“Ninh Ninh dậy chưa?”
Tiếng chuông cửa vang lên, Chu Ôn Yến vớ lấy một chiếc áo thun ngắn tay mặc vào, đi ra cửa chính, mở cửa ra thì nhìn thấy ngay Đàm Thanh Vân.
Đàm Thanh Vân mặc một bộ váy công sở thanh lịch và tri thức, vừa thấy Chu Ôn Yến ăn mặc xuề xòa, quần áo xộc xệch, tóc hơi rối, đôi mắt còn lờ đờ vì buồn ngủ, bà liền cau mày. Định nói gì đó, nhưng khi nhìn thấy dấu vết cắn rõ ràng trên cổ anh, bà lại nuốt lời định nói xuống.
Chu Ôn Yến không để ý đến sự ngập ngừng của bà, anh khép cửa lại, nói: “Chưa dậy.”
Anh nhíu mắt một cách khó khăn, liếc nhìn thời gian rồi cụp mắt nhìn Đàm Thanh Vân đến sớm như vậy, không hiểu lắm.
Nhận thấy ánh mắt anh, Đàm Thanh Vân nói: “Mẹ đã hẹn lịch ở spa, ngày mai là đám cưới rồi, muốn dẫn Ninh Ninh đi chăm sóc da.” Bà nói xong lại nhìn Chu Ôn Yến vài lần, cảm thấy cậu con trai này thật sự không biết phân biệt thời gian và địa điểm, bèn trách: “Tối qua mẹ đã nói với mẹ người ta rồi, hôm nay ba người cùng đi. Con như thế này… không biết kiềm chế gì cả, không biết sau này còn nhiều thời gian sao?”
Chu Ôn Yến vừa lấy một chai nước khoáng từ tủ lạnh ra, vừa nghe vừa dựa vào quầy bar cười rồi uống nước.
Đàm Thanh Vân không muốn để ý đến anh nữa, trực tiếp đi vào phòng ngủ. Chu Ôn Yến lười biếng nói sau lưng bà: “Em ấy rất mệt, chắc phải chiều mới tỉnh.”
Đàm Thanh Vân quay đầu lườm anh mấy cái, sắc mặt mới dịu lại: “Chiều hai giờ mẹ đến đón, tối nay Ninh Ninh về nhà ngủ.”
Chu Ôn Yến vừa định nói gì đó, Đàm Thanh Vân đã nhìn anh cảnh cáo: “Quá mức rồi đấy.”
Rồi tức giận bỏ đi.
Sau khi Đàm Thanh Vân đi, Chu Ôn Yến quay lại bếp, mở tủ lạnh, nghiêng đầu nhìn đồ ăn bên trong.
Anh lấy ra một chùm nho, một hộp sữa chua, một túi bánh mì sandwich, rồi lấy thêm vài quả trứng gà. Sau khi rửa sạch nho, anh nếm thử một quả, chua đến mức nhíu mày. Sau đó, anh đập trứng đánh đều, bật bếp làm một phần trứng chưng mềm, đặt bánh mì vào máy nướng, trong lúc chờ đợi, máy pha cà phê bên cạnh tự động hoạt động, anh cắt đôi nho rồi thả vào sữa chua.
Xong xuôi, anh bưng đồ ăn vào phòng ngủ, Trình Tuế Ninh vẫn còn ngủ say.
Ngửi thấy mùi cà phê thơm nồng, cô mơ màng mở mắt.
Chu Ôn Yến kéo cô vào lòng, xúc một thìa sữa chua đưa đến miệng cô.
“Đói không?” Anh hỏi.
Trình Tuế Ninh không mở mắt, nuốt xuống rồi hỏi: “Vừa rồi có người đến à?”
Chu Ôn Yến “ừ” một tiếng, lại đưa thêm cho cô một chút trứng chưng.
Trình Tuế Ninh nhai rồi nhận xét: “Ngon lắm.”
Chu Ôn Yến cũng nếm thử một miếng, đúng là cũng ổn, sau đó chuyên tâm đút thêm một thìa nữa cho cô.
“Anh còn nướng bánh mì nữa, ăn không?” Anh hỏi.
Trình Tuế Ninh lắc đầu: “Muốn ăn sữa chua.”
Chu Ôn Yến đút cho cô thêm một thìa, thấy cô uống xong liền lấy quả nho chưa trộn vào sữa chua bỏ vào miệng cô.
