Cửa sổ trong phòng chưa đóng, làn gió đêm mát lạnh ùa vào, khiến rèm cửa cũng khẽ lay động.
Chiếc khăn tắm quấn trên người Trình Tuế Ninh đã được thay bằng áo của Chu Ôn Yến. Cô lười biếng đến mức không muốn động ngón tay, trong đầu vẫn đang nghĩ về chuyện hôn lễ.
Cô hỏi: “Vừa đi làm vừa lo mấy chuyện lặt vặt của đám cưới, có phải rất mệt không?”
Chu Ôn Yến đáp: “Vẫn lo được.”
Trình Tuế Ninh “ồ” một tiếng. Chu Ôn Yến khẽ vuốt má cô: “Muốn ngủ chưa?”
Cô gật đầu, ánh mắt nhìn về phía cửa sổ, “Anh đóng cửa sổ đi.”
Trình Tuế Ninh khi ngủ rất thiếu cảm giác an toàn. Nếu ngủ một mình, cô nhất định phải khóa cửa sổ và cửa ra vào thật kỹ, còn phải bật một chiếc đèn ngủ. Nhưng nếu có người ngủ cùng sẽ đỡ hơn một chút, chỉ là cửa sổ nhất định phải đóng.
Chu Ôn Yến vừa cười vừa đứng dậy, cố ý trêu chọc cô: “Vừa rồi ai nói trong phòng toàn mùi hương?”
Trình Tuế Ninh không để ý đến anh. Ban nãy đúng là có mùi thật, dù đã thay ga giường, nhưng vẫn còn vương lại chút ít. Chỉ cần ngửi thôi, cô cũng cảm thấy mặt đỏ bừng.
Chu Ôn Yến đóng cửa sổ xong, trở lại giường ôm cô vào lòng. Căn phòng trở nên yên tĩnh hẳn, bên tai cô là nhịp tim đều đặn của anh.
Một lát sau, Trình Tuế Ninh đột nhiên hỏi: “Ngày mai anh có bận không?”
Chu Ôn Yến không nói bận hay không bận, chỉ khẽ cử động đầu, tìm một vị trí thoải mái trên vai cô: “Em không cần miễn cưỡng duy trì mối quan hệ với họ đâu.”
Anh biết tất cả.
Trình Tuế Ninh khẽ “ừ” một tiếng: “Được.”
Nhưng hai giây sau, cô lại nói: “Cũng không tính là miễn cưỡng.”
Chu Ôn Yến nghiêng đầu, môi anh cọ nhẹ lên vai cô, “Không bận, có thời gian rảnh.”
Trình Tuế Ninh định nói gì đó, nhưng đầu ngón tay anh chạm vào môi cô, nhẹ nhàng vuốt ve phần môi dưới: “Đừng nghĩ nhiều như vậy, mấy chuyện lặt vặt trong gia đình, em không cần phải bận tâm đâu.”
Trình Tuế Ninh nuốt lại lời định nói, nhắm mắt dần chìm vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau là thứ Bảy.
Trình Tuế Ninh không đến trường, còn Chu Ôn Yến thì có việc ở văn phòng luật, phải đến đó tăng ca.
Buổi chiều, cô bất ngờ nhận được cuộc gọi từ Đàm Thanh Vân, bà hỏi liệu có thể cùng nhau đi uống trà chiều không.
Trình Tuế Ninh hơi ngạc nhiên, bởi vì buổi hẹn ban đầu là bữa tối, vậy mà bây giờ lại được dời lên sớm hơn.
“Được ạ, cô gửi địa chỉ cho cháu nhé.”
Đàm Thanh Vân cười nhẹ: “Cô sẽ cho tài xế đến đón cháu.”
Sau khi cúp máy, Trình Tuế Ninh thay bộ đồ ở nhà, đơn giản chỉnh trang lại bản thân.
Lúc lên xe, cô vẫn có chút căng thẳng, nhưng khi xe dừng lại, sự căng thẳng ấy lại biến mất.
Cô nhìn căn nhà trước mặt, lại nhìn tài xế phía trước, người tài xế lịch sự đáp lại: “Đây là nhà họ Chu.”
Đàm Thanh Vân đã đứng chờ sẵn ở cửa, nhìn cô bước xuống xe.
Thái độ quá đỗi thân thiện của bà ngược lại khiến Trình Tuế Ninh có phần gò bó.
