Suốt đêm hôm đó, Chu Ôn Yến không ngủ cho đến tận sáng.
Lúc sáu giờ sáng, anh đã tắm nhanh để xua đi mùi thuốc lá trên người rồi vội vàng khoác một chiếc áo phao và cùng Giang Tự đi học.
Đúng lúc ấy, họ gặp giáo sư Hoàng – người được coi là nghiêm khắc nhất trong khoa. Giảng đường chật ních, ai nấy đều ngồi chăm chú. Giáo sư Hoàng đang trình bày các ví dụ trên slide với vẻ mặt vô cảm, thầy bỗng nhiên dừng lại, quét ánh mắt sắc lạnh khắp lớp học.
Giáo sư Hoàng thích đặt câu hỏi, nếu không trả lời được, không chỉ bị ghi nhớ mà điểm số thường ngày cũng sẽ không cao.
Mọi người đều né tránh ánh mắt, sợ bị gọi tên.
“Chu Ôn Yến.”
Một giây im lặng, không ai lên tiếng.
Giang Tự giật mí mắt, đá nhẹ Chu Ôn Yến một cái dưới gầm bàn.
Chu Ôn Yến nhíu mày, lạnh lùng liếc Giang Tự. Giang Tự ra hiệu bằng mắt. Anh giật mình, rồi ngước lên nhìn giáo sư Hoàng. Lớp học im phăng phắc, các sinh viên đều căng thẳng, nhưng anh vẫn bình tĩnh nói: “Em không nghe rõ câu hỏi.”
Giáo sư Hoàng bị anh làm cho tức giận phải cười, rồi lại lặp lại câu hỏi một lần nữa.
Chu Ôn Yến suy nghĩ trong hai giây, sau đó đưa ra câu trả lời một cách ngắn gọn và toàn diện. Giang Tự khẽ dựng ngón cái về phía anh, các sinh viên khác cũng lộ vẻ khâm phục.
Nhưng giáo sư Hoàng trên bục giảng lại trợn mắt to hơn, không khách khí: “Dù em có biết hết, nhưng trong giờ học vẫn phải tập trung. Không thì em đến đây để làm gì?”
Chu Ôn Yến quen với giáo sư Hoàng, trả lời một cách hờ hững: “Để lấy điểm chuyên cần.”
Cả lớp lập tức cười rộ lên, giáo sư mắng anh một câu. Anh mỉm cười một cách vô tư, da mặt rất dày.
Chuông báo hết giờ vừa vang lên, giáo sư Hoàng lười để ý đến đám học trò này, thầy vẫy tay cho các sinh viên giải tán.
Chu Ôn Yến ngáp dài, buồn ngủ đến mức không thể mở mắt, đi lê bước cuối cùng một cách lơ đễnh.
Giang Tự bên cạnh nói: “Thật là, chỉ liếc qua là biết cách làm những bài khó như vậy.”
Anh khẽ hừ một tiếng, giơ tay xoa cổ đau nhức, lúc nghiêng đầu thì vô tình chạm ánh mắt với giáo sư Hoàng đang ôm sách rời đi.
Giáo sư Hoàng trừng mắt: “Này, em cứ ngỗ nghịch đi.”
Chu Ôn Yến cười ranh mãnh: “Vâng, em sẽ nghe lời thầy.”
Giáo sư Hoàng khựng lại một giây, sau đó thở phì phì bước đi.
Giang Tự cười đến ôm bụng: “Nghe nói giáo sư Hoàng huyết áp cao, cậu đừng làm thầy ấy bị đột quỵ đấy nhé.”
Chu Ôn Yến lại ngáp dài, uể oải móc túi. Anh rút ra một điếu thuốc, ngậm và châm lửa hút một hơi rồi trả lời mơ hồ: “Yên tâm, thầy ấy khỏe lắm.”
Thời gian tan học của họ không sớm cũng không muộn, có hơi xấu hổ. Giang Tự nhìn anh hỏi: “Cậu định đi ăn hay về ký túc xá ngủ bù?”
