Như vậy sau một tháng rèn luyện mọi người ai cũng có tiến bộ. Thực lực của họ giờ nếu không bị thầy nhốt trong phân khu lớp 7 mà có thể tự do tu luyện như các lớp khác thì có khi họ cũng cầm trùm trường rồi chứ. Hôm nay khi đang luyện tập bỗng có một nhóm người tiến vào phân khu lớp 7. Nhóm người đi đầu là một lão già râu tóc bạc phơ tiên phong đạo cốt. Không sai lão già đó chính là hiệu trưởng. Đừng đùa một linh vương tới thăm dù là ở tổng khu cũng sẽ được đón tiếp cẩn thận chứ đừng nói là khu lẻ. Hôm nay Tử Vân cùng sư phụ Lý Như Hoa trở về thăm nhóm người Nhiếp Ly. Đi cùng họ tất nhiên là Lý thiếu gia –Lý Ngạo Thiên. Vào học viện hắn vô cùng khinh thường những người ở đây vì trong mắt hắn những người ở đây chỉ có thực lực người ở của nhà hắn. Tên hiệu trưởng đi trước kia cũng chỉ bằng tên quản gia nhà hắn thôi. Vì vậy hắn vênh mặt lên trời mà ngạo thiên. Nhìn thái độ mắt cao hơn đầu của hắn Như Hoa chỉ biết thở dài mà bỏ qua vì nàng biết có nói thì cũng chả có tác dụng gì.
Cả nhóm người khi vừa tiến vào khu lớp 7 thì Quang đã phát hiện ra họ rồi. Hiệu trưởng và Như Hoa thì hắn cũng đã biết trước rồi còn thanh niên vênh vào kia không cần hỏi hắn cũng đoán được là tình địch của Nhiếp Ly. Không cần vì Nhiếp Ly nhìn vẻ mặt vênh váo kia hắn cũng sẽ cho hắn một bài học. Đang dùng C408C để luyện tập cùng Chiến Ngạo thì hắn quay súng haki quan sát vận dụng. “ chíu”. Ngạo Thiên hắn đang nhởn nhơ tán phét cùng Tử Vân thì “a” một tiếng hắn hét thảm ngã ra sau hai chân giật giật khiến cho Tử Vân vốn đang lạnh nhạt cũng phải che miệng cười một tiếng. Nàng cũng lạ gì cách sửa người này của Quang vì một thời gian Đỗ Trạch thường xuyên ăn những viên đạn cao su này của Quang khi không “ngoan”. Còn hiệu trưởng thì lúc này đang băn khoăn tại sao khi hắn định cản viên đạn kia thì Như Hoa lại ngăn cản hắn chứ. Chẳng nhẽ họ không phải người một nhà sao?
Dưới đất lúc này Ngạo Thiên trong tư thế súng chỉ thiên đang dùng hai tay be trán mà xoa mà vuốt. Tuy đã vận hồn lực để giảm đau và sưng nhưng vết tím vẫn còn đọng lại mờ mờ nhìn kĩ có thể nhận ra. Nhặt lên viên đạn cao su –loại đạn Quang chuyên dùng để taapjvif trong thâm tâm hắn vẫn luôn chấp hành những nội quy của kiếp trước Ngạo Thiên gầm lên: “tên chết dẫm nào hại bản thiếu mau ra quỳ xuống bồi tội không ta giết cả nhà hắn.” Khi hắn còn chưa chửi hết câu thì hắn lại bật ngửa ra sau. Lần này là một viên khác găm thẳng vào chán hắn khiến cho vết mờ mờ kia lại đậm hơn. Lồm cồm bò dậy hắn lại chửi và không đến câu thứ hai hắn lại nằm. Vẫn là giữa chán. Lần này khi hắn chuẩn bị ngồi dậy tuy chưa kịp nói gì thì lại ăn một viên nữa nằm xuống. Cứ như vậy ba bốn lần hắn không ngồi dậy nữa mà nằm đó luôn nhìn cô Hoa đang dửng dưng nhìn hắn ăn đạn. Còn Tử Vân thì lúc này đã cười thành tiếng rồi. Bên kia hiệu trưởng vẫn đang vuốt râu suy nghĩ xem từ khi nào mà lớp 7 lại có một xạ thủ thiên tài như vậy tồn tại. Thả thần niệm ra dò ông càng hãi kinh khi người bắn đang cách đây hơn tám trăm mét trong sân tập. Nhưng điều khiến ông chấn kinh là tên nhóc đó mới mười ba mà đã linh võ song sĩ 9 cấp rồi. Một thiên tài như vậy tại sao ông không biết nhỉ? Lần trước Tử Vân đã khiến ông tiếc lắm rồi lần này lòi ra tên này không thể để bị đào góc tường nữa.
