Đường Viễn thấy mặt Tô Nặc đỏ bừng chạy vào bếp, vành tai bản thân không biết như thế nào cũng có chút nóng lên. Hắn thu hồi ánh mắt, quay người lại liền thấy Đại Tráng đang nhìn chằm chằm mình.
"Đại Tráng! Đệ đánh xe lừa lên lại trấn trên kéo thêm một trăm cân bột mì về đi" Đường Viễn khụ khụ hai tiếng, sờ sờ mũi, móc bạc ra đưa cho Đại Tráng, nói thêm:
"Khi trở về, lúc đi ngang qua cửa thôn, tiện đường chặt giúp ta mấy cây trúc mang về đây, to cỡ ngón trỏ là được."
Đại Tráng vẻ mặt tinh ranh nhìn một vòng trên người Đường Viễn, cười hắc hắc, nhận lấy bạc cất vào trong ngực, rồi leo lên xe: "Ta đã biết Đường đại ca! Huynh mau vào hống Tô Nặc ca đi!"
Nói xong, không đợi Đường Viễn phản ứng, giơ roi vút vào mông lừa lái xe đi.
Đường Viễn nhìn bóng dáng của nhóc, cười mắng một câu: "Tiểu tử này!"
Hắn nhớ tới Tô Nặc cùng Đại Tráng hẳn vẫn chưa ăn cơm trưa. Đại Tráng thì đã sớm không thấy bóng người, nghĩ nếu nhóc đói bụng sẽ tự biết mua chút gì đó ở trên trấn lấp đầy bụng. Vì thế hắn đứng ở ngoài phòng bếp, xoa xoa mặt, khôi phục lại bộ dáng bình thường mới bước vào phòng bếp.
Tô Nặc vén tay áo lên, đang giúp Đường Viễn thu thập phòng bếp, vừa rồi hắn làm xong cơm còn chưa kịp dọn dẹp lại.
"Đệ cứ để đó, lát nữa ta sẽ tự mình dọn dẹp là được rồi." Đường Viễn tiến lên ngăn cậu lại. Thấy Tô Nặc vẫn cứ cúi đầu không nhìn mình, hắn tiến lên hai bước, hơi hơi cúi người, ngữ điệu ôn nhu: "Thực xin lỗi Nặc ca nhi! Vừa rồi là ta không tốt, mạo phạm đệ, ta thật sự không phải cố ý."
Tô Nặc hơi hơi quay đầu đi, lộ ra cần cổ nhuộm hồng một mảnh, cậu lui về phía sau hai bước, tay nắm vạt áo, thoáng nâng mắt, thấp giọng nói: "Ta...... Ta đã biết! Đường đại ca, không phải huynh còn chưa ăn cơm xong sao? Huynh ăn cơm trước đi."
Đường Viễn cẩn thận quan sát thần sắc Tô Nặc, xác thật cậu thực sự không sinh khí mới buông tâm. Hắn cảm thấy trên đời này không có ca nhi nào tính tình tốt như thiếu niên, giống một bé thỏ nhỏ, đáng yêu lại ngoan ngoãn.
"Đệ cũng ăn đi! Ta mới làm cơm chiên trứng, trong chảo vẫn còn một chút" Đường Viễn lấy từ trong ngăn tủ ra cái chén sạch cùng đôi đũa, mở nắp nồi ra, đem phần cơm còn dư lại cho vào chén, đưa cho Tô Nặc: "Đệ ăn cùng ta đi."
Tô Nặc vừa định cự tuyệt, bụng liền vang nhỏ hai tiếng, cậu ôm bụng ảo não.
Đường Viễn nhịn cười, đưa cơm chiên trứng cho Tô Nặc: "Nhanh ăn đi! Vừa rồi nhạc phụ của Triệu thiếu gia, Tiền lão gia đã đặt 50 cân mì kiềm, hôm nay sẽ còn rất nhiều việc cần làm đó."
"Thật sao?!" Tô Nặc đôi mắt tỏa sáng, bất chấp ngượng ngùng, tiếp nhận chén, "Vậy chúng ta mau ăn nhanh đi!"
Hai người cũng không lên nhà chính ăn, Đường Viễn dọn băng ghế để Tô Nặc ngồi, chính mình thì ngồi xổm trên mặt đất.
