Sau đó, cuộc sống của Trần Đình Việt chẳng có gì thay đổi, vẫn cứ trôi qua như mọi ngày.
Anh học đại học ở cùng trường với Lâm Vãn Tuyết, thật ra cũng không phải cố ý chọn nơi đó. Bởi vì trong một, hai năm đầu sau khi cô kết hôn, gần như anh đã quên mất cô.
Nhưng đêm đó, anh đột nhiên mơ thấy cô. Trong mơ, Lâm Vãn Tuyết vẫn là dáng vẻ thời cấp ba, mặc đồng phục học sinh, từ xa xa bước đến. Anh còn chưa kịp phản ứng thì cô đã ôm chầm lấy anh.
Tiếng chuông tan học vang lên bên tai rõ mồn một, các học sinh khác vẫn còn quanh đó, vậy mà cô như chẳng nghe thấy gì, chẳng nhìn thấy ai, chỉ ôm lấy anh, rồi kiễng chân đặt một nụ hôn lên cằm anh.
Trần Đình Việt bị nụ hôn ấy làm cho toàn thân run rẩy, trái tim trong lồng ngực cũng bị va đập đến rối loạn. Anh cúi mắt xuống, vừa định nói gì đó với cô—
Giấc mơ chợt tan biến.
“Chết tiệt.”
Sắc mặt Trần Đình Việt xám xịt đến cực điểm, bực bội vò rối tóc, rồi ngồi dậy thẫn thờ một lúc, sau đó với lấy hộp thuốc lá bên cạnh, rút ra một điếu ngậm vào miệng.
Đêm nay dường như tất cả đều chống lại anh, bật lửa quẹt ba lần mà vẫn không cháy.
Anh lại chửi thề một tiếng, đứng dậy đi tìm cái bật lửa khác.
Cuối cùng cũng mò được một cái khác trên bàn trà phòng khách. Phiền đến mức anh hút sạch cả một bao thuốc.
Hôm sau, anh lái xe đến trường. Lúc ấy đã hơi trễ, mà giáo sư tiết hôm đó lại cực kỳ nghiêm khắc, vì thế anh chọn đi một con đường mà bình thường chẳng bao giờ ngang qua.
Bất chợt, khi lướt nhìn ra lề đường, anh liền trông thấy Lâm Vãn Tuyết mặc váy, đeo tạp dề.
Anh đột ngột đạp mạnh phanh xe. Chiếc xe phía sau vì hành động này mà inh ỏi bấm còi, tài xế còn thò đầu ra chửi anh.
Trần Đình Việt mím chặt môi, tấp xe vào lề, bật đèn cảnh báo rồi dừng lại ở đó.
Lâm Vãn Tuyết cầm khăn lau, đang lau kính trưng bày của một tiệm bánh. Cô không cao lắm, với không tới chỗ phía trên, bèn vào trong lấy một chiếc ghế, trèo lên đó tiếp tục lau.
Trần Đình Việt như bị ma xui quỷ khiến, cứ thế nhìn cô lau xong cửa kính rồi đến cửa ra vào. Mãi đến khi chuông điện thoại vang lên, giọng của bạn học như nổ tung bên tai, anh mới bừng tỉnh khỏi cơn mộng mị.
“Giáo sư Yến lên lớp rồi, cậu đâu rồi hả??? Tôi thề là ông ấy đã đến rồi đó, cậu đâu rồi???”
Trần Đình Việt khởi động xe lại, “Sắp tới, mười phút nữa.”
Mười phút là đã trễ giờ. Trần Đình Việt bị giáo sư Yến dùng ánh mắt giết chóc quét qua mấy lượt, cuối cùng ông mới chịu bỏ qua.
Tan học, có vài nữ sinh rủ anh đi giao lưu, anh từ chối. Mấy thằng bạn rủ đi bar, anh cũng chẳng có hứng.
Vậy mà lại lái xe quay lại con phố nhỏ kia, đứng trước tiệm bánh đó lần nữa.
