ đang ngấn lệ, tim Lục Trạch Ngôn lại đau nhói âm ỉ.

Anh lại bấm số điện thoại của Cao Hạnh Hạnh.

Lần này là tiếng máy bận.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK