Đêm đó ký túc xá nữ náo nhiệt rất lâu mới yên tĩnh trở lại.
Ôn Dao trên giường trở mình mãi không ngủ được, đánh thức cả Thẩm Nghi ngủ bên cạnh.
Cô ấy ngáp một cái hỏi: “Sao thế?”
Giọng Ôn Dao nghe buồn buồn: “Nghĩ đến anh chàng mình thầm thương hồi cấp ba, hơi giống Chu Ôn Yến, giờ chua xót quá ngủ không được.”
Cô ấy chỉ muốn giải bày tâm sự, cũng không quan tâm Thẩm Nghi có đáp lại hay không, tiếp tục nói: “Ngày tiệc chia tay sau khi thi đại học, mình tỏ tình với anh ấy, anh ấy từ chối mình.”
Bên kia Trình Tuế Ninh đột nhiên lặng lẽ mở mắt, nhìn lên trần nhà, không hiểu sao tim cô như thể bị ngâm trong nước, vừa chua xót vừa căng tức.
Không biết là do giọng Ôn Dao quá đáng thương, hay là do tối nay gặp Chu Ôn Yến, trong đầu cô cứ hiện lên cảnh tượng thời cấp ba. Chu Ôn Yến chuyển đến lớp họ khi đang học lớp 12, vì hộ khẩu học tập ở đây nên anh phải quay về để thi đại học. Ngày đó các nữ sinh trong lớp đều rất vui, chưa hết một giờ giải lao tên anh đã truyền khắp trường.
Bạn ngồi cùng bàn của Trình Tuế Ninh không biết kiếm đâu ra số WeChat của anh, còn rất hào phóng hỏi cô có muốn không.
Mắt cô theo phản xạ mở to, rồi đưa ra quyết định táo bạo nhất trong cuộc đời tuân theo quy củ của Trình Tuế Ninh. Cô gật đầu với bạn cùng bàn, bạn cùng bàn đáp lại một ánh mắt ‘mình hiểu’ rồi nhét mảnh giấy cho cô.
Nói ra thật buồn cười, cô như làm việc gì sai trái vậy, đặc biệt bất an khi dùng bút chép xuống dãy số đó, rồi mang tâm trạng vừa vui mừng vừa hồi hộp cẩn thận nhét mẩu giấy vào sách.
Và vô số đêm sau đó, mỗi khi làm bài thi mệt mỏi, cô lại lấy ra xem xem, tờ giấy từ phẳng phiu thành nhàu nát. Đến khi chữ viết gần như mờ đi, cô vẫn không có đủ can đảm để kết bạn với anh.
Chu Ôn Yến không biết cô thích anh, càng không biết cô đã tìm kiếm dãy số này vô số lần.
“Thôi được rồi, chúng ta đổi người khác, đàn ông còn nhiều mà, cậu ta từ chối cậu chứng tỏ cậu ta không có con mắt nhìn người.”
Bên tai, Thẩm Nghi nhịn buồn ngủ vẫn an ủi Ôn Dao, nhưng nói được vài câu tình hình lại càng tệ hơn, Ôn Dao bắt đầu khóc thút thít.
Trình Tuế Ninh vẫn luôn im lặng đột nhiên lên tiếng: “Thích một người mà có thể nói cho người đó biết, cậu đã rất dũng cảm rồi.”
Ôn Dao “ừm” một tiếng bằng giọng nặng mũi: “Ninh Ninh cậu cũng chưa ngủ sao?”
“Ừm.” Trình Tuế Ninh ôm chăn, nghĩ đến bản thân ngày xưa, lại nhẹ nhàng nói: “Dao Dao nếu không thể toại nguyện ở bên người mình thích cũng không sao, cậu chỉ cần nhớ cảm giác rung động khi thích người ấy là được rồi.”
Ôn Dao im lặng một lúc lâu mới phát ra tiếng động nhỏ, có vẻ nghe cô nói xong tâm trạng đã tốt hơn một chút.
Thẩm Nghi vội nói: “Ngủ đi thôi, mai có tiết 8 giờ đấy.”
Trong ký túc xá tối đen cuối cùng cũng yên tĩnh lại, chỉ có tiếng máy lạnh thổi.