Bàn trà trước ghế sofa đã được chuẩn bị sẵn trà bánh, Đàm Thanh Vân nhìn cô, dịu dàng nói: “Không biết cháu thích ăn gì, nên cô đã chuẩn bị một ít đủ loại.”
Trên bàn còn có vài cuốn album ảnh, Trình Tuế Ninh cảm thấy tò mò.
“Cô sợ cháu không thoải mái, cũng sợ chúng ta không có chuyện gì để nói nên đã tìm tất cả ảnh hồi nhỏ của A Yến ra.” Đàm Thanh Vân đưa cô một tách cà phê, “Cháu xem đi, cô đoán là cháu sẽ tò mò.”
Trình Tuế Ninh nhận lấy cà phê, nhấp một ngụm nhỏ, rồi cầm một cuốn album lên.
Đàm Thanh Vân cũng ngồi xuống xem cùng cô. Thực ra có nhiều bức ảnh chính bà cũng không còn nhớ chụp vào khi nào.
“Chắc là hồi cấp hai, thật ra lúc nhỏ nó rất đáng ghét.”
Vừa bước vào cửa, Chu Ôn Yến đã nhìn thấy Trình Tuế Ninh và Đàm Thanh Vân ngồi sát nhau trò chuyện. Anh cảm thấy cảnh tượng này có chút không chân thực, không chỉ vì thái độ thay đổi suốt hơn nửa năm qua của Đàm Thanh Vân, mà còn vì Trình Tuế Ninh lại xuất hiện ở đây, với thân phận là vợ anh.
Nghe thấy hai chữ “đáng ghét”, Trình Tuế Ninh bật cười: “Ông bà ngoại cũng nói vậy.”
Đàm Thanh Vân sững lại một giây, nhưng rất nhanh sau đó liền đồng tình: “Xem ra nó tai tiếng lắm, ai cũng công nhận.”
Chu Ôn Yến đi đến, ngồi xuống bên cạnh Trình Tuế Ninh, nhìn ảnh rồi quay sang cô: “Đang nói xấu anh à?”
Trình Tuế Ninh gật đầu, chỉ vào tấm ảnh của anh, ánh mắt nhìn anh chăm chú: “Nói xấu anh đấy.”
Chu Ôn Yến khẽ cười, cầm lấy tách cà phê cô vừa uống, nhấp một ngụm.
Đàm Thanh Vân nhìn thấy, nói: “Để cô pha cho cháu cốc mới.”
Chu Ôn Yến lắc đầu, cánh tay đặt tự nhiên ra sau lưng Trình Tuế Ninh, cúi xuống xem album cùng cô. Đàm Thanh Vân nghĩ ngợi rồi bật cười, cũng không ép nữa.
Chu Hãn Ngọc vốn đang ở thư phòng trên lầu, vẫn giữ dáng vẻ cao ngạo. Nhưng sau khi nghe thấy tiếng trò chuyện bên dưới, rốt cuộc cũng không ngồi yên được, đi xuống lầu rồi ngồi đối diện họ. Ông không tham gia vào câu chuyện, chỉ lặng lẽ uống cà phê.
Đàm Thanh Vân nói: “Tấm này chắc là năm lớp hai tiểu học.”
Chu Hãn Ngọc liếc qua rồi chỉnh lại: “Là học kỳ hai lớp một.”
“Hả? Vậy sao?” Đàm Thanh Vân nhìn kỹ hơn, “Đúng thật.”
Chu Ôn Yến ngẩng lên nhìn Chu Hãn Ngọc, vừa vặn ánh mắt của Chu Hãn Ngọc cũng dừng trên người anh.
Ông khựng lại, có chút không tự nhiên định quay đi, nhưng giây tiếp theo, ông thấy Chu Ôn Yến khẽ cười nhạt, thế là ông cũng miễn cưỡng cười theo, trông càng không tự nhiên hơn.
Đến khi thời gian gần đến bữa tối, Đàm Thanh Vân nói muốn tự mình xuống bếp.
Trình Tuế Ninh định đi theo giúp, nhưng eo đã bị Chu Ôn Yến ôm lấy.
“Muốn đi đâu?”
Cô không yên tâm, nhìn về phía bếp: “Em không vào giúp có được không?”
“Được.”
