Người bạn này của Triệu lão thái không phải người bình thường, cũng là một đại phú hộ trong trấn. Khi họ nói chuyện, phải cách một bức bình phong, có tiền thì đương nhiên có quy củ.
Cuộc trao đổi diễn ra rất thuận lợi, không lâu sau, hai bên đã giao tiền và khế nhà. Người bạn này của Triệu lão thái cũng rất hào phóng, đúng như Triệu thiếu gia đã nói, đem tất cả đồ đạc trong nhà đều cho Đường Viễn.
Sau khi mua nhà xong, Đường Viễn nắm chặt tờ khế nhà mỏng manh, trong lòng có chút kích động, cẩn thận đặt khế nhà vào chỗ an toàn, rồi nắm chặt tay Tô Nặc.
Tô Nặc cũng rất vui mừng, hai người bàn bạc muốn đãi Triệu thiếu gia một bữa.
Triệu thiếu gia cười xua tay: "Không cần đâu, dựa vào phúc của Đường tiểu ca, hai ngày nay tửu lâu nhà ta đều tấp nập khách khứa, đương nhiên ta phải đền đáp lại rồi."
"Triệu thiếu gia đừng khách khí" Đường Viễn cười cười: "Chẳng qua là lợi người lợi mình thôi." Dù sao thì cũng không có lợi cho Bách Thiện Lâu và Tôn lão gia.
Triệu thiếu gia cười ha hả hai tiếng, rồi nhìn Tô Nặc, hỏi Đường Viễn: "Nhà đã có rồi, hai ngươi chuẩn bị khi nào thành thân?"
Tô Nặc đỏ mặt, tránh ra phía sau lưng Đường Viễn, cúi đầu không nói.
Đường Viễn động ngón tay, vuốt ve mu bàn tay Tô Nặc, nhìn về phía Triệu thiếu gia, khẽ thở dài: "Còn phải đợi năm sau Tô bá phụ thi hương xong đã."
Triệu thiếu gia cười thầm, vỗ vai Đường Viễn: "Haha, cũng không có gì không tốt, nói không chừng đến lúc đó nhạc phụ của ngươi đã là cử nhân, thì tiện nghi cho ngươi rồi!"
Đường Viễn cười nhưng không cười nhìn hắn, đẩy tay Triệu thiếu gia ra, kéo Tô Nặc đi.
Ngươi đã có tức phụ, đương nhiên không vội rồi!
*
Trong tiệm vẫn như thường lệ, sinh ý diễn ra rực rỡ. Khi đến buổi chiều đóng cửa ăn cơm, mọi người liền biết chuyện Đường Viễn mua nhà.
Đại Tráng mở to mắt, hưng phấn nhìn Đường Viễn: "Đường đại ca! Vậy khi nào huynh dọn vào? Chúng ta có thể đi nhìn được không?"
Chuyển nhà luôn cần khách đến thăm, Đường Viễn nghĩ một lát, cười nói: "Qua hai ngày nữa, yên tâm, nếu chuyển nhà ta sẽ nói cho các ngươi biết, ta còn trông chờ các ngươi giúp ta thu dọn đồ đạc nữa đây."
Hồ mẫu đáp ứng ngay: "Không cần Đường lão bản nói, chúng ta đều sẽ qua giúp! Đến lúc đó ta sẽ gọi Mặc ca nhi nhà ta, hai ngày tới nó cũng không bận gì!"
Đường Viễn không khách khí, lâu như vậy, mọi người đều hiểu nhau.
"Kia đến lúc đó xin phiền ngài."
Đường Viễn nói qua hai ngày chủ yếu là đợi kết quả thi vào thư viện Bạch Lộ của Tô phụ. Nếu kết quả tốt, sẽ cùng nhau chúc mừng, còn nếu không tốt, cũng có thể lấy cớ để giảm bớt tâm tình.
Buổi tối, Tô Nặc về đến nhà, kể cho Tô mẫu chuyện mua nhà. Tô mẫu vui vẻ nói: "Con thật đúng là có phúc! Đứa nhỏ Tiễn Viễn này thật có tiền đồ! Vừa mới đến còn không có gì trong tay, ăn mặc rách rưới, ở trong nhà gỗ gặm khoai lang. Bây giờ chưa bao lâu đã có thể mua toà nhà trấn trên! Quan trọng là, hắn còn một lòng vì còn!"
Nói xong, bà vỗ vỗ vai Tô Nặc, cảm khái: "Hắn là người phúc hậu, đối với cha nương của con cũng hiếu thuận, còn chịu khó nghĩ cho cha con. Đều nói con rể như con, ta thấy người này không giống những người bình thường khác đâu!"
Tô mẫu vuốt ve mặt Tô Nặc: "Con a, có thể gặp được Tiểu Viễn cũng là phúc, không uổng công ta mỗi ngày cầu nguyện."