Sau khi các bạn cùng phòng đều ngủ, Trình Tuế Ninh lại mất ngủ. Mơ màng đến hai giờ sáng mới miễn cưỡng ngủ được, nhưng trong mơ trăn trở đều là một người. Người đó cứ hỏi cô một câu, tại sao không nói cho anh biết là cô thích anh.
Ngày hôm sau, cả buổi sáng đều là lớp ở tòa thí nghiệm, từ phòng thí nghiệm này chuyển sang phòng thí nghiệm khác. Thầy dạy nhanh, giảng tạp, đầu óc Trình Tuế Ninh rối bời bị nhồi nhét một đống thứ, may là buổi chiều có một tiết tự chọn.
Trình Tuế Ninh từ khi đi học đã là kiểu học sinh ngoan mà thầy cô không cần lo lắng, đi học sớm, ôn bài trước, bài tập luôn là mẫu, thành tích luôn không rớt khỏi top 3.
Đến nỗi khi lên đại học cô vẫn giữ thói quen này, đến lớp sớm mười phút.
Trong lớp không có mấy người, cô tiện thể lấy ghi chú thí nghiệm buổi sáng chưa viết xong ra viết tiếp. Thí nghiệm rất cơ bản, nhưng ghi chú rất rườm rà, cô có ước mơ xa vời, nên đối với mọi việc đều rất nghiêm túc.
Người trong lớp dần dần nhiều lên, cho đến khi tiếng ồn ào biến thành xôn xao, cô mới ngước mắt lên.
Người vừa vào cửa là Chu Ôn Yến, áo ngắn tay đen quần jean, trông không có tinh thần gì, ngay cả quần áo cũng hơi nhăn. Anh không để ý ánh mắt mọi người trong lớp nhìn mình, nên nói anh hoàn toàn không ngẩng đầu lên, vừa đi vừa nghe điện thoại, đi thẳng đến ngồi ở hàng cuối cùng.
Lớp học vừa mới ồn ào giây trước đột nhiên kỳ lạ yên tĩnh trở lại, Trình Tuế Ninh cách anh khá xa mà vẫn có thể mơ hồ nghe thấy giọng anh.
“Đang học.”
Giọng rất mệt mỏi.
Quả nhiên câu tiếp theo, anh bắt đầu không kiên nhẫn: “Tùy em, cúp máy đây.”
Anh rảnh rỗi, liền có nữ sinh mạnh dạn ngồi xuống gần anh, chăm chú nhìn anh không chớp mắt.
Chu Ôn Yến ném điện thoại lên bàn, thân thể lỏng lẻo dựa ra sau vào ghế. Qua một lúc lâu, như vừa phát hiện ra, ngước mắt liếc nữ sinh đó một cái, chỉ một cái rồi lười biếng thu hồi tầm mắt.
“Em có thể add friend không?” Nữ sinh hỏi.
Anh cười khẽ một tiếng, lơ đễnh lại kéo mắt liếc cô ta một cái, giọng trầm thấp: “Thích tôi à?”
Mắt nữ sinh càng sáng lên, nhìn anh với ánh mắt như thể chắc chắn sẽ được: “Đúng vậy, em thích anh.”
Anh ngược lại thái độ trở nên nhạt nhẽo: “Nhưng tôi có bạn gái rồi.”
Anh nói xong, những bạn học trong lớp đang xem kịch vui nhịn không được, bật ra tiếng cười.
Thậm chí có người nói: “Đừng nghĩ đến nữa, đàn ông có bạn gái rồi thì thật thà lắm.”
Anh vẫn cong môi cười lơ đãng gật đầu.
Nữ sinh đó còn định nói gì, thì thầy giáo tiết này đã đến, ông đứng trên bục giảng dùng sách gõ gõ bàn.
Sinh viên ngoan Trình Tuế Ninh cụp mắt xuống đóng vở ghi chép lại, nhìn về phía thầy giáo. Tiết tự chọn này là Phân tích Điện ảnh, thầy chỉ nói một câu xem phim, tan học nộp bài nhận xét phim, rồi chiếu phim ngắn lên màn chiếu.
Trình Tuế Ninh trông có vẻ rất chú tâm, thực ra sớm đã không còn tập trung.
Phía sau cô có vài giọng nói liên tục thảo luận về Chu Ôn Yến.
“Cậu nói lời vừa rồi của Chu Ôn Yến là chung thủy với bạn gái hay là không quan tâm vậy?”