Tiệm bánh nhỏ đã đóng cửa, nhưng trên cửa vẫn treo một tấm bảng gỗ ghi “Đang mở cửa”.
Lòng Trần Đình Việt rối như tơ vò, anh ngồi trong xe một lúc, áp chặt tay lên lồng ngực đang đập loạn xạ của mình.
“Đệt, nhảy cái gì mà nhảy, chưa từng thấy đàn bà hay sao?”
Năm phút sau.
Sắc mặt vẫn trầm ngâm, anh xuống xe, đi đến trước cửa tiệm, định đẩy cửa bước vào nhưng lại chần chừ.
Nhưng anh không do dự lâu, vì Lâm Vãn Tuyết đã trông thấy anh. Cô chạy nhanh ra giúp anh mở cửa.
“Chào mừng quý khách, bánh ở đây đều là bánh mới nướng trong ngày. Tiệm chúng tôi chỉ dùng kem sữa động vật.” Thấy anh đứng trước cửa mà không vào ngay, Lâm Vãn Tuyết tưởng anh e ngại tiệm bánh nhỏ này không phải thương hiệu lớn nên vội vàng giới thiệu.
Trần Đình Việt nhìn cô, nhưng khi cô ngước mắt lên nhìn lại, anh liền theo bản năng tránh né ánh mắt ấy. Tim anh vẫn chưa yên ổn, còn chẳng có chút tiền đồ mà đập thình thịch từng nhịp rõ ràng.
Chờ cô nói xong, anh hơi cứng nhắc gật đầu, cảm thấy mình nên nói gì đó:
“Được, tôi tự chọn.”
Vừa dứt câu, nghe thấy giọng điệu của chính mình, Trần Đình Việt cau mày, sắc mặt càng trầm xuống—giọng điệu kiểu gì thế này, nịnh hót thấy rõ.
Lâm Vãn Tuyết mỉm cười nhàn nhạt. Cô không phải kiểu người nhiệt tình chào mời, bèn lùi lại một bước, nhường cho anh không gian riêng.
Thật ra anh chẳng hề muốn mua bánh, cầm cái kẹp một cách miễn cưỡng, tùy tiện gắp vài cái đặt lên khay.
Anh chỉ muốn xác nhận người mình nhìn thấy sáng nay có đúng là Lâm Vãn Tuyết hay không, rồi vô thức bước vào tiệm. Nhưng đột nhiên, anh khựng lại, tất cả động tác đều dừng hẳn.
Anh quay đầu, lại nhìn cô.
Lâm Vãn Tuyết nhận ra ánh mắt đó, cũng nhìn anh. Lần này, Trần Đình Việt không tránh né nữa, mà cứ nhìn cô chăm chăm.
Hai ba giây im lặng trôi qua—
Lâm Vãn Tuyết bị anh nhìn đến mức hơi mất tự nhiên, nghi hoặc hỏi: “Có vấn đề gì sao?”
Trần Đình Việt mím môi chặt hơn, lại im lặng hai giây, “…Không có.”
Anh tiếp tục động tác gắp bánh một cách cứng nhắc, thậm chí không nhìn xem mình đang gắp cái gì, tiện tay bỏ thêm hai cái vào khay.
Trong đầu chỉ có một suy nghĩ: Chết tiệt, cô ấy không nhớ mình.
Thực ra có hai luồng suy nghĩ đang tranh cãi trong đầu anh. Một cái nói: Không nhớ cũng hợp lý thôi, chỉ chạm mặt có một lần, lại là hai năm trước. Cái còn lại thì gào lên: Sao có thể dễ dàng bị quên như thế được?
Trong lúc hai ý nghĩ đó cứ đấu đá lẫn nhau, sắc mặt anh càng tệ hơn.
Anh đi tính tiền.
Lâm Vãn Tuyết nhìn đống bánh chất đầy trong khay, hơi chần chừ: “Anh… anh gì ơi, bánh này hạn sử dụng ngắn lắm, tốt nhất nên ăn trong ba ngày, không thì sẽ mất vị ngon.”
