• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cả buổi tối, Cao Hạnh Hạnh cứ như đang lơ lửng trên mây. Về đến nhà, cô tắm rửa rồi lấy chai nước hoa từ trong túi ra.

Cô rút que hương ra, xịt một chút rồi cắm lại vào máy khuếch tán hương.

Mùi trầm hương nhè nhẹ tỏa ra, chậm rãi lan khắp phòng khiến tâm trạng cô cũng dịu lại.

Cô chui vào chăn nằm xuống giường. Bình thường giờ này cô sẽ chơi điện thoại một lúc, nhưng hôm nay lại chẳng có tâm trí nào cả.

Cô nhắm mắt lại, vẫn còn đang dư âm câu nói đó:

— Vậy thì đi theo anh.

Một câu nói rất mập mờ.

Cao Hạnh Hạnh không biết liệu có phải mình thực sự đã “thả thính” thành công, đúng lúc không khí vừa đủ nên anh ấy mới buông ra câu đó không.

Chỉ là, cái mập mờ đó đến đây thì dừng lại, không có tiếp diễn gì cả.

Đột nhiên Cao Hạnh Hạnh trợn mắt tỉnh dậy, mặt mũi như sắp khóc:

— Hoa của mình… quên mất tiêu rồi!

Lục Trạch Ngôn hành động rất nhanh, ngay hôm sau Cao Hạnh Hạnh đã nhận được thông báo: cô được điều sang theo dự án của Tập đoàn Lục thị.

Tuần sau phải đi công tác ở Bắc Đô, còn kèm luôn kỳ nghỉ Quốc Khánh, không được nghỉ ngày nào.

Không khác gì bị bóc lột không thương tiếc. Cao Hạnh Hạnh gọi điện về nhà, nói kỳ nghỉ phải tăng ca.

Tối thứ sáu cô về nhà sớm, mở trang web mua sắm lên, định mua vài bộ đồ mới. Vừa thêm vào giỏ hàng mới nhớ: lúc hàng về thì cô đã ở Bắc Đô mất rồi.

Xem giờ, Cao Hạnh Hạnh nhắn tin cho Trình Di Khả.

Cao Hạnh Hạnh: [Cậu hôm nay còn tăng ca không?]

Tin nhắn bên kia trả lời rất nhanh.

Trình Di Khả: [Hôm nay công ty bao đi bar chơi đó.]

Cao Hạnh Hạnh: [Cậu làm việc mà ai cũng ghen tị luôn á, uống ít thôi, mai tụi mình đi dạo phố.]

Trình Di Khả: [Ok.]

Là cuối tuần nên Cao Hạnh Hạnh cày điện thoại đến gần một giờ mà Trình Di Khả vẫn chưa về.

Cao Hạnh Hạnh: [Sao cậu chưa về nữa?]

Trình Di Khả: [Đánh nhau rồi, đang ở đồn cảnh sát.]

Cao Hạnh Hạnh lập tức tỉnh ngủ, bật dậy ngay:

Cao Hạnh Hạnh: [Đồn cảnh sát nào? Cậu có bị thương không? Tớ qua ngay!]

Trình Di Khả: [Không phải tớ đánh nhau, là sếp tớ đánh.]

Trình Di Khả: [Tớ không sao, chỉ làm bản tường trình thôi, cậu không cần qua.]

Trình Di Khả: [Bộ phận pháp lý của công ty tới cả rồi, không sao đâu.]

Lúc này Cao Hạnh Hạnh mới yên tâm.

Đợi đến hai giờ sáng cô mới ngủ.

Sáng hôm sau tỉnh dậy, đầu óc dần tỉnh táo lại.

Cô nhớ mang máng giữa đêm Trình Di Khả về, vào phòng cô nói một tràng dài.

Nhưng cô buồn ngủ quá nên chẳng nói được gì để an ủi bạn.

Nghĩ vậy, cô lật chăn xuống giường, gõ cửa phòng Trình Di Khả, không đợi trả lời đã đẩy cửa vào.

Vừa vào phòng cô đã thấy Trình Di Khả ngồi thẫn thờ trên giường như thể bị rút cạn linh hồn.