Hắn hai ngụm nhanh chóng ăn xong, động tác nhanh nhẹn mà thu thập phòng bếp sạch sẽ, hướng Tô Nặc nói: "Nặc ca nhi! Ăn xong, đệ giúp ta chuẩn bị một vại nước kiềm. Ta đã nhờ nương của đệ cùng Chu đại nương giúp ta tìm thêm vài người, lát nữa các nàng sẽ tới đây. Còn bây giờ, ta đi đến nhà Ngưu đại thúc lấy đồ trước."
Tô Nặc vội đứng lên: "Được!."
Thời điểm Đường Viễn đến nhà Ngưu đại thúc, Ngưu đại thúc đã làm xong bốn cái, trên tay đang làm cái cuối cùng. Thấy Đường Viễn đến, ngẩng đầu nhìn hắn một cái: "Đường tiểu ca, ngươi đến xem có phải cái dạng này không? Nếu có vấn đề chỗ nào, ta liền sửa lại."
Đường Viễn gật đầu, đi qua kiểm tra, tay nghề của Ngưu đại thúc thực tốt. Giá phơi này làm khá đơn giản, cơ bản đều đạt yêu cầu của Đường Viễn.
Hắn dùng tay nâng giá phơi lên một chút, cảm giác trì tay, có chút nặng, Đường Viễn càng vừa lòng. Thời điểm phơi mì dễ có gió, nếu là chân giá nhẹ quá, gió lớn một chút liền dễ bị thổi ngã, mì phơi trên đó chắc chắn sẽ bị hư hết.
Đường Viễn: "Cảm ơn Ngưu đại thúc, tay nghề của thúc thật tốt."
"Vậy sao!" Ngưu đại thúc đắc ý ngẩng đầu, hai tay vừa vặn làm tốt cái cuối cùng "Xong rồi! Cái cuối cùng đã làm tốt rồi đây."
Đường Viễn lấy tiền trả cho Ngưu đại thúc. Ngưu đại thúc thấy hắn đi một mình, khẳng định không thể mang hết năm cái giá phơi về hết được. Liền gọi hai hán tử trẻ đang ở bên cạnh dọn dẹp, kêu một tiếng: "Lão đại! Lão nhị! các ngươi giúp Đường tiểu ca đem đồ về đi."
Ngưu đại cùng Ngưu nhị dạ một tiếng, rồi mỗi người cầm hai cái giá đi theo phía sau Đường Viễn.
*
Tô Nặc mới vừa đem tro rơm bỏ vào thùng nước đảo xong, thì thấy Đường Viễn khiêng đồ trở về, vội đi lên tiếp.
Đường Viễn nói Ngưu đại, Ngưu nhị để cái giá đặt ở trong viện là được. Cùng hai người khách khí vài câu rồi chào đưa hai người ra cửa.
"Tiểu Viễn!"
Đường Viễn vừa nghe thanh âm liền nhìn thấy Tô mẫu cùng Chu đại nương mang theo mấy vị đại nương đến.
Hắn đi ra tiếp đón, ánh mắt ra hiệu cho Tô Nặc. Tô Nặc hiểu ý gật đầu, đem dấu vết thiêu đốt rơm dọn sạch sẽ, rồi khiêng thùng nước tro vào một góc khuất.
"Tiểu Viễn! Ta và Chu đại nương giúp ngươi mang người đến đây!" Tô mẫu đi đến trước mặt Đường Viễn, chỉ chỉ ba người phía sau "Đây đều là người mà chúng ta nhận thức, tay nghề rất tốt!"
Tuổi ba đại nương này cũng ngang ngửa Tô mẫu. Y phục bận trên người tuy đã cũ và may chắp vá nhiều, nhưng sạch sẽ ngăn nắp, tinh thần cũng tốt.
Ba người có chút không được tự nhiên, hướng Đường Viễn ngượng ngùng mà cười cười: "Đường tiểu ca...... Không, là Đường lão bản! Chúng ta làm mì cũng rất thành thạo, cho nên khi nghe nương của Tô Nặc nói liền mặt dày lại đây thử xem."
Tô mẫu cũng có nói thêm, một ngày công năm được văn tiền! Đây cũng không phải việc nặng nhọc hay bẩn thỉu gì, chỉ làm mì sợi. Đã vậy còn ở trong thôn, lại gần nhà, này không phải chuyện tốt trên trời rớt xuống cái bánh sao! Các nàng vừa nghe liền đáp ứng!
Đường Viễn né qua một bên, mời các vị đại nương vào nhà: "Vậy các vị vào nhà đi."