Trần Đình Việt mặt không cảm xúc, giọng đều đều: “Không sao, nhà tôi đông người.”
Lâm Vãn Tuyết cười, lần lượt đóng gói gọn gàng, “Tổng cộng 166.8.”
Anh quét mã thanh toán, chợt nhìn thấy bên cạnh còn có một mã QR khác.
Lâm Vãn Tuyết chủ động giải thích: “Đây là WeChat của tiệm, anh có thể thêm vào, sau này nếu cần có thể đặt hàng trước. Sinh nhật hay lễ tết, bọn tôi có thể làm bánh theo yêu cầu.”
“Là cô quản lý à?” Anh hỏi.
Cô gật đầu: “Ừ, là tôi.”
Trần Đình Việt không nói gì nữa, lạnh lùng thêm tài khoản WeChat của tiệm “Nguyệt Điềm”.
Ngay lúc anh thấy cô chấp nhận kết bạn và định rời đi—
Bất chợt, tiếng chuông gió vang lên ở cửa.
Nghe thấy âm thanh ấy, phản xạ đầu tiên của Trần Đình Việt là quay đầu nhìn sang. Đứng trước cửa là một người đàn ông, cao khoảng 1m75, dáng người hơi đẫy đà, khoác trên người một chiếc áo khoác hàng hiệu đầy logo, thật giả khó phân biệt.
Trần Đình Việt nhận ra gã, chính là gã đàn ông đã đến đón Lâm Vãn Tuyết tối hôm trước.
“Chồng ơi, sao anh lại tới đây?” Lâm Vãn Tuyết nhìn thấy Tống Kha, thoáng ngạc nhiên.
Tống Kha liếc mắt nhìn Trần Đình Việt, ánh mắt chẳng mấy thân thiện, nhưng cũng không đặt anh vào mắt. Giọng điệu lười nhác, đầy vẻ làm nũng: “Nhớ em chứ sao nữa.”
Trần Đình Việt không muốn nghe tiếp nữa. Anh xách theo một túi bánh mì to đùng, lập tức bước ra khỏi “Nguyệt Điềm”.
Vừa ngồi vào xe, tâm trạng anh vẫn chưa thể ổn định. Lồng ngực phập phồng kịch liệt, trong đầu toàn là hình ảnh và giọng nói của Lâm Vãn Tuyết khi cô gọi người đàn ông kia là “chồng”.
Anh bấm số gọi cho Lý Duy.
“Giờ cậu đang ở đâu?”
Lý Duy học hành bình bình, đang theo học một trường đại học tầm trung ở Bắc Thành, ngày ngày lêu lổng chờ tốt nghiệp. “Giờ này á? Quán bar còn chưa lên sóng, cũng chả có cô em nào hẹn hò với tôi, thằng đàn ông tốt như tôi chỉ có thể ở ký túc xá cày game thôi.”
“Nửa tiếng nữa ra ngoài, tôi đợi cậu trước cổng trường.”
Lý Duy vẫn đang chiến đấu hăng say: “Cái gì? Có kèo à? Có em nào không?”
“Có.” Vừa thốt ra chữ ấy, Trần Đình Việt đã quăng luôn điện thoại sang ghế phụ.
Nửa tiếng sau, Lý Duy lên xe, vừa ngồi xuống liền nhìn thấy một túi bánh mì to chà bá, kinh ngạc hỏi:
“Cậu mua lắm bánh thế này làm gì đấy?”
Trần Đình Việt lạnh lùng liếc túi bánh, hờ hững nói: “Cho cậu đấy, mang về chia cho đám trong ký túc xá đi.”
Lý Duy tròn mắt: “Ủa alo? Cậu có lòng tốt vậy từ bao giờ thế? Còn mua bánh cho tôi?”
Vài giây sau, anh ta chợt ngộ ra điều gì đó: “Khoan, không đúng! Cái này giống chiêu thả thính gái quá nha!”