Trình Tuế Ninh đang ăn ngon lành, vừa cắn một miếng đã bị chua đến mức đờ người ra, lập tức mở mắt.
Chu Ôn Yến nhìn cô, trong mắt toàn nét cười, trước khi cô nhăn mặt hơn nữa, anh vội vàng đút thêm một thìa sữa chua.
Trình Tuế Ninh nuốt vội, sau đó tức tối cắn cằm anh một cái. Anh vừa cười cưng chiều vừa dung túng cô, cúi xuống hôn nhẹ lên môi cô.
Hôn xong, anh đặt đĩa đồ ăn trước mặt cô, để cô tự chọn. Trình Tuế Ninh vẫn cầm một miếng bánh mì cắn một miếng, rồi nhớ đến chuyện ban nãy bèn hỏi: “Ai đến vậy anh?”
“Mẹ anh.” Anh vừa nói vừa giúp cô phủi vụn bánh trên môi.
“Cô đến làm gì?”
“Tìm em.”
Trình Tuế Ninh khựng lại, chớp mắt, bánh mì còn chưa kịp nuốt hết, có chút bất ngờ: “Tìm em?”
Sợ cô nghẹn, anh đưa cà phê đến bên môi cô, Trình Tuế Ninh uống một ngụm: “Tìm em có chuyện gì?”
Chu Ôn Yến nghĩ một lúc rồi đáp: “Hình như là đi chăm sóc da.”
Nghe vậy, Trình Tuế Ninh lập tức tỉnh hẳn: “Thế cô đâu rồi?”
“Anh nói em chiều mới dậy, thế là mẹ anh đi luôn, bảo chiều đến đón em.”
Thấy Trình Tuế Ninh không ăn nữa, anh đưa tay chạm nhẹ vào bụng cô: “Ăn thêm chút nữa rồi ngủ tiếp.”
Trình Tuế Ninh cắn môi, sắc mặt khi thì đỏ bừng khi thì trắng bệch, cuối cùng nói: “Không ăn nữa.”
Nói xong, cô vùi đầu vào chăn như một con đà điểu.
Chu Ôn Yến ăn nốt phần cô chưa ăn xong, sau đó nằm xuống bên cạnh, ôm cô tiếp tục ngủ.
Buổi chiều hai giờ, Đàm Thanh Vân và Khâu Ngưng Dung cùng xuất hiện đúng giờ. Trình Tuế Ninh nhìn thấy hai người họ, sắc mặt hơi đỏ lên.
Chu Ôn Yến hỏi cô: “Anh đi cùng không?”
Trình Tuế Ninh lắc đầu.
Anh có chút tiếc nuối, nhưng vẫn gật đầu đồng ý.
Chiều hôm đó, Trình Tuế Ninh được hai người mẹ dẫn đi làm gần như toàn bộ các liệu trình chăm sóc có thể làm, đến tận tối mới kết thúc.
Buổi tối cô ngủ lại cùng Khâu Ngưng Dung trong căn nhà mới mà họ chuẩn bị cho cô. Đã lâu rồi không ở gần mẹ như vậy, cả hai người đều có chút lúng túng nhè nhẹ.
Sáng sớm hôm sau, cô bị gọi dậy, chuyên gia trang điểm, nhà tạo mẫu, rồi cả Thẩm Nghi, Ôn Dao, Lê Lê, mọi người đều có mặt trong phòng.
Khâu Ngưng Dung nấu một bát chè trôi nước đưa cho cô, cô ăn mấy viên rồi nói: “Cảm ơn mẹ.”
Khâu Ngưng Dung nhìn cô, “Ừm.”
Sau đó lại nói: “Xinh lắm.”
Hôm đó, mọi chuyện diễn ra rất thuận lợi. Không có nghi thức rườm rà, cũng chẳng có trò chơi phức tạp, dường như chỉ đơn giản là người thân và bạn bè hai bên cùng nhau ăn một bữa cơm.
Trình Tuế Ninh đã từng tham dự rất nhiều đám cưới, có những đám cưới xa hoa, cũng có những lễ cưới giản dị, có những đôi vợ chồng hạnh phúc, cũng có những cuộc hôn nhân đầy rối ren. Cô từng nhiều lần tưởng tượng về đám cưới của mình. Sau này, khi lớn hơn, cô lại cảm thấy không tổ chức hôn lễ cũng rất tốt.