Phòng bếp đã thu thập chỉnh tề, 50 cân bột mì mà Đại Tráng cùng Tô Nặc mua về cũng đã được để chung với số bột còn dư lại hôm qua.
Đường Viễn mang theo mọi người tiến vào bếp, mấy đại nương nhìn nhiều bột mì như vậy liền nhìn đến ngây người. Tô mẫu đẩy đẩy vào các nàng thì mới hồi phục tinh thần lại.
"Tô bá mẫu cùng Chu đại nương lát nữa sẽ hướng dẫn các thẩm cách làm mì kiềm như thế nào. Yên tâm, sẽ không khó!" Đường Viễn nhìn về phía ba người, nói rõ tiền công cùng thời gian làm việc:
"Ta sẽ nói lại tiền công và thời gian làm việc một lần nữa. Tiền công một ngày sẽ là năm văn tiền, không bao cơm. Buổi sáng giờ Thìn lại đây, nghỉ giữa trưa một canh giờ và hết ca vào giờ Dậu."
Ba người vui vẻ nói: "Được! Chúng ta nhất định sẽ làm tốt!"
Các nàng đều là có con dâu, có thể đem việc trong nhà đều giao cho con dâu, hoàn toàn không thành vấn đề!
Tô Nặc ôm một bình gốm tiến vào, bên trong là nước kiềm.
"Lúc làm mì kiềm sẽ có bỏ thêm loại nước đặc biệt này. Tỉ lệ thể nào thì đợi lát nữa Tô bá mẫu cùng Chu đại nương sẽ chỉ lại kỹ càng cho các thẩm." Đường Viễn tiếp nhận, để lên bàn, đối ba người nói tiếp "Bất quá hôm nay còn chưa tới nửa ngày công, cho nên tiền công chỉ có hai văn."
Ba người gật đầu tỏ vẻ đã hiểu. Vốn dĩ chưa tới nửa ngày đương nhiên sao có thể tính một ngày công chứ.
Đến nỗi là loại nước đặt biệt gì, ba người đều thức thời không hỏi thêm. Đường Viễn không nói, các nàng liền không tò mò tìm hiểu.
Vốn dĩ Đường Viễn là chuẩn bị để mọi người làm mì sợi ở trong bếp. Nhưng hắn còn muốn chuẩn bị nước cốt lẩu xiên cay. Nhiều người quá cũng ảnh hưởng hắn hành động, nên dứt khoát để mọi người lên nhà chính làm.
Hắn chuẩn bị nước cốt lẩu và nước dùng đều quen tay. Cũng không phí bao nhiêu thời gian, còn thường thường cùng Tô Nặc nhìn xem Đại Tráng đã trở lại chưa.
"Đường đại ca, Đại Tráng đã trở lại!" Tô Nặc ở trong viện đang giúp Đường Viễn chuẩn bị đồ, thấy Đại Tráng về liền hướng phòng bếp hô một tiếng.
Đường Viễn đi nhanh ra tới, đối Tô Nặc nói: "Đệ kêu Đại Tráng vào nhà nghỉ ngơi chút đi, lấy cho đệ ấy một chén nước."
Đại Tráng múc một gáo nước rửa mặt, nhìn về phía Đường Viễn: "Đường đại ca, ta không mệt! Chúng ta trước đem bột mì dọn vào trong phòng đi!"
Đường Viễn kéo nhóc hướng đến trong phòng, đẩy nhẹ một cái: "Đồ ta sẽ tự mình dọn, đệ vào trong nhà nghỉ lát đi đã."
Đại Tráng chặt cả một xe trúc, đem túi bột mì che đến kín mít, bản thân cũng mệt đến không nhẹ. Tô Nặc duỗi tay kéo Đại Tráng đem nhóc mang vào nhà.
Đường Viễn trước đem từng túi bột mì dọn vào bếp. Sau đó cầm đao, đem trúc trên xe xử lý lá trên thân sạch sẽ.
Đại Tráng chặt nhiều trúc, Đường Viễn tước nửa canh giờ mới xử lý xong.
Hài tử choai choai chính là tinh lực tràn đầy, Đại Tráng nghỉ ngơi một lát, lúc này lại tung tăng nhảy nhót mà chạy ra.
Đường Viễn vặn người vài cái, nhìn về phía Đại Tráng: "Nếu không chịu ngồi yên thì giúp ta đem sân dọn dẹp đi, ta vào xem mì sợi làm được thế nào rồi."
Đại Tráng ngoan ngoãn nghe lời, vén tay áo liền bắt đầu quét sân.