Lý Duy cầm túi bánh lên nhìn, thấy logo in trên túi: “Nguyệt Điềm? Chưa nghe bao giờ… Cậu thật sự trúng tiếng sét ái tình với em gái bán bánh hả?”
“Không.” Trần Đình Việt đáp.
Anh để ý là bà chủ, mà bà chủ ấy… đã là vợ người ta.
Lý Duy còn định hỏi thêm thì xe đã dừng lại. Nhìn ra ngoài cửa kính, anh ta hơi hoang mang.
Là dân gốc Bắc Thành, quán bar hay nhà hàng hot hit nào anh ta cũng nắm rõ, nhưng mà…
“Ê, đây là đâu vậy?”
Trần Đình Việt đỗ xe, khẽ nhếch cằm về phía trước, thản nhiên nói: “Không thấy quán nướng à?”
“Ủa? Còn mấy em gái đâu?”
“Cậu nghe tôi nói có không?” Trần Đình Việt kéo ghế ngồi xuống, nhận lấy menu từ tay ông chủ quán, tiện tay cầm bút tick món.
Bị lừa ra đây, Lý Duy ngồi xuống bên cạnh, vẫn không cam lòng: “Không phải cậu nói có mấy em sao?”
Trần Đình Việt đưa thực đơn cho anh ta: “Không phải có kèo rồi à?”
“Đệt… Thôi được!”
Gọi món xong, Trần Đình Việt quay sang nói với ông chủ quán: “Lấy cho tôi một thùng bia.”
Lý Duy ngớ ra, nhìn anh đầy nghi hoặc: “Bộ cậu bị gì kích thích à? Ra đây chuốc say bản thân luôn hả?”
Trần Đình Việt cười khẩy, vừa mở bia vừa hỏi: “Nếu cậu với một người khoảng hai năm không gặp, khi gặp lại có nhận ra không?”
“Trước đó quen biết à?” Lý Duy hỏi.
“Không tính là quen, chỉ là đã từng gặp thôi.”
“Thế thì làm sao mà nhớ được? Mỗi ngày tụi mình chạm mặt biết bao nhiêu người, chẳng lẽ cậu nhớ hết?”
Trần Đình Việt dốc một hơi cạn sạch lon bia, cười lạnh: “Tôi lại nhớ rõ cô ấy đấy.”
Câu nói ấy khiến Lý Duy giật mình. Anh ta đã cảm thấy hôm nay Trần Đình Việt rất bất thường, nhưng rốt cuộc là vì ai? Bình thường anh đâu có vương vấn ai như vậy?
Khoan đã… Một cái tên vụt qua trong đầu Lý Duy.
“Lâm Vãn Tuyết?” Anh ta dò hỏi.
Sắc mặt Trần Đình Việt lập tức tối sầm lại. Chai bia trong tay vừa mới mở nắp mà giờ đã gần cạn.
Lý Duy kinh hãi, trong lòng gào lên: Quỷ nhập thân rồi!
“Cậu thật sự để tâm đến chị ta à?”
Nghĩ một lúc, anh ta thấy có gì đó không đúng: “Nhưng chị ta kết hôn rồi mà?”
“Đúng, đã kết hôn.”
Trần Đình Việt nhìn anh ta, ánh mắt u ám: “Sao? Tôi chỉ nghĩ về cô ấy thôi cũng không được à?”
“Được, được, được!”
*
Từ hôm đó trở đi, đêm nào Trần Đình Việt cũng mơ thấy Lâm Vãn Tuyết. Cô gái năm cấp ba, cô gái năm đại học, cô gái trong tiệm bánh. Mơ càng nhiều, anh càng không thể dứt bỏ. Ngày nào cũng vậy, anh lại lái xe đến “Nguyệt Điềm”.
Anh không dám vào tiệm quá thường xuyên, cũng chẳng dám chủ động nhắn tin cho cô. Nhưng mỗi ngày, anh đều xem cô cập nhật trạng thái trên WeChat. May mà đây là tài khoản WeChat của cửa hàng, ngày nào cũng có bài đăng.
