-Hoa muội cùng Sở đệ có thể giúp ngu huynh một tay không.
Nhìn thấy hành động của Đại Thành, Trạch Trọc hoảng hốt bật lùi một bước ngẩng đầu nhìn lên sà nhà. Hắn thấy gì. Hắn thấy trên xà nhà một nam nhân cùng một nữ tử xinh đẹp đang cùng nhau uống rượu. Nam tử tu vị bất qúa chỉ võ Tướng nhưng nữ tử khiến hắn không nhìn thấu tu vị. Một tên đại vương ( thông thường cấp bậc cửu phẩm người ta sẽ gọi là " đại" +" tu vị"VD: đại sĩ, đại tá,đại uý,...) như hắn mà không nhìn ra thì chỉ có hai trường hợp nhưng hắn có thể khẳng định nàng là cấp đế vì người đối phương nhờ vả không phải dạng vừa. Thận trọng cúi người hướng tới Hoa Nguyệt Nhi cung kính:
-Vãn bối Đào Trạch Trọc gặp qua tiền bối. Tuy không có ý mạo phạm xin tiền bối nhớ tới Thiên luật mà không nhúng tay vào vũng nước đục này được không ạ.
Nghe thấy Trạch Trọc nói vậy Hoa Nguyệt Nhi cũng che miệng cười:
-không hổ danh Đào tể tướng miệng lưỡi cũng sắc sảo chứ. Ngươi yên tâm Thiên luật ta sẽ không phạm nhưng Đại Thành là anh rể ta nên chỉ cần anh ấy không bị nguy hiểm thì ta cũng sẽ không nhúng tay như vậy cũng không phạm phải Thiên luật đúng chứ tể tướng đại nhân.
Nghe nàng nói vậy mặt hắn đen lại. Quả như nàng nói thì cũng không sai vì cứu anh rể cũng không phải can thiệp cái gì chính sự nên cũng không có phạm Thiên luật nhưng Đại Thành không chết thì hắn sẽ chết. Lúc này hắn cắn răng lấy ra một tấm phù lục từ giới chỉ bóp nát rồi cung kính hướng ngoài cung điện bước tới.Khi hắn tới cửa thì một đạo bạch quang cũng bay tới. Bạch quang tán đi hiện ra một lão giả mặc bố y râu tóc bạc phơ tiên phong đạo cốt. Lúc này Đào Trạch Trọc cúi người hướng tới lão giả cung kính nói:
- Tiểu bối Đào Trạch Trọc mạo muội nhờ Hoàng lão tiền bối ra tay giúp đỡ. Còn đây là huyết băng chu quả hai ngàn năm vãn bối biếu tiền bối.
Nói rồi hắn lấy từ trong túi ra một chiếc hộp làm bằng bạch ngọc, bên trong ẩn chứa hồng quang cùng hàn khí đang tản ra ngoài lượn lờ thành từng làn khói nhẹ phiêu phất trong không gian. Nhận lấy hộp quà lão giả ngay lập tức cất nó vào giới chỉ rồi bước vào trong điện vận hồn lực hét lớn:
-Đại Thành cẩu đế còn không nhượng ngôi còn để ta phải nhọc sức sao?
Âm thanh mang hồn lực cộng hòa với không gian vang vọng khiến cho cung điện rung lên nhè nhẹ. Hầu hết binh sĩ ngất xỉu tại chỗ.