Nếu Đường Viễn nghe được thì chỉ muốn nói, chính hắn mới là người có phúc khi gặp được Tô Nặc. Rốt cuộc thì, lúc trước trong tay hắn không có gì, Tô Nặc cũng không ghét bỏ hắn, còn giúp đỡ hắn mà không cầu đền đáp.
Đầu tiên, Đường Viễn hỏi thăm vị trí của thư viện Bạch Lộ ở đâu, còn đi đến trước để quen đường. Sau đó, sáng sớm hôm sau, hắn đến nhà Tô Nặc để đón Tô phụ, mang theo rổ đựng đồ ăn sáng gồm bánh bao thịt heo và trà đường cho bữa sáng.
Tô phụ và Tô mẫu vội vàng từ chối: "Tiểu Viễn, chúng ta ở nhà đã ăn rồi, không cần đâu."
Đường Viễn đẩy rổ vào tay Tô mẫu: "Bá mẫu và bá phụ ăn thêm một chút đi, đường đi có chút xa."
Nói xong, hắn lấy một cái bánh bao đưa cho Tô Nặc. Tô Nặc nhận lấy, nhìn Tô phụ và Tô mẫu một lát, rồi mới há miệng cắn một miếng.
Bữa sáng của Tô phụ và Tô mẫu chỉ là cháo với dưa muối, ăn được hai chén, dù sao cũng không tệ. Tô Nặc còn bỏ thêm một cái trứng luộc, nhưng cậu không muốn ăn một mình, nên cuối cùng ba người chia nhau ăn.
Khi nghe Đường Viễn nói có đường đi còn xa, thì Tô phụ và Tô mẫu cũng không từ chối nữa, nói cảm ơn với Đường Viễn rồi cầm lấy bánh bao ăn.
Đường Viễn điều khiển xe hướng hướng thư viện Bạch Lộ mà đi. Thư viện nằm trên núi, cách trấn Thanh Thuỷ khoảng nửa canh giờ hai khắc, chưa kể đoạn đường từ thôn đi lên trấn.
Ngày đông, Đường Viễn không dám chạy quá nhanh, sợ lật xe. Không phải hắn nhát gan, mà trên xe còn có Tô phụ, Tô mẫu và Tiểu Nặc thì không thể để họ bị ném ra ngoài được.
Tô Nặc dịch lại gần Đường Viễn, đưa tay sờ mặt hắn, cảm thấy lạnh, cậu bèn chà xát hai tay lại, rồi áp lên mặt Đường Viễn.
Cậu ghé vào tai Đường Viễn, nhỏ giọng nói: "Viễn ca, huynh có lạnh không? Hay là để đệ đến chắn gió cho huynh nha."
Đường Viễn sao có thể để Tô Nặc chịu lạnh, liền nắm chặt tay cậu, đẩy người về phía sau: "Không cần, đệ cứ ngồi sau lưng huynh đi, gió sẽ không thổi tới."
"Không cần đâu!" Tô Nặc càng quấn quýt, mặt cọ cọ vào tay Đường Viễn: "Đệ muốn ngồi gần huynh thôi, như vậy ấm hơn."
Không biết có phải Đường Viễn ảo giác hay không, nhưng khi Tô Nặc ngồi gần hắn, quả thật cảm thấy ấm áp hơn. Hắn nắm chặt áo Tô Nặc, rốt cuộc thì cũng không đuổi người đi nữa.
Tô phụ và Tô mẫu ngồi phía sau nhìn, liếc nhau rồi cười, lắc đầu, chỉ xem như không nhìn thấy.
Hôm nay thời tiết thật đẹp, có nắng, nếu không thì đường đi sẽ khó khăn hơn. Khi tới thư viện Bạch Lộ, mặt trời đã treo cao trên những cành cây trụi lủi.
Đường Viễn cho xe chạy chậm, ít bị xóc nảy, Tô mẫu và Tô Nặc cảm thấy bình thường, không mệt lắm. Tuy nhiên, Tô phụ lại thấy không thoải mái lắm, phải xuống xe hoạt động thả lỏng gân cốt một hồi lâu mới bình thường lại được.
Đường Viễn thấy vậy, trong lòng nghĩ sau này sẽ nhắc với Tô Nặc, bảo Tô phụ rèn luyện thân thể một chút, để đến lúc khảo thí không bị kiệt sức.
Tô phụ chỉnh sửa lại xiêm y, hít sâu một hơi rồi nói với Đường Viễn: "Tiểu Viễn, nhờ con ở đây chăm sóc Nặc ca nhi và nương của Nặc ca nhi nhé."
Đường Viễn gật đầu: "Con biết rồi, bá phụ."
Nhận được câu đáp lại của Đường Viễn xong, Tô phụ gật đầu với Tô mẫu và Tô Nặc thì đi thẳng vào bên trong thư viện Bạch Lộ.