Anh trực tiếp đưa cô về phòng mình, căn phòng anh đã ở từ nhỏ đến lớn.
Phong cách căn phòng này thực ra rất giống hai căn hộ của anh, đều là tông lạnh đơn giản.
Trình Tuế Ninh quan sát xung quanh, không phòng bị, đột nhiên má bị anh véo nhẹ.
“Không thèm trả lời tin nhắn của anh.” Anh nói.
Trình Tuế Ninh chớp mắt. Từ lúc đến đây, vì phép lịch sự, cô vẫn chưa đụng đến điện thoại. Bây giờ bị nhắc, cô lập tức lấy điện thoại ra xem: “Anh nhắn gì à?”
Chu Ôn Yến kéo tay cô lại, mắt nhìn cô chăm chú: “Không có gì, chỉ là em không trả lời, anh hơi lo.”
Trình Tuế Ninh bật cười. Cô thích cảm giác được anh nhớ đến từng phút từng giây như vậy.
“Anh luôn sống ở đây sao?” Cô hỏi.
Chu Ôn Yến gật đầu: “Chu Tư Thước ở ngay phòng bên cạnh anh.”
Đây là lần đầu tiên anh bình thản nhắc đến em trai mình như thế.
Trình Tuế Ninh nhìn anh, khóe môi anh có ý cười, kéo cô ngồi xuống bên cạnh.
“Tính cách nó hoàn toàn khác anh, lúc nhỏ rất hoạt bát, đúng là hơi ngốc. Một bài giảng đến ba lần vẫn không hiểu, sau này còn khiến mấy gia sư tức giận bỏ dạy. Họ yêu cầu thành tích rất cao, việc giáo dục bắt đầu từ lúc có trí nhớ. Các môn học, anh hoàn thành sớm chỉ để có thời gian chơi, còn nó thì chống đối cách giáo dục sai lệch đó. Nghĩ lại, thật ra nó cũng rất giỏi.”
Anh khẽ vuốt tóc cô, thấy trong mắt cô tràn đầy sự xót xa dành cho anh.
“Anh cũng rất giỏi.”
Trình Tuế Ninh im lặng vài giây rồi nói ra năm chữ này.
Chu Ôn Yến khẽ “ừ”, bật cười trêu cô: “Em đáng yêu thật.”
Bữa cơm tối hôm ấy vô cùng hòa hợp, thậm chí có thể gọi là ấm áp, một sự ấm áp mà suốt bao năm nay, Chu Ôn Yến rất ít khi thấy trong ngôi nhà này.
Anh nhìn Chu Hãn Ngọc và Đàm Thanh Vân, chợt nghĩ có lẽ họ thật sự đã thay đổi.
*
Thời gian cứ thế trôi qua, ngày cưới ngày càng đến gần.
Hôn lễ được tổ chức ở Tô Châu, tại một ngôi nhà cổ trong khu vườn trăm tuổi.
Lễ cưới không lớn, vì cả Chu Ôn Yến và Trình Tuế Ninh đều không thích sự ồn ào nên các trình tự cũng giản lược tối đa.
Hai bên gia đình gặp mặt lần đầu tiên vào hai ngày trước hôn lễ.
Bầu không khí hơi gượng gạo, nhưng Chu Ôn Yến chẳng bận tâm, trực tiếp kéo Trình Tuế Ninh ra ngoài dạo chợ đêm.
Hôm ấy dường như là một ngày lễ gì đó, đèn lồng treo kín từ đầu đến cuối con phố, người qua lại rất đông, không khí vô cùng náo nhiệt.
Anh nắm tay cô, len lỏi giữa dòng người.
Đi ngang quầy nước ép trái cây tươi, Trình Tuế Ninh gọi một ly, ngẩng đầu hỏi anh.
Chu Ôn Yến lắc đầu, trả tiền rồi giúp cô cầm ly nước ép dưa hấu.
Lúc ấy khoảng tám, chín giờ tối, trong chợ đêm có rất nhiều học sinh đang chơi các trò khác nhau.
Trình Tuế Ninh tò mò đứng bên cạnh xem, ngay gần đó, một nhóm nữ sinh mặc đồng phục đang khe khẽ bàn tán—
Một người nói: “Cậu qua hỏi thử đi, biết đâu là em gái thì sao?”
Người khác phản bác: “Cậu từng thấy anh em nào mười ngón tay đan vào nhau chưa?”