“Trời ơi, cậu thức trắng đêm à?”. Cao Hạnh Hạnh leo lên giường, vén tóc bạn ra: “Chỉ là sếp thích cậu thôi mà. Thích thì đồng ý, không thích thì từ chối. Sao phải tự hành mình?”

“Tớ không biết có thích anh ấy không nữa…”

Cao Hạnh Hạnh biết, Trình Di Khả đã thầm mến người bạn online kia nhiều năm rồi. Nhưng như Diệp Tử nói, giữa nam nữ vẫn cần có tiếp xúc cơ thể thì mới kích hoạt được hoóc-môn tình yêu.

Bạn online mấy năm, vẫn mơ hồ ảo ảnh. Còn sếp cô ấy, chỉ mới nửa năm nhưng là người thật việc thật.

Hơn nữa, lại còn là một anh đẹp trai cực phẩm.

Cao Hạnh Hạnh phân tích:

“Nếu cậu thực sự thích ‘kẹo phủ đường’ thì sẽ không rung động vì sếp cậu. Cậu do dự, nghĩa là tình cảm với người kia cũng chẳng sâu đậm gì.”

“Vậy nên…” Trình Di Khả ngẩng đầu, hỏi máy móc: “Tớ là đồ lăng nhăng à? Cả hai đều không xứng?”

Cao Hạnh Hạnh nghẹn lời. Não cậu này đúng là xoắn đến choáng.

“Tớ không có ý đó. Chủ yếu là sếp cậu đẹp trai quá, còn cái người kia… tớ cứ thấy giống mấy ông chú biến thái.”

“ … “

Trình Di Khả vốn là kiểu người mềm mỏng, tốt với mọi người, chỉ khổ nỗi lại khó dỗ dành chính mình.

Cao Hạnh Hạnh thở dài:

“Cậu nghĩ kỹ đi, tớ thực sự không biết phải an ủi cậu kiểu gì nữa.“

Trình Di Khả cúi đầu trầm ngâm một lúc rồi đứng dậy:

“Không phải cậu bảo đi shopping sao?”

“Với bộ dạng này, tớ sợ đi nửa chừng cậu xỉu luôn quá.”

“Không đâu! Tớ muốn tiêu tiền!”

Cao Hạnh Hạnh mua vài chiếc váy, toàn loại tôn dáng, định mang đi công tác.

Còn Trình Di Khả thì thực sự muốn tiêu tiền, vào hẳn cửa hàng đồ hiệu thử một chiếc túi xách.

Chiếc túi nhỏ này giá hơn hai mươi nghìn tệ, khá đắt.

Nhưng trong cửa hàng đồ hiệu này thì lại không tính là đắt.

Nhân viên bán hàng không nhiệt tình lắm, cũng chẳng giới thiệu gì thêm, chỉ đứng bên cạnh.

Cao Hạnh Hạnh khuyên:

“Nếu cậu thích thì mua. Nếu chỉ để tiêu tiền cho bõ tức thì thôi đi.”

Trình Di Khả cầm túi xem tới lui, mím môi:

“Có hơi thích thật.”

“Vậy thì mua!”

“Hai mươi mấy nghìn lận…”

“Di Khả, lương cậu một tháng mười tám ngàn! Nhìn tớ này…”. Cao Hạnh Hạnh lắc lắc mấy túi đồ đang cầm: “Tớ chỉ hơn bốn nghìn thôi đó!”

“….“

“Giờ cậu ăn một mình, chẳng phải lo lắng gì, thích thì mua đi, đừng làm khổ bản thân.”

Trình Di Khả như nghe lọt tai, liền đi thanh toán.

Cô muốn dùng điểm tích lũy thẻ hội viên của Cao Hạnh Hạnh nên Hạnh Hạnh đứng cạnh quầy chờ.

Lúc thanh toán có một người phụ nữ vội vã đến ký tên rồi cầm đồ đi.

Cao Hạnh Hạnh liếc nhìn theo, thấy trong túi là một bộ đồ vải đen, nhìn kỹ thì có hoa hồng chìm.

Đây không phải là chất liệu giống y chang đồ của Lục Trạch Ngôn sao?

Cô đảo mắt, lễ phép hỏi:

“Xin hỏi bộ đồ đó còn hàng không ạ?”