“Chắc là chung thủy đi, dù sao mình nghe xong vừa tan nát tim vừa rung động.”
“…”
Cô nắm bút, tâm trí càng khó tập trung. Cuối cùng mơ mơ màng màng học xong, không ngờ bị thầy giữ lại, bảo cô làm lớp trưởng, thu bài tập lớp.
“Lớp trưởng.” Có người gọi cô.
Trình Tuế Ninh nhìn qua, người đó đưa bài nhận xét phim cho cô, quay đầu nhìn thấy gì đó, lại nói với cô: “Chu Ôn Yến hình như ngủ rồi.”
Trình Tuế Ninh sững người, ngẩng đầu nhìn qua.
*
Khi Chu Ôn Yến mở mắt ra, đám mây gần họ nhất vừa tan biến, ánh hoàng hôn màu cam tràn vào bên cửa sổ, ánh sáng rơi xuống gương mặt nghiêng của anh.
Trình Tuế Ninh đứng cách đó một mét, ôm sách và một xấp giấy đang nhìn anh, bất chợt ánh mắt hai người chạm nhau. Không kịp che giấu vẻ bối rối, cô vội cúi đầu xuống giấu đi hành động lén nhìn của mình.
Ban đầu Chu Ôn Yến không nhìn rõ cô là ai, qua hai giây sau anh xoa mặt, mắt híp lại.
“Sao lại là cậu?”
Giọng còn trầm hơn lúc mới đến.
Tim Trình Tuế Ninh đập mạnh, không kịp suy nghĩ xem anh nghĩ ở đây sẽ là ai, cố gắng nói thật tự nhiên: “Tôi đến thu bài tập trong lớp vừa rồi.”
Chu Ôn Yến đã ngủ từ lúc chiếu phim ngắn, giờ tờ giấy dưới lòng bàn tay anh trống trơn.
Anh chống cằm bằng một tay, rõ ràng là chưa ngủ đủ, mí mắt vẫn đang díp lại, một lúc không trả lời cô, tay với vào túi lấy hộp thuốc lá. Đã ngậm vào miệng rồi, bất chợt lại liếc nhìn cô một cái, rồi lại bỏ thuốc vào túi, vừa mệt mỏi vừa uể oải gãi đầu.
Khoảng năm sáu giây sau, lần này anh như đã phản ứng được, nói chậm rãi, nhưng hiếm khi có kiên nhẫn như vậy: “Cậu là lớp trưởng à?”
Cô gật đầu: “Ừ.”
Chu Ôn Yến bất chợt bật cười: “Tên gì?”
“Trình Tuế Ninh.”
Anh từ từ ngẩng mặt lên khỏi màn hình điện thoại, lại cười: “Tôi hỏi video vừa chiếu trong lớp tên gì.”
Mặt Trình Tuế Ninh nóng lên: “‘The phone call’, từng đoạt giải Phim ngắn do người thật đóng xuất sắc nhất tại Oscar.”
Anh gật đầu, tiện miệng nhận xét về thông tin phụ cô đưa ra: “Sinh viên ngoan ngoãn chăm chú nghe giảng.”
Trình Tuế Ninh cảm thấy nhiệt độ trên mặt mình càng tăng, tay ôm sách siết chặt hơn.
Cô thấy anh bấm điện thoại, tùy tiện tìm một bài review phim trên mạng, sau đó mắt lướt qua mặt bàn trống trơn, giây tiếp theo nhướng mắt lên nhìn cô.
Như thể có sự ăn ý tự nhiên vậy, cô rất tự nhiên đưa cây bút trong tay cho anh.
Anh khẽ nhướng mày, giơ tay nhận lấy.
Năm phút tiếp theo, Trình Tuế Ninh lặng lẽ nhìn anh chép lại một cách công khai. Ngón tay anh rất đẹp, tư thế cầm bút cũng đẹp. Anh viết rất nhanh, chữ nguệch ngoạc nhưng không khó đọc, nhìn cấu trúc chữ là biết có nền tảng thư pháp rất tốt.
Anh chép xong mới viết tên mình, Trình Tuế Ninh nhìn ba chữ phóng khoáng ngạo nghễ, vô thức đọc ra: “Chu Ôn Yến.”
Có lẽ anh vẫn chưa tỉnh hẳn, tay xoa xoa cổ đau mỏi, mới nghiêng đầu uể oải nói với cô: “Biết tôi à?”