Khi Quang chuẩn bị tặng cho tên công tử ca thêm viên nữa thì một bàn tay chắc nịch vỗ lên vai hắn ý bảo được rồi. Sau đó ngay tức thì thầy Chiến xuất hiện trước nhóm người kia. Lúc này Quang cũng thu lại C408c rồi đi tập hợp mọi người đón khách quý và không thể nào thiếu Nhiếp Ly rồi. Sau khi tập hợp mọi người xong thì thầy Chiến cũng quay lại. Lúc này hiệu trưởng đã bị thầy đuổi về rồi. Khi thầy đưa họ vào phòng khách thì nhóm Quang cũng nấp ở phía sau. Nhìn bộ dạng của Ngạo Thiên thì bọn họ cũng chỉ biết bịt miệng cười mà không dám cười lên tiếng sợ bị thầy mắng nhưng càng nhịn thì càng buồn cười và cái gì cũng vậy khi đè nén quá mức sẽ bộc phát và bọn họ cũng bị thầy đuổi ra ngoài bằng luồng hồn lực mạnh mẽ nhưng êm ái. Ra tới sân họ vẫn không thể nhịn được cười khi nghĩ tới cái chấm đỏ kia.
Không lâu sau thì Tử Vân cũng xin phép được ra gặp mọi người và đi về sân tập. Theo sau Ngạo Thiên vẫn như cái bóng đi theo. Ra tới sân tập lúc này mọi người nhìn thấy Tử Vân tới thì tôi đưa anh đẩy bạn xô người đủn Nhiến Ly tới chỗ Tử Vân khiến đôi trai gái vô cùng ngượng ngùng nhưng không phản đối. Khi hai người đối dieenjnhau ngượng ngùng không biết nói gì thì Ngạo Thiên cũng vừa tới nơi. Không phải thằng ngu hắn biết chuyện gì đang xảy ra. Ngay lập tức hắn lao tới đẩy Nhiếp Ly ra xa Tử Vân rồi giơ tay chỉ thẳng mặt tình địch mà nói:
-Ta cho ngươi biết lần này cũng lần cuối Tử Vân là người ta yêu vì vậy tên phế vật như ngươi hãy tránh xa nàng ra không thì đừng có trách.
Đang nấp ở xa thấy cảnh này thì mọi người cảm thấy lòng ruột mình lộn hết cả lên rồi. Ngay lập tức Đỗ Trạch nhảy lên:
- tên đồng tử thối nhà ngươi chẳng nhẽ làm đồng tử không hợp với ngươi nên ngươi muốn làm heo phải không( theo một số nơi đồng tử thái giám)? Hôm nay ta cho ngươi toại nguyện mọi người tiến lên đánh hắn thành đầu heo nào.
Khi Đỗ Trạch định lao lên thì Nhiếp Ly đã lên tiếng:
-Đỗ lão tam mau ngồi yên đó cho ta. Đây là việc riêng của hai ta ngươi đừng xen vào. Thế nào tên kia ngươi có dám cùng ta thượng đài giải quyết việc này như hai người đàn ông không?
-Ta cũng đang muốn vây đây.