[Em bé nhỏ của ngày hôm nay ~ (đính kèm ảnh bánh kem mới ra lò)]
[Hawaii giòn tan hôm nay đã hết sạch, mọi người đừng đến rồi lại ra về tay trắng nha~]
[Bánh mì nướng mới ra lò, thơm lắm luôn! (đính kèm ảnh lò nướng và bánh mì)]
…
…
Lý Duy nhìn không nổi nữa, đành mò đến căn hộ của Trần Đình Việt.
“Cậu thật sự thích chị ta à?” Anh ta mang theo hai chai rượu vang, tiện tay ném lên bàn: “Này, đi mở ra đi. Đây là rượu cất kỹ của ông già tôi đấy, bình thường đến ông ấy còn tiếc không uống. Hôm nay coi như cho cậu hưởng ké.”
Trần Đình Việt cười nhạt, đứng dậy đi lấy đồ khui rượu.
Đợi đến khi rượu đã rót ra ly, Lý Duy lại hỏi: “Là thật lòng thích, hay là chỉ vì không có được nên trong lòng thấy không cam tâm?”
Anh ta quá hiểu Trần Đình Việt. Từ nhỏ đến lớn, tên này chưa từng thiếu thứ gì, trong nhà lại xem như báu vật mà cưng chiều. Muốn gì có nấy, gái đẹp thậm chí còn tự nhào vào lòng.
Nhưng Lâm Vãn Tuyết lại khác. Cô không giống những người khác, cũng không giống những cô gái từng xuất hiện bên cạnh Trần Đình Việt.
Chính vì cái “khác” này, nên Lý Duy cảm thấy có lẽ anh không hẳn là thích thật, mà chỉ bị tâm lý “muốn mà không có được” làm khổ thôi.
“Không biết.” Trần Đình Việt nhấp một ngụm rượu, một lúc sau lại nói: “Dù sao thì ban ngày hay ban đêm, cô ấy cũng không chịu buông tha tôi, trong đầu tôi toàn là cô ấy.”
Lý Duy nghiêm túc đề nghị: “Hay là cậu tìm ai đó để dời sự chú ý đi? Cứ yêu đương một thời gian, biết đâu cậu có thể quên chị ta.”
Trần Đình Việt mím môi không nói, thật sự cảm thấy phiền.
Lý Duy thấy anh do dự, lại tiếp lời: “Chẳng lẽ chị ta không kết hôn thì cậu có thể ở bên chị ta, rồi cưới chị ta chắc? Cùng lắm hai người cũng chỉ yêu đương một thời gian, cuối cùng vẫn phải chia tay thôi. Cậu đã nghĩ chưa, nếu chuyện đó xảy ra, cậu chia tay xong rồi, quay đầu lại cưới một cô gái môn đăng hộ đối do mẹ cậu giới thiệu. Nhưng còn Lâm Vãn Tuyết thì sao? Chị ta chia tay xong rồi sẽ thế nào? Năm đó ở Trường Nhã, ai mà không biết chị ta là học sinh nghèo, trong nhà thì trọng nam khinh nữ.”
Hai chai rượu vang đỏ đêm qua đã bị uống cạn.
Sáng hôm sau thức dậy, theo bản năng Trần Đình Việt định lái xe đến chỗ Nguyệt Điềm, nhưng rồi cứng rắn kìm lại.
Anh suy nghĩ nghiêm túc về lời của Lý Duy, quả thực là như vậy, khoảng thời gian này anh đã mê muội đến mức điên dại, đã đến lúc nên đặt dấu chấm hết.
Hôm đó sau giờ học, anh nhận lời mời của bạn cùng lớp, cùng nhau đến quán bar. Trong không gian rực rỡ ánh đèn, không khí phảng phất mùi hương nồng nàn, làm người ta dễ dàng đắm chìm. Hết nhóm này đến nhóm khác tiến đến bắt chuyện với anh. Anh lười biếng dựa vào quầy bar, không chủ động cũng chẳng từ chối.