“Xin lỗi, đó là đồ cao cấp đặt riêng, chỉ cho mượn chứ không bán”

Cao Hạnh Hạnh cau mày, tự an ủi mình: không bán tức là không có giá, không có giá thì bằng không đồng.

Có thể hiểu như vậy không?

Hình như hiểu như vậy hơi gượng ép…

Cô đổi cách hỏi:

“Vậy nếu làm hỏng thì phải bồi thường bao nhiêu?”

Nhân viên bán hàng cười dịu dàng:

“Chưa từng có tiền lệ, tôi cũng không rõ lắm.”

Chưa từng có tiền lệ?

Nếu Lục Trạch Ngôn mượn đồ đó mà không trả lại… thì không cần bồi thường à?

Nhân viên lại nói thêm:

“Vải này là làm thủ công, ban đầu là mẫu đặt riêng của một khách hàng đặc biệt. Sau này không biết vì sao, có thể khách không vừa ý nên nhà thiết kế dùng làm mẫu cao cấp.”

Khách hàng đặc biệt? Đặt riêng?

Cao Hạnh Hạnh suy nghĩ: Vị khách đó là Lục Trạch Ngôn sao?

Vậy tức là, ban đầu là mẫu đặt riêng cho anh, vì chuyện gì đó liên quan đến cô, mà cuối cùng mẫu đó trở thành hàng cao cấp… có phải vậy không?

Nhân viên thấy mặt cô nhăn nhó, tưởng cô muốn mua nên nói thêm:

“Mẫu này chỉ có hai bộ trên toàn thế giới, không sản xuất thêm. Thật sự rất xin lỗi.”

Cao Hạnh Hạnh cười méo xệch.

Cô đâu có định mua.

Từ lời nhân viên, cô rút ra kết luận: phiên bản giới hạn và cực kỳ đắt đỏ.

Nói cách khác — không đền nổi.

Nếu Lục Trạch Ngôn bắt cô đền…

Thì cô chỉ có thể lấy thứ quý giá nhất của mình ra trao đổi. Ừm, quý giá nhất chính là… bản thân cô.

Cao Hạnh Hạnh không thấy có gì sai với suy nghĩ đó cả — cô chỉ đang tìm cách để bồi thường thôi mà.

Trình Di Khả thanh toán xong liền kéo cô đi ăn lẩu mì ở khu sau trung tâm thương mại.

Sáng thứ hai Lục Trạch Ngôn đến đón Cao Hạnh Hạnh ra sân bay.

Cô dậy rất sớm, trang điểm kỹ lưỡng rồi chọn một chiếc váy đỏ không tay trong đống đồ mới mua. Dáng váy đơn giản, thanh lịch, tinh tế, eo cao nhẹ, dài ngang đùi.

Màu này rất tôn da, khiến làn da trắng mịn như ngọc của cô càng nổi bật.

Cô kéo vali xuống nhà, còn chưa ra đến cổng đã thấy Lục Trạch Ngôn.

Anh mặc sơ mi màu xám khói, vải đứng dáng, tựa vào xe, trông có vẻ mệt mỏi

Thấy cô anh liền đi tới kéo vali đặt vào cốp sau.

Cô ngồi lên ghế phụ, váy hơi ngắn nên tụt lên tận giữa đùi.

Cô liếc nhìn đùi mình, ngón tay gõ nhẹ lên hộp để tay ở giữa.

Móng tay sơn màu quế nhạt, hồng hồng, rất đẹp.

Phải thả thính thôi!

Hạ quyết tâm, cô chớp mắt, khẽ hỏi:

“Hôm nay tôi có xinh không?

Lục Trạch Ngôn hơi nhướn mày, nghiêng đầu nhìn cô.

Cô còn đang chờ câu trả lời thì bất ngờ có một giọng nữ vang lên phía sau:

“Xinh lắm, màu đỏ này hợp với cô.

Cao Hạnh Hạnh gần như phản xạ hét lên một câu:

“Mẹ ơi!

Thật không thể tưởng tượng nổi, vừa mới còn làm bộ yểu điệu thả thính, giây sau đã ngượng muốn độn thổ.

Cô ngồi ép sát vào cửa xe, hai tay bịt miệng, nghiêng đầu nhìn — thì thấy Doãn Phi Phi ngồi phía sau.