Người khóc dữ dội nhất trong hôn lễ chính là Lê Lê. Giữa chừng, Trình Tuế Ninh đưa cho cô ấy một gói khăn giấy, nhưng vẫn không đủ để lau nước mắt.
Thẩm Nghi và Ôn Dao đứng bên cạnh nhìn cô ấy rồi cười trêu: “Sao thế? Cảm động lắm à?”
Lê Lê ôm chặt lấy Trình Tuế Ninh: “Chỉ là nhớ lại thời cấp ba, nhớ lại từng ấy năm, thực sự rất không dễ dàng. Ninh Ninh, cậu nhất định phải hạnh phúc đấy.”
Trình Tuế Ninh lau nước mắt cho cô ấy, nghiêm túc nói: “Cậu mà còn khóc nữa thì không thể nổi bật hơn mình được đâu.”
Lê Lê lườm cô một cái: “Toàn nói linh tinh, ai lại muốn nổi bật hơn cậu chứ.”
Chu Ôn Yến vốn dĩ định đi ngang qua, nhưng nhìn thấy cảnh này liền đứng tựa vào cửa, ánh mắt dịu dàng ngắm nhìn bọn họ, khóe môi khẽ cong lên.
Anh cảm thấy bây giờ thật tốt. Cô có những người bạn tri kỷ, có gia đình yêu thương cô, có sự nghiệp mà cô thích, và quan trọng nhất là có một người sẽ luôn nuông chiều cô vô điều kiện.
Trình Tuế Ninh cảm nhận được ánh mắt của anh, quay đầu lại nhìn, ánh mắt hai người giao nhau, rồi cùng nhau mỉm cười.
Sân viện sâu thẳm, nghi thức trang trọng, ngay cả những câu nói bình thường nhất cũng trở nên thiêng liêng.
Trình Tuế Ninh từng trò chuyện với Chu Ôn Yến về cuộc sống hôn nhân. Khi đó, Lê Lê và các bạn thường trêu cô rằng nếu lấy Chu Ôn Yến, có lẽ cô sẽ phải trở thành một người vợ hiền giống như trong phim truyền hình. Điều đó không hẳn là không tốt, nhưng cô vẫn cảm thấy có chút không cam tâm.
Tối hôm ấy, Chu Ôn Yến nhìn cô và nói: “Cứ như bây giờ, mỗi người làm điều mình thích, cùng nhau làm chỗ dựa cho đối phương.”
Trình Tuế Ninh gật đầu: “Được.”
Sau khi tiệc cưới kết thúc, Chu Ôn Yến về muộn một chút. Anh ngồi nói chuyện với Trình Dự Xuyên và Khâu Ngưng Dung một lúc. Trình Dự Xuyên đã uống chút rượu, từng câu từng chữ đều là mong anh đối xử tốt với Trình Tuế Ninh.
Chu Ôn Yến chân thành gật đầu, sau đó nhìn sang Khâu Ngưng Dung bên cạnh ông, cũng nghiêm túc gật đầu một lần nữa.
Trong phòng, Trình Tuế Ninh chờ anh, lúc này mới biết khu nhà cổ trong vườn này từng là của ông ngoại Chu Ôn Yến.
Trong nhóm chat ba người, Lê Lê và Ôn Dao đang nói chuyện rất sôi nổi, thậm chí còn bàn về đêm tân hôn của cô.
Lê Lê: [Còn có thể thế nào, tất nhiên là qua đêm trên giường cùng Chu Ôn Yến rồi.]
Ôn Dao: [Wow, trong đầu mình giờ có cả hình ảnh rồi này.]
Hai người trò chuyện một lúc lâu.
Ôn Dao: [Thẩm Nghi đâu? Sao im lặng vậy?]
Lê Lê: [Hình như vừa thấy cậu ấy đi với một người bên phía Chu Ôn Yến.]
Ôn Dao: […]
Cửa phòng bị đẩy ra, Chu Ôn Yến bước vào. Anh nói gì đó, nhưng Trình Tuế Ninh không nghe rõ, cả ngày hôm nay khiến cô mệt đến mức đầu óc mơ hồ.
“Cái gì cơ?”
Chu Ôn Yến đi đến trước mặt cô, ngồi xuống cởi giày giúp cô, rồi bắt đầu cởi bỏ bộ váy cưới phức tạp trên người cô.
“Ông ngoại nói để lại căn nhà này cho em, xem như quà cưới.”