*
"Tiểu Viễn, cảm ơn con đã mang bánh bao cho chúng ta, nếu không chắc giờ này thì ai cũng sẽ đói bụng mất." Tô mẫu nhìn sắc trời rồi nói với Đường Viễn.
Đường Viễn cười: "Bá phụ có lẽ sẽ phải đợi một lúc nữa mới ra được, bá mẫu cứ lên xe ngồi nghỉ đi. Ở bên kia có vài cây hồng, để con đi hái cho ngài và tiểu Nặc nếm thử."
Vừa dứt lời, Tô Nặc lập tức nói theo: "Đệ cũng đi!"
Đường Viễn rất muốn mang Tô Nặc đi, nhưng có Tô mẫu ở đây, hắn không tiện mở miệng, chỉ đành khụ khụ hai tiếng, không nói gì.
Tô Nặc nhìn về phía Tô mẫu với ánh mắt mong chờ: "Nương..."
Tô mẫu liếc cậu một cái, tức giận nói: "Con muốn đi thì đi!"
Đường Viễn hơi mỉm cười, nhưng vẫn nghiêm túc nói với Tô mẫu: "Bá mẫu yên tâm, ta sẽ chăm sóc tốt cho Tiểu Nặc."
Tô mẫu cười cười, khóe mắt xuất hiện nếp nhăn, vẫy tay với hắn: "Đi đi."
Tô Nặc lập tức cười tươi, đi đến bên cạnh Đường Viễn, rủ ngón tay giữ chặt góc áo của hắn.
Đường Viễn đưa Tô Nặc đi được vài bước, khi thấy không còn trong tầm mắt của Tô mẫu, liền nắm chặt tay Tô Nặc.
Cây hồng không xa lắm, đi khoảng một khắc là đến nơi. Cây rất cao, thân cây to đến nỗi một người cũng không ôm hết, có lẽ do ít người đến đây nên rất nhiều trái hồng treo đầy trên cây, nặng trĩu mà không ai hái.
Đường Viễn vén vạt áo, ôm thân cây rồi leo lên lên. Trên cây, những quả hồng đỏ rực rỡ, từ xa nhìn như những chiếc đèn lồng.
Tô Nặc đứng dưới, lo lắng nhìn lên, đôi mắt không rời khỏi Đường Viễn.
"Tiểu Nặc, chuẩn bị nhé!" Đường Viễn cười nói rồi ném một quả hồng xuống.
Tô Nặc vội vàng dùng áo đỡ lấy, ngửa đầu nói: "Viễn ca, huynh hái thêm mấy quả nữa đi!"
Quả hồng không hiếm, trong thôn họ cũng có vài cây, nhưng giờ là lúc vui, nếu thèm quá có thể quay về hái sau.
Đường Viễn gật đầu: "Được rồi, huynh sẽ hái thêm."
Không cần lo lắng chọn lựa, Đường Viễn hái tùy ý năm sáu quả và ném cho Tô Nặc. Nhưng hắn sợ ném trúng Tô Nặc, nên khi ném hai quả, một quả không may lăn xuống đất. Hắn đành phải hái thêm hai quả, rồi mới từ trên cây xuống.
Thấy Tô Nặc dùng áo bọc quả hồng, Đường Viễn duỗi tay cầm một quả, lột ra lớp vỏ, nước ngọt chảy ra, hắn liền nhanh chóng đưa quả hồng đến bên miệng Tô Nặc.
Tô Nặc liếc hắn, có phần giận dỗi: "Tay còn dơ mà." Nhưng cậu cũng không cự tuyệt, liền cắn một ngụm. Quả hồng chín mềm, chỉ cần lột ra là nước ngọt chảy ra, thịt quả chỉ cần nhẹ nhàng hút một cái là tan ngay trong miệng, vị ngọt thanh lan tỏa, như uống một ngụm nước trái cây ngọt ngào, hương vị thật tinh tế.
Đường Viễn đút cho Tô Nặc hai miếng, rồi tự mình ăn, sau đó ôm mấy quả hồng trước ngực, định mang về cho Tô phụ và Tô mẫu.
Hai người mới trở lại không bao lâu, Tô phụ đã đi ra ngoài, trên mặt mang theo nụ cười vui mừng, chứng tỏ đã vượt qua kỳ thi.
Mọi người đều vui vẻ trở về nhà, Tô phụ và Tô mẫu mỗi người cầm một quả hồng vừa ăn vừa trò chuyện.
Tô Nặc lặng lẽ xê mông ngồi bên cạnh Đường Viễn, sờ soạng một quả hồng, lột vỏ rồi đút cho Đường Viễn, hai người chia nhau từng quả hồng, vừa ăn vừa cười.
Tác giả có lời muốn nói: Đường Viễn: Không chỉ muốn ăn quả hồng!