Anh ngậm điếu thuốc: “Gì cũng không đi.”
Giang Tự nhìn anh một lúc, hiểu ý mỉm cười: “Đi tìm Trình Tuế Ninh chứ gì?”
Chu Ôn Yến hút thêm vài hơi thuốc để tỉnh táo hơn, rồi tắt và vứt vào thùng rác, “Biết rõ còn hỏi làm gì?”
Giang Tự cười không giảm: “Thật là hiếm đấy, trước giờ có cô nào khiến cậu chạy theo như thế này đâu?”
Chu Ôn Yến không đáp lời, anh cụp mắt nhìn thời khóa biểu của Trình Tuế Ninh trong điện thoại. Hôm qua anh đã hơi quá đà, không biết hôm nay cô có né anh không.
Ừ, dù sao cũng trốn không được.
Chu Ôn Yến một mình đi về phía tòa nhà công nghệ của khoa hàng không, vừa đi vừa suy nghĩ. Trình Tuế Ninh trông có vẻ dễ gần, nhưng thực ra lại rất khó gần.
Thời cấp ba, có vài chàng trai cùng học với cô suốt ba năm nhưng cuối cùng vẫn chỉ là mối quan hệ qua loa, thậm chí không có số liên lạc.
Hồi đó, ký túc xá nam thường bàn tán về cô nhiều nhất, bảo cô khó lấy lòng vô cùng. Có lời đồn học sinh giỏi nhất trường Trung học phụ thuộc bên cạnh một lần gặp cô đã say nắng, phải mất một phen vất vả mới xin được số điện thoại. Vừa nói chuyện được vài câu thân mật thì bị Trình Tuế Ninh chặn luôn. Anh chàng này hoàn toàn bất ngờ, sau đó dù có cố gắng thế nào cũng không thể hẹn được cô.
Lại còn một chuyện ở lớp bên, có một nam sinh đã lén chụp ảnh Trình Tuế Ninh làm hình nền điện thoại, sau đó không biết bị ai để lộ ra, làm chuyện này lan truyền ầm ĩ. Khi Trình Tuế Ninh biết được, cô sẽ né tránh cậu ta mỗi khi gặp.
Chu Ôn Yến suy nghĩ rất lâu, thấy rằng phải từ từ “luộc” Trình Tuế Ninh. Nhưng cũng không thể cứ để nguyên một chỗ, phải thỉnh thoảng kích thích một chút.
Trình Tuế Ninh còn một tiết học nữa, anh vừa đến khoa đã dựa vào tường một cách uể oải, chợt thấy cô cùng một chàng trai đi ra.
Thời gian đến giờ tan học còn xa, cô lại còn bỏ học à?
Chu Ôn Yến nhếch mày, nhắm mắt hếch mặt nhìn hai bóng người đứng rất gần nhau.
Hai người vừa đi vừa trò chuyện, hôm nay gió lớn, làm chiếc khăn choàng của cô bị xõa ra, chàng trai còn giúp cô chỉnh lại. Cô đáp lại bằng một nụ cười nhẹ nhàng.
Chu Ôn Yến khẽ cười nhạo, khó chịu đến mức muốn hút thuốc.
Anh cầm điện thoại, cúi đầu nhìn dòng số máy, ngón tay sắp nhấn thì máy bỗng rung lên.
Chu Ôn Yến thay đổi sắc mặt, lạnh lùng cúp máy.
Người kia vẫn kiên trì gọi lại, Chu Ôn Yến khó chịu vô cùng, cuối cùng cũng phải nghe máy.
“Tối nay quay về đây một chuyến.” Đối phương ra lệnh theo thói quen, “Đã để mày phá phách suốt một năm cấp ba rồi mà vẫn chưa đủ sao? Mày nghĩ nhà họ Chu dễ đùa à?”
Chu Ôn Yến: “Biến đi.”
Anh tắt máy.