Cô gái kia nóng nảy: “Thế giới rộng lớn như vậy, nhỡ đâu có thì sao!”
Trình Tuế Ninh nghe thấy, theo phản xạ định liếc sang nhìn phản ứng của Chu Ôn Yến.
Nhưng ngay giây trước khi cô kịp quay đầu, anh đột nhiên cúi xuống, khẽ hôn lên khóe môi cô.
Bên tai cô lập tức vang lên vài tiếng hít sâu đầy kinh ngạc.
Chu Ôn Yến chỉ chạm nhẹ một cái rồi rời đi, thản nhiên nói: “Nước ép dưa hấu không ngọt lắm.”
Trình Tuế Ninh vô thức gật đầu: “Chắc chưa đến mùa.”
Mấy nữ sinh bên cạnh kích động:
“Hình như là người yêu đó! Trời ơi, đẹp đôi quá!!”
“Đẹp thì đẹp, nhưng mình vẫn muốn trai đẹp thuộc về mình a a a a!!”
“Tỉnh táo đi, chưa đến giờ nằm mơ đâu.”
“…”
Chu Ôn Yến kéo Trình Tuế Ninh rời đi, tiếng bàn tán của các cô gái kia vẫn vang lên phía sau.
Trình Tuế Ninh hỏi: “Anh có nghe thấy không?”
“Nghe gì?”
“Họ khen anh đẹp trai đó.”
Anh khẽ “ừm”, nhưng chú ý lại dừng trên người đi bên cạnh cô. Trước khi người kia đụng vào cô, anh đã kịp kéo cô vào trong lòng.
Trình Tuế Ninh ngẩng đầu nhìn anh, chẳng mảy may để ý chuyện vừa xảy ra, chỉ hơi khó hiểu: “Phản ứng lạnh lùng vậy à?”
Qua hai giây, cô lại lẩm bẩm: “Cũng phải, trước đây anh lúc nào cũng vậy, suốt ngày bị người ta bắt chuyện.”
Anh nghe xong không nói gì, như đang nghĩ ngợi điều gì đó. Một lát sau, đột nhiên đề nghị:
“Hay em suy nghĩ chuyện đánh dấu anh đi, như vậy có thể tránh được những phiền phức này.”
Trình Tuế Ninh suýt sặc nước ép: “Đánh… đánh dấu?”
Anh cúi mắt, môi cong lên cười nhạt, nắm tay cô đặt lên cổ mình, chạm đến nhịp đập mạnh mẽ của động mạch.
“Ở đây này, đánh dấu cho đỏ.”
Trình Tuế Ninh tê cả đầu ngón tay, cô nuốt nước bọt, lông mi khẽ run.
Bọn họ lúc này đang đứng trong một góc khuất bên đường lớn, ngay trước mặt là dòng người qua lại tấp nập, vô cùng huyên náo.
Cô lúng túng: “…Đánh dấu?”
Anh “ừ”, sau đó chậm rãi nói: “Ninh Ninh, nhìn vào mắt anh.”
Cô nghe lời nhìn sang, anh lại nói: “Là kiểu mà Ninh Ninh biết làm đó.”
Cô biết làm?
Anh đang nói đến… dấu hôn.
Tim Trình Tuế Ninh run lên một nhịp, không hiểu sao, cô cảm giác đầu ngón tay đặt trên động mạch anh cũng đập mạnh một cái.
Giống như… hai người họ đang nối liền với nhau vậy.
Nhịp tim cô dồn dập, rối bời nói: “Không cần.”
Anh thoáng tiếc nuối, nhưng vẫn tiếp tục nắm tay cô đi về phía trước, trong lời nói lại không chịu từ bỏ:
“Lần trước hiệu quả rất tốt.”
“…Lần trước?”
“Ừ, mấy lần trước, em đều…”
Trình Tuế Ninh lập tức bịt miệng anh lại.
Đôi mắt đen láy của anh khẽ sáng lên, rồi cúi đầu cười khẽ.
Sợ chọc cô giận thật, anh vòng tay ôm lấy eo cô, vùi đầu vào hõm cổ cô:
“Là anh xấu xa, là anh không tốt. Nhưng cũng không thể trách mình anh.”
Anh dừng một giây, sau đó cười khẽ: “Thật ra, Ninh Ninh cũng rất thích cắn anh mà.”