Trong đôi giày, ngón chân và gót chân cô đều bị cọ đến mức đỏ ửng. Chu Ôn Yến xót xa xoa nhẹ, sau đó đứng dậy lấy thuốc mỡ.
“Anh thay em nhận rồi.”
Trình Tuế Ninh nhất thời không nói gì, ánh mắt rơi xuống tay anh, nhìn anh cẩn thận thoa thuốc lên da cô, từng chút một dịu dàng và chu đáo.
Một lúc lâu sau, trong không khí vẫn vương vấn mùi nhàn nhạt của thuốc mỡ. Cô khẽ nói: “Em lấy cái này làm gì chứ?”
Anh thật sự suy nghĩ một chút rồi đáp: “Bán chắc chẳng ai mua, đúng là hơi khó ra tay. Có thể cân nhắc cho thuê, nhưng cũng phiền phức lắm. Ông bà ngoại già rồi, chẳng có gì khác đáng giá, em cứ tạm nhận đi.”
“Em đâu có…” Trình Tuế Ninh hoàn toàn không nghĩ đến mấy chuyện này.
Chu Ôn Yến ngửa đầu nhìn cô, mỉm cười: “Anh biết, nhưng đây là tấm lòng của người lớn, Ninh Ninh đừng từ chối.”
Xoa bóp xong chân cho cô, anh đứng dậy rửa tay. Đến khi quay lại, thấy Trình Tuế Ninh vẫn ngẩn ngơ.
Chiếc váy dày nặng đã được cởi ra một nửa, để lộ bờ vai và cần cổ mảnh mai tinh xảo. Mái tóc mới gỡ được một phần, lúc này rối nhẹ buông lơi sau gáy. Nhưng phần eo vẫn còn được bó lại, sự chênh lệch rõ rệt ấy càng làm vòng eo thêm thon nhỏ, dường như chỉ cần siết nhẹ là có thể gãy.
Yết hầu Chu Ôn Yến khẽ trượt lên xuống, ánh mắt không sao rời đi được. Làn da cô trắng ngần, hôm nay lại đang mặc bộ váy đỏ cuối cùng, sắc đỏ nồng đậm càng khiến cô thêm quyến rũ mê hoặc.
Anh bước đến, giúp cô tiếp tục cởi khuy váy: “Đang nghĩ gì thế?”
“Nếu ly hôn, mấy thứ này phải xử lý sao đây.” Trình Tuế Ninh chẳng kịp suy nghĩ, thuận miệng nói ra.
Động tác trên tay Chu Ôn Yến khựng lại. Trình Tuế Ninh lập tức phản ứng: “Em chỉ tùy tiện nghĩ thôi.”
Anh mím môi, giọng điệu đặc biệt nghiêm túc: “Vậy em mau hôn anh ba cái đi.”
“Tại sao?”
“Như vậy có thể hóa giải lời không may mắn vừa rồi.” Anh nói.
Trình Tuế Ninh có chút tò mò: “Thật à, đây là phong tục của Bắc Thành sao?”
Cô ghé lại gần, chụt chụt chụt ba cái liền, sau đó bảo: “Ở chỗ bọn em thì không có đâu. Lúc nhỏ mà lỡ nói lời xui xẻo, bà ngoại đều bảo em phải ‘phù phù phù’.”
Chu Ôn Yến gật đầu: “Ừ, phong tục của anh mà.”
Trình Tuế Ninh lúc này mới biết mình bị lừa. Cô vừa định nói gì đó, lại phát hiện chiếc váy trên người đã bị cởi hết, trong nháy mắt trượt xuống đất.
Cô nhanh tay chộp lấy mép váy, che trước ngực. Nhưng ngay giây tiếp theo, Chu Ôn Yến đã giữ lấy tay cô.
Đôi mắt đen láy của anh chăm chú nhìn cô, nghiêm túc nói: “Ninh Ninh, em có biết không?”
“Biết gì cơ?” Tim Trình Tuế Ninh bỗng dưng đập mạnh một nhịp.
Anh nói: “Đây là giấc mơ năm 19 tuổi của anh.”
Năm ấy, năm nhất đại học, anh như ý nguyện ở bên em, nhưng không thể lâu dài.
Hôm nay, giấc mơ trở thành sự thật.
Anh và cô gái anh yêu, đã cử hành hôn lễ, trở thành vợ chồng.