Sau đó là kỳ nghỉ Tết Dương lịch. Giang Tự mãi sau mới nhận ra Chu Ôn Yến đã biến mất vài ngày, anh ta nóng lòng gửi tin nhắn hỏi thăm, nhưng anh chàng này chẳng hề trả lời.
Giang Tự đành bỏ cuộc, nhưng đến khi kỳ nghỉ kết thúc, Chu Ôn Yến vẫn không xuất hiện.
Dự án thi đấu của Trình Tuế Ninh và Đàm Lâm đã vào vòng chung kết, cả hai đã dành toàn bộ kỳ nghỉ Tết Dương lịch để tối ưu hóa tại phòng thí nghiệm.
Ngày mồng năm, họ bay đến Thượng Hải.
Những ngày này, Thượng Hải liên tục bị mưa đông bao phủ, trời như sắp sập. Khi họ đến, máy bay đã bị trễ ba tiếng vì lý do thời tiết.
Đêm đó, khi đến Thượng Hải đã là hơn mười một giờ đêm, cả hai đều mệt mỏi, xách hành lý và đi taxi đến khách sạn.
Trong xe taxi, có lẽ vì ngày mai là vòng chung kết nên Đàm Lâm hơi lo lắng, anh ta nhìn Trình Tuế Ninh.
Tóc Trình Tuế Ninh hơi ướt vì mưa, cô ôm túi máy tính, đôi mắt không tập trung nhìn ra phong cảnh đường phố. Da cô rất trắng, bị lạnh một chút thì đầu mũi và tai đều hồng hào, khí hậu Thượng Hải khác với Bắc Thành, thậm chí mi mắt cũng chuyển sang màu hồng.
Đàm Lâm nhìn chăm chú cô một lúc lâu, cảm thấy nhịp tim không đều nên mới rời mắt. Anh ta nghĩ lần thi này do mình dẫn dắt, trong hai người anh ta cũng như là đội trưởng, anh ta ho nhẹ rồi mở lời: “Lần này thời gian gấp rút, nhiều thứ làm chưa kỹ, nhưng đã vào chung kết là rất tốt rồi, cứ bình tĩnh.”
Trình Tuế Ninh ngoan ngoãn gật đầu, thực ra cô quá mệt, hầu như không nghe được mấy từ.
Đàm Lâm nhìn tuyến đường của tài xế phía trước, còn cách khách sạn mười cây số, anh ta suy nghĩ rồi định nói gì đó.
Bỗng nhiên điện thoại của Trình Tuế Ninh reo lên.
Cô cúi đầu nhìn điện thoại, ánh mắt chớp một lát bối rối.
Phản ứng đầu tiên của Trình Tuế Ninh là nghĩ mình nhìn nhầm, phản ứng thứ hai là nhớ lại chuyện đêm hôm trước.
Cơn buồn ngủ lập tức biến mất, cô chăm chú nhìn cái tên nhấp nháy trên màn hình, hàng mi mắt không tự chủ run rẩy.
“Cậu không trả lời à?”
Vừa hỏi xong, điện thoại đã trở lại yên lặng.
Trình Tuế Ninh có vẻ hơi xúc động hơn lúc nãy. Đàm Lâm nhận thấy cô siết chặt ngón tay, đầu mũi và góc mắt lại còn đỏ hơn lúc trước.
Đàm Lâm hỏi: “Cuộc gọi quan trọng à?”
Trình Tuế Ninh cắn chặt môi, liếc nhìn anh ta, không nói gì.
Lúc này, điện thoại lại rung lên.
Đàm Lâm không thấy màn hình điện thoại, nhưng từ phản ứng của Trình Tuế Ninh, vẫn là người vừa rồi.
Trình Tuế Ninh ho nhẹ hai tiếng, cô thở sâu rồi cẩn thận trả lời.
Đầu dây bên kia im lặng vài giây, sau đó mới truyền đến giọng nói biếng nhác quen thuộc: “Chưa ngủ à?”
