Lại một năm nữa, mùa đông.
Chu Ôn Yến bay về Bắc Thành tối qua. Giang Tự biết anh đã trở lại nên cố ý đến tìm anh, sợ rằng đêm Giáng Sinh anh chỉ có một mình sẽ quá đáng thương.
Trên đường, xe đang kẹt cứng. Không biết tại sao, cậu chủ này bỗng dưng chỉ về phía cửa hàng tiện lợi bên đường.
“Dừng lại một chút.”
Giang Tự đang bực mình vì kẹt xe, định gọi điện mắng Lục Thứ một trận vì đã đặt nhà hàng quái quỷ gì mà khiến họ mắc kẹt thế này.
Nghe thấy giọng Chu Ôn Yến, anh ta sững lại, chưa nghe rõ: “Cái gì?”
Chu Ôn Yến nhắc lại: “Tấp xe vào lề một chút.”
“Chưa tới nơi mà.” Giang Tự đáp.
Chu Ôn Yến nhíu mày, ánh mắt nhìn anh như thể đang hỏi chẳng lẽ cậu không biết sao?
Giang Tự câm nín, bật đèn xi-nhan rồi đánh lái tấp xe vào. Dù nghe lời Chu Ôn Yến, nhưng miệng vẫn lẩm bẩm: “Lục Thứ đang hối rồi đấy, hơn nữa cậu nhìn xem kẹt xe thế này, lát nữa thế nào cũng trễ.”
Chu Ôn Yến không để ý đến anh ta, anh mở cửa xe rồi đi thẳng vào cửa hàng tiện lợi.
Nơi này không tiện đỗ xe lâu, Giang Tự đành bật đèn cảnh báo, ngồi trong xe chờ Chu Ôn Yến.
Chu Ôn Yến đi vào, thẳng đến quầy tủ lạnh. Giang Tự không biết anh định mua gì, vẫn cầm điện thoại tiếp tục than phiền với Lục Thứ.
Chẳng bao lâu sau, Chu Ôn Yến mua xong, quay trở lại xe.
Lúc này Giang Tự mới thấy anh mua một chiếc bánh kem nhỏ. Anh ta nhìn anh bằng ánh mắt khó hiểu. Cả hai đều không thích đồ ngọt.
“Cậu mua bánh làm gì? Đêm Giáng Sinh có truyền thống ăn bánh kem à? Cậu học theo đám người bên nước ngoài à?”
Chu Ôn Yến không trả lời, chỉ thúc giục: “Lái xe.”
Giang Tự bực mình, suýt chút nữa mắng thành lời.
Dạo này Lục Thứ bận chuẩn bị hồ sơ du học, vừa học IELTS vừa làm đơn xin trường. Nhà hàng anh ta đặt là một quán nổi tiếng gần Đại học Kinh đô.
Khi Giang Tự và Chu Ôn Yến bước vào, anh ta có cảm giác không ổn nhưng không nói rõ được là tại sao.
Ánh sáng trong nhà hàng hơi tối, nhưng nhìn kỹ thì hơn nửa số khách trong sảnh đều là sinh viên Đại học Kinh đô.
Giang Tự đột nhiên khựng lại. Chu Ôn Yến đi sau anh ta cũng dừng chân.
Anh cúi mắt xuống, im lặng dò hỏi. Giang Tự hắng giọng che giấu: “Không có gì, đi thôi, Lục Thứ đang ở phòng riêng trên tầng hai.”
Chu Ôn Yến nhìn anh ta một cái đầy suy tư. Giang Tự cười gượng gạo.
Đột nhiên, anh nhận ra điều gì đó, ánh mắt hướng về phía bàn cạnh cửa sổ.
Đó là một bàn lớn, có năm sáu người ngồi. Anh chỉ nhìn thấy người yên lặng nhất trong số họ.
Giang Tự cũng nhìn anh. Anh dừng mắt hai giây rồi dời đi. Ánh sáng mờ mịt khiến Giang Tự không đoán được cảm xúc của anh.
Cũng chính vì không đoán được nên cả bữa ăn này Giang Tự chẳng thấy ngon miệng.
Lục Thứ liên tục hỏi ý kiến Chu Ôn Yến: Nên chọn trường nào, viết hồ sơ ra sao…
Giữa chừng, Chu Ôn Yến đứng dậy ra ngoài.
Giang Tự đang trò chuyện với Lục Thứ, thấy anh rời đi liền lập tức ngừng lời.
Lục Thứ nhướng mày: “Tối nay cậu cứ chăm chăm theo dõi A Yến làm gì vậy?”
Giang Tự nhìn anhu ta: “Nhà hàng cậu đặt hay lắm, Trình Tuế Ninh và mấy bạn cùng phòng của cậu ấy đang ở ngay sảnh đấy.”
Lục Thứ sững người, sắc mặt cũng thay đổi: “Thật à?”
“Chẳng lẽ lừa cậu?” Giang Tự đặt đũa xuống, không yên tâm: “Tôi ra ngoài xem thử. Cái gì A Yến cũng có thể làm ra, tôi chẳng ngạc nhiên đâu.”
Lục Thứ cũng đứng dậy theo: “Tôi đi cùng.”
Chu Ôn Yến ra ngoài, đứng dựa vào tường một lúc. Đúng lúc có phục vụ đi ngang, hỏi anh có cần gì không.
Anh ngước lên, ánh mắt dừng trên người phục vụ vài giây: “Tính tiền bàn đó.”
Anh chỉ về phía bàn cạnh cửa sổ.
Người phục vụ ngẩn ra rồi nhanh chóng gật đầu, dẫn anh đến quầy thanh toán.
Anh trả tiền xong, Giang Tự và Lục Thứ cũng vừa đến bên cạnh.
Hai người họ nhìn nhau, nhưng không ai nói gì.
Ba người cùng nhau trở về phòng riêng.
Đúng lúc đó, một nam sinh từ bàn của Trình Tuế Ninh đi ngang qua họ, Giang Tự và Lục Thứ còn nghe thấy cậu ta nói với quầy thu ngân: “Bàn số 8 tính tiền.”
“Đã thanh toán rồi sao?”
“Hả?? Không thể nào??”
Nam sinh kia quay lại bàn của mình hỏi mọi người, nhưng ai cũng nói là chưa thanh toán.
Giang Tự quay lại trao đổi gì đó với nhân viên phục vụ. Sau đó, nhân viên phục vụ bước đến bàn họ và giải thích: “Vừa rồi chúng tôi nhầm lẫn, thực ra bàn của quý khách may mắn trúng thưởng chương trình miễn phí nhân dịp đêm Giáng Sinh.”
Lục Thứ nhìn về phía góc tối nơi Chu Ôn Yến đang đứng, chợt nói: “Hôm nay hình như là sinh nhật cậu ấy.”
Trước đây vào đêm Giáng Sinh, bọn họ đã từng ăn bánh kem của Trình Tuế Ninh. Sau đó, Chu Ôn Yến bắt tất cả phải bổ sung quà sinh nhật cho cô. Lục Thứ có trí nhớ khá tốt nên vẫn còn nhớ chuyện này.
Chu Ôn Yến không phản ứng gì.
Lục Thứ nhìn lướt qua bàn ăn, lại nói: “Sao ngay cả một chiếc bánh cũng không có.”
Chu Ôn Yến đột nhiên mím chặt môi.
Lúc Giang Tự quay về, phát hiện Chu Ôn Yến đã biến mất. Anh ta thấy lạ bèn hỏi Lục Thứ: “Cậu ấy đâu rồi?”
Lục Thứ không trả lời, chỉ hỏi ngược lại: “Lúc nãy cậu ấy có mua bánh kem phải không? Cái túi từ cửa hàng tiện lợi có phải đựng bánh kem không?”