Nhưng từng gương mặt trước mắt, chẳng ai khiến anh rung động hơn Lâm Vãn Tuyết.
Đêm ấy anh chơi đến hai giờ sáng, thậm chí còn không nhớ mình về nhà thế nào.
Sáng hôm sau, cơn đau đầu do say rượu khiến anh không chịu nổi, sợ bị chặn lại kiểm tra nồng độ cồn sẽ rắc rối nên quyết định gọi xe.
Tài xế taxi là người bản địa, giọng điệu đầy chất địa phương, vừa lái xe vừa trò chuyện với anh. Trần Đình Việt cảm thấy phiền nhưng cũng không tiện tỏ thái độ, chỉ có thể nói: “Bác tài, tôi đang vội, chạy nhanh một chút.”
Tài xế nghe vậy liền đáp: “Không sao, đoạn đường này tôi quen, biết cách đi nhanh nhất đến gần Đại học Khoa học.”
Lúc đầu Trần Đình Việt không phản ứng, đến khi xe rẽ vào con đường đó, anh mới cảnh giác.
Anh cố gắng không liếc ngang dọc, định cứ thế mà đi qua, nhưng khi xe gần đến Nguyệt Điềm, ánh mắt anh dường như không thể kiểm soát, cứ nhất định phải nhìn.
Hôm nay trước cửa Nguyệt Điềm có một đám đông vây quanh.
Trần Đình Việt lập tức cảm thấy có gì đó không ổn. Khi taxi chạy ngang qua, qua khe hở giữa đám đông, anh nhìn thấy một người đàn ông đang túm tóc cô, đánh cô.
Khoảnh khắc đó, não bộ đang ngập trong hơi men của anh lập tức tỉnh táo.
“Dừng xe!”
Tài xế ngạc nhiên: “Hả? Còn một đoạn nữa mới đến Đại học Khoa học mà?”
Giọng của Trần Đình Việt lạnh đến mức đáng sợ, cả người căng cứng như đang cố đè nén một cơn giận dữ khủng khiếp: “Tôi bảo dừng xe!”
Tài xế vội vàng đạp phanh.
Trần Đình Việt quét mã thanh toán xong liền lao ra ngoài.
Tài xế nhìn theo bóng lưng anh, lẩm bẩm: “Vừa nãy còn bảo gấp, giờ lại bảo xuống xe…”
Trần Đình Việt chạy thẳng tới. Đám đông phần lớn chỉ đứng xem, cũng có người lên tiếng can ngăn.
“Đàn ông đánh phụ nữ thì có bản lĩnh gì chứ?”
“Đúng vậy, có chuyện gì không thể nói mà phải ra tay?”
“Còn đánh nữa tôi báo cảnh sát đấy!”
…
Tống Kha gằn giọng mắng chửi, càng có người can, hắn càng đánh mạnh hơn: “Cô nhìn xem, vẫn có người thương cô đấy. Ngày nào cũng vác mặt ra đường, cô bán bánh mì hay đi quyến rũ đàn ông hả?”
Trần Đình Việt chạy quá vội, lại đang say, trước mắt thoáng chút mơ hồ, nhưng anh vẫn nhìn thấy khuôn mặt sưng đỏ và đôi mắt đầy nước mắt của Lâm Vãn Tuyết.
Não anh như bị tiếng ong ong bao trùm.
Anh lập tức đẩy đám đông ra, lao đến đá thẳng vào Tống Kha.
Tiếng còi xe cảnh sát, tiếng người la hét, tiếng chửi bới của gã đàn ông khiến buổi sáng này trở nên náo loạn vô cùng.
Trần Đình Việt nhìn Lâm Vãn Tuyết, trong lòng chỉ có một suy nghĩ.
Anh không nghĩ nữa.
Mặc kệ tất cả, ông đây nhất định phải bảo vệ cô cả đời.