Trình Tuế Ninh cắn môi gật đầu, rồi mới nhận ra anh không nhìn thấy nên vội vàng thủ thỉ: “Ừ”.
Có lẽ vì cô trả lời hơi gấp, anh cười khẽ, Trình Tuế Ninh siết chặt tay cầm điện thoại. Đây không phải lần liên lạc đầu tiên sau đêm cô chạy trốn, đêm giao thừa ngày 31 tháng 12, ngay sau giây phút giao thừa, cô đã gửi tin nhắn chúc năm mới cho tất cả mọi người.
Lúc đó cô đang chờ dữ liệu, có chút thời gian nghỉ ngơi, sau khi gửi xong, mỗi lần điện thoại rung lên là tim cô lại chới với, rồi vội vàng mở ra xem. Từ bạn học, thầy cô cho đến cả những người họ hàng xa mà cô hầu như không gặp mặy, đều có tin nhắn trả lời.
Nhưng chỉ riêng anh là không có.
Giờ đây Trình Tuế Ninh áp sát tai vào điện thoại, như thể có thể nghe được hơi thở của anh.
Im lặng vài giây, Chu Ôn Yến mở lời trước: “Muộn rồi, đang ôn tập à?”
“Không phải.”
“Vậy đang làm gì?”
Đêm nay thái độ của anh có vẻ hơi buông lỏng, không phải kiểu lãnh đạm như mọi khi, mà là…
Trình Tuế Ninh đưa tay bấm nhẹ vào góc áo, “Cậu uống rượu à?”
Anh trả lời khẽ: “Ừ.”
Trình Tuế Ninh thở phào nhẹ nhõm, “Uống nhiều không?”
“Nhiều.”
Trình Tuế Ninh cười nhẹ, giọng nói nhẹ nhàng khiến cơ thể Chu Ôn Yến nóng lên, giọng anh cũng trở nên khàn khàn: “Tôi say rượu mà cậu lại vui vẻ thế à?”
Trình Tuế Ninh giảm âm lượng xuống, không muốn để người trong xe nghe thấy: “Như vậy thì những gì tôi nói, cậu uống rượu sẽ quên vào ngày mai.”
Bỗng nhiên, một tiếng còi xe vang lên phía sau, ông tài xế phía trước chửi thề, không nhường đường cho xe phía sau.
Xe tăng tốc đột ngột, Đàm Lâm kéo Trình Tuế Ninh một cái, và nói: “Cẩn thận.”
Giọng cười biếng nhác của người đàn ông bên kia điện thoại lập tức ngưng bặt —
Trình Tuế Ninh không nhận ra, cô vội ngồi thẳng và nhỏ nhẹ nói với Đàm Lâm: “Cảm ơn.”
Đàm Lâm: “Đừng khách sáo.”
Trình Tuế Ninh mỉm cười.
Sau tất cả, Trình Tuế Ninh nhận ra Chu Ôn Yến không còn âm thanh. Cô nghĩ anh đã cúp máy, vội vàng kiểm tra màn hình và nhận ra vẫn đang trong cuộc gọi, tim cô mới yên lại.
Chờ vài giây, vẫn không có tiếng, Trình Tuế Ninh nín thở nhẹ nhàng hỏi: “Sao không nói gì?”
Vẫn im lặng, Trình Tuế Ninh nghĩ anh đã hoàn toàn say xỉn mất ý thức, đang phân vân có nên cúp máy hay tiếp tục nghe, trong lòng lo lắng và mâu thuẫn. Anh đang uống rượu ở đâu, có người bên cạnh không? Cô chỉ biết duy nhất Giang Tự ở bên cạnh anh, có nên liên hệ với Giang Tụ không.
Ngay lúc suy nghĩ lung tung, giọng Chu Ôn Yến bỗng vang lên, trở nên lạnh lẽo và băng giá —
“Trình Tuế Ninh.”
“Ừ.”
“Cậu hiện giờ ở đâu? Bên cạnh là ai?”