“Đúng vậy. Cậu nói xem có quái lạ không, đang kẹt xe mà nhất quyết bắt tôi tấp vào lề để mua bánh kem. Nhưng mua xong lại không lấy ra ăn. Cậu nói xem, cậu ấy mua làm gì chứ?”
Lục Thứ nhìn anh ta như nhìn một kẻ ngốc: “Hôm nay là sinh nhật của Trình Tuế Ninh.”
Giang Tự đập trán, buột miệng chửi thề.
Chu Ôn Yến thực ra không đi xa, anh chỉ đứng trong con hẻm bên cạnh cửa hàng, cúi đầu lặng lẽ.
Nơi này khá khuất, thỉnh thoảng có người đi ngang qua, đột nhiên trông thấy một người mặc đồ đen đứng bất động, ai nấy đều giật mình.
Khoảng mười lăm phút sau, nhóm của Trình Tuế Ninh rời khỏi nhà hàng, cười nói rôm rả.
Nam sinh khi nãy có vẻ là bạn học cùng ngành với cô, vẫn còn đang bàn luận về chuyện được miễn phí bữa ăn: “Quá may mắn rồi, chúng ta có nên mua vé số không? Biết đâu lại trúng thật.”
Thẩm Nghi ở bên cạnh dội một gáo nước lạnh: “Thôi đi, hôm nay được miễn phí đã là may mắn lớn nhất rồi.”
Ở bên cạnh, Ôn Dao khoác tay Trình Tuế Ninh, chầm chậm bước đi, ánh mắt dừng lại trước một tiệm trà sữa mới mở ven đường, trông rất hấp dẫn.
Ôn Dao bỗng đứng lại, kéo cả nhóm vào mua một ly trà sữa.
Chu Ôn Yến theo sau họ khoảng hai mét, cũng bước rất chậm. Họ dừng, anh cũng dừng.
Trên vỉa hè đông nghịt người, dòng xe trên đường vẫn ùn ứ, chẳng ai để ý trong biển người lại có người đang âm thầm dõi theo họ.
Tiệm trà sữa mới mở có chương trình khuyến mãi nên hàng dài xếp hàng. Sau khi gọi món, họ đứng sang một bên trò chuyện.
Người đông quá, khó tránh khỏi va chạm.
Chu Ôn Yến thấy Trình Tuế Ninh bị một người đàn ông áo đen đụng phải, cơ thể anh phản ứng theo bản năng, vừa nhấc chân định bước tới…
Nhưng Ôn Dao ở bên cạnh đã nhanh chóng kéo tay cô lại.
Thẩm Nghi tức giận, lập tức quát lớn: “Không có mắt à? Rõ ràng thấy người ta ở đó mà còn cố tình đụng vào.”
Người đàn ông kia không ngờ Thẩm Nghi lại nóng nảy như vậy, vội vàng xin lỗi.
Chu Ôn Yến khựng lại, ánh mắt vẫn không rời khỏi Trình Tuế Ninh, lợi dụng sự ồn ào xung quanh để nhìn cô thật lâu.
Trình Tuế Ninh kéo tay Thẩm Nghi, bảo cô ấy đừng tức giận, còn nói mình không sao.
Thẩm Nghi nhìn cô vài giây rồi bật cười, còn nhéo má cô một cái: “Anh ta cố ý thấy cậu xinh nên mới đụng vào, rõ ràng là muốn chiếm lợi từ cậu.”
Trình Tuế Ninh cười theo: “Vậy cảm ơn đại hiệp Thẩm đã trượng nghĩa giúp đỡ.”
Mười lăm phút sau, trà sữa đã sẵn sàng. Họ không bắt xe mà đi bộ đến ga tàu điện ngầm.
Sợ bị cô phát hiện, khi lên tàu điện, Chu Ôn Yến cố ý đứng cách họ một toa.
Tàu điện lắc lư, Ôn Dao ôm lấy cô, cả nhóm không biết đang trò chuyện gì mà cười nói vui vẻ.