Khoảng cách hơi gần, mùi thuốc lá bạc hà nhạt từ người anh tỏa ra. Trình Tuế Ninh thấy hơi khó chịu đựng, lặng lẽ tránh ánh mắt anh, trong lòng tự động trả lời, họ học cùng lớp cả năm lớp 12, làm sao không biết được.
Nhưng cô không tiện trả lời, chỉ có thể ậm ừ một tiếng, sau đó ôm bài tập và sách đi ra.
Khi ra cửa cô nhìn thấy Mạnh Nhã Du.
Hôm nay đổi váy ngắn mới, đôi chân trắng thon dài để lộ ra ngoài không khí, khi đi ngang qua nhau, Trình Tuế Ninh ngửi thấy mùi nước hoa hồng trên người cô ta.
Mạnh Nhã Du không nhìn thấy cô, tất cả sự chú ý của cô ta đều dồn vào người phía sau cô.
Cô ta chạy tới ôm lấy anh: “Sao anh lâu thế?”
“Làm bài tập.” Giọng anh vẫn khàn, không biết là do vừa ngủ dậy hay là không chịu nổi thời tiết này mà cô ta dựa quá gần, “Buông ra, nóng.”
Mạnh Nhã Du không chịu buông, cứ bám lấy anh, còn không ngừng than phiền bằng giọng nũng nịu: “Em mới nóng này, em đợi dưới lầu lâu lắm rồi, không có điều hòa.”
Chu Ôn Yến không lên tiếng.
Cô ta lại nói: “Lát nữa chúng ta đi đâu chơi? Em muốn đến mấy tiệm nổi tiếng trên mạng.”
“Về ký túc xá ngủ.”
Trình Tuế Ninh không có biểu cảm đặc biệt gì, thậm chí trong lòng cũng không cảm thấy chua xót, như một người bạn học xa lạ đi ngang qua vậy.
Cô tưởng đó là lần gặp gỡ duy nhất với Chu Ôn Yến ngày hôm đó.
Chín giờ tối, tại quảng trường sinh viên náo nhiệt.
Người vừa nói sẽ về ký túc xá ngủ xuất hiện trước một quán bar nhẹ.
Chu Ôn Yến vẫn mặc bộ đồ chiều nay, bên cạnh đứng mấy nam sinh, trông như bạn học. Anh ngậm thuốc lá một cách lơ đãng, cúi đầu nghe họ nói chuyện. Chẳng bao lâu sau, Mạnh Nhã Du từ trong đi ra tìm anh, lại nũng nịu bám vào người anh.
Anh lãnh đạm giơ tay ôm eo cô ta, coi như là dỗ dành.
Mấy nam sinh bên cạnh bị cho ‘ăn cơm chó’, vẻ mặt vô cùng phong phú, vừa hú hét vừa cười trêu chọc anh: “Hoa khôi khoa đấy, cậu được đấy.”
Anh nhướng mày nhả khói thuốc, phóng túng buông thả: “Thế này đã ghen tị rồi à?”
Trình Tuế Ninh vốn xách đồ ăn định đi.
Nhưng ngay giây phút đó, anh bất chợt ngẩng lên nhìn qua, trong đêm hè oi bức tối tăm, làn da chàng trai trắng lạnh, hàm răng sắc sảo, mắt đen như mực, ánh mắt nhìn cô, khiến người ta nghiện.
Cô sững người, vừa định bước đi, không hiểu sao khóe môi anh lại cong lên cười với cô.
Trình Tuế Ninh lại mê muội đứng nguyên tại chỗ.
Rồi giây tiếp theo tim đập thình thịch, cả trái tim vừa chua vừa căng tức.
Đến khi cô nhận ra điều gì đó, anh đã đi vào quán bar.
Trình Tuế Ninh cảm thấy mình đã để lộ bí mật gì đó, lại thấy không phải, vừa hoảng hốt vừa bồn chồn.
Phía sau người đông như nước, bên tai tiếng người ồn ào, đầu ngón tay cô run rẩy, trong đầu vẫn không thể cứu vãn được việc lặp đi lặp lại nụ cười đó của anh.
Trình Tuế Ninh nghĩ, chắc chắn là do anh cười quá đẹp, khiến cô tự nguyện phản bội cảm xúc rung động đã giấu kín bấy lâu.