Căn biệt thự của Hách Trình Du ngày nào cũng ồn ào tiếng cãi vã. Dĩ nhiên tình yêu của anh dành cho vợ thì mãi mãi chẳng thay đổi, đến lớn tiếng còn không dám sao có thể cãi nhau với vợ. Vốn dĩ căn biệt thự lúc nào cũng ồn ào là kể từ khí nhóc con biết nói. Ngày nào hai cha con không cãi lộn thì chính là ăn không ngon, ngủ không yên. Lộ Khiết cũng đến bất lực không thể nói gì thêm.
Hách Trình Khanh sinh là đúng là ở vạch đích, đồ chơi của cậu nhóc có thể xây thành núi. Mô hình luôn là thứ khiến cậu nhóc thích thú và mê mẩn. Cậu cả ngày đều muốn ngồi một chỗ lắp ráp mô hình và nhìn ngắm nó. Cậu bé còn có cả ước mơ sau này sẽ thành một nhà nghiên cứu và phát triển robot.
Hách Trình Du nhìn con nhỏ đang mãi mê lắp ráp lại nổi tính hơn thua ngồi xuống bên cạnh. Nhóc con ngước mắt nhìn ba mình, cậu cúi xuống lắp mấy mảnh nhỏ con lên tiếng hỏi ba.
- Ba biết lắm mấy này không?
- Mấy này chỉ có con nít mới chơi.
Biểu cảm khuôn mặt cậu bé liền thay đổi, đúng là muốn tử tế với ông cha cũng không được. Cậu không quan tâm đến Hách Trình Du nữa, cứ như thể ở đây chỉ có một mình cậu vậy, vẫn là tập trung hoàn thành xong mô hình mới để khoe với mẹ. Trình Du mục đích chính là muốn nghiêm túc nói chuyện với cậu nên làm gì chịu để yên.
- Tiểu Khanh, con lớn rồi đừng có cái gì cũng mẹ, mẹ nữa được không?
- Con là con nít mà, con nít mới chơi mấy trò này.
Hách Trình Du câm nín, đúng là não cậu bé rất nhạy, chiếc gen thông minh này là anh truyền thì phải. Cười trừ với con trai, Trình Du bế cậu vào lòng bắt đầu trò năn nỉ.
- Con trai ngoan, nếu cái gì con cũng mẹ thì con sẽ không lớn được đâu. Chẳng hạn như việc đi ngủ, con có thể qua phòng của mình ngủ mà, không nhất thiết phải ngủ với mẹ.
- Nhưng con chỉ muốn ôm mẹ ngủ thôi.
- Không được, siêu anh hùng thì phải ngủ riêng.
- Nhưng con không muốn làm siêu anh hùng ạ. Con chỉ thích lắp ráp mô hình thôi.
Không thể nói chuyện tử tế nổi với nhóc con, cậu nào cũng bị chặn họng không thể nói thêm. Không thể năn nỉ thì mình phải chơi trò dụ dỗ, Hách Trình Du hôn lên má bé một cái, cười trừ.
- Nếu con chịu ngủ riêng, ba hứa sẽ dẫn con đi mua thêm mô hình mới. Chịu không?
- Không đâu ạ, con vẫn thích ôm mẹ ngủ.
- Tại sao chứ? Con không thích mô hình mới sao?
- Con có chứ ạ, nhưng mà bác Thần hứa với con là mỗi khi mô hình mới ra bác sẽ mua cho con rồi ạ. Bác Thần hôm qua còn gọi điện, nói cuối tuần sẽ dẫn em Mi Mi qua chơi với con và mang cho con ba bộ mô hình mới cơ.
Hách Trình Du trong lòng thầm mắng Phong Thần chết tiệt phá hết kế sách của anh. Không thể năn nỉ hay dỗ ngọt thì mình kiên định vậy.
- Ba không cần biết, bây giờ ba đang rất nghiêm túc với con. Nếu tối nay con còn dám vào phòng ba mẹ ngủ thì ba sẽ đánh đòn con.
Hách Trình Khanh đưa mắt lên nhìn ba mình, đôi mắt to tròn rưng rưng lên một chút rồi khóc lớn. Cậu vừa khóc vừa đứng dậy rời khỏi vòng tay Trình Du.
- Mẹ ơi… mẹ ơi… ba mắng con… huhu… mẹ ơi...
- Này, ba chưa làm gì con cơ mà.
Cậu bé nào có quan tâm, vừa đi vừa khóc vào bếp tìm Lộ Khiết. Thấy con khóc, cô biết chắc là hai cha con lại nghịch nhau mấy trò trẻ con. Bế con lên, cô lau hết nước mắt rồi trừng mắt nhìn Hách Trình Du bên ngoài.
- Sao anh cứ làm con khóc quài vậy?
- Anh có làm gì đâu? Tự nó khóc mà.
Hách Trình Khanh lắc lắc đầu khóc to hơn, bé vỗ vỗ lên người mẹ uất ức nấc lên đến không thể nói được. Lộ Khiết xót con nên liên tục vỗ về.
- Không sao, mẹ ở đây.
- Híc… ba không cho con ngủ với mẹ, còn hù sẽ đánh đòn con.
- Ngoan nào, tiểu Khanh phải ngủ với mẹ chứ.
Cậu nhóc đạt được ý muốn liền gật gật đầu vòng tay qua cổ ôm lấy cô. Lộ Khiết một lần nữa trừng mắt khiến Hách Trình Du uất ức. Biết như vậy đã không sinh tiểu nhóc này. Đã quá lâu không được ôm vợ ngủ rồi, anh sắp điên lên mất.
Tối hôm đó, tiểu Khanh ôm Lộ Khiết ngủ còn tên nào đó lại phải nằm góc giường uất ức. Ai đời lại để người ta cướp vợ trắng trợn như vậy mà không thể làm gì. Đã vậy vợ anh còn bênh vực nhóc không quan tâm đến anh. Bực tức anh đứng dậy làm Lộ Khiết khó hiểu.
- Anh đi đâu vậy?
- Anh qua phòng làm việc, em với con ngủ đi.
- Anh lại ghen với con đó à?
- Không, anh nhớ có chút việc chưa làm.
Trình Du bước ra khỏi phòng làm cho Lộ Khiết chỉ biết thở dài. Người đứng giữa như cô mới là người nhức đầu và mệt mỏi nhất.