Cô cười rạng rỡ, trông có vẻ rất vui.
Chu Ôn Yến nghĩ, vui vẻ là tốt rồi.
Anh lặng lẽ đi theo họ về đến Đại học Kinh đô, tận mắt nhìn họ vào ký túc xá.
Từ đầu đến cuối, chiếc bánh kem vẫn nằm yên trong tay anh.
Anh nhớ lại năm đó, sinh nhật mình, cô đã đứng dưới khu chung cư của anh.
Chu Ôn Yến bắt chước cô, mở hộp bánh kem, nhìn nó một lúc, sau đó ngước mắt nhìn về phía ký túc xá của Trình Tuế Ninh.
Đúng mười hai giờ, anh khẽ nói: “Chúc mừng sinh nhật, Trình Tuế Ninh.”
Bên kia, Thẩm Nghi vừa mở cửa ký túc xá vừa nói: “Các cậu có thấy hôm nay chuyện được miễn phí có gì đó kỳ lạ không? Sao mình chưa từng nghe nói quán đó có chương trình khuyến mãi nhỉ? Lẽ ra mấy chương trình như thế này phải được quảng bá từ sớm chứ? Trước đó mình đâu có thấy gì đâu.”
Ôn Dao ngáp một cái, bước vào ký túc xá, chẳng mấy để tâm: “Nhỡ đâu người ta chỉ muốn tạo cảm giác bất ngờ thôi thì sao?”
Thẩm Nghi nhìn Trình Tuế Ninh hỏi: “Ninh Ninh, cậu thấy sao?”
Trình Tuế Ninh chớp mắt, đột nhiên hỏi: “Lúc về, các cậu có cảm thấy ai đó đang theo dõi chúng ta không?”
“Hả?” Ôn Dao trợn to mắt. “Có người bám theo chúng ta à? Là kẻ xấu sao? Liệu có còn ở dưới ký túc xá không? Gần đây mình thấy trên diễn đàn có nói về một tên biến thái chuyên theo dõi nữ sinh về khuya đấy.”
Thẩm Nghi nghĩ ngợi rồi nói: “Chắc không đâu, có khi là người cùng trường với chúng ta thôi. Các cậu không thấy trong nhà hàng lúc nãy, một nửa khách là sinh viên Đại học Kinh đô à? Trường mình chỉ cách đó hai trạm tàu điện ngầm thôi mà.”
Trình Tuế Ninh gật đầu, đi vào phòng vệ sinh. Cô vừa bóp kem đánh răng lên bàn chải thì bỗng nhớ ra điều gì đó.
Vội vàng đặt bàn chải xuống, cô lập tức mở cửa ký túc xá rồi chạy ra ngoài.
Thẩm Nghi đang chơi game, thấy vậy thì sững người: “Cậu đi đâu thế?”
Nhưng bóng dáng cô đã biến mất.
Trình Tuế Ninh chạy xuống từ tầng trên, đến cửa ký túc xá thì bước chân chợt khựng lại.
Tim cô đập thình thịch, muốn ra ngoài xem thử, nhưng lại không muốn.
Cô quản lý ký túc ngồi đó, thấy cô chần chừ mãi thì cất tiếng hỏi: “Là bạn trai đứng đợi ngoài kia à?”
Trình Tuế Ninh ngẩn người, quay đầu nhìn lại, theo phản xạ gật đầu một cái, nhưng ngay giây sau lại lắc đầu.
Bác quản lý tưởng cô ngại ngùng, bèn cười nói: “Bất kể có phải hay không, nếu người ta đã đến rồi thì mau ra gặp đi. Hôm nay là đêm Giáng Sinh mà, trời lạnh thế này…”
Chưa đợi bác nói hết câu, Trình Tuế Ninh đã bước ra ngoài.
Bên ngoài ký túc xá, toàn là những cặp đôi lưu luyến không nỡ chia tay sau khi cùng nhau đón lễ. Có người ôm nhau, thậm chí còn hôn nhau một cách táo bạo.