Doãn Phi Phi chống tay nghiêng người về phía trước, mặt mộc mà vẫn xinh tươi rạng rỡ.

Cô ấy giơ ngón cái lên:

“Cô Cao, cô thật sự rất xinh!

Cao Hạnh Hạnh chỉ muốn nhảy khỏi xe ngay lập tức.

Cô xấu hổ đỏ bừng mặt, cuối cùng nặn ra một câu:

“Chào cô Doãn…

“Chào chào! “Doãn Phi Phi vẫn nhiệt tình như cũ: “Đừng gọi tôi là cô Doãn, xa cách quá. Gọi tôi là Phi Phi, hoặc Fiona cũng được!

Cô ủ rũ quay người, cúi đầu, lí nhí:

“Được, cô Doãn…

Doãn Phi Phi: “…”

Cao Hạnh Hạnh cảm thấy mất mặt kinh khủng, lấy tay trái che nửa khuôn mặt, nhìn ra ngoài cửa sổ, hận không thể đập đầu vào kính.

Biểu cảm giả vờ khóc lóc của cô bị Lục Trạch Ngôn nhìn thấy hết qua kính chiếu hậu.

Anh không nhịn được bật cười khẽ.

Cao Hạnh Hạnh nhận ra, quay đầu lại thì thấy khóe miệng anh vẫn còn cong cong.

Thật sự vừa xấu hổ vừa tức chết được!

Lục Trạch Ngôn mấp máy môi, nói hai chữ:

“Rất xinh.”

Câu “rất xinh” này đến quá bất ngờ, nghe qua thì thấy chẳng liên quan gì, nhưng nếu liên hệ với câu hỏi vừa rồi…

!!!

Không thể cho chuyện này trôi qua luôn được à?

Cao Hạnh Hạnh thật sự không nhịn nổi, đập nhẹ đầu vào kính xe một cái — tự phạt mình.

Lục Trạch Ngôn thấy hành động đó liền “ấy” một tiếng, thấy cô không làm thêm gì, chỉ mím môi nhắm mắt nên cũng không nói gì nữa.

Giữa đường Doãn Phi Phi chợt nói:

“Em muốn ăn xíu mại hấp.

“…”

“Anh, ngay phía trước đó, chỗ đó ngon lắm!

Lục Trạch Ngôn tấp xe vào lề rồi xuống xe.

Cao Hạnh Hạnh vẫn đang đắm chìm trong nỗi nhục nhã, đầu óc bay bổng, chợt nghe tiếng cửa xe mở.

Lục Trạch Ngôn đứng trước mặt cô, che đi ánh nắng sớm:

“Muốn đi mua đồ ăn sáng với anh không?

Anh hỏi, nhưng hành động thì không cho từ chối.

Anh cúi người, đưa tay vào trong: “cạch” một tiếng mở dây an toàn cho cô.

Sự thân mật bất ngờ khiến đầu óc cô tê liệt, lúc hoàn hồn lại đã xuống xe cùng anh rồi.

Quán đó thực sự ngon, phía trước có 5-6 người đang xếp hàng.

Lục Trạch Ngôn nhìn bảng giá to đùng dán ở cửa quán.

“Hạnh Hạnh, em ăn gì?

Cô cụp mắt nhìn xuống đất, giọng yếu xìu:

“Tôi không ăn…”

“…”

Tiếng người mua ồn ào bên tai, mùi bánh bao thơm ngào ngạt nơi chóp mũi.

Lục Trạch Ngôn đặt tay lên đầu cô, xoa nhẹ.

Cao Hạnh Hạnh cảm giác bàn tay anh như mang dòng điện, kéo đứt nốt suy nghĩ cuối cùng trong đầu cô.

Cô chậm rãi ngẩng đầu, nhìn thấy lồng ngực rộng lớn của anh, yết hầu gồ lên, đường nét xương hàm sắc sảo…

Trong ánh sáng buổi sớm ấy, cô chìm vào đôi mắt dịu dàng của anh.

Lục Trạch Ngôn cúi đầu nhẹ, giọng nhẹ nhàng như đang dỗ trẻ con:

“Lần sau trên xe có người, anh sẽ báo trước với em.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK