Trình Tuế Ninh chớp mắt một cái, “Em vẫn chưa tốt nghiệp.”
“Phải tốt nghiệp mới được kết hôn sao?” Anh nhìn cô một lúc.
Cũng không hẳn.
Trình Tuế Ninh mím môi, bỗng nhiên hỏi: “Tết này anh có kế hoạch gì không?”
“Xem em như nào.” Anh cúi đầu nhìn cô, đón lấy mớ rau trong tay cô mà cô không biết phải xử lý thế nào, “Bà ấy có mang sủi cảo đến, anh sẽ nấu thêm canh sườn hầm củ sen, ăn chung nhé?”
Dưới ánh đèn vàng có phần chói mắt, cảm xúc mất mát trong anh không hề lộ ra chút nào, lúc này dường như anh chỉ đang hỏi cô buổi tối muốn ăn gì.
Trình Tuế Ninh cắn môi, khẽ mỉm cười, “Về Tô Châu cùng em đi. Nhà em cũng rối lắm, nhưng dù sao cũng phải dẫn anh về gặp mọi người một lần.”
Động tác của Chu Ôn Yến khựng lại. Trình Tuế Ninh nghĩ đến tình hình trong nhà, lập tức có chút phiền muộn, khuôn mặt hơi nhăn lại.
“Họ có thể sẽ không xem trọng chúng ta lắm, nhưng không sao, bây giờ họ không quản được em nữa, cũng không ảnh hưởng đến em. Để em kể anh nghe về gia đình em nhé…”
Rau vẫn bị để sang một bên, bữa tối bỗng chốc trở nên xa vời.
Cô bị anh ôm đặt lên bàn ăn, cơ thể xoay về phía anh, nhưng đầu lại ngửa ra sau, cằm bị nâng lên. Đôi môi Trình Tuế Ninh ửng đỏ, cô ôm lấy cổ anh, đôi mắt long lanh nhìn anh, hỏi: “Vừa rồi có phải anh nghĩ em không đồng ý nên giận rồi không?”
Môi anh cọ nhẹ lên chiếc cổ mong manh của cô, sau đó không nhẹ nhàng chút nào mà cắn xuống.
Trình Tuế Ninh vừa nhột vừa đau, vội vàng ôm anh chặt hơn. Hơi thở của anh bao trùm lấy cô, khiến đầu óc cô nóng bừng, cô cố gắng giữ chặt bàn tay anh đang làm loạn khắp nơi, “Anh đừng… Em còn nhiều chuyện muốn nói lắm…”
Chu Ôn Yến đè nén hơi thở, mím môi.
“Bố mẹ em cũng không dễ sống chung đâu. Mẹ em thì cuồng yêu, thuộc kiểu yêu điên cuồng ấy, còn bố em về cơ bản chính là một gã đàn ông tệ bạc, với lại…”
Anh chống hai tay xuống bàn, kiên nhẫn nghe cô kể một tràng dài, nhưng cuối cùng vẫn không kìm được mà cúi xuống hôn cô.
Cô đẩy anh ra, “Em còn chưa nói xong.”
“Anh biết hết rồi.” Tay anh lại tiếp tục làm loạn, khiến cô không thể tập trung nói chuyện. Cô bực bội nhắm mắt lại, dứt khoát mặc kệ luôn.
Anh bật cười trầm thấp, đỡ lấy cô, khiến toàn bộ sức lực của cô đều tiêu hao trên người anh.
“Anh đừng như vậy.”
Anh mím môi, chậm rãi thở ra hơi nóng bên tai cô, “Như thế nào?”
Trình Tuế Ninh không nói được lời nào, ánh mắt vô thức lướt qua hình ảnh phản chiếu của cô và Chu Ôn Yến trên cửa kính, trong cổ họng dâng lên một vị ngọt đậm đặc.
Anh cũng nhận ra điều gì đó, muốn quay đầu nhìn, cô vội vàng đưa tay bịt mắt anh lại.
“Ngại rồi à?” Anh hỏi.
Anh rõ ràng là cố tình hỏi, cô thậm chí còn co rút cả ngón chân, huống chi cả người đều ửng đỏ.
Anh cưng chiều ôm trọn lấy cô vào lòng, bế thẳng về phòng.
Trình Tuế Ninh vừa khóc vừa bảo anh đừng mạnh như vậy.
Anh lại bật cười khàn khàn, sau đó còn trách cô: “Mềm quá, anh chịu không nổi.”
Bữa tối bị hoãn lại, đến tận một giờ khuya. Cô mặc áo ngủ của anh, ngồi bên bàn ăn.
Canh sườn hầm củ sen nấu rất nhừ, tay cô cầm muỗng có chút không còn sức, nhưng vẫn cố gắng uống hết hai bát. Anh chỉ tùy tiện mặc một chiếc áo thun trắng, tóc vẫn còn ướt, ăn không nhiều, phần lớn thời gian đều nhìn cô.
Khi cô ăn xong bát thứ hai, anh cầm lấy bát định đi múc thêm, Trình Tuế Ninh kéo anh lại.
“No rồi, thật sự no rồi.”
Anh không nói gì, chỉ đưa tay chạm vào bụng cô, sau đó mới dừng động tác múc canh.
Trình Tuế Ninh trừng mắt nhìn anh, rồi lại trừng mắt nhìn cái bụng của mình, tại sao lại không giấu nổi chút bí mật nào vậy chứ.
Ăn xong, cô muốn đi đánh răng, Chu Ôn Yến cúi người bế cô đi thẳng vào phòng tắm.
Hơi nóng trong phòng tắm vẫn chưa tan hết, Trình Tuế Ninh đứng không vững đành ngồi xuống cạnh đó, nhận lấy bàn chải đã được anh bóp sẵn kem đánh răng. Cô chải được hai cái, liếc sang gương, dù lớp hơi nước vẫn phủ mờ kính, nhưng vẫn có thể nhìn thấy những dấu vết trên cổ mình.
Cô vội vàng che lại, ngẩng đầu tìm ánh mắt anh. Anh nhìn cô bằng vẻ vô tội, nghiêng đầu chỉ vào yết hầu của mình, sau đó lại chỉ vào cổ và xương quai xanh của mình.
Trình Tuế Ninh: “……”
“Ngày mai anh không phải ra tòa sao? Như vậy có sao không?”
Trình Tuế Ninh nhìn vị trí vết hôn, dường như áo vest không che hết được.
“Nhổ bọt ra trước đi.”
Chu Ôn Yến đưa cốc nước cho cô, Trình Tuế Ninh nhổ bọt kem đánh răng, cầm lấy cốc nước súc miệng một lúc rồi nhổ ra. Cô vẫn nhìn anh chằm chằm, anh cũng súc miệng rồi nhổ nước đi, sau đó rửa sạch hai chiếc bàn chải, đặt lại vào cốc.
“Không sao.” Anh nói, “Còn có thể tiết kiệm được chút phiền phức.”
Anh đứng giữa hai chân cô, bế cô trở về giường. Trình Tuế Ninh hỏi: “Phiền phức gì?”
Anh không trả lời, đặt cô xuống giường, đôi mắt rũ xuống, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Trình Tuế Ninh tự mình nghĩ thông suốt, ánh mắt dò xét nhìn Chu Ôn Yến, ngón tay nhẹ nhàng chọc vào anh, “Có phải có rất nhiều người thích anh không?”
Nói xong, cô tự khẳng định trước, hừ nhẹ một tiếng: “Chắc chắn là vậy.”
Sau đó, cô vừa oán trách vừa trừng mắt nhìn gương mặt gây họa của anh, hậm hực, vừa yêu vừa ghen.
Chu Ôn Yến không thật sự để tâm đến những gì cô đang lẩm bẩm, bất chợt trầm giọng hỏi: “Không mặc quần áo ngủ có được không?”
Trình Tuế Ninh sững sờ, lời nói của anh như châm lửa đốt cháy ý thức của cô, khiến cô lắp bắp: “Vừa… vừa rồi em nói gì, anh có nghe thấy không?”
“Không.” Giọng anh rất nghiêm túc và thành thật.
“Anh chỉ… nghĩ đến chuyện này thôi à?”
Anh gật đầu, “Ừ, nên có thể không?”
Cô rụt vào trong chăn, chỉ lộ ra một cái đầu nhỏ, sau đó lắc đầu với anh.
Anh “ồ” một tiếng, vẻ mặt rõ ràng tiếc nuối.
Trình Tuế Ninh dứt khoát vươn tay tắt luôn đèn phòng, rúc đầu vào trong chăn, giả vờ như không nhìn thấy gì hết.
Bên kia giường trũng xuống, ngay sau đó cô bị anh ôm vào lòng.
Bàn tay anh áp lên eo cô, môi nhẹ cọ lên gáy cô.
Trong bóng tối, hơi thở đều đặn, giọng anh vang lên bên tai, mang theo sự ấm áp trầm khàn: “Ngày mai xử xong phiên tòa, ngày kia chúng ta về Tô Châu nhé?”
“Em mua vé xe vào đêm giao thừa rồi.” Cô đáp.
Chu Ôn Yến ừ một tiếng, “Còn mấy ngày nữa mới đến giao thừa, chúng ta cứ ở trong căn hộ sao?”
Trình Tuế Ninh cảm thấy nhiệt độ cơ thể hơi cao: “Anh không có công việc à?”
“Ừ, xong việc ngày mai là không còn gì nữa.” Anh siết chặt cánh tay, kéo cô vào lòng, hai người hoàn toàn dính sát vào nhau, “Ở căn hộ cũng tốt.”
“Không chán à?”
“Sao có thể chán.” Anh bật cười trầm thấp, cơ thể bắt đầu có chút thay đổi.
Trình Tuế Ninh cắn môi, bàn tay đặt trên eo cô khiến cô không thể cử động, chỉ có thể chìm vào vòng tay anh. “Anh không thấy mệt sao?”
“Chuyện này thì không.” Anh nói xong, không gian im lặng trong chốc lát, rồi anh khẽ hôn lên gáy cô. “Ngủ đi, biết em mệt rồi.”
Trình Tuế Ninh thật sự đã bị anh làm cho kiệt sức.
Sáng hôm sau, khi Chu Ôn Yến thức dậy, cô nghe tiếng động nhưng chỉ miễn cưỡng mở mắt được một chút.
Anh đang cài khuy áo sơ mi, nhìn dáng vẻ cô cố gắng tỉnh táo mà không nổi, anh cảm thấy quá đỗi đáng yêu, cúi đầu hôn cô một cái.
“Bữa sáng ở trên bàn, ngủ dậy nhớ ăn nhé. Bữa trưa chắc anh không về được, trong tủ lạnh có sandwich, nếu không muốn ăn thì gọi đồ bên ngoài.”
Trình Tuế Ninh khẽ ừ một tiếng, mơ màng vươn tay, kéo nhẹ cà vạt chưa thắt trên cổ anh. “Để em.”
Chu Ôn Yến không ngăn cản, ngược lại còn phối hợp, đỡ lấy eo cô, cúi xuống nhìn cô giúp anh thắt cà vạt.
Trình Tuế Ninh chưa từng giúp ai thắt cà vạt, có lẽ vì từ nhỏ đã thấy Trình Dư Xuyên làm, nên cũng học theo được. Động tác của cô có chút vụng về nhưng cuối cùng cũng thắt được một nút thắt đẹp mắt, sau đó chỉnh lại một chút.
“Xong rồi.”
Chu Ôn Yến cúi xuống hôn cô lần nữa, “Ngủ thêm chút nữa đi, anh đi đây.”
Trình Tuế Ninh ngoan ngoãn gật đầu.
Anh lái xe đến văn phòng luật, thực tập sinh và Giang Tự vẫn chưa tới.
Anh xem lại hồ sơ một lần nữa. Đây là thói quen của anh, trước khi ra tòa luôn mô phỏng lại toàn bộ quá trình. Dù nhiều vụ án khá đơn giản, không có gì phức tạp về mặt kỹ thuật, nhưng anh cũng không muốn vì thế mà lơ là.
Khi Giang Tự đến, anh gần như đã xem xong. Thấy anh đến sớm như vậy, Giang Tự sững sờ.
“Tôi còn tưởng có phụ nữ rồi thì cậu sẽ khó mà rời giường chứ, dù sao cũng kiêng khem nhiều năm như vậy.”
“Rảnh rỗi quá nhỉ?”
Chu Ôn Yến liếc lạnh một cái, Giang Tự nhún vai, đi đến phòng pha trà rót một cốc cà phê cho mình, tiện thể lấy thêm một cốc cho anh.
Khi đặt ly cà phê xuống trước mặt anh, anh ta liền trông thấy dấu răng và vết đỏ trên cổ họng và xương quai xanh của anh.
“Khụ khụ—”
Cà phê suýt nữa phun ra, Chu Ôn Yến cau mày.
Giang Tự vội vàng rút khăn giấy lau đi, sau đó nhìn anh chằm chằm không rời mắt.
Chu Ôn Yến ngước lên, anh ta liền cười: “Tôi thấy dạo này cậu có vẻ trở lại rồi.”
“Gì cơ?”
“Chính là cái kiểu như trước ấy, ngông nghênh khiến người ta nghiến răng nghiến lợi nhưng lại không thể không phục. Mấy năm nay không rõ cậu thay đổi ở điểm nào, nhưng tóm lại là không thoải mái. Tôi nhớ nhất cái dáng vẻ không coi ai ra gì của cậu ngày trước.”
Nhắc đến đây, Giang Tự nhớ lại chuyện cũ: “Cậu biết hồi cấp ba tôi mới quen cậu, tôi ghét cậu đến mức nào không? Lúc đó tôi chỉ nghĩ, người gì vậy chứ, tại sao lợi thế đều bị cậu chiếm hết. Đẹp trai, gia đình tốt thì thôi đi, đầu óc còn thông minh, lại còn chăm chỉ hơn bất cứ ai. Khi ấy trong trường, đám con gái đều mê cậu, mỗi lần cậu chơi bóng, sân bóng rổ chật kín người. Làm bạn với cậu thì việc thường xuyên nhất là giúp cậu thu thập thư tình. Chưa kể có cô gái nào chủ động tiếp cận tôi, tôi đều phải xác nhận đi xác nhận lại xem có phải là để tiếp cận cậu không.”
Kết quả, mười lần thì có đến tám, chín lần là vì Chu Ôn Yến. Hồi đầu, Giang Tự tức không chịu nổi. Sau này thành thói quen, cứ gặp cô gái nào là nói thẳng: Đừng nghĩ nữa, Chu Ôn Yến không thêm người.
Chu Ôn Yến nghiêng đầu liếc anh ta, cười khẽ, lười biếng hỏi: “Bây giờ vẫn còn giận à?”
Giang Tự liếc anh một cái, “Bây giờ cũng vậy thôi? Tôi đúng là xui xẻo mới làm anh em của cậu.”
Chu Ôn Yến bị giọng điệu của anh ta làm cho buồn cười, bật cười khẽ.
Giang Tự thở dài, kéo chủ đề quay lại: “Sau đó chuyện của em trai cậu xảy ra, tôi thật sự không ngờ cậu lại chuyển trường vào năm lớp mười hai. Khi ấy tôi còn tưởng cậu sa ngã rồi. Ai mà ngờ cậu lại thi đại học xuất sắc như vậy, đúng là không phải con người.”
Chu Ôn Yến chống cằm bằng một tay, nghĩ ngợi rồi đáp: “Từng nghĩ đến.”
Giang Tự liếc nhìn anh: “Thế sao cậu lại thi tốt như vậy, làm đám người hóng hớt thất vọng mà về.”
Chu Ôn Yến khẽ cười nhạt: “Em ấy muốn thi vào Đại học Kinh đô. Em ấy xuất sắc như vậy, nhất định phải vào Kinh đô.”
Chu Ôn Yến đã gặp không ít người học giỏi, cũng từng thấy nhiều cô gái xinh đẹp. Khi đó, anh vẫn luôn tự hỏi, rốt cuộc cô có gì mà ngay lần đầu tiên nhìn thấy, anh đã thích đến vậy.
Về sau anh cũng không nghĩ ra được lý do. Có lẽ là vì sự trầm tĩnh ngoan ngoãn của cô, lại phảng phất khí chất dịu dàng như mưa khói Cô Tô, tựa một bức tranh cổ. Cũng có thể là vì khoảnh khắc cô nhìn anh, trong mắt ánh lên tia sáng lấp lánh. Hoặc có lẽ những điều đó chẳng phải nguyên nhân, biết đâu vốn dĩ anh nên thích cô, vậy nên cô thế nào cũng đều khiến anh vui vẻ.
Giang Tự bất ngờ bị nhét một bát cơm chó mà nghẹn lời.
Anh ngẩng đầu, bất chợt dùng chân đá nhẹ Giang Tự: “Gặp phụ huynh cần chuẩn bị gì?”
Hỏi xong anh lại nói ngay: “Thôi bỏ đi, cậu thì biết gì.”
Giang Tự ngước mắt, lạnh lùng nhìn Chu Ôn Yến. Anh ta chỉ muốn biết anh còn có thể “ngược chó” đến mức nào nữa.
“Tại sao tôi lại không biết? Ông đây mấy năm nay cũng từng có vài cô bạn gái, kinh nghiệm không thể hơn cậu chắc?”
Rồi anh ta chợt bừng tỉnh, giật mình phản ứng lại: “Phụ huynh ai? Trình Tuế Ninh à? Mẹ nó, cuối cùng cậu cũng sắp có danh phận hợp pháp rồi sao?”
Chu Ôn Yến không biết đang nghĩ gì, chạm tay lên dấu răng nơi yết hầu, hơi ngẩng cằm, khóe môi nhếch lên nụ cười xấu xa đến tận cùng, chậm rãi “ừ” một tiếng, rồi bỏ lại ba chữ—
“Ghen tị à.”
Giang Tự: “…”