Trình Tuế Ninh nhìn quanh bốn phía, nhưng không thấy người mình muốn tìm.
Một nữ sinh quen biết cô đang trở về ký túc, trông thấy liền chào: “Trình Tuế Ninh.”
Trình Tuế Ninh theo phản xạ quay lại nhìn người đó.
Không xa phía trước, có một người vừa xoay lưng rời đi vài bước, bỗng chững lại.
Người kia nhìn sắc mặt cô, hỏi: “Đang tìm ai à?”
Trình Tuế Ninh lắc đầu, đi cùng cô bạn vào trong.
“Không tìm ai cả.”
Chỉ cách nhau vài giây.
Chu Ôn Yến chỉ kịp nhìn thấy một bóng lưng.
Anh cầm điện thoại lên, chụp lại bóng lưng ấy.
Sau đó, chỉ vài tháng trôi qua.
Hôm đó, Giang Tự đang hẹn hò với một cô gái mới quen gần Đại học Kinh đô. Nhìn sang đường, anh ta thấy một bóng người trông quen mắt lắm.
Bước tới nhìn cho rõ, anh ta bật thốt: “Đệt, Chu Ôn Yến, sao cậu lại quay về rồi?”
Chu Ôn Yến liếc anh ta một cái, nhưng cô gái đi cùng Giang Tự vừa nhìn thấy anh thì ánh mắt liền sáng rực, nào còn để ý gì đến Giang Tự nữa.
Giang Tự cạn lời, trước tiên dặn dò cô gái hôm nay coi như chưa từng gặp Chu Ôn Yến rồi chờ cô nàng đi xa mới quay lại lườm anh một cái.
“Chỉ cần có cậu ở đây, trong mắt con gái sẽ chẳng còn ai khác.”
Trước câu cảm thán đầy chua chát ấy, Chu Ôn Yến không có phản ứng gì. Anh nhìn thời gian trên thời khóa biểu của Trình Tuế Ninh trong tay, giờ tan học sắp đến rồi, anh muốn đến từ xa để nhìn cô một chút.
Giang Tự thấy sắc mặt mệt mỏi của anh là biết ngay anh đã dồn hết môn học lại để chạy nước rút, thức trắng nhiều đêm chỉ để tranh thủ được hai, ba ngày quay về.
“Cậu không thấy mệt à?”
Anh đáp: “Không mệt.”
Giang Tự: “Mẹ nó, tôi còn thấy mệt thay cậu đây này.”
Chu Ôn Yến thấy thời gian đã sát giờ tan học, nhấc chân định đi. Giang Tự kéo anh lại: “Làm gì thế?”
“Em ấy sắp tan học rồi.”
Mùa này là cuối xuân đầu hạ, nhiệt độ khoảng hai mươi độ. Chu Ôn Yến mặc một chiếc hoodie đen cơ bản. Có lẽ anh cũng biết bản thân rất dễ gây chú ý, nên cố tình chọn một chiếc mũ có vành thật dài để che đi.
Dưới vành mũ, ánh mắt Chu Ôn Yến nhìn Giang Tự, giọng điệu khá bình thản:
“Những lần tôi có thể nhìn thấy em ấy không nhiều.”
Giang Tự hiểu ý trong lời anh nói, thở dài, buông tay ra. Thật ra anh ta không thể hiểu được.
“Nhìn thì có ích gì? Chỉ thêm phiền não thôi.”
Chu Ôn Yến mím môi, cười nhạt không rõ ràng: “Có ích, giống như thuốc vậy.”
Tác giả có lời muốn nói:
Góc nhìn của lão Chu chắc còn một chương nữa, sau đó sẽ bắt đầu viết về cuộc sống sau hôn nhân, lễ cưới và tuần trăng mật, cũng sẽ viết chi tiết vài chương về thời cấp ba.
Chuyện của Thẩm Nghi và cặp Trần Đình Việt sẽ được đề cập sau.