Xem được một lúc mới nhớ đến anh, Lộ Khiết thở dài suy nghĩ. Tay lấy snack ăn, mắt chăm chú nhìn màn hình tivi rộng lớn nhưng đầu óc đã hoạt động suy nghĩ tới người chồng đang bị mình bỏ rơi.
- Anh ấy có đang giận mình không vậy nhỉ? Chắc là không đâu…
Bộ phim kết thúc, Lộ Khiết tắt tivi bước lên lầu. Đi ngang qua phòng anh, suy nghĩ đắn đo một chút liền gõ cửa. Cô biết anh giận, cũng là lỗi mình nên cô muốn đi xin lỗi anh. Trình Du mở cửa ra, khuôn mặt không lấy chút hào hứng nhìn cô.
- Sao em còn chưa ngủ?
- Anh giận em?
- Không, về phòng ngủ đi!
Anh đóng cửa lại làm cô tức đến độ la làng. Dùng hết sức lực đẩy cửa vào phòng. Hách Trình Du không dùng sức, anh muốn cô thành công đẩy được cửa bước vào trong phòng anh. Nhưng Lộ Khiết nào biết, cô coi đó là thành tựu mà hiên ngang đứng giữa phòng anh chống nạnh, khuôn mặt cực kỳ đánh đá nhìn anh.
- Hách Trình Du, nếu anh còn giận em. Em sẽ ở đây luôn, không ra ngoài!
- Thật?
- Thật! Em không có đùa với anh.
Hách Trình Du nhếch môi, anh nhẹ nhàng tiến về phía cánh cửa. Và rồi *cạch* tiếng cửa đóng lại. Trình Du ôm ngang lấy cô thảy lên giường khiến cô giật mình. Lộ khiết ngồi bật dậy nhưng lại bị anh ấn đè xuống, cô sợ hãi nhìn anh.
- Anh… anh tính làm gì?
- Đêm nay anh sẽ giận em, nên em ngoan ngoãn ở đây đi.
- Cái gì chứ? Anh đang lợi dụng đó hả?
- Là do em tự nói ra mà.
- Anh…
- Lộ Khiết…
Giọng anh bỗng nhiên trầm khàn gọi tên cô khiến cô phải đưa mắt lên nhìn anh. Trình Du không nói chỉ khẽ vuốt nhẹ mái tóc mềm mượt thơm mùi hoa nhài. Anh yêu thương cúi xuống hôn lên môi cô, dây dư trong sự ngọt ngào không muốn rời đi. Đến khi dứt nụ hôn cũng chỉ giữ nguyên tư thế, dùng ánh mắt ấm áp, ôn nhu nhìn cô.
- Anh có gì muốn nói sao?
- Em dọn qua phòng này với anh đi.
- Chuyện này…
- Vợ chồng thì không phải nên ở chung phòng sao?
Lộ Khiết hít sâu đắn đo một chút cũng gật đầu. Anh ngã người nằm cạnh ôm chặt lấy cô vào lòng. Trình Du trong tâm đã muốn đi tới bước cuối cùng của tình yêu nhưng anh lại sợ bản thân quá gấp gáp sẽ khiến cô hoảng sợ. Anh muốn cô tự nguyện, muốn khi cô đủ an tâm về tình yêu của anh.
- Ngủ sớm đi, ngủ ngon.
- Anh ngủ ngon.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, Lộ Khiết không thấy anh đâu liền ngồi dậy. Nghĩ lại đêm qua, môi cô bất giác cong lên một đường. Cô thật sự không nghĩ mình và anh lại có thể như vậy, chẳng biết là thật hay là mơ. Nhưng cô thật sự muốn tận hưởng hết tất thảy sự ngọt ngào này.
- Em dậy rồi sao?
Hách Trình Du bước ra từ nhà vệ sinh, anh mặc trên người bộ đồ thoải mái, mái tóc rũ xuống không chút nghiêm nghị như thường ngày, dáng vóc bây giờ thật dễ gần và có chút đáng yêu.
- Anh hôm nay không đi làm sao?
- Hôm nay là chủ nhật cô nương ạ!
Tiến lại bế cô lên, Lộ Khiết thuận thế vòng tay vòng chân qua ôm lấy cổ anh và hông anh. Cô đúng là nhớ anh đến quên mất cả thời gian rồi.
- Anh đưa em đi đâu vậy?
- Em tính không đánh răng rửa mặt sao?
Đặt cô lên bệ đá hoa cương của bồn rửa mặt. Trình Du tỉ mỉ cột tóc cô lên, anh lấy chút kem đánh răng cho vào bàn chải. Lộ Khiết vui vẻ nhe răng ra để anh giúp mình. Được một lúc cô mới nhớ ra gì đó mà đưa tay cản anh lại.
- Bàn chải này… ở đâu ra vậy?
- Là bàn chải của anh!
- Gì cơ? Sao anh không qua phòng lấy bàn chải của em chứ? -
Em sợ dơ cái gì nữa, chẳng phải hôn cũng đã hôn rồi sao?
- Không giống nhau mà.
Căn phòng nhanh chóng trở nên ồn ào. Đến cuối cùng, Lộ Khiết cũng phải đánh răng bằng bàn chải của anh và rửa mặt bằng khăn của anh. Cô uất ức trụ nụ liếc xéo anh. Cái tên này cũng quá lợi dụng rồi.
- Tên vô lại!
- Anh giúp em mà em còn mắng anh? Thật không yêu thương gì anh cả.
- Anh mau ra ngoài đi, em cần đi vệ sinh.
Trình Di gật gù hôn chụt vào môi cô, rời khỏi nhà vệ sinh. Lộ Khiết hít sâu nhìn bàn chải lại tủm tỉm cười. Sự ngọt ngào này thật đáng để được trân trọng. Không biết tương lai sẽ thế nào, chỉ biết bây giờ bọn họ đang được sống đúng với trái tim và tình cảm của mình.
- Lộ Khiết à, em xong chưa?
- Anh im lặng coi!
- Anh đói muốn chết rồi!
Lộ Khiết mở tung cánh cửa nhà vệ sinh ra không quên lườm anh một cái. Cô cọc rồi nên bỏ xuống nhà một mình, tên ngốc nào đó bắt đầu lẻo đẻo theo cô mè nheo.
- Lộ Khiết, em đáng yêu nhất… đừng dỗi nữa…
- Em mới là không thèm anh khen.
- Vậy có thèm anh yêu không?
- Trơ trẽn!