"Tô bá mẫu! Sao rồi?" Đường Viễn đưa Tô mẫu chén nước.
"Còn tốt" Tô mẫu đang cán bột, xoa xoa cổ tay, tiếp nhận nước uống liền một ngụm. Lại có chút xấu hổ, chỉ vào hai cục bột có chút cứng trên bàn nói "Đây là lúc mới bắt đầu làm, các nàng chưa nắm giữ tốt tỉ lệ nước kiềm, lãng phí chút bột mì."
Đường Viễn không để ý, vừa mới bắt đầu thì bị như vậy cũng thực bình thường. Nhìn ba vị đại nương ai cũng có chút thấp thỏm mà nhìn mình, hắn cười nói: "Vừa mới bắt đầu làm khẳng định ít nhiều cũng sẽ có chút ngoài ý muốn, chờ bột chín là được. Huống hồ cũng không tính lãng phí, đến lúc đó cho vào nồi chưng chín cũng có thể ăn."
"Có nghe không!" Chu đại nương lanh lẹ mà cười hai tiếng, dùng khuỷu tay đẩy các nàng một chút: "Ta đã nói Đường lão bản rất tốt, sẽ không khiển trách các ngươi đâu!"
Ba người liên thanh phụ họa: "Đúng đúng!" Đường lão bản này, đầu óc thông minh lại còn tốt, chắc chắn sẽ kiếm được nhiều tiền!
Đường Viễn cầm mấy cây trúc tiến vào, đứng một bên góc tường.
"Sợi mì sau khi được làm tốt, đem treo chúng lên cây trúc này, sau đó đặt lên giá để trong viện." Đường Viễn cầm một cây trúc biểu thị.
Cái này không khó, nhìn là hiểu, mọi người gật gật đầu: "Được! Chúng ta đã biết."
"Đúng rồi, trước giữ lại cho ta 40 cân mì sợi, còn lại thì đem ra ngoài để lên giá phơi." Đường Viễn nhớ tới đơn đặt hàng của Trương lão bản, dặn dò nói.
Năm người cùng làm nên rất nhanh, tuy việc làm tương đối lao lực, nhưng chưa tới nửa ngày cũng làm ra 50 mấy cân.
Đường Viễn lấy ra 40 cân mì đem nấu, xong thì để ra cái ky để mì nguội. Sau đó đem số mì còn lại đem toàn bộ treo lên giá phơi.
Tới giờ Dậu, Đường Viễn thanh toán tiền công cho ba đại nương, rồi bảo mọi người về. Tô Nặc chủ động lưu lại giúp Đường Viễn thu dọn đồ. Tô mẫu dặn cậu làm xong thì về sớm một chút, rồi cùng mấy người kia cùng nhau rời đi.
Ánh chiều tà đem chân trời nhiễm ra từng mảng sáng trên rặng mây đỏ. Trong sân, những sợi mì trắng tuyết, dài rũ xuống, giống như một cái mành treo. Cứ mỗi khi có gió thổi qua sẽ nhẹ nhàng lay động, gợn lên những con sóng nhỏ.
Tô Nặc nhìn giá phơi mì mới lạ này, cẩn thận vươn ngón tay ra chạm nhẹ vào những sợi mì, rồi quay đầu nhìn về phía Đường Viễn: "Đường đại ca, vì sao lại muốn phơi mì sợi a?"
Đường Viễn hơi hơi mỉm cười: "Phơi khô mì sợi có thể bảo tồn thời gian rất lâu. Đến lúc đó, chúng ta không chỉ có thể bán được ở trên trấn, còn có thể bán được những địa phương xa hơn."
Tô Nặc hưng phấn vỗ tay: "Vậy thật tốt quá! Đường đại ca, huynh làm mì sợi ăn ngon như vậy, nói không chừng có thể bán toàn bộ Đại Yến luôn đó!"
Tuy rằng Đường Viễn đối với bản thân cũng có chút tự tin, những vẫn chưa có tưởng tượng xa như lời Tô Nặc. Bất quá, khi thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Nặc đều sáng lên khi nhìn hắn, cũng không nói lời phản bác.
Ánh mắt hắn nhu hòa nhìn Tô Nặc, khẽ cười nói: "Tốt! Chúng ta cùng nhau đem mì sợi bán toàn bộ Đại Yến."
Tác giả có lời muốn nói: Đường Viễn: Trọng điểm là —— "Cùng nhau".